Đọc truyện Nhân Thú Loạn – Chương 1
Xa xa ở một nơi nào đó, trong khu rừng mang tên Paikent hàng trăm năm tuổi, có một sơn thôn nhỏ xinh đẹp, tại đó mọi người ai nấy đều cần lao chất phác, dựa vào nguồn tài nguyên dồi dào của rừng rậm, sống qua những ngày tháng vô ưu vô lo.
“Trovey!” Thanh âm quen thuộc lại lần nữa vang lên, mấy người trong thôn nghe thấy đều cười cười lắc đầu.
Trovey là một cậu bé sống trong thôn này, từ nhỏ đã thích vào rừng chơi, mỗi lần đều mất hút đến khi Mặt Trời xuống núi, bà mẹ Farrell đáng thương, chỉ có mỗi đứa con trai này, nhưng công việc đồng áng lại không thể trông mong nhiều vào cậu! Cũng may Trovey luôn có thể kiếm được chút vật quý hay quả dại gì đó từ rừng về, hoặc bán hoặc giữ lại, dựa vào những lâm sản đó, cả nhà Trovey cũng coi như thoải mái mà sống qua ngày. Nhưng kỳ quái là, những sản vật hiếm gặp này, ngoài Trovey ra ai cũng không thể tìm thấy, dù người ta có hỏi cậu kiếm được ở đâu, cậu cũng chỉ là cười cười, chưa bao giờ tiết lộ cả.
***
“Hắc Kim! Hắc Kim!” Một thiếu niên thanh tú đứng trên tảng đá lớn trong rừng, hướng về mọi phía mà kêu gọi, nơi này là địa điểm mà cậu và Hắc Kim vẫn thường hẹn gặp nhau, 7 năm qua, Hắc Kim luôn đến đây sớm hơn để chờ cậu, chưa bao giờ muộn cả, vậy mà lần này Hắc Kim lại chậm chạp mãi chưa xuất hiện.
“Hắc Kim, ngươi ở đâu?” Tình huống chưa từng gặp phải này khiến thiếu niên có chút hoảng, thanh âm dần dần hòa lẫn với tiếng nức nở khóc lóc. So với thời gian thông thường đã quá hơn hai tiếng, Mặt Trời đã hoàn toàn xuống núi, chung quanh bị bao phủ bởi một mảng tối đen.
“Hắc Kim, không phải ngươi đã ngã bệnh chứ? Hay tên thợ săn độc ác nào làm ngươi bị thương rồi? … … Hắc Kim… Sao ngươi còn chưa xuất hiện vậy? Ngươi đừng làm ta sợ mà… Hắc Kim…” Thiếu niên rốt cục nức nở lên, nỗi lo lắng với những chuyện ngoài ý muốn đó khiến cậu vô cùng bất an, lòng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, trong lùm cây cách đó không xa truyền đến thanh âm “loạt xoạt”, một bóng đen cao đến nửa người trưởng thành từ phía sau hiện ra. Đó là một con hắc báo xinh đẹp tuyệt luân, cặp mắt sâu thẳm xanh biếc như bảo thạch, bộ lông đen bóng bao bọc trên thân hình thon dài mạnh mẽ của nó.
Ánh trăng tựa như cũng bị vẻ đẹp của nó hấp dẫn, xấu hổ ló mặt ra khỏi tầng mây, tia sáng vàng nhạt hắt xuống người nó, dần lộ rõ đó là một con báo gấm màu đen!
“Hắc Kim!” Thiếu niên nhìn thấy con báo, lập tức chuyển buồn sang vui, luống cuống lau khô nước mắt, nhảy xuống tảng đá, ôm chầm lấy cổ hắc báo.
“Hắc Kim, ngươi đã ở đâu vậy? Làm ta lo muốn chết!”
Hắc báo không để ý đến cậu, lập tức nhảy lên trên tảng đá cao cao, lười biếng nằm xuống.
“Hắc Kim?!” Cảm thấy có chút gì đó không đúng, thiếu niên cố sức trèo lên tảng đá, tựa vào bên thân hắc báo, gảy gảy chòm râu của nó, nửa như làm nũng nói: “Hôm nay ngươi làm ta sợ lắm đấy biết không! Ta còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì bất trắc rồi!”
Cảm thụ được đôi tay của thiếu niên, hắc báo không khỏi dùng cái mũi ươn ướt khẽ rúc rúc vào lòng bàn tay cậu, đột nhiên, nó dường như sực nhớ tới cái gì đó, lại tựa đầu chuyển sang một bên.
Thiếu niên cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện hắc báo không thèm để ý đến mình, “hùng hổ” ngồi dậy, dùng hai tay cầm lấy đầu hắc báo, bắt nó nhìn về phía mình. Đối mặt với con dã thú khi đứng lên còn cao lớn hơn cậu này, thiếu niên lại tuyệt không hề sợ hãi.
