Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Chương 6


Đọc truyện Nhàn Thê Bất Hạ Đường – Chương 6

Hắn sau khi về nước liền điều tra năng lực của Bạc Cạnh ở Bạch thị, nhưng không chú ý điều tra việc tư của hắn, nhớ rõ khi hắn xem tư liệu kia, xác thật đã ghi rõ Bạc Cạnh đã đính hôn, nhưng mà hắn chính là không xem đến vị hôn phu kia là ai, đã sai lầm rồi!

Bạch Nhạc Ninh hừ nói: “Tôi đính hôn khi nào thì cũng không liên quan đến cậu!”

Lục Vịnh đảo mắt, bỗng nhiên nói, “Tôi hiểu rồi! Ha ha, nếu tính ra, anh trai của cậu quả thật tuổi không còn nhỏ , đàn ông lớn tuổi sợ bạn gái bé nhỏ chạy mất, cho nên mới vội vã lấy cái thứ này mang cô trói lại?”

Bạch Nhạc Ninh giận dữ, “Cậu thì biết cái gì? Không được nói lung tung!”

Đúng vậy, cô tốt nghiệp trung học xong liền cùng Bạc ca ca đính hôn, có thể là thời gian quả thật hơi sớm, cô hoàn toàn xuất phát từ sự tự nguyện, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào bắt buộc cô phải làm vậy, càng không cảm giác là mính bị trói buộc. Ngược lại, nếu không đem Bạc ca ca nắm chặt một chút, về sau nếu như hắn kết hôn mà cô dâu cũng không phải là cô, chuyện đó mới làm cho cô đau lòng muốn chết!

Lục Vịnh thấy thật mất mặt, ngượng ngùng nói: “Tức giận làm cái gì, không phải là để tôi đoán trúng rồi chứ, không cần thẹn quá giận như vậy?” Nói vừa chuyển,“Đính hôn mà còn đi họp mặt bạn bè, vị hôn phu của cậu khẳng định đối với cậu không tốt, không bằng sớm đổi người khác đi.”

Bạch Nhạc Ninh đang muốn nói cái gì để phản kích, chợt nghe bên người truyền đến tiếng nhạc chuông, cô lục túi xách, hai, bước bước ra khỏi ghế, tiếp điện thoại.

“Là anh, Ninh Ninh.”

“Bạc ca ca!” Vừa rồi nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên, Bạch Nhạc Ninh tâm tình cũng trở nên tốt hơn, điện thoại đầu bên kia bỗng có tiếng động cơ của ô tô, cô có chút kinh ngạc,“Anh còn chưa có về nhà?”

“Anh tăng ca, bây giờ còn chưa về nhà.” Ngoài hành lang thực im lặng, Bạc Cạnh nhận được sự quan tâm cho nên tràn đầy ý cười, “Lúc chiều trời có gió lớn, bây giờ thì hơi lạnh, dì Lí vừa rồi gọi điện thoại nói em chưa thay quần áo, anh lái xe mang áo khoác cho em, em đang ở đâu? Đem địa chỉ nói cho anh biết.”

Bạch Nhạc Ninh cắn môi nói ra địa chỉ, lại ngừng một chút mới thấp giọng nỉ non:“Bạc ca ca, em muốn về nhà ……”

Đầu bên kia di động im lặng một chút, Bạc Cạnh kiên định âm thanh xuyên thấu qua điện thoại tiến vào lỗ tai của Bạch Nhạc Ninh: “Chờ anh, rất nhanh anh sẽ đến.”

Bạch Nhạc Ninh tắt điện thoại trở lại ghế, bắt được thời cơ liền cùng Trần Hiểu Ý nói mình phải đi trước, vừa lúc anh của Trần gia cũng vừa nhắn tin cho em gái, kêu cô cuối tuần về nhà cùng cha cô ra ngoài, hai người thảo luận xong, chuẩn bị đi về.

Vì lễ phép, Trần Hiểu Ý cùng Bạch Nhạc Ninh hướng mọi người chào tạm biệt, còn không rất tưởng sớm một chút tán vài cái, thì tại ghế lô lý tiếp tục xướng, bởi vậy phái đại biểu đưa các nàng xuất môn kêu xe.

“Phải đi sao?” Lục Vịnh đứng kế bên nam sinh tóc ngắn xưng là “Hồng học trưởng”, kỳ quái hỏi.

