Đọc truyện Nhân Sinh Trong Sách – Chương 74: Hoàn hồn
Tu Diệp Vân cảm thấy, thân thể của mình dường như có chút trầm, không hề có cảm giác phiêu nhẹ như trước. Mí mắt có chút nặng, qua một hồi giãy giụa, Tu Diệp Vân cuối cùng cũng mở được mắt.
Thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ đang vỗ mặt mình, còn không ngừng kêu tên mình.
“Tu Diệp Vân… Tu Diệp Vân… Tỉnh chưa?”
Thanh âm này, hình như là của Tức Vũ đích? Tu Diệp Vân mặt nhăn mày nhíu, “Ân…”
“Tỉnh thì ngồi dậy!” Tức Vũ lôi kéo Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân bị Tức Vũ kéo ngồi lên, đầu còn chút choáng. Chớp chớp mắt, mới cảm thấy thư thái hơn chút, tầm mắt không còn mơ hồ như vừa rồi.
Tu Diệp Vân giật giật tay, sau đó càng thêm thanh tỉnh, hắn nhìn về phía Tức Vũ, “Ta… Ta hoàn hồn?”
Tức Vũ gật đầu, “Đúng vậy, có điều tạm thời còn chưa có biện pháp đưa ngươi trở về, nhưng ít nhất có thể giúp ngươi hoàn hồn. Nếu có thể, ta thỉnh cầu Ngọc đế ở lập một thông đạo giữa Tiên Diệp quốc cùng Linh Vực đi.” Tức Vũ nói.
Tu Diệp Vân nhìn xem thân thể mình, y phục cổ trang tính chất tốt nhất, tóc cũng được buộc lên, Tu Diệp Vân chọn mi, “Ngươi giúp ta đổi y phục?”
“Đương nhiên là ta, chẳng lẽ ngươi cho là, ta sẽ để mấy người nhà ta nhìn đến thân thể ngươi?”
Tu Diệp Vân khóe miệng giật giật, sau đó nhớ tới chuyện trọng yếu, “Ách… Đúng rồi, vừa rồi trước khi ngươi kéo ta trở về, ta gặp một người, người kia thế nào lại nhận thức Lãnh Quân Bạch, ngươi nói… Ngươi nói hắn có thể là…”
Tức Vũ cười cười, “Đúng vậy, người nọ là người Linh Vực, hơn nữa… Là người ngươi quen biết.”
“Ai?” Tu Diệp Vân đột nhiên có chút khẩn trương.
“Minh Tuyết.”
Tu Diệp Vân ngây dại, trong lòng nổi lên tư vị nói không nên lời. Minh Tuyết còn sống, hắn đột nhiên cảm thấy… thở phào một hơi. Thế nhưng, nhớ đến thân thể Minh Tuyết tá túc kia, thế nào bị đánh thành bộ dáng kia, hơn nữa… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lại khiến y đi giết người? “Không đúng a, Minh Tuyết… Minh Tuyết này, giết người không chớp mắt, làm loại chuyện này nhất định che dấu vô cùng tốt, sao có thể lỗ mãng giết người, còn bị bắt? Ngươi có phải đã lầm rồi không?” Tu Diệp Vân nghi hoặc nói.
“Nếu ngươi trùng sinh vào một tiểu quan vừa uống độc dược tự sát, thân ở nơi đất khách, còn không qua vài ngày liền bị một tên biến thái mua đi? Ngươi còn có thể trấn định không?” Tức Vũ hỏi lại.
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó chuyển đề tài, “Ngươi… Ngươi sao lại không giúp ta đem đưa hắn trở lại chân thân.” Tu Diệp Vân hỏi.
“Đây còn không phải vì… Ta muốn trước lấy ngươi làm thực nghiệm sao?” Tức Vũ nói.
“Ngươi…” Tu Diệp Vân vốn định tạc mao, nhưng lại nghĩ đồng hương này giúp mình không biết bao lần, hắn liền hạ thấp thanh âm, “Kia… Khi nào thì có thể…” Có thể đem Minh Tuyết đưa về?
“Đã đưa lại rồi.” Tức Vũ mỉm cười, “Chẳng qua còn chưa tỉnh, dù sao hắn ‘đến’ muộn hơn ngươi, bằng không thì mau đi thăm hắn đi?”
Tu Diệp Vân vừa nghe, lập tức gật đầu.
Bên trong phòng, đặt hai cỗ chân thân. Một khối là Minh Tuyết, còn một khối là Tu Trạch Vũ. Tu Diệp Vân sờ sờ mặt Minh Tuyết, mặt y, thân thể y, cánh tay… Đều có độ ấm. Điều đó chứng minh hiện tại Minh Tuyết là một người sống. Lồng ngực hơi hơi phập phồng, làm cho tâm Tu Diệp Vân trút đi gánh nặng.
