Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 571: Khó Dễ 8


Đọc truyện Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu – Chương 571: Khó Dễ 8


”…!Sếp Khoa thông cảm, thật lòng mà nói hiện tại Tiến cũng đang cảm thấy khó hiểu cực kỳ.

Bình thường Navigame hợp tác với đối phương mọi chuyện nó diễn ra suôn sẻ lắm, chưa bao giờ gặp nhiều rắc rối trong khoản thương thảo kế hoạch chi tiết thế này đâu.

Thành ra bây giờ Tiến cũng không biết nên trình bày thế nào cho phải hết.”
Đáp lại Dương Khoa Tiến chỉ nhỏ giọng phân trần với vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Thế rồi trải qua vài giây đảo mắt săm soi tay bình luận trò chơi bản địa nhưng không phát giác được gì bất thường, cuối cùng anh đành lựa chọn phối hợp cùng người nhân viên tham mưu lựa lời khuyên can: “Cơ mà đối phương đã khăng khăng vậy rồi có nói gì cũng chẳng lay chuyển được, không bằng chúng ta nhân nhượng nốt một lần này đi sếp Khoa.

Lại nói đối phương chủ động điều tra tình báo trước rồi mới bàn tính lập kế hoạch, trù bị tiền nong các thứ chắc là cũng có ý muốn bù đắp chúng ta đấy.

Bình thường Navigame bên Tiến hợp tác không có cái đãi ngộ này đâu, thù lao chuyển vào tài khoản rồi mới bắt đầu triển khai thăm dò.

Chẳng may đường đi không thông một cái là mất cả chì lẫn chài.”
“Ý anh Tiến là những lần Navigame hợp tác với đối phương chưa bao giờ bị gây khó dễ tương tự thế này?” Tự động bỏ qua mấy lời khuyên can phía sau, Dương Khoa tiếp tục chất vấn với ánh mắt sắc bén.
“Chưa từng.”
“Vậy có khi nào đối phương thấy Navigame là công ty lớn, có tên có tuổi nên không dám làm càn, còn Ninja bọn em thấy chưa bằng được ai nên tự cho mình cái quyền được bắt nạt người khác không? Chứ em nói thật, người bình thường làm quái có ai đi gọi nhau tụ hội cấp tập chỉ để làm gì, “nhận thức”? Chạy đôn chạy đáo cả nghìn cây số xuyên màn đêm đấy chứ nào có nhẹ nhàng cho cam?”
“Sếp Khoa nói chỉ có chuẩn! Trăm phần trăm mình vừa bị lừa cho ăn “cháo hành”!”
“Em cũng thấy sếp Khoa nói có lý.

Nhìn cái bản mặt thằng kia đã thấy không phải hạng tốt đẹp gì rồi.”
“Nói bé thôi các ông tướng.

Sự việc còn chưa rõ ràng đừng có vội kết luận, không đúng người ta lại cười cho.”
“Chuẩn đấy.

Đừng có hơi một tý lại suy nghĩ ác ý, để yên xem sếp với anh Tiến nói chuyện như nào đã rồi hẵng xen vào.”
Phía sau lưng Dương Khoa, đoàn đội nhân viên Ninja Entertainment thấy cuộc thương thảo song phương chẳng đi đến đâu bắt đầu bảo nhau thu cất bớt đồ đạc, sau đó chia phe bàn tán về pha “lật kèo” ngoạn mục vừa diễn ra.

Thanh âm xì xào vang lên bên tai khiến Tiến thêm phần khổ não, song vì lợi ích tốt nhất anh vẫn cố gắng khuyên can nhân vật chính của chúng ta đến cùng: “Sếp Khoa đừng nên tiêu cực vậy.


Nghĩ thoáng lên một chút, khả năng… chúng ta đến đây gặp đối phương không đúng lúc thật thì sao? Một khi đã đem phạm trù bình thường ra để cân nhắc thì, cũng không có người bình thường nào chối bỏ một túi tiền được đem đến tận cửa cả.

Huống chi là tay Pierre già đời lọc lõi trong nghề này.”
“Nhưng vấn đề là em thực sự không thấy một chút xíu thành ý hợp tác nào ở đây luôn ấy.

Nếu bận bịu không dứt ra được thì tại sao không nói thẳng từ đầu là cuộc gặp mặt ngày hôm nay chỉ nhằm mục đích tán phét đi, để chúng ta biết đường cử đại diện đi cho có lệ thôi? Mà không chỉ mỗi vấn đề này thôi đâu, còn cả vấn đề quay ngoắt 180 độ lúc đoàn đội chúng ta mới sang đây nữa.