Hồng học trưởng hỏi Trần Hiểu Ý: “Đã trễ thế này, anh đưa em về được không?” Sau đó hắn lấy thân phận học trưởng, nói với Lục Vịnh: “Cậu đưa Bạch học muội về.”

Lục Vịnh vừa muốn mở miệng, Trần Hiểu Ý thông minh liền đoạt lời nói của hắn, nói với Hồng học trưởng: “Kỳ thật hôm nay Ninh Ninh đến đây chỉ cho đủ số mà thôi, học trưởng anh xem nhẫn trên tay kìa, đó chính là nhẫn đính hôn đó! Chồng sắp cưới của nó lúc này cũng sắp đến rồi, em đi chung xe về là được rồi!”

Vừa dứt lời, chợt nghe âm thanh vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ phía sau cô vang lên: “Trần tiểu thư thật khách khí , nếu Trần tiểu thư có tâm tình cùng người khác ca hát, khiêu vũ, còn mang theo Ninh Ninh cùng nhau vui chơi, nhưng mà xe tôi đã đầy rồi, chỉ sợ không chở được đại tiểu thư đây.”

Trần Hiểu Ý rùng mình một cái.

Càng ngày càng lớn, Bạch Nhạc Ninh không giống với trước đây nữa thân thể suy nhược lại nhiều bệnh, không chịu được một chút gió thổi cỏ lay. Sau khi cô học năm nhất, Bạch cha liền lấy lí do “Trong nhà ba người đều đi làm, đến trường cũng không tiện” Cho nên, mua một căn nhà mới trang hoàng lại, cùng nhau bàn trở về.

Từ nhà mới của Bạch gia đến c đại phụ cận ktv, ước chừng cần hơn hai mươi phút, nhưng Bạc Cạnh chỉ cần dùng mười phút liền xuất hiện ở trước mặt Bạch Nhạc Ninh, điều này tuyệt đối làm cho các cô hết sức bất ngờ.

Trần Hiểu Ý hoang mang rối loạn rồi xoay người lại, “Cái kia, cái kia…… Em có thể giải thích, thật sự, chúng em không có tham gia họp mặt bạn bè mà……” Càng nói càng đen.


Bạc Cạnh cười lạnh, “Không cần giải thích , anh vừa nhìn đã biết đều là do em giựt giây .” Nói xong, hắn bỏ qua Trần Hiểu Ý, đi đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, lấy áo khoác trên tay, cẩn thận khoác lên cho cô.

Trần Hiểu Ý nhíu nhíu mày, chết rồi, đúng là cái tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi. Chắc chắn trước sau gì cũng bị hắn lột da! A, về sau hắn khẳng định sẽ không cho tiểu Ninh Ninh chơi với cô, làm sao bây giờ? Cô còn muốn tiếp tục ngồi trên cái xe phong cách thể thao đó thêm vài lần nữa!

Hồng học trưởng cao thấp đánh giá Bạc Cạnh, chỉ cảm thấy khí chất của hắn giống như tinh anh của xã hội, nhưng lại có một chút quen mặt, chỉ tiếc đèn tại ktv đủ mọi màu sắc chiếu qua chiếu lại, căn bản là không thấy rõ ngũ quan của Bạc Cạnh, rốt cuộc là cái bộ dạng gì nữa, bất quá không thể nghi ngờ cái xe thể thao ở phía không xa kia, xe có đường cong tự nhiên sắc bén, nhìn ra giá nhất định là không thấp, phỏng chừng cũng là người có tiền.

Nhưng nghe lời nói của Bạc Cạnh, Hồng học trưởng liền cảm thấy hắn cũng không hiền lành gì, “Vị tiên sinh này chính là vị hôn phu của Bạch học muội phải không? Nếu không có phương tiện như trong lời nói, tôi đến đưa Trần học muội về nhà là tốt rồi, không cần phiền toái đến anh.”

Trực giác của Trần Hiểu Ý mach bảo cô phải cự tuyệt hảo ý của hắn, “Em không cần ngồi xe người khác về nhà, không phải mất tiền mà có thể ngồi xe về, tôi phải lãng phí làm gì cơ chứ?”

Sắc mặt của Hồng học trưởng lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng đối với cô không có cách, dù sao hai người vừa mới quen nhau, nếu như hắn muốn lưu lại cho Trần Hiểu Ý một ấn tượng hoàn mỹ, thì sẽ không nhúng tay quyết định của cô.

