Đọc truyện Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu – Chương 619: Cha Nào Con Nấy
“…!Thế nhưng tạm gác câu chuyện đạo đức sang một bên, hành động xử lý khủng hoảng của Ninja Entertainment trong mắt tôi về cơ bản là không có gì để phê phán.
Số liệu “ảo” thì như tôi vừa mới nói, nếu tôi mà giữ cương vị chủ tịch hay giám đốc công ty chắc chắn tôi cũng không dại gì mà cho toàn dân biết mình đang lỗ nặng ở thời điểm này cả.
Quá bằng giương cờ trắng đầu hàng sớm anh có công nhận thế với tôi không?”
“Còn nữa, mặc dù trò chơi bị cả cộng đồng nhất trí lên án nhưng Ninja Entertainment vẫn cố gắng lội ngược dòng bằng cách tiếp tục tạo dựng content quảng bá giả tạo, hay là đánh lạc hướng cộng đồng thông qua tiếng tăm của sản phẩm đi trước.
Có thể nói là họ đang nỗ lực hết mình để cứu vãn thế cục bết bát hiện rõ mồn một trước mắt đấy.
Rất đáng khen, chẳng qua là nỗ lực ấy nên được dùng vào công việc đàng hoàng thì sẽ tốt hơn.”
“(Nhướn mày) Chờ chút, chuyên gia nói content giả tạo thì tôi hiểu nhưng đánh lạc hướng là sao? Có phải… chuyên gia muốn nói tới trò chơi “Đế chế” hiện đang làm mưa làm gió khắp thị trường nội địa?”
“(Cười đểu) Chính xác, mặc dù nói “làm mưa làm gió” thì có hơi quá đối với tôi.
Không phủ nhận “Đế chế” là một lựa chọn tạm ổn để giải trí, song mật độ phủ sóng trước mắt còn xa mới sánh được những siêu phẩm đang thật sự làm mưa làm gió trên thị trường.
Rất nhiều người đến giờ vẫn chưa từng nghe qua cái tên trò chơi lấy một lần đâu, anh đừng nên thần thánh hóa nó quá.”
“(Gật đầu) Là tôi quá lời.
Nhưng tôi muốn hỏi chuyên gia trò “Đế chế” ấy thì có liên quan gì đến scandal “Slay the Spire” hiện tại chứ? Tôi chưa hiểu lắm.”
“Đương nhiên là có liên quan rồi, chính là việc Ninja Entertainment đang cố gắng tạo thế để “Đế chế” được vinh danh tại buổi lễ trao giải Video Game Awards sắp tới đó.
Mặc dù tin tức này chưa được chính chủ đứng ra xác nhận, nhưng lấy tình huống trước mắt mà nói thì mười phần chắc chín điều đó phải xảy ra.
Vì chỉ cần trò chơi may mắn thắng giải danh tiếng công ty sẽ lập tức nhảy vọt lên đến đỉnh cao, kéo theo toàn bộ sự chú ý của cộng đồng đổ dồn vào bản thân nó và bỏ qua trò chơi thẻ bài thất bại phía trước.
Cục diện bết bát sẽ tự động được hóa giải, một pha bắn tên trúng hai con chim điển hình.”
“Ồồồ.
Vừa đánh lạc hướng vừa gặt hái danh tiếng, đúng là một mũi tên trúng hai con chim thật.
Ghê gớm!”
“Rất ghê gớm, đúng thế.
Tư tưởng “xấu che tốt khoe” được quán triệt và áp dụng đến mức tận cùng, quả thực không phải ngẫu nhiên mà người ta lại mệnh danh chủ nhân của Ninja Entertainment là thiên tài.
Có điều chàng trai vẫn còn trẻ quá, chưa trải đời nên vẫn còn mơ mộng viển vông rằng trò chơi của mình sẽ dễ dàng thắng giải.
Thú thực khi nghe thấy tin này tôi đã cười như một người khùng điên suốt cả buổi đấy.”
“Nói vậy là chuyên gia cũng không đánh giá cao khả năng thắng giải của “Đế chế”, của Ninja Entertainment?”
“Rõ ràng.
Khả năng thắng giải của “Đế chế” lẫn Ninja Entertainment là một con số không tròn trĩnh, này thì người thường cũng nhìn ra được chứ chẳng cần đến chuyên gia như tôi.
Không tin anh cứ lấy “Điểm chết” của Navigame ra mà làm ví dụ đối chiếu.
Chất lượng trò chơi tuyệt vời hơn hẳn, dân tình ủng hộ đông đảo công tác vận động của đơn vị đứng sau lại chuyên nghiệp bài bản đâu ra đấy.
