Đọc truyện Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới – Chương 338: Triệu Thiên Hồng Hiện ra
Dạ Quốc không lớn, cả quốc thổ chỉ kéo dài năm trăm dặm, nằm về phía Tây Nam, chiếm một diện tích có thể nói là nhỏ bé so với cả Thần Tướng Chiến Quốc khổng lồ.
Đoàn người Lâm Hàn chậm rãi đi, vừa sinh hoạt dã ngoại, một lần nữa để đám trẻ làm quen lại cảm giác “sinh tồn” này.
Khỏi phải nói, biểu hiện của mấy đứa nhóc khiến Lâm Hàn rất hài lòng. Ngoại trừ Lâm Phong có chút bệnh thích sạch ra, ba đứa trẻ còn lại hầu như không coi chuyện này ra gì, đây không phải là lần đầu chúng sinh hoạt như vậy.
Nhắc lại một chút, đoàn người Lâm Hàn lần này gồm sáu người, Lâm Hàn dẫn đội nhẫn tổ số một: Lâm Băng – Natsume – Hận Kiếm! Lần này Tuyết Thiên Lăng đi cùng hắn, Lâm Hàn không có lý do gì phải từ chối, bởi Tuyết Thiên Lăng không phải là bình hoa, ngoài chiến lực kinh hồn ra, nàng còn là một túi khôn đích thực, có nàng, Lâm Hàn cũng bớt lo lắng câu tâm đấu giác nhiều.
Còn một người nữa, thì là Lâm Phong! Thằng nhóc này là do Tuyết Thiên Lăng dẫn theo, nói rằng cũng muốn cho nó lịch luyện một chút, bế quan tập luyện hoài cũng không thích hợp. Ngoài ra, Lâm Hàn đoán rằng vấn đề chính ở đây chính là Lâm Băng điện hạ…
Nghĩ lại, Lâm Hàn thấy Tuyết Thiên Lăng dẫn con trai theo đúng là cực đúng đắn. Để Lâm Phong suốt ngày ở nhà, thằng nhóc này mặc dù tiến bộ vẫn thần tốc như cũ, nhưng về mặt thái độ lại có chút giống công tử bột, không những cao ngạo, mắt để trên đầu, mà còn thích sạch như mạng, thói quen này chắc hẳn lây nhiễm một chút từ mẹ, cứ để như vậy không tốt, sau này ra ngoài mà cái gì cũng chê, cái gì cũng đòi tốt nhất, chẳng phải dễ trở thành dị loại, để người khác công kích sao?
…
Quãng đường này tâm tình Lâm Hàn không tệ, đường đi cũng bằng phẳng, cảnh sắc tươi tắn, với một người yêu thích thiên nhiên như hắn, cảm giác này giống như được về nhà vậy.
Một đường vừa đi, vừa chỉ bảo đám trẻ phương pháp sinh hoạt dã ngoại, Lâm Hàn rất có phong thái của “lãnh đạo”. Trong lúc đám trẻ còn đang bận tối mắt tối mũi, thầy Lâm vậy mà rất nhàn nhã ngồi tâm sự tán tỉnh sư nương, đúng là khiến đám trẻ trợn trắng mắt không ít lần.
Lúc này, Lâm Hàn mặc trên người y phục khá bình thường, đánh một chiếc xe ngựa cũng bình thường nốt. Một đường chậm rãi tiến vào Dạ Đô, kinh đô của Dạ Quốc.
Ngồi trong xe, Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt đánh giá tình huống xung quanh, không quên nhìn cách mà Lâm Hàn hành xử, từ đó phán đoán ra phương hướng hành động của hắn.
Đứng gác cổng thành là hai gã tiểu tốt, trong người cũng có chút tu vi. Nhìn thấy Lâm Hàn chỉ đánh một chiếc xe ngựa thường, mấy gã này cũng không làm khó hắn, chỉ đòi mười kim tệ phí vào thành. Lâm Hàn giả bộ đau đớn mặc cả một phen, cuối cùng chỉ mất năm kim tệ đã được thông qua.