Nhưng thật ra Bạch Nhạc Ninh luôn có biện pháp trấn an Bạc Cạnh.

Cô trực tiếp nhào vào trong lòng của Bạc Cạnh, ngẩng đầu lên ở trên trán của hắn khẽ hôn một cái, xòe ra bàn tay đang đeo nhẫn, “Bạc ca ca, em rất ngoan có phải không đã nói trước cho bọn họ là em đã có chủ, cho nên anh đừng giận tiểu Ý Ý, nó không phải cố ý, chúng ta thuận tiện đem nó đưa về nhà luôn, anh nó đã giục nó trở về sơm một chút.”

Bạc Cạnh nhìn chằm chằm nhẫn trên tay cô, vừa lòng nhếch miệng, lấy tay ôm chặt cô, nhân lúc ngọn đèn lúc sáng lúc tối, lặng lẽ cúi đầu cắn vành tai của cô, “Trở về sẽ thu thập em.” Tay ở bên hông cũng bắt đầu không an phận, vụng trộm dao động vỗ về chơi đùa.

Bạch Nhạc Ninh xém tí kêu lên, liều mạng áp chế cổ họng, bị hắn làm cho thở dốc, “Đừng! Đừng…… Có người……”

Bạc Cạnh kéo cô xuống, lúc này cô mới ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trước mặt.

Đứng ở phía ngoài ktv Lục Vịnh, vừa nhìn thấy Bạc Cạnh lộ diện liền bí hiểm theo dõi hắn, Bạc Cạnh nhướng mày nhìn thẳng hắn, hắn mới bước đến chỗ có đèn sáng.

Bạc Cạnh sớm phát hiện có người khiêu khích nhìn mình, nhưng hắn cũng không ngây thơ mà trừng trở về, chỉ là dùng sắc mặt bình tĩnh từ trên mặt hắn đảo qua, sau đó nhẹ nhàng phủ lên Bạch Nhạc Ninh bị gió thổi có chút lạnh, cũng không thèm nhìn tới Trần Hiểu Ý liếc mắt một cái, “Nhanh một chút về nhà đừng có mà ói trên xe của tôi đó.”

Bởi vì Bạch Nhạc Ninh xin xỏ cho nên Bạc Cạnh không đành lòng làm cho vị hôn thê vì người khác mà lo lắng, cho nên lúc trước, hắn đều lái xe đưa Trần Hiểu Ý về nhà, nhưng mà tửu lượng của Trần Hiểu Ý thật sự quá kém, ngồi ở trên xe không phải vừa khóc lại vừa cười; Lần trước cô không hề làm nháo nhào, ai ngờ đi đến nửa đường, cô cư nhiên ói trên xe của hắn! Làm hại hắn cùng Ninh Ninh luống cuống tay chân dọn dẹp rất lâu, Trần Hiểu Ý thật là ngang ngược, ói xong rồi ngã đầu ra ngủ, ngủ say như lợn chết, căn bản không biết được mình đã làm chuyện tốt đẹp gì.

Tửu lượng kém như vậy, còn cố uống, làm cho người ta đau đầu.

Xác định Bạch Nhạc Ninh đã ngồi vào chỗ và thắt dây an toàn, Bạc Cạnh cũng không them quản Trần Hiểu Ý có lên xe hay chưa, trực tiếp cắm chìa khóa vào chuẩn bị khởi động.

“Ai! Khoan đã, chờ tôi với!” Trần Hiểu Ý không dám làm loạn, vội vàng mở cửa xe ngồi vào chỗ phía sau.

Mắt thấy mỹ nhân không hề lưu luyến mà rời đi, Hồng học trưởng tay phải vô lực nắm lấy tay trái, nhỏ giọng nói thầm: “Hắc, xem ra đành phải đợi lần sau mới có thể gặp lại tiểu Ý.”

Quay đầu nhìn thấy Lục Vịnh với vẻ mặt phức tạp đứng ở một bên, hắn nhịn không được tò mò hỏi:“Tiểu Lục, cậu nhận ra vị hôn phu của Bạch học muội hả?”

“Đâu chỉ nhận ra……” Lục Vịnh xả ra một chút rồi tươi cười, “Đó là danh nhân đó.”

“Danh nhân?” Hồng học trưởng bắt đầu tìm tòi trong đầu.