Thế mà cuối cùng Navigame chỉ thu hoạch được một hai cái đề danh chứ chẳng thắng được giải nào, dựa vào cái gì mà khẳng định Ninja Entertainment có thể làm được tốt hơn Navigame? Đến ngang bằng cũng không có cửa!”
“Đã không có bất kỳ cơ hội thắng giải nào rồi thì tốt nhất là đừng nên mơ mộng xa vời làm gì, thay vào đó hãy biết nhìn vào thực tế và dũng cảm thừa nhận thất bại đi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Với kinh nghiệm nghiên cứu đánh giá nhiều năm tôi thật lòng khuyên Ninja Entertainment nên sớm làm như vậy, may ra còn khống chế được mất mát thua lỗ không để nó vượt quá tầm kiểm soát….
Bất quá, tôi cũng tò mò không biết một người kiêu ngạo đến độ lên mạng chê hết trò chơi này đến trò chơi nọ là rác rưởi thì liệu có gan thừa nhận bản thân mình thất bại như thế không nữa.
Cá nhân tôi hy vọng là có, để cho cái sê-ri “game rác” gì gì đấy của chàng trai có số đặc biệt luôn.
Tha hồ vui.”
— QUẢNG CÁO —
“Ha ha ha.
Chí lý chí lý.”
“Chí lý mả ** chúng mày! Khốn nạn, rặt một lũ cua trong rọ con nào con nấy chỉ chăm chăm kìm kẹp lẫn nhau! Ông đây cũng chỉ mong kiếm về đề danh làm vẻ vang đất nước thôi chứ mơ mộng gì cao xa? Đã không cổ vũ thì chớ lại c….” Tiếp tục phải nghe những lời chọc ngoáy xóc hông nhắm vào bản thân, cảm giác tức giận một lần nữa ùa về thế là Dương Khoa lại ngẩng đầu lên đốp chát với cái tivi.
Và tiết mục chửi bới một chiều này đáng nhẽ sẽ còn kéo dài thêm nữa, nếu như đúng vào lúc này Dương Trạch – bố hắn không đột nhiên đẩy cửa tiến vào phòng.
Bắt gặp đứa cháu đích tôn đang phải nghe chú nó quát nạt ông lập tức cau mày:
“Khoa.
Làm gì mà to tiếng thế, cháu nó sợ.”
“…! A bố ạ.
Chết, con xin lỗi con hơi sơ ý.” Giật mình, Dương Khoa vội vàng quay ra chào hỏi kết hợp nhận lỗi, ngữ điệu cũng trở về bình thường nhỏ nhẹ.
“Đưa Bột cho bố xem nào.” Thả cặp tài liệu mang theo bên mình xuống ghế, tiếp theo Dương Trạch cướp ngay lấy quyền bế đứa cháu đích tôn khỏi thằng con út.
Cẩn thận hỏi thăm bé Bột, thấy cháu nó gửi đi tín hiệu phản hồi là bản thân muốn ngủ lắm rồi ông bèn híp mắt lườm Dương Khoa sai sử: “Bế cháu kiểu gì mà cháu nó buồn ngủ cũng không nhận ra thế hả Khoa? Lại còn to tiếng với bật tivi ông ổng nữa, giảm tiếng đi rồi gọi anh con sang đưa Bột về phòng ngủ.
Nhanh.”
“Vâng.”
Buồn bực, Dương Khoa thuận tay tắt tivi luôn khỏi xem nữa sau đó mở điện thoại gọi ngay cho ông anh cả Dương Tâm báo tin.
Vừa thực hiện công việc được sai sử hắn vừa bất giác suy nghĩ mông lung về hạng mục vận động tranh giải Video Game Awards bị tiết lộ phong thanh, đồng thời trong lòng dấy lên nghi hoặc rằng không hiểu tại sao đám đối thủ trong nghề lại nghe ngóng được tình hình hay thế.
Công tác chuẩn bị rồi hành trình chu du khắp thế giới nhằm mục đích móc nối quan hệ đâu có làm rùm beng lên đâu, thành viên đoàn đội ai nấy đều giữ mồm giữ miệng cả nên về lý mà nói không một người ngoài cuộc nào biết đến chuyện này mới đúng.
Chẳng có nhẽ phong thanh là bị đám lưu manh nước ngoài, hoặc là đồng minh thân cận Navigame tiết lộ? Nhưng nếu là đám lưu manh nước ngoài thì nảy sinh nhiều vấn đề tương đối khó hiểu, còn nếu là đồng minh thân cận Navigame thì… khả năng này hắn thực sự không dám tin là nó sẽ xảy ra dù là cố ý hay vô tình.
