Đọc truyện Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu – Chương 643: Kế Hoạch B 3
“Mà các sếp chỗ anh tính tình như nào không cần nói chắc Liễu em thừa biết rồi, ăn no nê cái “bánh vẽ” của con của cháu xong truyền ngay chỉ đạo đi xuống là cứ để nguyên cửa hàng giao dịch đấy.
Tập thể phản đối thì mặc tập thể, mình cứ bỏ mặc ngoài tai coi như không nghe.”
“Lời qua tiếng lại, cuối cùng thì câu chuyện nó cũng đến tai đội ngũ phát triển trò chơi gốc, và đến đây mọi thứ mới chính thức từ bé xé ra to.
Về cơ bản người ta có cùng quan điểm với đa số: rằng trò chơi không nên bòn rút tiền bạc của người chơi vô lối như vây, kẻo danh tiếng của họ sẽ bị ảnh hưởng xấu theo và SmileIndie suy nghĩ lại vẫn còn kịp.
Cơ mà “ông con giời” kia hô mưa gọi gió trong công ty quen rồi, ra đến ngoài nói chuyện với người ta vẫn giữ nguyên cái thói bố đời tự cho mình là nhất.
Không những thế, thằng đó còn canh lúc không có anh ở bên cạnh truyền đi thông điệp là mọi thứ đã được định đoạt, đội ngũ phát triển gốc nghe theo thì nghe không nghe thì biến ra chỗ khác.
Đến lúc sau này trò chơi hốt bạc đừng có chường cái mặt ra nhận công, đại khái vậy.”
“Vốn người ta đã khó chịu với hành vi tự tiện can thiệp sửa đổi không thèm báo cho ai biết thì chớ, nay lại nghe thêm câu “chốt hạ” xanh rờn của thanh niên nữa thế là ôi thôi hỏng hết cơm cháo.
Thằng đó đâu biết hợp đồng ký kết giữa đôi bên làm gì có chuyện tự định đoạt như thế, người ta hoàn toàn có quyền đơn phương chấm dứt quan hệ hợp tác trong trường hợp SmileIndie gạt bỏ những giá trị cốt lõi ra khỏi thành phẩm ban đầu và ngay sau đó họ làm như vậy thật luôn.
Đến nước này thằng đó mới nhớ ra anh là người phụ trách chính của dự án, tìm đến anh nhờ ra mặt hòa giải thì đã muộn.
Người ta vin vào thái độ bố láo của thằng đó nhất quyết không nghe anh giải thích thanh minh, còn trò chơi thì chuyển quyền hợp tác phát triển lẫn phát hành sang ngay tập đoàn Biển xanh đang nổi lên như cồn.”
“Tiền bạc, công sức, thời gian đầu tư vào dự án coi như quẳng hết vào sọt rác, lại còn đeo thêm tiếng xấu không đáng tin cậy, thiếu tôn trọng đơn vị chế tác độc lập các thứ.
Đúng họa vô đơn chí phước bất trùng lai.”
Đến đây Tịch tạm ngừng lại một chút để mọi người xung quanh tiêu hóa thông tin câu chuyện vừa kể, đôi mắt thoáng nhìn về phía xa xăm như thể tiếc nuối phi vụ làm ăn không thành.
Về phần đoàn đội Ninja Entertainment, trải qua gần chục giây đồng hồ nghiền ngẫm Liễu mới chép miệng nhận xét trước tiên: “Trời ơi, thế là công anh làm vất vả bao nhiêu thằng cháu sếp đó phá phách bấy nhiêu? Nghe mà thấy khổ cho anh quá đó anh Tịch, là em chắc em cũng đến chết.”
“Cũng không thể trách mỗi tay nhân viên đó, chỗ sếp bên anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm nữa.
Làm sếp mà chỉ nghe mỗi con cháu thân quen, không tự mình suy xét thiệt hơn hay ít nhất là nghe người khác bày tỏ ý kiến thế là không được.
