Đọc truyện Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu – Chương 599: Slay The Spire Mở Bán 7
“-Tổng điểm: 79”
“-Đánh giá: Thất bại toàn tập”
“Thôi dẹp dẹp! Không chơi nữa, ngày hôm nay thế này là quá đủ rồi!”
Vẻ mặt cau có, Thanh Hương vừa làu bàu một mình vừa dẹp chiếc laptop cá nhân đặt trên bàn làm việc sang một bên.
Chỉ thấy nơi màn hình điện tử, nhân vật “pháp sư” The Defect giờ phút này đang nằm sấp mặt giữa cảnh nền sương khói mờ ảo, linh kiện máy móc các thứ vỡ nát bét tạo thành một mớ đồng nát sắt vụn đúng nghĩa.
Hiển nhiên là cô mới thất bại trong việc leo lên đỉnh “tháp xoắn”, và từ lời cảm thán vừa rồi có thể dễ dàng thấy được đây đã không phải là lần thất bại đầu tiên của cô.
Vốn sẵn cơn tò mò về trò chơi mới nhất của Ninja Entertainment, lại thêm vào nghề nghiệp của bản thân yêu cầu Thanh Hương phải luôn theo sát những xuất phẩm tiềm năng trên thị trường, thế nên ngày hôm nay cô cũng như bao người chơi “tiên phong mở đường” khác hăm hở tìm đến “Slay the Spire” xem mặt mũi trò chơi được giới thiệu là tràn ngập yếu tố phá cách này ra làm sao.
Chẳng qua, chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi các yếu tố phá cách như nào thì cô đã bị cái bảng đánh giá tổng kết chế nhạo hơn chục lần, khiến tâm tình ngột ngạt bực bội đến độ không thể không buông lời đắng cay rồi quyết định tạm thời từ bỏ cuộc chơi.
Kể ra mới nếm mùi thất bại hơn chục lần đã “đầu hàng số phận” thì có hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách Thanh Hương cô được.
Với sự dung nhập yếu tố roguelike thì “Slay the Spire” rõ ràng không phải là một trò chơi thân thiện đối với cộng đồng người chơi nói chung, bao gồm cả những tín đồ cuồng nhiệt của thể loại nhập vai tại đây.
Đã vậy khả năng thao tác, đọc tình huống lẫn tính toán xử lý của một người không có nhiều thời gian làm bạn cùng trò chơi điện tử như cô đều thấp hơn tiêu chuẩn trung bình.
Thành thử việc sớm kết thúc hành trình khám phá trải nghiệm sản phẩm mới của bản thân cô hoàn toàn có thể thông cảm được.
Sẽ chẳng ai đòi hỏi nhiều hơn ở một bóng hồng liễu yếu đào tơ như cô.
“Thiệt tình.
Cứ tưởng đơn giản dễ hiểu ai dè trò này chơi còn phức tạp nhức đầu hơn cả cái trò “Đế chế” kia.
Mà còn chẳng hay nữa cơ, đã phải mày mò một mình thì chớ lại thêm vào đi đâu cũng bị “ăn hành”.
Ít nhất cũng phải cho người ta một hai dấu hiệu hay là cảnh báo nguy hiểm để người ta còn biết đường tránh trước chứ? Rõ thật là….”
Lẩm bẩm thêm một hồi nữa cho bõ cơn tức, xong xuôi Thanh Hương mới vươn tay vuốt vuốt ngực thở đều một hồi cho lòng bình tĩnh trở lại.
Kế đến, cô quả quyết nhích ghế dời đến với máy tính làm việc nằm kế bên, không đoái hoài gì đến chiếc laptop nữa do hứng thú chơi đùa đã không còn.
Thuần thục đăng nhập vào hệ thống làm việc, cô nhấn mở tập bản thảo đang soạn dở nằm ngay tại vị trí đầu tiên sau đó thu tay về gõ gõ theo nhịp, đôi mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc ra chiều suy nghĩ rất hung.
Như đã nói ở trên, nghề của Thanh Hương yêu cầu cô phải luôn theo sát những trò chơi tiềm năng mới phát hành trên thị trường, để rồi từ đó viết nên những bài bình luận đánh giá quảng bá PR vân vân mây mây… nhằm mục đích hết sức cao cả vinh quang là kiếm cơm.