Tóm lại là em không thể nào nghĩ thoáng lên được, dạng người như này chắc chắn là có vấn đề và không đáng để chúng ta tiếp tục ngồi đây đợi chờ.

Chẳng bằng….”— QUẢNG CÁO —
“Chẳng bằng đi tìm nhà khác hợp tác phải không? Cái này Tiến đã phân tích lợi hại tối hôm qua rồi và bây giờ Tiến sẽ nói lại một lần cuối cùng: xác thực châu Âu không chỉ có mỗi mình nhà SKAR có thể giúp chúng ta gặt hái danh hiệu tại giải Video Game Awards.

Nhưng luận về tín dự thì chắc chắn là không bên nào có cửa so bì được với nhà này hết.

Chuyện cầm tiền rồi chỉ vận động phiếu bầu, gây dựng thanh thế qua quýt cho có lệ, hay tệ hơn là bỏ mặc không thèm giúp bất cứ thứ gì không hề hiếm thấy chút nào.

Thậm chí nó còn xảy ra đặc biệt nhiều khi mà đối tượng cầu cạnh là những thế lực từ bên ngoài mới nhảy vào thị trường bản địa làm ăn, tựa như Ninja của sếp Khoa vậy.

Vì dạng đối tượng này rất dễ để dân bản địa hợp mưu với nhau đánh lừa.”
“Huống hồ, luận về tầm ảnh hưởng lên ban giám khảo trong việc sàng lọc danh sách đề danh cuối cùng thì ít ai ở cái đất này hơn được tay Pierre ngồi đối diện kia lắm.

Trò chơi nào nhận được sự ủng hộ của đối phương cũng đều có tỷ lệ giành chiến thắng cao, khả năng gặp chuyện không may xuyên suốt quá trình vận động hầu như không có.

Bây giờ đối phương đã tuyên bố là có khả năng giúp đỡ chúng ta, mà mình lại quay đầu rút lui nó tiếc lắm sếp Khoa ạ.

Bao nhiêu công sức đầu tư chuẩn bị coi như vứt xuống sông hết.”
“Đó, có mấy lời như vậy Tiến nói hết rồi.

Sau giây phút này Tiến sẽ không đả động bất kỳ một câu nào nữa.

Sếp Khoa cứ cân nhắc rồi quyết định hợp tác tiếp hay thôi tùy sếp, dù sao quyền quyết định cũng là ở sếp Khoa chứ Tiến chỉ là trung gian, không thể quyết định thay được.”
Kết thúc tiết mục trình bày dài hơi, Tiến lẳng lặng xoay người ngồi dựa lưng vào thành ghế chờ đợi phán quyết chung cuộc đến từ Dương Khoa.


Những thành viên còn lại của đoàn đội nhanh chóng biểu thị dáng vẻ tương tự, duy có mình nhân viên tham mưu ngồi bên cạnh là vẫn tiếp tục ghé sát vào tai sếp lớn thỏ thẻ khuyên can.

Cũng nhờ có mấy lời cuối cùng này mà cơn bực bội trong lòng Dương Khoa mới dần dần vơi đi, trả lại chỗ cho lý trí sáng suốt thường ngày quay về ngự trị.

Song có một điều chắc chắn là sau tất cả những gì đã xảy ra hắn sẽ không đại diện Ninja Entertainment làm ra thỏa hiệp tuyệt đối, vì như vậy tức là chấp nhận để đối phương vô tư đùa bỡn mình mà không phải trả bất cứ cái giá nào dù là nhỏ nhất.
Lấy tư cách người lãnh đạo của một thế lực trên đà quật khởi mạnh mẽ không gì cản nổi như hiện tại, còn lâu Dương Khoa hắn mới cam chịu “ngậm bồ hòn làm ngọt” như thế.

Đồng thời trong lòng hắn cũng đinh ninh rằng ngoài kia chắc hẳn vẫn còn sự lựa chọn tốt hơn đang chờ đợi Ninja Entertainment tìm đến, không việc gì phải chết dí một chỗ với cái tờ SKAR này hết.

Do dự khoảng chừng chục giây, cuối cùng hắn mở miệng tuyên bố dứt khoát:
“Nếu anh Tiến đã có lời, vậy thì Ninja Entertainment sẽ nhân nhượng nốt một lần cuối cùng này.