Vừa vào thành, Lâm Băng đã bĩu bĩu môi chui cái đầu nhỏ ra:
– Cha… rõ ràng cha không thiếu tiền, còn phải mặc cả mấy đồng bạc lẻ với họ làm gì? Thật mất thân phận nha!
Lâm Hàn trợn mắt trắng dã:
– Cái gì mà cha không thiếu tiền? Cha là một gã nghèo ăn bám vợ con, một xu dính túi không có hiểu không? Tiền này là mẹ phát cho cha tiêu vặt, không được lãng phí!
– Quỷ mới tin!
Lâm Băng điện hạ rất bất mãn le lưỡi làm mặt quỷ, dứt khoát chui lại vào xe, không thèm để ý đến cha xấu trai.
Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười xoa xoa đầu nàng:
– Băng nhi, đừng làm rộn! Cha chỉ là đang cố tỏ ra tầm thường một chút! Hiện tại chúng ta mới tới, chưa rõ tình hình, cũng không rõ địch ta, không nên manh động tạo ra thanh thế lớn, hiểu không?
Lâm Băng gật gà gật gù, không biết có hiểu thật không, nhưng cũng không dây dưa thêm vấn đề này nữa, ngược lại bắt đầu hiếu kỳ quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi đây là Dạ Đô, cũng là nơi nhiệt náo nhất cả Dạ Quốc này, Lâm Băng bình thường cũng không ít ra ngoài chơi, nhưng cũng chỉ là vài khu vực nhỏ do Lâm gia quản hạt, thỉnh thoảng mới được Lê Ân Tĩnh dẫn đi chơi xa một chút, như Thanh Thủy Lưu Yên chẳng hạn. Chẳng mấy khi nhìn được cảnh tượng nhiệt náo như vậy, nàng tỏ ra có chút phấn khích.
Nhưng bên ngoài xe, Lâm Hàn ngược lại có chút nhíu mày, đúng như tình báo, Dạ Đô này mặc dù vẫn rất nhiệt náo, nhưng người người đều ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, có người là đề phòng, có kẻ lại âm mưu làm chuyện xấu.
Người mua người bán vẫn diễn ra rất tấp nập, nhưng rất ít có chuyện sảng khoái buôn bán, hầu hết là hò hét quát tháo, không chửi bới đồ giả, hàng nhái, thì cũng chửi bới kẻ bán giá cắt cổ. Không biết bên nào đúng, bên nào sai, nhưng cứ nhìn khắp nơi đều tràn ngập tranh cãi như vậy, đủ biết những kẻ tâm tư bất chính nhiều đến mức nào.
Thỉnh thoảng còn có những kẻ vào đập phá vài quán hàng rong đòi tiền “bảo kê”, nhìn không khác gì xã hội…, không đúng, phải gọi là côn đồ kiếp trước Lâm Hàn từng thấy. Chốc chốc lại có một đoàn tuần tra đi qua, tiếp tục thu phí an ninh, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đụng mặt với đám côn đồ kia. Có người bất mãn đứng ra tố cáo, vậy thì ngay lập tức bị chụp mũ “vu cáo” vì không có chứng cứ.
Nếu bắt buộc phải nhận xét, Lâm Hàn chỉ có thể nói một chữ: Nát!
Quan phỉ câu thông, cướp bóc dân chúng! Người xung quanh lại coi như chuyện thường, bởi chính bọn họ cũng đang lừa gạt, bóc lột kẻ khác. Thối nát từ trên xuống dưới như vậy, Lâm Hàn cũng không còn gì để nói.
Thoáng chốc Lâm Hàn có chút mờ mịt, hắn không biết mình lựa chọn xứ sở này trở thành cứ điểm thứ ba, liệu có phải là sai lầm rồi không?
– Tránh ra! Tránh ra!
Thoáng chốc, một âm thanh quát tháo kéo Lâm Hàn trở lại thực tế, một luồng gió rít gào lao qua thân thể hắn. Lâm Hàn nhíu mày nhìn lại, là một tên thanh niên đang cưỡi “xích huyết long lân thú” phóng đi như bay, để lại đằng sau là cát bụi mờ mịt cùng với những luồng tàn ảnh màu đỏ như máu.