Quả nhiên là danh nhân? Khó trách ngay từ đầu liền cảm thấy hắn thật quen mặt.

“Không cần suy nghĩ, hắn chính là con nuôi của chủ tịch Bạch thị, Bạc Cạnh.”

Lời nói của Lục Vịnh, làm cho Hồng học trưởng bóp tay liên tục, “Bạc phó tổng tài! Mấy ngày hôm trước trong trường học vừa mới thỉnh hắn đến diễn thuyết với học sinh mới, tớ còn đi dự đây này, như thế nào mà hôm nay lại không nhận ra? Cậu không biết, hắn là nhân vật nổi tiếng của đại học T của chúng ta, người như vậy vô luận đi đến đâu đều tỏa sáng, quả thực có thể so sánh với bóng đèn huỳnh quang ……”

Lục Vịnh không có tâm tình nghe Hồng học trưởng nói liên miên dông dài.

Nhìn theo xe thể thao ở trong bóng đêm lướt qua, hắn trong lòng không ngừng mặc niệm, Bạc Cạnh, không nghĩ đến chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại, năm đó anh cướp đi người tôi thích thì thôi đi, bây giờ anh ngàn không nên, vạn không nên, không nên vọng tưởng nuốt luôn Lục thị xí nghiệp mà ba tôi để lại cho tôi. Bất quá nếu như tôi đã trở về, tôi đây sẽ không sẽ làm cho anh tiếp tục thực hiện được, tôi muốn làm cho anh mất cả tình yêu lẫn sự nghiệp!

Sau một lúc, đem Trần Hiểu Ý đưa về Trần gia, Bạc Cạnh một lần nữa khởi động xe, theo hướng Bạch gia chạy tới.

Dọc theo đường đi, trong xe im ắng không có một tiếng động, Bạch Nhạc Ninh vụng trộm liếc về hướng Bạc Cạnh.

Bạc Cạnh không chớp mắt chú ý đường đi, chậm rãi mở miệng: “Trê mặt anh có cái gì sao ?”

Bạch Nhạc Ninh không ngừng lắc đầu, “Không có, cái gì đều không có!” Nhưng mà cái gì đều không có mới là kỳ quái, theo tính tình của Bạc ca ca, bị hắn phát hiện mình đi theo Ý Ý đi họp mặt bạn bè, nhưng lại lừa hắn là đi ăn cơm, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, rất khó coi, sau đó dùng từ ngữ rất uyển chuyển tỏ vẻ mình rất bất mãn, nói thẳng là cô xấu hổ vô cùng, cam đoan không dám có lần sau.

Nhưng đêm nay, hắn thế nhưng vẫn cố định mặt thành bộ dạng vô tình, không tức giận cũng không nói, cũng khó trách tiểu Ý Ý vừa rồi sợ tới mức không dám nói một tiếng, vừa đến cửa nhà liền nhảy ra khỏi xe chạy trối chết, ngay cả “Cám ơn” Cùng “Tạm biệt” cũng quên mất.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Bạc Cạnh “Trở về sẽ thu thập em”, Bạch Nhạc Ninh liền cảm thấy có chuyện không ổn, làm sao bây giờ, Bạc ca ca có phải hay không tức giận đến mức giáo huấn cũng lười ? cô hiện tại cùng hắn về nhà, có thể hay không bị tử hình ngay tại chỗ? Vậy thì cô nên dùng biện pháp gì để có thể thành công hạ hỏa đây?

Sợ hãi lại trộm nhìn Bạc Cạnh liếc mắt một cái, cô bắt đầu tính toán trong lòng, nếu chính mình chủ động sắc dụ, có thể hay không làm cho hắn tiêu bớt tức giận, dù sao trước kia cô cũng trải qua không ít loại chuyện như vậy, hơn nữa chiến tích có thể nói là huy hoàng .

Ngay lúc Bạch Nhạc Ninh còn thật sự tự hỏi “Sắc dụ” có thể làm hắn nguôi giận hay không, Bạc Cạnh vẫn như cũ một bộ dạng không vội không vàng, giống như cái gì cũng chưa xảy ra. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trừ bỏ quan tâm vài câu như Bạch Nhạc Ninh có mệt mỏi hay không, có lạnh hay không, có cần mở lò sưởi lớn một chút hay không, nhưng mà hắn chưa bao giờ đề cập đến trọng điểm của câu chuyện.