Và xuất phẩm của Ninja Entertainment, kể từ thời điểm đôi bên chính thức móc nối quan hệ với nhau chúng vẫn luôn được cô cho vào danh sách ưu tiên.
Chỉ cần trò chơi chính thức ra mắt một cái là những bài cảm nhận ban đầu, rồi tiếp theo là đánh giá kỹ lưỡng lẫn quảng bá trá hình sẽ tuần tự được cô cho ra lò, dĩ nhiên là với tốc độ nhanh hết mức có thể nhằm vươn lên chiếm trước tiên cơ về tay.
Lĩnh vực truyền thông mà, không nhanh để tin mới biến thành tin cũ trong mắt độc giả một cái là hỏng hết cơm cháo ngay.
┐( ̄ヘ ̄)┌
— QUẢNG CÁO —
Mấy trò chơi nhỏ gọn tươi vui đời đầu “Fruit Ninja”, “Flappy Bird” đều là như thế.
Rồi sau này một “Plants vs Zombies” phức tạp hơn, thậm chí siêu siêu siêu phức tạp đối với một người chơi hệ “cưỡi ngựa xem hoa” như cô là “Age of Empires” cũng là như vậy.
Cơ hồ không có chút khó khăn trắc trở nào hết, Ninja Entertainment cứ việc phát hành trò chơi thoải mái.
Kiểu gì thì kiểu sê-ri tin báo đứng tên cô sẽ đúng hẹn đăng tải ngay sát phía sau.
Thẳng cho đến ngày hôm nay, trắc trở khó khăn mới tìm đến với cô.
Trên tập bản thảo biên soạn dở dang kia, từ chủ đề bài viết cho đến nội dung bên dưới tất cả đều đang ở trong trạng thái chưa hoàn thiện.
Chủ đề đơn giản không nói, nội dung cảm nhận viết theo quy chuẩn mới được Thanh Hương điền xong mảng nghe nhìn cộng thêm những chi tiết nhỏ bé vụn vặt.
Còn lại nguyên mảng chủ đạo là lối chơi, mảng nội dung ít quan trọng hơn và mảng tổng kết sau cùng đang trắng trơn không có lấy một từ nửa chữ.
Rất rõ ràng, hiện tại cô đang lâm vào trạng thái “bí từ”, không biết nên triển khai ý tứ ở những mảng này như thế nào cho phù hợp.
Phần vì tư liệu dựa trên tiết mục trải nghiệm vừa rồi chưa đủ để xây dựng thành dàn khung đánh giá chuẩn chỉ, phần lại sợ thứ mình viết ra sẽ không được lòng người đọc hoặc tệ hơn, không được lòng cha đẻ trò chơi Ninja Entertainment.
Mà cứ từ cái dáng ngồi bần thần gõ bàn đến đỏ cả ngón tay lúc nào không hay của cô thì, nếu không có điều bất thường nào xảy ra trạng thái này sẽ còn kéo dài rất lâu.
“…!Đi từ thân thế của các nhân vật cũng không được, một hai dòng ngắn cũn cỡn thế thì mổ xẻ làm sao? Thôi có lẽ, phần nội dung cốt truyện các thứ cứ viết đại mấy từ bí ẩn vào đấy, rồi dùng làm cầu nối giữa phần thân với phần kết luôn cho liền mạch.
Sau này viết sang bài chấm điểm kỹ lưỡng thì quay về triển khai mục riêng….
Cứ như vậy đi, chỉ mong độc giả khó tính không nhận ra.”
Mất tới hàng mấy chục phút đồng hồ cân nhắc, cuối cùng Thanh Hương mới đi đến quyết định chủ động bỏ qua mảng nội dung khó triển khai.
Cô trở tay đánh đại đôi ba dòng biểu thị bản phóng viên bất tài chưa thể đào sâu vào nội dung cốt truyện trong khoảng thời gian trải nghiệm ban đầu, sau đó đột nhiên quay ra hất hàm với cái laptop vô tri: “Còn cái phần lối chơi oái oăm của mày nữa.