Thậm chí nghĩ đến thôi hắn còn không dám nghĩ ấy, vì như vậy thì còn gì là niềm tin ở cái thế giới mới này nữa chứ.
“…! Khả nghi nhất là đám lưu manh bên châu Âu đâm sau lưng mình.
Để mấy hôm tới cho người điều tra thử xem sao, tiên sư nó chứ.”
Thực hiện xong cuộc gọi ngắn ngủi, mang theo khuôn mặt đăm chiêu hắn vừa lẩm bẩm vừa tiến lại gần bố hắn và đứa cháu đích tôn nằm nhắm mắt thư thái trên ghế.
Trông thấy cặp tài liệu đặt bên cạnh và quần áo chỉnh tề trên người bố hắn chưa kịp thay ra, hắn bèn tạm thời gác lại suy nghĩ rối rắm cất lời hỏi thăm: “Bố đi công tác xong rồi hả bố?”
— QUẢNG CÁO —
“Ừm.”
“Có mệt lắm không ạ? Để con pha trà cho bố uống.” Đoạn tay hắn vớ lấy ấm chén trên bàn chực mang đi.
“Thôi đừng.
Tý bố còn phải đi mấy nơi nữa, không tiện uống nhiều.” Khẽ lắc đầu từ chối, Dương Trạch vươn ngón tay chỉ vào chiếc ghế trống liền kề: “Ngồi xuống đi, bố có chút chuyện muốn hỏi con đây Khoa.
Chẳng mấy khi có dịp rảnh rỗi cả hai bố con.”
“Vâng, bố cứ nói đi ạ con nghe.”
“Nhớ nói nhỏ kẻo Bột giật mình.” Đợi thằng con út thả mình ngồi xuống ghế Dương Trạch ung dung đi vào chủ đề luôn: “Dạo gần đây chuyện làm ăn kinh doanh ở công ty con không được thông thuận hả? Bố để ý thấy một hai tuần nay con toàn đi sớm về muộn thôi, rồi về đến nhà là cắm đầu vào máy tính làm việc, chẳng chuyện trò gì làm mẹ con với anh chị lo.
Hôm nay lại còn to tiếng thế nữa.”
“(Gãi đầu) Vâng, tại chỗ con đang xảy ra một chút… rắc rối ạ.
Xử lý hơi mất thời gian, mọi người thông cảm giúp con cũng sắp xong ngay rồi đây.”
“Rắc rối gì, nói bố nghe xem nào.
Trình bày rõ ràng đầu đuôi.”
“…!Cũng không có gì đâu bố.
Chả là thế này….”
Bố hắn đã biểu thị ý tứ muốn biết rõ ràng mọi chuyện như vậy rồi nên Dương Khoa cũng không tiện giấu diếm.
Hắn nhỏ giọng tường thuật cho bố hắn nghe tình hình công ty Ninja Entertainment từ thời điểm đầu năm đến giờ, với trọng điểm là vụ việc “Slay the Spire” bị vùi dập không ngóc nổi đầu lên tại thị trường nội địa.
Không cắt xén cũng không thêm thắt chi tiết hắn cứ đúng sự thật mà kể, đều là người một nhà cả không cần thiết phải giữ kẽ hay nghiêm trọng hóa vấn đề lên cho ai nấy phải lo.
Về phần Dương Trạch, xuyên suốt tiết mục tường thuật của thằng con út ông chỉ bình thản lắng nghe không nói lấy một lời.
Thẳng đến khi biết được không phải vô cớ mà con mình chửi bới ông ổng trong phòng ông mới điềm đạm lên tiếng: “Nghề dịch vụ làm dâu trăm họ, có người hài lòng có người không hài lòng cũng là lẽ thường.
Rồi thì cõi đời này người ta toàn ganh ghét ghen tị lẫn nhau, nên chuyện công ty của con thành cái bia sống cho cả ngành nghề oanh tạc cũng có thể hiểu được.
Nhưng bố nghe nói, để sự tình đến nông nỗi này là do con cố ý gây hấn với người ta trước, người ta chỉ là trả đũa lại mà thôi.
Có thật vậy không Khoa?”
— QUẢNG CÁO —
“Làm gì có? Bố nghe ai nói vậy?” Sửng sốt trước khi thấy bố hắn đưa ra nghi vấn, Dương Khoa đáp trả như một cái máy.
“Một ông bạn già tại Hiệp hội Trò chơi.