Cứ như thế, Bạch Nhạc Ninh vẫn không đoán sai, Bạc Cạnh quả thật là đang nổi nóng.

Hắn một bên cẩn thận quan sát tình hình giao thông, một bên trong lòng có chút khó chịu, Bạch thúc thúc thì ở bên ngoài khảo sát, tiểu nha đầu hôm nay buổi tối lại ăn cơm ở bên ngoài, hắn bởi vì trong nhà không có người mà bắt buộc phải ở công tay tăng ca, phí công phí sức thêm vài tiếng, đem công tác của hôm sau xử lý xong, hắn nghĩ rằng, nhân lúc này có thể có thời gian cùng tiểu nha đầu vui vẻ mà trải qua cuối tuần .

Ai ngờ đâu, gọi điện thoại về nhà, dì Lí lại nói cho hắn tiểu nha đầu còn chưa có về, lo lắng cô bị lạnh , hắn tự mình lái xe đưa quần áo cho cô, trong điện thoại lý nghe được cô muốn về nhà, kết quả ngay cả quần áo cũng không cầm, quay xe lại đi thẳng đến nơi mà cô nói, dù sao áo vest trên người hắn có thể đưa cho cô, chính mình lạnh hay không cũng không sao cả, mấu chốt là tâm tình của tiểu nha đầu không tốt, muốn về nhà sớm một chút.

Cuối cùng thì sao? Cuối cùng hắn phát hiện nha đầu nhà hắn thế nhưng ở cùng người đàn ông khác họp mặt bạn bè! Lại càng không thích là, cô đưa cho hắn thêm một tiểu tình địch!

Bạc Cạnh càng nghĩ càng nóng, nếu không có tia lý trí cuối cùng khống chế hắn, hắn tuyệt đối hội lập tức quay xe lại, đem Trần Hiểu Ý lột da rút xương.

Nhưng hắn không thể, cũng không có khả năng làm như vậy.

Bạc Cạnh không khỏi tự giễu, cũng không phải không có biện pháp! Ở cùng nhà mình tiểu vị hôn thê hỗ động trung, trừ bỏ tất yếu quyết đoán ngoại, mặt nào mà hắn không phải chủ động khiêm nhượng cô? Dù sao Ninh Ninh tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn không có biện pháp giải quyết, vị hôn phu đáng thương như hắn, đành phải cố mà bổ sung cho cô.


Đồng dạng, thành thục còn đại biểu cho việc không thể dễ dàng đem ngây thơ của mình bày cho người khác xem.

Nhưng hắn có một loại năng lực, có thể đem cảm xúc thông qua phương thức khác chuyển đạt cho vị hôn thê của hắn.

Trở lại Bạch gia, Bạc Cạnh đem xe dừng ở gara, thật sâu hít một hơi, rút chìa khóa ra, đem thiên hạ kế bên vây trong một địa phương nho nhỏ.

Bạch Nhạc Ninh bất an mà dịch chuyển, vừa muốn nói gì, đã bị một cỗ ấm áp hơi thở bao vây, tiếp theo, môi của Bạc Cạnh môi đã đậu ở trên mắt của cô, liếm mí mắt của cô. Liếm trong chốc lát, Bạc Cạnh thấy vẩn chưa đủ lại chậm rãi xuống phía dưới thăm dò, xuống chop mũi khéo léo, đến môi anh đào đang hơi hơi mở ra.

Đầu lưởi linh hoạt chui vào cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng hấp thu nước bọt trong miệng của cô, liếm qua lại hàm răng trắng bạch, sau đó dụ dỗ cái lưỡi thơm tho kia không ngừng lui bước cùng hắn cùng nhau dây dưa.

Hai người hôn hồi lâu, cuối cùng Bạc Cạnh rốt cục buông tha Bạch Nhạc Ninh sắp hít thở không thông, làm cho cô có thể hít thở không khí.

“Thật ngọt……” Ôm bé mảnh mai vô lực, trong cổ họng bật ra thở dài thật thỏa mãn.

Sau một lúc lâu, hắn đem ngườii trong lòng vẫn đang có chút hư nhuyễn, hướng về phía trước nói ra, trán kề với trán của cô, thở ra hơi thở đều phun ở trên mặt hắn, “Ninh Ninh bảo bối, từ lúc nào học được gạt anh cùng người đàn ông khác gặp mặt , ân? Thật sự là nha đầu không nghe lời mà!”