Mày làm khó dễ người chơi như thế thì chỉ có ma mới thích mày, thứ đồ gì đánh được có một hai tiếng đã khiến người ta chết lên chết xuống cả chục lần.
Lại còn chết một cái bắt phải đi lại từ đầu như mấy trò platform “cổ lỗ sĩ” nữa chứ, cái thứ bị thời đại đào thải rồi còn cố tìm đường quay về ám quẻ.
Mày mới là cái đồ thất bại ấy, không phải tao đâu.”
“Ô mày tao gì thế chị Hương? Với cả ai thất bại cơ, em à?”
Giọng nói quen thuộc của đàn em đồng nghiệp tên Như bất chợt vang lên, khiến Thanh Hương lại lên cơn giật đùng đùng à nhầm giật mình như mọi bận.
Sẵn cơn bực bội trong người còn chưa triệt để tiêu tan, giây phút định thần qua đi cô lập tức cất giọng qưở trách: “Ôi giời ơi con hâm kia! Lại đi vào không gõ cửa, muốn dọa cho chị đây mắc bệnh tim thì mới hài lòng hả con hâm?”
“Đâu có, lần này em gõ cửa mà! Không thấy chị trả lời em mới đi vào đấy.” Người đàn em mang tên “con hâm” vội vã chống chế.
“Gõ cái gì, có nghe thấy tiếng gõ đâu mà kêu gõ? Chị đây đâu có điếc?” — QUẢNG CÁO —
“…! Hay tại em gõ bé quá nhỉ? Chị nhớ lần trước chị bảo em phải đối xử nhẹ nhàng với cái cửa phòng không? Hôm nay là em nhẹ tay cực kỳ luôn đấy nhá, chị mau mau khen em đi.
( ̄ヮ ̄) “
“Khen cái khỉ khô! Chung quy vẫn là tại mày làm chị giật mình đó con hâm kia!!! ( `д´*) “
“Ơ kìaaa, thế thôi cũng gọi em là “mày” luôn ạ.
Chị Hương cứ thích quát nạt em, em nào có tội tình gì đâuuu? (ᗒ﹏ᗕ) “
“Cố tình bày trò trêu chị mà dám kêu không làm gì nên tội.
Chỉ giỏi cãi!”
“Không phải! Em bị oan đó, thề!”
Người chắc mẩm đối phương vừa cố ý trêu mình, kẻ lại ra sức thanh minh rằng đó chỉ là chẳng may, đôi bên cứ thế phối hợp cùng nhau tạo thành tiết mục cãi nhau ỏm tỏi kéo dài hàng mấy phút đồng hồ liền.
Thẳng tới khi hết sức để nói Thanh Hương mới chịu ngừng, đôi mắt không tự chủ liếc xuống rồi bắt gặp một chiếc laptop khác được Như mang theo bên mình.
Đoán rằng đối phương có chuyện công việc muốn nhờ vả mình thế là cô bèn chủ động thay đổi chủ đề, thuận tiện thay đổi cả xưng hô về với bình thường:
“Thôi thôi, coi như chị xin em rủ lòng thương tấm thân già này lần sau đừng dọa chị như thế nữa.
Chết người được đấy không đùa đâu….
Mà cắp laptop sang đây định nhờ vả cái gì phải không? Trình bày luôn giúp chị đi, chị đang gấp.”
“A vâng vâng! Chả là, chỗ anh Tuấn trên kia vừa mới giao cho em một mối này để làm việc cùng.
Cơ mà lúc liên lạc trao đổi với đối phương thì em thấy không ổn thế nào ấy, chị thử xem qua xong cho giúp em lời khuyên với.”
Đoạn người đàn em tên Như vội vã sán lại gần Thanh Hương, đôi tay thoăn thoắt mở chiếc laptop bản thân mang theo ra để trình bày đầu đuôi vấn đề.
Thực lòng mà nói thì câu chuyện nó không có gì cả, chỉ sau vài ba phút lắng nghe là Thanh Hương đã có thể cung cấp cho đàn em một lời khuyên chân thành ngay tắp lự.