Phải như sếp bọn em đây này, chịu khó lắng nghe nhân viên cực kỳ.” Thu Lan góp ý xen lẫn tâng bốc sếp lớn nhà mình.
— QUẢNG CÁO —
“Này nó gọi là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Không giấu gì anh Ninja Entertainment bên em nó hơi bị dân chủ quá đà, chuyện gì quan trọng cũng mang ra họp bàn hết với nhau rồi ngồi tranh luận như đang tổ chức phiên tòa xử án vậy.
Thú vị đáo để anh Tịch ạ.” Dương Khoa theo sau phụ họa kịp thời, bộ dạng cố gắng kiềm chế không để toát lên vẻ đắc ý, kẻo lại mang tiếng là cười trên nỗi đau người khác.
“Hà hà, vậy chứng tỏ Khoa em là người bản lĩnh, rất đáng để các em ở đây trân trọng đó anh nói thật.
Làm trò chơi giỏi kiếm tiền giỏi, tính cách lại thoải mái sòng phẳng chả bù cho mấy ông sếp chỗ anh, chỉ giỏi mỗi cái lấy tuổi ra vênh mặt với đời.
Một lần nghe xem người khác nói gì về con các ông cháu các ông thì chết hay sao?”
Bầu không khí chợt có dấu hiệu trở nên nặng nề sau lời thở than đến từ người trưởng phòng SmileIndie.
Thấy vậy Dương Khoa bèn gọi nhân viên phục vụ đưa lên vài món ngon mời mọi người thưởng thức, kết hợp thêm tán gẫu dăm ba câu về cái nền dân chủ quá đà tại Ninja Entertainment.
Đợi cho Tịch lên tình thần hắn mới đưa đẩy câu chuyện trở lại chủ đề thảo luận dang dở: “Quả “chơi lớn” thứ nhất vậy là xong rồi.
Thế còn quả thứ hai thì sao anh Tịch?”
“Thứ hai à, thứ hai là trước lúc đôi bên phối hợp triển khai dự án “Thiên Hà thép” ấy, tại thị trường bên ngoài có rộ lên một đợt sốt chứng khoán.
Và các sếp chỗ anh không biết nghe ai rủ rê mà tự dưng nổi máu ham, bảo nhau dốc hết tiền túi ra đầu tư “lướt sóng” vào một cái mã.
Xong rồi trời xui đất khiến thế nào cái mã ấy nó lên thật, các sếp ai cũng kiếm lời túi riêng một khoản kha khá chỉ sau mấy tháng.
Như truyền thông hay gọi là “mua đáy bán đỉnh” ấy.”
“Em hiểu.
Này thì… là một chuyện tốt mà.
Chúc mừng các sếp bên anh thôi?”
” (≖、≖ ) Phải lắm, nó đúng là một chuyện tốt… với điều kiện là mọi thứ chỉ dừng lại ở đấy thôi.
Nhưng mà khôôông, câu chuyện nó vẫn cứ xoay quanh tâm lý chung của đám con bạc, thua thì nghỉ còn thắng thì phải chơi tiếp cho thiên hạ nể cái oai phong của mình cơ.
Thế là tiền mới kiếm được lại đổ hết vào một mã chứng khoán khác, không những thế các sếp chỗ anh còn rút thêm tiền vốn lưu động từ trong công ty ra để phục vụ thú vui “lướt sóng” đỏ đen.
Lần này thì hay rồi, gặp đúng phường ma mãnh chơi trò thổi giá thế là oai phong đâu chẳng thấy, chỉ thấy cả đống tiền trôi đi sạch bách.
Đang từ “mua đáy bán đỉnh” chuyển thành “mua đỉnh bán đáy”, già đầu còn bị lừa nhục không biết để đâu cho hết.” — QUẢNG CÁO —
“Mà đúng vào lúc này phi vụ hợp tác triển khai dự án “Thiên Hà thép” bị đổ bể, công ty cần triển khai đầu tư ngay một dự án khác lấp vào chỗ trống thì anh nhận được lời tuyên bố xanh rờn của kế toán là công ty hết tiền cấp cho phòng ban, muốn có tiền thì phải chờ các sếp hoàn ứng khoản đã rút ra.
