Đọc truyện Nhân Thú Loạn – Chương 13
Đón lấy những tia ban mai đầu tiên của sáng sớm, Hắc Kim lười biếng tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nhìn đến Trovey đang nằm trong lòng mình ngủ say, Hắc Kim thỏa mãn mỉm cười.
Cưng chiều cúi đầu liếm liếm cái gáy trơn nhẵn của người yêu, Trovey vẫn chưa chịu dậy, chỉ là đem thân thể của chính mình càng xích lại gần hơi ấm bên người.
Ánh mắt phác họa theo đường cong trên thân thể ái nhân, chiếc váy lùng bùng dưới tư thế ngủ không quá nghiêm chỉnh của Trovey đã đầy vết nhăn nhúm, vạt áo dài lại bị tốc lên đến phần eo, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn cùng cái mông thủy nộn.
Hắc Kim bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, thân thể lại bắt đầu trở nên hưng phấn.
Trovey đáng thương căn bản không biết ngay lúc chính mình vẫn còn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng đẹp, ‘trượng phu’ mình lại đang có ý đồ đen tối với thân thể mình.
Dùng phần lông mềm dưới bụng nhẹ nhàng cọ lên cái mông trần trụi của Trovey, linh khẩu tiêm nhọn chui ra từ bọc túi lại xấu xa vẽ vòng quanh nếp hoa bí ẩn, nhanh chóng tìm được chốn đào nguyên ẩm ướt trong khe sâu.
Đang ngủ, Trovey chỉ cảm thấy hạ thân ngưa ngứa, theo bản năng cựa quậy thân mình, cái mông càng đẩy về phía phần bụng dưới của Hắc Kim.
Dựa vào lực đạo của Trovey, Hắc Kim thuận thế thúc mạnh về phía trước, lập tức nhét đầu nam vật còn chưa hoàn toàn trướng lớn vào hạ thể của người yêu.
Trovey bị cảm giác dị vật xâm nhập đánh thức, vừa mở mắt liền bắt gặp vẻ mặt ‘đạt được gian kế’ của Hắc Kim.
“Kim… Thân thể của người ta còn… còn chưa khỏe…” Tính khí chưa hoàn toàn phồng lớn giúp tràng đạo vừa bị khai phá chưa cảm thấy đau đớn, Trovey vẫn đủ sức trừng mắt nhìn con sắc lang phía sau… (phải là sắc báo chứ… *lau mồ hôi*…), dung nhan giận tái của người yêu chẳng những không khiến Hắc Kim chột dạ, ngược lại càng kích phát thêm hưng trí.
Cảm nhận được móc câu đang bành trướng trong cơ thể mình, chỉ chốc lát sau đã khiến khe mông đang khép chặt bị kéo giãn ra, Trovey bất đắc dĩ thả lỏng phần thân phía dưới, để cả mình lẫn người yêu không phải quá cực khổ.
Hắc Kim cảm thấy tràng ruột mềm nhẵn đang chặt chẽ ngậm lấy nhiệt hỏa của mình, thỉnh thoảng hé ra hợp lại, tựa như loại vải nhung tơ đầy co dãn, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào chính mình.
“Hôm qua em đã ăn hồng quả rồi… Ta nhìn thấy…” Hắc Kim ngọt ngào liếm vành tai của Trovey: “Em muốn ta làm thế này với em… Đúng không?”
Nương theo sự phối hợp của người yêu, Hắc Kim chậm rãi thẳng tiến vào sâu trong hạ thể Trovey, cho đến khi đem toàn bộ thanh cự kiếm thô lớn sáp nhập vào đó mới thoáng dừng lại để người yêu thích ứng.
Hắc Kim vui sướng phát hiện, cực đại của mình đã không còn là chướng ngại đối với tràng đạo nhỏ hẹp của Trovey nữa, tưởng tượng ra đủ loại tư thế có thể làm sau này, Hắc Kim càng phấn khởi luật động.
Nhớ kỹ điểm mẫn cảm trong cơ thể người yêu, Hắc Kim mỗi lần va chạm đều khiến hai chân Trovey không kìm được run rẩy.