“Hắc Kim, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi nói cho ta biết đi, tại sao ngươi không chịu lên tiếng?!”
Giãy ra khỏi vòng tay của thiếu niên, hắc báo đứng dậy, giũ giũ bộ lông trên người, ánh mắt nhìn về phương xa, đối với câu hỏi của thiếu niên vẫn là thái độ thờ ơ.
“Ngươi dù sao cũng đã đến đây rồi! Có chuyện gì cứ nói ra đi, chúng ta vẫn đều là ‘có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu’ mà!” Thiếu niên có chút tức giận, vội túm lấy da lông trên lưng hắc báo, cắm ngón tay vào sâu da thịt nó. Cậu đương nhiên biết đối với lớp mình đồng da sắt của Hắc Kim mà nói, chút công kích ấy căn bản không tính là gì, huống chi chỗ cậu chọn lại là phần lưng vốn thần kinh thô, động tác này chẳng qua là muốn cảnh cáo một chút con hắc báo mà cậu yêu mến nhất, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cậu sẽ nổi giận.
Chiêu này quả nhiên là hữu hiệu, con hắc báo uy phong lẫm lẫm kia cư nhiên mở miệng cất tiếng!
“Ta phải đi rồi, Trovey.” Hắc báo quay sang, nhìn về phía thiếu niên: “Sau này ta cũng không thể trở lại thăm cậu được nữa!” Hắc Kim chậm rãi nói, trong mắt toát ra nỗi bi thương.
“Tại sao chứ?!” Trovey bị tin tức bất ngờ này làm chấn động đến không biết phải làm sao, bỗng nhiên nghĩ đến Hắc Kim phải rời xa mình, Trovey mạnh nhào tới, ôm chặt lấy Hắc Kim: “Không được, ta không cho ngươi đi! Ngươi không thể rời khỏi ta!”
Trovey ôm chặt lấy cổ Hắc Kim, sống chết cũng không buông.
“Ta chỉ có duy nhất một người bạn là ngươi thôi! Ta không cho ngươi đi đâu hết!”
“Trovey, ta phải đi khỏi đây, ta đã trưởng thành rồi.” Hắc Kim thở dài, cưng chiều nhìn Trovey. Nếu là như thường ngày, chỉ cần Trovey hơi chút làm nũng với nó, hoặc ngồi xổm ở đâu đó giả khóc một trận, Hắc Kim lập tức sẽ buông vũ khí đầu hàng, đáp ứng tất cả những yêu cầu vô lý của cậu, chỉ là lần này thật sự không được.
“Ta phải đi tìm một nửa khác của ta, sau đó đến một nơi con người vĩnh viễn không tìm thấy mà sinh dưỡng con của chúng ta.”
“Tìm một nửa khác?” Tin tức này làm cho Trovey nhất thời không thể tiếp thụ. Bao lâu nay, tận dưới đáy lòng Trovey đã ăn sâu bén rễ cái ý niệm rằng Hắc Kim là của riêng mình, chưa bao giờ nghĩ tới nó cũng phải “kết hôn, sinh con”.
“Không được! Ta không cho phép ngươi làm vậy!” Vừa nghĩ tới có sinh vật khác muốn làm bạn bên Hắc Kim, Trovey đã cảm thấy không thể chịu đựng được. Nổi tính xấu quấn lấy Hắc Kim, đây cũng chính là phương pháp trước kia cậu vẫn thương dùng, bắt Hắc Kim lần nào cũng phải khuất phục tuân theo.
Nhìn thiếu niên làm nũng bấu chặt trên người mình, Hắc Kim bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Trovey, kỳ thật một năm trước ta đã phải rời đi rồi, nhưng chỉ bởi vì không buông tha cậu được, nên mới dây dưa cho đến tận bây giờ. Hôm nay, ta vốn định không từ mà biệt, nhưng chứng kiến bộ dáng khổ sở của cậu, lại không đành lòng…”
Nghe lời nói thâm tình tựa như đang thổ lộ của Hắc Kim, Trovey lại như nghe được lời di ngôn tuyệt vọng lúc lâm chung. Cực lực muốn nhịn xuống nỗi bi thương, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời mà lã chã rơi xuống.
Hắc Kim thương yêu vô hạn liếm đi những giọt nước mắt trên gương mặt Trovey: “Ta yêu em! Trovey, cho nên ta phải đi. Ta đã đến kỳ động dục, nếu thật sự không đi, ta sợ ta sẽ làm tổn thương em mất.”
“Làm ta bị thương?” Trovey nhất thời không thể hiểu được.
“Đúng vậy, ta sợ ta sẽ cưỡng bức em phải giao phối với ta.”