Kiểu, đúng vào cái lúc khó khăn anh cần lắm sự ủng hộ đến từ cấp trên thì cấp trên trở tay đâm anh thêm một nhát ấy.
Đấy là còn chưa nói không chỉ riêng mình anh là nạn nhân, hầu như tất cả các phòng ban khác trong công ty cũng đều nhận ảnh hưởng xấu từ cái vố quá đau này.
Tiền vốn lưu động là yếu tố căn bản để vận hành mọi thứ mà, giờ hết tiền thì mọi thứ sẽ bị đình trệ thôi.
Đạo lý giản đơn.”
“Ồ, vậy thì nguyên nhân của việc các sếp chỗ anh Tịch dung túng con cháu mình làm mưa làm gió chắc là do đây chứ đâu….
Nhưng em muốn hỏi anh chút, anh Tịch có thể kể chi tiết hơn về vụ các sếp chỗ anh rút tiền công ty cho em biết không? Ước lượng khoản tiền thu vào chi ra từ lúc các sếp “lướt sóng” đến giờ này, rồi tình hình khó khăn sau vụ rút tiền cụ thể như nào nữa, nếu anh không ngại.” Một mực lặng im từ đầu tới giờ Hồng Nhung đột nhiên lên tiếng xen vào.
Làm người chuyên về quản lý sổ sách tiền nong hiển nhiên là cô chẳng mấy hứng thú với những rắc rối công việc của Tịch.
Thay vào đó cô chỉ muốn nắm được thông tin liên quan đến tình hình tài chính trước mắt của SmileIndie, biết người biết ta rồi công cuộc thâu tóm của Ninja Entertainment sẽ diễn ra dễ dàng hơn.
Vừa vặn đối phương chủ động nêu lên vấn đề một cái phải hỏi ngay cho nóng.
“Chà, chỗ anh với các em ngại thì chả ngại nhưng….
Anh báo trước là anh chỉ nói những gì mình biết thôi nhé, các em tham khảo được thì tham khảo còn không thì thôi.
Vì anh không phải người quản lý sổ sách công ty nên không thể biết tường tận chi tiết mọi thứ được.”
“Vậy là được anh ạ.
Anh cứ nói.”
Gật gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Hồng Nhung, kế đến Tịch đi sâu vào trình bày thêm một số thông tin liên quan đến phi vụ “chơi lớn” thứ hai xảy ra tại SmileIndie.
Rất nhiều tình tiết lắt léo, số liệu kinh thiên, thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu được tung ra khiến nhân vật chính của chúng ta không khỏi cảm thấy rối rắm chẳng biết đường nào mà ghi nhớ.
Bất quá bức tranh khái quát về phi vụ thì Dương Khoa đương nhiên vẫn có thể dựng lên được, nói ngắn gọn mọi thứ được mô tả thông qua dăm ba cụm từ như này: say men chiến thắng bắt mở két rút tiền tạm ứng, đổi hết vốn lưu động tích cóp từ thời “Bejewelled”, “Slither” ra mắt lấy một mớ giấy lộn, không có khoản hoàn ứng két bây giờ cái nịt cũng không còn và SmileIndie đang ở vào tình trạng đình trệ hoàn toàn.
Đừng nói triển khai kế hoạch mới lấp lại chỗ trống do thanh niên con ông cháu cha khoét ra, hay là góp nhặt dũng khí liều chiến với kẻ thù truyền kiếp BFG Company thêm một lần nữa, có thể nuôi sống bộ máy nhân viên qua được ngày mới đối với SmileIndie bây giờ đã là cả một kỳ tích.