“Dùng sức… Nga… Kim… mạnh thêm chút nữa… Chưa đủ…” Tư thế nằm nghiêng khiến Hắc Kim không tiện sử lực, nghe ái nhân mị kêu, Hắc Kim càng ngày càng phấn kích nhưng không cách nào có thể hoàn toàn thỏa mãn. Khó chịu vì gãi không đúng chỗ ngứa làm cho dã thú càng thêm cuồng bạo.
“Bảo bối… Chúng ta cùng nhau dùng sức… Lúc ta tiến vào trong em, em hãy hòa nhịp theo ta…”
Hắc Kim lập tức phát hiện lời chỉ dạy của mình quả thực dư thừa, ngụp lặn trong dục vọng, Trovey sớm đã vô sự tự thông, bắt đầu nâng eo đưa đẩy, nhếch lên cánh mông cố sức thúc về phía dương cụ đang đâm vào thân thể mình.
Cứ như vậy, va chạm đối va chạm, dây dưa đáp dây dưa, một người một thú điên cuồng giao hoan, cơ hồ đã quên bản thân mình đang ở chỗ nào. Cực đại của Hắc Kim dày xéo lên lớp thịt mềm mại trong cơ thể Trovey, khiến cho cậu hưng phấn đến ngay cả ngón chân đều run rẩy… Bướng bỉnh siết lại hậu môn, quấn lấy cự bổng mang đến cho mình vô hạn vui thích, cùng Hắc Kim song song bay lên đỉnh cao trào.
Hắc Kim một giọt cũng không để phí, đem ái dịch của mình rót vào hạ thể Trovey, sau khi phát tiết xong, dương cụ vẫn còn lưu luyến không chịu rời khỏi nơi ấm áp thoải mái, nũng nịu cọ xát lên thân mình vẫn còn đọng đầy dư vị của người yêu, Hắc Kim không ngừng dụ dỗ hòng lại tiếp tục đòi hỏi, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa động truyền đến một thanh âm.
“Kim… Phụ vương cho gọi ngươi tới…”
“Ta đến ngay…” Hắc Kim nhíu mày, đó là giọng của cô em gái Hạt Lam. Mơ hồ có dự cảm không tốt, Trovey nắm chặt lớp lông trước ngực Hắc Kim.
“Đừng đi… Ta sợ…” Mềm mại rúc vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của Hắc Kim, Trovey chung quy vẫn cảm thấy chỉ có như vậy mình mới là an toàn nhất.
Hắc Kim nhẹ nhàng rút ra tính khí đang chôn sâu trong hạ thể người yêu, liếm sạch dấu vết của dục vọng, đem Trovey dịu dàng đặt lên bãi cỏ mềm, an ủi: “Ta sẽ trở về ngay thôi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ ta trở lại em sẽ không còn được nghỉ ngơi nữa đâu…”
Dùng giọng điệu khiêu khích để trấn an nỗi sợ hãi trong lòng người yêu, Hắc Kim sau khi in xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu Trovey, vội vàng chạy về phía huyệt động của phụ vương trên đỉnh vách núi.
***
“Phụ vương…” Đối mặt với người cha chính trực tráng niên này, Hắc Kim trong lòng luôn mang một phần sùng kính cùng áy náy. Khi chính mình ham chơi bỏ đi xa, là phụ vương đã một mình chèo chống Báo tộc tưởng chừng đã lụi bại, bây giờ nó lại vì Trovey mà vĩnh viễn đem phần gánh nặng này vứt lại cho cha mình.
Cassius uy nghiêm nằm trên tảng đá cao lớn trong động, hạ đầu nhìn xuống đứa con vừa phụng mệnh đến đây, nặng nề thở dài.
“Kim… Rất nhiều chuyện, ta biết ngươi sẽ không để tâm đến… Ta cũng không có thành kiến gì với thê tử của ngươi, ta biết ngươi đã mê muội cậu bé đó rồi, chỉ cần ngươi nghe theo sắp xếp của ta, cưới thêm vài người vợ, để ngươi giúp Báo tộc lưu lại di huyết, đợi đến ngày Báo tộc đông đảo hơn, ta lập tức sẽ không quan tâm tới chuyện ngươi cưới một… đứa con trai nữa!”