Xích huyết long lân thú này là một loại thú cưỡi toàn thân đỏ máu, có vảy như vảy rồng, thân thể cường tráng, tốc độ kinh hồn, nếu bạo phát có thể đạt tới tốc độ tới ba dặm một giây, tạo nên lực bạo kích khổng lồ, là một trong những “chiến mã” cực kỳ quý giá trên chiến trường.
Mặc dù hiện tại không hề bạo phát, nhưng tốc độ thế kia cũng là quá kinh khủng…
Trên đường, không ít người phát ra tiếng hét kinh hoàng, chật vật né tránh, Lâm Hàn mắt sắc nhìn thấy, một bà cụ già đang đứng ngơ ngác giữa đường, trên vai là gánh hàng rong mấy thứ ngọc thạch hạ cấp nào đó, trên mặt bà cụ lộ ra kinh hoàng, nhưng đôi chân lại như đóng đinh tại chỗ, không thể chuyển di.
Thấy bà cụ như vậy, thanh niên kia tức giận hét lên một tiếng, chiếc roi sắt trong tay vung lên, một vệt đen sắc lạnh có thể giáng lên đầu cụ bất cứ lúc nào.
Thân hình Lâm Hàn lóe lên, thuấn thân thuật phát động, thoáng chốc sừng sững chắn trước mặt bà cụ, một roi kia cũng chát chúa giáng lên ngực hắn. Thanh niên kia phản ứng cũng cực nhanh, xích huyết long lân thú hí lên một tiếng, hai chân sau bật cao, thoáng chốc bay qua đầu Lâm Hàn và bà cụ, tốc độ như cuồng phong phóng đi mất.
Trên lưng ngựa, thanh niên kia cười lạnh nhìn về phía Lâm Hàn, nhưng không thèm chấp nhặt, mà nhanh chóng biến mất nơi đường xa, để lại một khung cảnh người ngã ngựa đổ.
– Cụ à! Mau trở về đi thôi! Lần sau không nên ra đường như vậy nữa, nên để con cháu làm thay, đường xá bây giờ… không an toàn cho lắm.
Dứt lời, hắn một lần nữa trở về xe ngựa, lầm lũi đi mất, để lại một bầu không khí có mấy phần quỷ dị xung quanh.
Trên đời… vẫn còn người tốt như vậy sao?
Theo chỉ dẫn, Lâm Hàn đi vòng vèo một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm tới được thủ phủ của Dạ Quốc!
Hay còn gọi là phủ quốc chủ.
Khác với tưởng tượng của Lâm Hàn, rằng nơi này phải giống như một hoàng cung thứ thiệt, cảnh vệ sâm nghiêm, xung quanh là nhà của các bậc quan lại thần tử, giống cung đình kiếp trước. Nhưng không! Thứ hắn nhìn thấy chỉ là một phủ đệ hùng tráng, nhưng lại tràn ngập khí tức tiêu điều, không một bóng người đi lại. Cả khu vực trung tâm của quốc gia, vậy mà lại thanh lãnh đến đáng sợ.
Đi xuyên qua con phố lạnh lẽo này, Lâm Hàn tới trước cánh cổng hào môn của thủ phủ, nhẹ nhàng gõ cửa, hắn có cảm giác rằng cánh cổng này có thể long ra bất cứ lúc nào vậy.
Kẽo…
Qua một hồi lâu, cánh cửa son đỏ mới chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt nhăn nheo cùng mái tóc bạc trắng, người đàn ông lão niên dùng cặp mắt mờ đục đánh giá Lâm Hàn:
– Các người là ai?
Thần thái lão có chút đề phòng, tràn ngập kiêng kỵ.
Lâm Hàn nhìn thấy, nhưng vẫn rất lịch thiệp đáp:
– Chào lão bá! Chúng tôi là người từ phương xa tới, muốn diện kiến Triệu quốc chủ một phen! Không biết lão bá có thể vào thông báo một tiếng không?