Đồng thời bài học rút ra ở đây rất rõ ràng: làm sếp lớn đừng tham gia vào những phi vụ mạo hiểm không đáng có, cũng đừng kéo theo cơ nghiệp đang ăn nên làm ra chết chung.
Cứ lấy bản thân Dương Khoa hắn làm tấm gương ấy, vốn đủ nuôi cơ nghiệp mấy đời còn chẳng dám liều nữa là vài chục một trăm tỷ con con.
Nổi máu đầu tư thì đầu tư phát triển chính cái cơ nghiệp của mình lên là tốt nhất, nước đi an toàn không bao giờ sai.
— QUẢNG CÁO —
“…! Ngắn gọn, SmileIndie bây giờ mặt ngoài trông thì tốt đẹp lắm, nhưng bên trong nguy kịch đến nơi rồi.
Ác nhất là anh đang không có cách nào để đưa công ty thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn dẫn đến cơn nguy kịch ấy: mở dự án mới không được vì không có tiền, tìm cách xoay tiền từ các trò chơi đang phát hành thì trò nào cũng cạn gần sạch tiềm năng, muốn có tiền phải mở dự án mới.
Loay hoay một hồi cuối cùng chẳng được nổi tích sự gì, lắm lúc chỉ muốn quẳng gánh cho nhẹ nợ.”
“Lạc quan mà nói, cá nhân em thấy mọi chuyện chưa đến mức tệ đến thế đâu, SmileIndie vẫn còn ối con đường để vực dậy.
Tỷ như vay vốn bên ngoài trang trải giai đoạn khó khăn này, hoặc phát hành những trò chơi có tiềm năng lấy nhỏ thắng lớn, như mấy trò hồi xưa em làm cũng là một cách hay.
Chỉ cần chịu khó tý là đá sỏi cũng thành cơm.” Với mục đích thâu tóm SmileIndie người của Ninja Entertainment, bao quát Dương Khoa đương nhiên là chỉ muốn đối phương càng lâm vào tình cảnh nguy kịch càng tốt, có lụn bại mới dễ bề ra tay.
Song khi thấy Tịch lại bộc lộ cảm xúc buồn bực trên bàn ăn, nhân vật chính của chúng ta không kìm được lòng lựa lời khuyên giải góp ý.
Trước lòng tốt của hắn, Tịch chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, biểu thị bản thân đã sớm nghĩ tới chúng từ lâu:
“Không đơn giản thế đâu em.
Đầu tiên, trường hợp lấy nhỏ thắng lớn của em năm xưa là trường hợp đặc thù, số anh may mắn lắm mới đụng phải thiên tài mới xuất sinh chứ không thể trông mong nó xuất hiện đều đặn được.
Thứ đến là đám Biển xanh gần đây hoạt động ráo riết quá, cậy mình nhiều tiền lắm của thấy sản phẩm nào hay ho cũng cướp đoạt giành giật, phá hỏng hết cả hệ sinh thái bấy lâu nay.
Giờ đừng nói lấy nhỏ thắng lớn, cỡ SmileIndie có thể bắt vào tay một dự án sở hữu khả năng đem lại doanh thu ổn định đã là không tệ rồi.”
“Cho đến chuyện đi vay vốn, này xác thực là một ý tưởng hay, rất dễ nghĩ đến và cũng dễ thực hiện nữa.
Nhưng mà các sếp bên anh còn có ý tưởng hay hơn thế Khoa ạ: đấy là rút hẳn chân ra khỏi vũng bùn luôn, đem cả công ty sang nhượng lại cho người khác.
Làm vậy bọn họ vừa không phải lo trả khoản tiền hoàn ứng đang thiếu công ty, lại vừa dắt túi một khoản kha khá gỡ gạc.
Tương lai mai sau muốn làm gì cũng có đồng vốn khởi nghiệp, còn sự nghiệp kinh doanh lĩnh vực trò chơi coi như đôi bên hết duyên.”.