Bạch Nhạc Ninh trì độn trừng mắt nhìn, mới từ hôn sâu dần dần hoàn hồn, lại nghe đến Bạc Cạnh hơi say men hỏi.

Di? Ngữ khí không phải quá nghiêm khắc, giống như để cho cô một con đường mà giải thích?

Trên mặt nổi lên hai luồng hồng nhạt diễm lệ, cô chủ động vươn tay hướng Bạc Cạnh, đem mặt vùi vào trong lòng hắn, nũng nịu biện bạch: “Người ta không cùng người khác gặp mặt mà, Bạc ca ca thật sự là thùng dấm to nha!”

Bạc Cạnh vuốt ve của phía sau lưng của cô, híp mắt cười khẽ, “Không gặp mặt sao? Nếu Ninh Ninh ngoan như vậy, anh đây cần phải thưởng cho em một chút.” Trên mặt ra vẻ trầm ngâm, tay lại sớm không an phận lặng lẽ tiến đến cổ áo của Bạch Nhạc Ninh,“Nên như thế nào thưởng cho em mới tốt đây? Phục vụ đặc biệt cuối tuần, như thế nào?”

Bạch Nhạc Ninh mặt đỏ lên, hờn dỗi: “Cái gì mà đặc biệt phục vụ chứ! Cả ngày chỉ tưởng tượng sắc sắc gì đó, nguyên lai Bạc ca ca không phải là thùng dấm chua, trong ngoài không giống nhau, là đại sắc lang mới đúng!”

Bạc Cạnh cười, “Em cũng đã nói anh là sắc lang, nếu anh không biểu hiện một chút, chẳng phải là tổn hại hình tượng của sắc lang hay sao?” Nói xong, hắn liền cầm nơi Bạch Nhạc Ninh vừa bị hôn qua , kiều diễm ướt át môi đỏ mọng, ngón tay đã ở thân thể của cô châm ngòi thổi gió, nhu nhu nơi này, xoa bóp nơi kia, cuối cùng mới dừng lại dĩ nhiên là ở nụ hoa đứng thẳng rồi, lưu luyến không đi.

Bạch Nhạc Ninh hết hồn, hai tay để ở trước ngực của Bạc Cạnh, tạo ra khoảng cách giữa hai người, kháng cự sự vui thích của hắn gây cho cô,“Ân…… Không, không được……”

Bạc Cạnh nhíu mi cười, “Như thế nào mà không được?” Ác liệt lấy tay chỉ ninh thượng của nàng cử kiều, thành công nghe thấy một tiếng gọi to ngọt ngào của cô, hắn vừa lòng nhìn tiểu tử đang ngồi trên người hắn, lắc lắc thân mình, lộ ra biểu tình khó nhịn, lộ ở bên ngoài áo là da thịt tuyết trắng, khẩn trương làm cho gương mặt hồng hào diễm lệ.

Bạch Nhạc Ninh bị Bạc Cạnh làm cho mềm yếu dựa trong lòng hắn, nhưng cô còn chưa hoàn toàn lâm vào cơn song tình dục, cố sức bắt lấy một tia thanh tỉnh cuối cùng, cô đứt quãng cầu xin:“Nơi này không được…… Đừng, đừng ở chỗ này…… Ân, đừng, ân! Trở về…… A a……”

Bạc Cạnh trả lời rõ ràng: “Không thành vấn đề.”

Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy hắn đáp ứng dường như có chút nhanh, cùng lúc trước thật không giống nhau, kết quả chờ Bạc Cạnh mở cửa xe, đem cô ôm ra ngoài, cư nhiên trực tiếp đem cô đặt trên bãi cỏ, lập tức bắt đầu tiến hành cở một nửa quần áo.

Cô liền nhận thấy có chỗ không thích hợp,“Anh làm gì……” Một câu còn chưa có hỏi xong, Bạc Cạnh đã bắt được váy của cô hướng về phía trước kéo lên, một bên đè lại hai chân đang muốn phản kháng của cô, mở ra không gian có thể cất chứa thân thể của hắn, một bên cởi ra chiếc quần lót đang làm vướng bận, thăm dò độ ẩm của nụ hoa xem có thể cất chứa vật nóng tráng kiện của hắn hay không.