Lão già nghe vậy hơi nhăn mặt lại, giống như có chút do dự, nhưng cuối cùng lại thở dài nói:
– Không cần thông báo! Mời các vị vào, quốc chủ có lệnh, bất cứ ai tới tìm cũng trực tiếp triệu kiến!
Lâm Hàn có chút kinh ngạc nhìn lão bá này, nhưng ngẫm nghĩ lại, hoàn cảnh của Triệu Thiên Hồng hiện tại có thể nói là cực kỳ uất ức, bất cứ ai cũng có thể cường ngạnh bức hiếp. Nếu người ta đã tới tận cửa, có ác ý hắn không ngăn cản được, có thiện ý lại không nên ngăn cản, dứt khoát cứ triệu kiến cả, vậy mới là tốt nhất.
Ra hiệu Tuyết Thiên Lăng cùng bọn trẻ bên ngoài chờ, Lâm Hàn theo chân lão bá tiến vào thủ phủ. Càng đi, Lâm Hàn càng nhíu mày thêm chặt, hắn ngửi thấy một mùi vị thật… tanh tưởi.
Mùi máu!
Thậm chí tiến sâu vào trong, hắn còn nhìn thấy cả dấu tích chiến đấu rõ ràng, cùng với những vệt máu khô đanh không ai thèm cọ rửa, chứng minh nơi này đã từng xảy ra chiến đấu! Hơn nữa còn là quần chiến, cực kỳ kịch liệt.
Bước xuyên qua hàng loạt kiến trúc, cuối cùng Lâm Hàn theo chân lão bá tới một cung điện không tính rộng rãi, chỉ rộng chừng hơn trăm mét vuông, chính giữa trải tấm thảm đỏ dẫn tới trên đài cao. Trên đó, một vị trung niên có mấy phần “già nua” đang bình tĩnh uống rượu, đứng bên cạnh là một người phụ nữ tràn ngập u sầu đang khổ sở rót rượu cho hắn.
Đây hẳn là Triệu Thiên Hồng!
Gia chủ Triệu gia! Quốc chủ Dạ Quốc!
Nhìn người trung niên mặc hắc bào có thêu hình rồng kia, Lâm Hàn rất khó để hình dung hắn là vua một nước. Đầu tóc rối bời, mắt đỏ ké, đầy mê man, miệng sặc mùi rượu, đến mũ miện cũng vứt lăn lóc sang một bên… Đây là bộ dáng của một quốc chủ sao?
– Tại hạ Lâm Hàn, bái kiến Triệu quốc chủ!
Mặc dù không thích ứng lắm, nhưng Lâm Hàn vẫn rất tao nhã chắp tay hành lễ. Triệu Thiên Hồng lúc đầu còn không để ý, cho đến khi người phụ nữ kia giật giật ống tay áo hắn, hắn mới như giật mình nhìn về phía Lâm Hàn.
Ắc!
Nấc lên một tiếng, Triệu Thiên Hồng đột nhiên cười ha hả:
– Uống! Nào, huynh đệ, đến uống một chén! Chúng ta lần đầu gặp mặt, không say không về! Nào, người đâu, lấy ghế, bưng rượu lên đây!
Nghe hắn quát tháo đầy khí thế trong cái cung điện không người thế này, Lâm Hàn cảm thấy mình trước hết nên tỏ rõ quan điểm một phen. Hắn nói:
– Triệu quốc chủ! Tại hạ nghe tin ngài đang gặp khó khăn, bị tiểu nhân hãm hại nên sa vào vũng lầy, cố ý tới đây trợ giúp ngài một phen! Vốn tưởng rằng ngài gặp khó nhưng vẫn ẩn nhẫn chờ thời cơ, nhưng nếu ngài là bộ dạng mất hết ý chí như vậy! Vậy thì tại hạ xin cáo từ! Dạ Quốc đã từng xinh đẹp này, cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi!
Dứt lời, Lâm Hàn dứt khoát phất tay áo bỏ đi, một chút cũng không lưu luyến.
– Chờ một chút!
Triệu Thiên Hồng thoáng chốc như tỉnh rượu bảy phần, một đôi mắt thanh minh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Hàn:
– Ngươi nói thật?