Có điều, đúng vào lúc chuẩn bị hạ lệnh “đuổi khách” hòng quay lại với bản thảo biên soạn dở dang thì ánh mắt cô chợt phát hiện nền tảng “Nexus” của Ninja Entertainment đang chạy ngầm trên laptop của Như.
Tò mò, cô nhanh tay thao tác bật nó lên, để rồi ngay lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy một biểu tượng hết sức thân quen nằm chình ình nơi giao diện chính:
“Ô, Như em cũng chơi trò đánh bài mới nhất của Ninja Entertainment? Nền tảng bật sẵn sàng luôn này, lần đăng nhập cuối cùng trong ngày hôm na….
Á à, thế là chơi điện tử trong giờ làm việc nhá.
Bắt trúng quả tang!” — QUẢNG CÁO —
“Ơ không, chị lại đùa ai dám chơi điện tử trong giờ làm việc chứ? Em chơi từ lúc nghỉ trưa xong quên tắt đi thôi….
Với cả người chơi trong giờ làm việc phải là chị mới đúng ấy.
Tang chứng vẫn còn nằm chình ình đây nè, hết đường chối cãi luôn!”
Đến đây người đàn em tên Như mới chú ý đến trò chơi quen thuộc cũng đang chạy trên laptop của bà chị đồng nghiệp.
Tức thì cô hăm hở duỗi tay chỉ vào nó, miệng thì hét toáng lên cứ như thể vừa mới vớ được vàng.
Làm Thanh Hương lại phải đập nhẹ đứa em một cái thanh minh:
“Bé cái mồm! Đấy là chị chơi để lấy tư liệu viết báo nó khác, không được nói bậy nói bạ vu oan cho chị thế….
Mới cả rước game về ít thôi.
Hôm trước vừa tải game nông trại về xong hôm nay lại đến lượt game đánh bài, quỹ tiền phòng mình không còn bao nhiêu nữa đâu.”
“E he he.
Thì tại hôm nọ nghe chị kể về công ty Ninja làm em tò mò quá thế là em thử tải trò chơi về chơi thử xem sao luôn.
Giá cả cũng không đắt lắm, phòng mình không kham nổi thì coi như em bỏ tiền túi ra cũng được….!Mà sao chị chơi kém thế? Đến đoạn này đã chết rồi ạ, phải em thì dăm ba con bọng nhớt Hồi 1 em đập trong phút mốt.”
Bâng qươ tuyên bố bản thân không cần phòng ban tài trợ kinh phí mua trò chơi xong, người đàn em tên Như vô tư “đế” thêm đôi câu chê bai trình độ chơi điện tử kém cỏi của bà chị đồng nghiệp.
Lòng tự tôn bị tổn thương, Thanh Hương bĩu môi đáp lại bằng giọng điệu dấm dẳng: “Vâng, em gái của chị thì giỏi rồi.
Giỏi nhất là cái mồm xoen xoét không ai bằng.
Chứ chơi có khi còn chả chơi được đến đây như người ta ý, bày đặt đập trong phút mốt.”
“(Mở to mắt) Ơ kìa sao lại nữaaa?~ Chị Hương này, chị không tin em à?”
“(Gật đầu) Đương nhiên.”
“Đùa chán chị ghê người ý chị Hương, đàn em nói thật cứ không tin thôi.
Chơi đến đây cái gì đoạn này em vượt qua lâu rồi.
Em còn chơi đến tận tầng hai mươi mấy cơ, đây em cho chị xem.” Lên cơn tự ái không thua gì bà chị đồng nghiệp, người đàn em tên Như vội vàng mở lại trò chơi trên chiếc laptop của mình.
Chờ cho trò chơi tải xong cô nhấn chọn tiếp tục hành trình leo tháp đang được máy lưu lại, sau đó mang theo khuôn mặt hếch lên trần nhà xoay màn hình cho Thanh Hương chứng kiến.
Quả thực là nhân vật do Như điều khiển lúc này đang dừng chân tại tầng tháp thứ hai mươi tư, với bối cảnh đô thị tăm tối nhìn qua đã thấy khác hẳn nền gạch đá vụn vỡ của mấy tầng tháp đầu tiên..