Bất quá chúng ta không thể cứ ngồi chờ một chỗ được, trong lúc cái tay bình luận trò chơi kia… xử lý công việc khẩn cấp của mình chúng ta cần tranh thủ đẩy nhanh lịch trình liên hệ nốt mấy nhà truyền thông còn lại.

Thời gian chúng ta lãng phí đủ nhiều rồi, sau hành trình châu Âu đây chúng ta còn phải đi thêm mấy nơi nữa trước khi giải “AoE Championship” ở quê nhà kết thúc.

Không khéo là vỡ hết kế hoạch.”
“(Gật đầu) Cái đó thì đương nhiên.

Sếp Khoa không phân phó thì Tiến cũng sẽ chủ động yêu cầu đoàn đội điều chỉnh lại lịch trình cho phù hợp.”
“Ngoài ra chuyện hợp tác quan trọng nhất là song phương phải tâm đầu ý hợp, có qua có lại thì mới toại lòng nhau.

Đối phương đã không có thành ý rồi thì chúng ta cũng không việc gì phải duy trì thái độ tương tự.

Anh Tiến, từ bây giờ trở đi anh không cần phải đi lại với đối phương nữa, tiền lót tay các thứ cũng dẹp hết đi để giảm chi phí.

Cộng thêm…!đối phương vừa nói chuyện hợp tác để hôm khác bàn lại đúng không? Thế thì thương vụ quảng bá đầu tiên cũng dẹp luôn, đợi tới cái “hôm khác” ấy rồi tính sau.

Chứ bây giờ nộp tiền rồi đến lúc thương vụ đổ bể mất sạch vốn biết kêu ai?”

“Gì đến mức mất sạch vốn sếp? Trường hợp xấu nhất trò chơi của chúng ta vẫn được SKAR giúp đỡ tuyên truyền đến với cộng đồng mà.

Người ta là tờ báo uy tín bậc nhất châu lục nên chắc sẽ giúp ích không nhỏ cho công tác phát hành tiếp sau này.” Nghe xong phán quyết “chốt hạ” Tiến hơi hơi nhíu mày muốn phản đối nhưng rồi lại thôi, còn người nhân viên tham mưu thì tiếp tục làm tròn bổn phận của mình tiến hành phân tích thiệt hơn.
“Thôi, cao quý quá người như chúng ta không trèo cao nổi đâu.

Cứ thống nhất vậy đi.”— QUẢNG CÁO —
Đoạn Dương Khoa hất đầu ra hiệu người nhân viên tham mưu thay mình truyền đạt quyết định vừa nêu đến tay bình luận trò chơi bản địa, vì hắn căn bản là chẳng còn lời nào để nói với đối phương.

Về phần Pierre, khi nghe thấy Ninja Entertainment thật sự thu tay lại không vung tiền nữa, đúng như ý tứ ngầm truyền đạt trước đó mớ nếp nhăn trên mặt ông đột nhiên cau lại trông hết sức đáng sợ.

Bất quá chỉ trong thoáng chốc chúng lại giãn ra về như bình thường, biểu thị tiếc nuối vài câu cho có xong ông lập tức viện dẫn cái cớ bận rộn cũ rích kết thúc cuộc gặp mặt song phương.

Không có màn bắt tay tạm biệt và cũng chẳng có tiết mục đưa tiễn khách rời khỏi cơ quan, thiết bị phiên dịch vừa trả về một cái là mỗi người đi một nẻo luôn.
“Tuyệt vời, làm chủ nhà mà phép tắc xã giao cơ bản cũng không biết.

Tưởng đất phương Tây văn minh ánh sáng thế nào chứ, hóa ra cũng dung tục như thường.” Ra đến ngoài đường, không phải cố kỵ nơi công sở nữa Dương Khoa ngay lập tức lớn tiếng chê bai.

Đúng là một khi đã ghét ai nấy rồi thì con người ta ghét từ những điều nhỏ nhặt nhất ghét đi.
“Thôi sếp ơi, mấy chuyện vụn vặt đừng lăn tăn làm gì cho nặng đầu.

Giờ đám bọn em có thể về nghỉ bù được chưa ạ, không biết sếp thế nào chứ đám bọn em “vã” lắm rồi.” Một thành viên trong đội vừa lên tiếng vừa há miệng ngáp ngáp.