Ông ấy nói con làm sê-ri chê bai nào đó gây thù chuốc oán quá nhiều, đến nỗi bây giờ cả ngành người ta không có thái độ tốt đẹp với con là lẽ đương nhiên.”
“…!Ui giời ơi là giời.
Oan con lắm bố ạ cái sê-ri “Thư mục game rác” đấy của con cũng là dùng để trả đũa lại mấy công ty đối thủ thôi, chứ con của bố chưa bao giờ chủ động gây hấn với ai hết á.
Với cả con nói thật hai chuyện này nó chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Như bố nói đấy cõi đời này người ta toàn ghen tị lẫn nhau, trâu buộc ghét trâu ăn con không làm sê-ri trả đũa thì người ta vẫn cứ tìm cách đè đầu cưỡi cổ con thôi.
Như bao nhiêu phi vụ con từng kể cho bố nghe còn gì?”
“Bố biết, nhưng bố cảm thấy ngay từ đầu chuyện con đích thân đứng ra nói xấu sản phẩm của đối thủ cạnh tranh từ A đến Z như thế là không nên.
Do địa vị của con và đối thủ mà con nhắm đến là tương đồng, dẫn đến bất cứ lời nào mà con nói ra có liên quan đến họ cũng đều mất đi ít nhiều sự khách quan.
Chê bai một vài câu mơ hồ còn có thể cho qua, chứ đi sâu vào từng đường từng nét kiểu gì dân tình cũng sẽ cho là con có ác ý rõ ràng với người ta.
Biết con có ác ý rõ ràng, bản thân chiêu phê phán mượn nhờ danh tiếng thiên tài lại quá mức thâm độc nên bây giờ con không may thất thế người ta tàn nhẫn lại với con cũng là lẽ thường.
Còn dân tình họ sẽ coi đây là quả báo con phải nhận, chứ không ai quan tâm ngay từ đầu con làm thế là vì trả đũa hay gì đâu Khoa.”
“Sau này làm việc chú ý rút kinh nghiệm, công kích đối thủ nên dùng lời lẽ nói ít hiểu nhiều để chừa lại đường lui về sau.
Còn một khi đã quyết định mạnh tay không khoan nhượng thì hãy mượn sức người khác mà làm, như đối thủ của con mượn chuyên gia phát ngôn trên tivi ấy là một cách rất hay.
Đấy, bố chỉ nói ngắn gọn thế thôi vì bố tin những lời vừa rồi của bố chắc con cũng đã nghe nhiều, quyết định nghe theo hay không thì con phải là người tự mình đưa ra.”
“…! Vâng, con sẽ rút kinh nghiệm.” Bị bố răn dạy một chập Dương Khoa chỉ còn biết thở dài não nề.
Kẻ địch ngứa mắt, thành viên công ty không vừa lòng rồi bây giờ đến lượt người thân trong nhà cũng lên tiếng phản đối, xem ra cái chiêu số trẻ con của hắn chỉ được cái hại người hại mình chứ chẳng hay hớm gì.
Thôi đành cất tạm sê-ri vào một góc vậy, chán không để đâu cho hết chán.
“Đấy là trên phương diện công việc bố có góp ý như thế.
Còn trên phương diện khí phách thì bố có lời khen cho hành động trả đũa của con.
Bị người khác đánh mà không dám đánh lại thì chỉ có là hạng người hèn kém, mà họ Dương nhà ta không sinh ra cái hạng người hèn kém ấy đâu.
Bố mà là con có khi bố còn trả đũa ác hơn, cho đám đối thủ của con biết nhà ta không dễ trêu.” Bất ngờ thay, sau khi góp ý đôi điều Dương Trạch lại đột nhiên “quay xe” khen ngợi đứa con út với vẻ mặt tự hào.
Kèm theo đó, bàn tay ông thuận thế giơ lên vỗ vai Dương Khoa vài cái, như thể cực lực tán thành tinh thần “không ngại va chạm” của hắn vậy.
Dương Khoa: ( ̄ヮ ̄)
Tuyệt vời.
Nói chuyện sảng khoái thế này mới bõ cái công hắn xuyên không với trùng sinh chứ.
Thành ngữ tục ngữ có câu nào nói về những người bố thế này ấy nhỉ? Hổ phụ sinh hổ tử?…!Hình như là vay mượn bên Tàu, còn quê hương mình thì có câu cha nào con nấy?…!Hơi nghiêng về nghĩa xấu thì phải, thôi dùng đại để tâng bốc cả hai một phen cũng được đi.
Tâm đầu ý hợp vui quá là vui..