Bạch Nhạc Ninh ngắn ngủi “Nha” một tiếng, trong cơ thể bỗng có một cỗ nhiệt lưu nhịn không được chậm chảy ra từ nơi tiểu huyệt vừa rồi có chút hư không, làm cho hắn càng nóng lên, càng thêm nhịn không được muốn lấp đầy nơi khổ sở đó, cô kháng nghị, giống con thú nhỏ ở trên người Bạc Cạnh mà cọ xát đứng lên, khuôn mặt hồng hồng, vừa thấy liền biết là cô đã động tình.

Đầu ngón tay dính vào yêu dịch, làm cho Bạc Cạnh vừa lòng nâng khóe môi lên, thừa dịp tiểu nha đầu do dộng tác của ngón tay hắn mà mơ mơ hồ hồ, một tiếng trống làm tinh thần hắn hăng hái thêm đem đỉnh của vật nam tính đi qua, động thân chen vào hoa huy*t của cô.

“A –”

Bạch Nhạc Ninh bị đâm vào trở tay không kịp, cánh tay lướt qua đầu vai của Bạc Cạnh vô lực bấm vào, muốn kháng nghị lại kêu không ra tiếng, mới vài lần liền nhịn không được tinh tế mà rên rỉ:“Ân…… Không cần, thật là hư mà…… Sâu quá……”


Bạc Cạnh ở trong thân thể cô khó khăn mà thăm dò, nghiêng đầu hôn hôn cô đã muốn tuôn ra một chút mồ hôi ở thái dương,“Anh phá hư sao? Ninh Ninh bảo bối, nhưng là em đã nói ‘Đừng, hồi, đi’ a! Đều đã như vậy còn muốn cứng rắn chống đỡ, anh không muốn thấy em chịu loại khổ sở này……” Nói xong, hắn càng thêm nhanh động tác dưới thân, tại tiểu huyệt non mềm đã sớm tâm tâm niệm niệm cả ngày, liên tục quấy động, không làm cho tiểu nha đầu kia xin tha thì không thể dừng được.

May mắn mà gara đủ ấm, mà trước đó hắn lại đem áo trải sẵn dưới đất, thế này mới không làm cho thiên hạ mảnh mai dưới thân đông lạnh khi trời vừa vào đông.

Nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt tình của Bạc Cạnh, làm cho Bạch Nhạc Ninh thêm không ít cảm giác khô nóng, cả người tựa như ngâm ở độ ấm giống như nước ấm vậy, lúc lạnh, lại nóng, lại khổ sở, cơ hồ như muốn tiến nhập vào thân thể của Bạc Cạnh, cực hạn khoái cảm từ chỗ tư mật, một trận một trận hướng về phía trước truyền đến, làm cho cô mê mang, làm cho cô rốt cuộc không ly khai được cánh tay của Bạc Cạnh.

“Anh, Anh……” Bạch Nhạc Ninh thở hồng hộc, dùng hết khí lực sở hữu chỉ trích sắc lang,“Anh như thế nào có thể ở này, nơi này…… A! Ân, không…… Không được, em không được……” Lời còn chưa dứt, cô liền run run xụi lơ ở trước ngực Bạc Cạnh, cả người run rẩy, muốn kẹp chặt hai chân, lại kẹp phải thắt lưng cường tráng của Bạc Cạnh.

“Đòi mạng! Ninh Ninh bảo bối, đừng có lộn xộn!”

Bị cô hung hăng kẹp như vậy, Bạc Cạnh suýt nữa không khống chế được, hắn vội vàng thả chậm động tác, hơi thối lui một chút, trong thời gian ngắn ổn định xong, hắn tập hợp lại, lại lần nữa trừu cắm vào ra đứng lên.

“Ân, ân…… Thật khổ sở……”

Bạch Nhạc Ninh khóc nức nở, không thuận theo cũng không buông tha vặn vẹo thân mình, toàn thân run run càng thêm lợi hại.

Bạc Cạnh trìu mến khẽ vuốt thấm ướt thái dương của cô, hôn tới nước mắt của cọ, tần suất ra vào không vì cô kháng nghị mà hoãn lại, ngược lại càng ngày càng dồn dập kịch liệt, thật sâu vùi vào thân mình của Bạch Nhạc Ninh, làm cho cô cùng mình phát ra nhiệt tình, mang cô tham gia vào giai điệu tuyệt vời này.