Nhìn nhìn lại Tu Trạch Vũ bên cạnh, Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, vẫn là đưa tay sờ sờ. Kỳ thật, hắn cũng không muốn đụng vào, bởi vì hắn biết, độ ấm trên người Tu Trạch Vũ, so với Minh Tuyết hình thành tương phản thật lớn.
Nam nhân tựa như một hài tử kia, vì mình mà chết. Mà khi bản thân lại một lần nữa có thể chạm vào y, y lại vẫn lạnh băng cứng ngắc. Cho dù, khuôn mặt y vẫn là mịn màng xinh đẹp, vết thương trên người từ lâu đã được Tức Vũ trị lành, thế nhưng Tu Diệp Vân vẫn không thể quên được cảnh tượng lần đầu tiên thấy thi thể Tu Trạch Vũ.
Miệng vết thương đã tinh mịn, ngày đó cơ hồ không có lấy một tấc da hoàn hảo.
Y là Tu Trạch Vũ a! Dù bề ngoài hoàn mỹ, nhưng chỉ là một hài tử sợ đau.
Người mỗi lần nói thích mình, đều thích nói chỉ ‘một chút một chút chút’. Người không ngừng chứng minh mình đủ hiểu biết, lại luôn làm chuyện ngốc nghếch.
Nhìn nhìn Minh Tuyết, trong lòng Tu Diệp Vân đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, nếu Minh Tuyết có thể tá thi hoàn hồn, như vậy… Tu Trạch Vũ… liệu có khả năng?
“Tu Diệp Vân, ta nhắc nhở ngươi một việc.” Tức Vũ đứng ở cửa, thấy không rõ vẻ mặt của hắn, “Minh Tuyết đã trở lại, nhưng đó cũng là vì hắn có tiếp xúc với ngươi, nên ta mới cảm ứng được, về phần Tu Trạch Vũ, ta chỉ có thể nói, nếu ngươi ở Tiên Diệp quốc cả đời không tiếp xúc tới hắn, như vậy… Ta cũng bất lực.” Tức Vũ thở dài, “Hơn nữa… Hắn cũng không nhất định tá thi hoàn hồn.” Nói xong, tựa hồ không đành lòng nhìn biểu tình bi thương của Tu Diệp Vân, bởi vậy nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân nhíu mày. Tức Vũ nói rất đúng, có lẽ, mình và Tu Trạch Vũ đó là vĩnh biệt. Nhưng mà… Tu Diệp Vân nắm quyền, nếu trên thế giới thật sự có duyên phận, vậy hắn tin tưởng, hắn nhất định có thể gặp lại Tu Trạch Vũ.
Tuy rằng, trước giờ hắn vấn không tin tưởng vào duyên phận gì đó. Nhưng vì Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân tình nguyện hoàn toàn tin tưởng, sau đó, để bọn họ gặp nhau lần nữa.
Thở dài, ánh mắt Tu Diệp Vân lại một lần nữa trở lại trên người Minh Tuyết, lại thấy đôi mắt Minh Tuyết không biết khi nào đã mở ra, hơn nữa, nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt.
“Minh Tuyết?” Tu Diệp Vân lên tiếng, “Ngươi tỉnh rồi phải không?”
Giống như bị kích thích thần kinh, trong con ngươi của Minh Tuyết nhanh chóng tích đầy nước mắt, sau đó theo khóe mắt tràn ra. Y chậm rãi giơ tay lên, nghĩ muốn sờ sờ gương mặt Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhanh hơn Minh Tuyết một bước bắt lấy tay y, sau đó dán lên mặt mình, “Làm sao vậy?”
Minh Tuyết hấp hé miệng, cảm thụ được ấm áp dưới bàn tay, “Thật tốt quá, ngươi không chết… Thật tốt quá… Chúng ta đều ấm áp …”
“Minh Tuyết…”
“Diệp Vân, ta sợ. Tên nam nhân kia… Gã lại dám làm thế với ta, ngẫm lại trước kia, ta cầu ngươi bính ta, phương pháp gì cũng dùng, hiện giờ, có kẻ chủ động huých ta, ta lại chỉ cảm thấy ghê tởm, thật sự là tự làm bậy…” Minh Tuyết khóc nói.
Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, mơ hồ hiểu được người Minh Tuyết nói tới là ai.
“Cho nên, trước khi gã làm ra chuyện gì, ta liền giết gã.” Trên mặt Minh Tuyết còn đầy nước mắt, thế nhưng khi nói lên những lời này lại không có biểu tình gì.