Thấy thế Dương Khoa lập tức thu hồi cơn giận, vẻ mặt mỉm cười hướng về phía đoàn đội phất tay một cái đầy hào phóng.
“Không thành vấn đề, phần còn lại của ngày hôm nay toàn đội hoạt động tự do.

Có nhu cầu ăn chơi nhảy múa gì cứ thoải mái tiến hành, tiền bạc không phải lo tính hết lên đầu sếp đây.”
“Bọn em giờ chỉ muốn ngủ thôi sếp ạ.”
“Phải đấy sếp.

Đêm qua ngồi xe điện loa cứ oang oang chả ngủ được mấy.

Về phòng trọ thì giường lại cứng, nằm đến gãy hết lưng.”
“Hôm nay bọn em không có nhu cầu ăn chơi đâu, có thể hoãn đến mai được không sếp?” Đám nhân viên nhao nhao hồi đáp.

Mỗi người một vẻ nhưng ai nấy đều có chung ý kiến là hiện giờ họ chỉ muốn làm bạn với manh chiếu tấm chăn.

Làm người cùng trải qua một đêm vật vã, trông thấy vậy Dương Khoa cũng bất giác cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi theo số đông.


Thế là cái sự hào phóng vừa mới thể hiện ra không được mấy giây đã bị thu hồi:
“Được, vậy thì cả đoàn mình về ngủ cùng nhau luôn.

Nhưng ăn chơi nhảy múa thì không hoãn đến mai nhé, offer trong ngày thôi mai lại làm việc như bình thường.”
” (⊙д⊙) Ơ kìa! Sếp hứa sẽ điều chỉnh lại lịch trình rồi cơ mà, sao lại giữ nguyên thế?
“Đừng đùa sếp! Bọn em vất vả lắm rồi cho bọn em ăn chơi nhảy múa một xíu điii.”— QUẢNG CÁO —
“Sếp Khoa lại hết thương nhân viên rồi.

Anti sếp Khoa!”
“Nào, anti cái gì đấy? Chống đối sếp lớn cắt luôn suất ngủ bù bây giờ….

Anh Tiến đâu rồi, hai anh em mình chuyện trò một chút cho đỡ buồn ngủ nào.

Đùa chứ đây là lần đầu tiên em thấy tận mắt một người Pháp không nói được tiếng Anh anh Tiến ạ.

Cạn lời!”
Cười trêu đám nhân viên xong Dương Khoa chuyển sang nói chuyện phiếm cùng người khỏe mạnh duy nhất trong nhóm là Tiến, cốt để quên đi cơn uể oải trên đường về phòng trọ.

Những người còn lại thì lững thững cất bước với tinh thần phiêu du trên chín tầng mây hết cả, tuyệt không có lấy một ai để ý tới một người đồng nghiệp trong số họ giờ phút này đang có những biểu hiện hết sức đáng ngờ.

Sau khi cố ý tụt lại phía sau để chắc chắn rằng không ai chú ý đến bản thân, người này lén lút rút ra điện thoại di động giấu trong lòng bàn tay rồi vừa láo liên nhìn về phía đằng trước vừa qươ ngón tay soạn thật nhanh một bức thư điện tử ngắn gọn để gửi đi.
Và chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như ở mục địa chỉ người nhận không chứa một cụm từ đầy nhạy cảm đối với bất kỳ thành viên cao tầng nào của Ninja Entertainment – Thiên Không.

Cùng lúc đó.
“…!Toàn bộ câu chuyện là như vậy đấy.

Tôi cam đoan tất cả đều là sự thật, nếu không tin ông có thể tự mình xác minh.”
Trong văn phòng làm việc của riêng mình, ngồi ở bên ghế nhìn ra cửa số Pierre cầm điện thoại thấp giọng chuyện trò với một ai đó.

Sau khi tóm tắt lại nội dung cuộc gặp mặt vừa diễn ra, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào ông đột nhiên mở lời chất vấn: “Ngoài ra, hiện tại ông phải cho tôi một lời giải thích.

Lúc trước ông nói công ty Ninja đó chỉ là một công ty bé nhỏ tầm phào, doanh số phát hành sản phẩm èo uột và nhìn chung không đáng để bất kỳ ai coi trọng.

Nhưng căn cứ vào tư liệu bên đó vừa đưa cho tôi sáng nay thì mọi thứ lại chẳng hề giống với những gì ông từng nói, thế là thế nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.