Bạch Nhạc Ninh sau khi bị hắn cuồng dã xâm chiếm ba lần cuối cùng, cô cảm giác mình giống con thuyền nhỏ bấp bênh, phập phồng xóc nảy.

Cô bất chấp trên người mình là ai, chỉ có thể hai cánh tay gắt gao ôm lấy Bạc Cạnh, một đôi mắt to khí trời hàm vụ, miệng không ngừng rên rỉ, không biết là muốn làm cho Bạc Cạnh sâu càng sâu thêm, tiếp tục yêu cô, hay là mong hắn nhanh chút buông tha chính mình,“A…… Không, đừng…… Ừ, người ta, người ta từ bỏ…… A…… A a……”

Bạc Cạnh hung mãnh ở trong cơ thể cô trừu sáp, đồng thời miệng lại ôn nhu trấn an:“Bảo bối đừng sợ, đợi chút nữa, em sẽ thích ! Bảo bối, nhanh một chút……”

Bạch Nhạc Ninh chớp lên đầu, cự tuyệt nhận lấy dụ hoặc Bạc Cạnh mang đế, miệng không ngừng kêu lên: “Không cần! Không cần…… A a……”

Chặt chẽ nắm trong tay thân thể mểm mại của thiên hạ dưới thân, Bạc Cạnh một lần lại một lần, hung hăng va chạm vào hoa huy*t đang không ngừng co rút, đưa tới cô từng trận duyên dáng gọi to.

Rốt cục, hắn mở lòng từ bi ở Bạch Nhạc Ninh lại một lần xông lên cao trào đem sở hữu tinh hoa phóng thích vào chỗ sâu nhất của cô.

“A……”

“A……”

Hai người đồng thời bật ra rên rỉ, chậm rãi mở to mắt nhìn về phía đối phương, hơi thở không xong cảm thụ được dự vị sau khi hoan ái.

Bạch Nhạc Ninh đầu trống trơn , cánh tay vẫn như cũ ở trên người Bạc Cạnh, hé ra khuôn mặt xinh xắ nhỏ nhắn cùng hắn trao đổi ánh mắt, trong mắt hắn thấy được tình yêu nồng đậm, chưa hoàn toàn tiêu tán tình dục.

Bình tĩnh lại trong chốc lát, Bạc Cạnh nhẹ nhàng cắn vành tai của Bạch Nhạc Ninh, làm cho cả người cô lại run lên,“Ân, đừng……”

Cô thật sự không chịu nổi khiêu khích, muốn cũng không dám nói thẳng, dục cự còn nghênh ngang, Bạc Cạnh cười nhẹ, đem tiểu nha đầu ôm lấy, cắn cắn cái cổ tuyết trắng của cô, biên thân biên tinh tường hỏi: “Đêm nay ở phòng em hay vẫn là phòng anh?”

Sau khi hai người ngọt ngào đính hôn, Bạc Cạnh nhẫn nại đã lâu, liền nhanh chóng đột phá giới tuyến cuối cùng, đem thể xác và tinh thần của Bạch Nhạc Ninh đồng loạt thu về tay.

Vì bận tâm đến ý nghĩ của Bạch cha, cho nên không thể quang minh chính đại cùng nhau ở chung, trên thực tế, bọn họ mỗi đêm đều ngủ cùng nhau, Bạch phụ cũng có thể đoán được điều này. Con gái mình như thế cũng cam tâm tình nguyện chịu trói buộc, còn không bằng làm một người tộc trưởng anh minh, giảm bớt quản con gái.

Cho nên, khi Bạch cha trở về an hưởng tiểu già, nhà ở phía nam sau khi bán xong, Bạch cha đơn giản mua xuống hai căn nhà, sau đó đả thông tường của hai nhà, để bình thường hai bên có thể dễ dàng lui tới.

Trước mắt, Bạc Cạnh cùng Bạch Nhạc Ninh vẫn như cũ tuân thủ mặt ngoài quy củ, ai đều có phòng riêng của mình, bất quá hai gian phòng cách nhau có một vách, ai ngủ giường ai, khác biệt cũng không quá lớn là được. Liền ngay cả dì Lí mỗi ngày chuyên môn phụ trách thu thập quét tước cùng nấu cơm, cũng thực ý tứ chưa từng có hỏi bọn họ sử dụng phòng như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.