Tu Diệp Vân cũng không nói cái gì, hắn sớm biết tính Minh Tuyết ‘giết người không chớp mắt’. Nhưng qua một hồi, Minh Tuyết lại bắt đầu run rẩy, “Diệp Vân, hắn để lại thiệt nhiều máu… Chảy thiệt nhiều máu… Ô ô… Ta lúc ấy sợ… Lần đầu tiên vì giết người mà sợ hãi…” Minh Tuyết khóc thút thít, đứt quãng nói, “Ta đột nhiên nghĩ đến ngươi, ô ô… Diệp Vân, thật tốt quá… Ngươi không chết… Ô…” Minh Tuyết khóc, thậm chí có chút suyễn khí, sau đó, liền chậm rãi hôn mê.
Tu Diệp Vân lắc lắc Minh Tuyết, nhưng y một chút phản ứng cũng không có.
“Tức Vũ ——! Tức Vũ ——!”
“Đừng có gấp, hắn lúc ấy bị thương nặng hơn ngươi, cho nên ngất đi cũng là bình thường.” Tức Vũ không biết khi nào đã xuất hiện trước cửa. “Để hắn nghỉ ngơi một chút, chờ tỉnh lại hảo hảo điều trị thân thể là được.”
Nghe Tức Vũ nói như vậy, Tu Diệp Vân mới thở ra một hơi. “Đúng rồi, còn Nam Phong… đã chết?”
“Phải.” Tức Vũ gật gật đầu, sau đó nhìn nhìn Tu Diệp Vân, lại thêm một câu, “Nam Phong vốn chỉ bán nghệ không bán thân, sau lại gặp một người khiến hắn tâm động, chỉ nguyện ý hiến thân cho y, nhưng người ta là thẳng nam, Nam Phong chỉ có thể làm tri kỷ, sau người kia chết, chủ quán Nam Phong quán liền muốn bán Nam Phong, vì thế, Nam Phong liền tự sát, lúc hắn tự sát, Minh Tuyết nhà ngươi vừa hay chui vô thân thể ấy.”
“Vậy hồn Nam Phong còn có thể triệu hồi không?” Tu Diệp Vân hỏi, có chút đồng tình với Nam Phong.
“Không thể.” Tức Vũ bất đắc dĩ, “Ngươi nói, trên thế gian này, luôn có loại trả giá mà không được hồi báo phải không?” Tức Vũ thở dài.
Tu Diệp Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Nhưng, dù bi thương thế nào, Nam Phong cũng không phải người hắn cùng Tức Vũ quan tâm tới. “Kia, ta thấy ta nên về trước một chuyến, ngươi chiêu hồn Minh Tuyết về, bên Quân Bạch phỏng chừng còn không biết sao lại thế này đâu, Nam Phong nói thế nào cũng là người nặng tình nghĩa, ta bảo Diệp Hoài Hâm hảo hảo an táng hắn.”
Tức Vũ gật gật đầu.”Này cho ngươi, tiện cho chúng ta liên hệ, mà lại nói, ta thấy tiểu Thượng đế nhà ngươi cũng thực cường nga, có lần ta rõ ràng cảm thấy ngươi bị lệ khí quấn quanh, nhưng ngươi lại không tìm ta hỗ trợ, lúc sau nhờ cha hỗ trợ dò xét, mới biết được Diệp Hoài Hâm cứu ngươi.” Tức Vũ chậc lưỡi, vỗ vỗ ngực Tu Diệp Vân, “Diễm phúc sâu… Sâu a…”
Tu Diệp Vân đeo thứ Tức Vũ đưa lên cổ, “Người nọ chính là tên mặt than.” Sửa sang lại y phục, “Có điều cũng thực đáng yêu.” Nói xong, hướng Tức Vũ phất tay, “Ta đi rồi, nếu Minh Tuyết tỉnh lại nháo muốn gặp ta, ngươi liền nói cho ta biết một tiếng.”
Tức Vũ gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, “Ta đưa ngươi đi.” Sau đó giơ tay lên.
“Không phải chứ… Lại chiêu này!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ quát to một tiếng. Có điều, dù sao cũng không còn là quỷ hồn khinh phiêu phiêu, quá trình di chuyển cũng thoải mái không ít.
Tức Vũ nhìn tay mình, sau đó vung, “Ta sao lại quên nói cho hắn biết, ta thuận tiện cũng chữa trị năng lực của hắn hoàn hảo rồi chứ?”
Nơi Tu Diệp Vân bị Tức Vũ đưa lại, đúng là nơi hắn rời đi. Bọn thị vệ thấy một người ngân phát lam mâu từ trên trời giáng xuống, đều giương binh khí mà chuẩn bị, bảo hộ Hoàng Thượng.
Lãnh Quân Bạch một bên thấy Tu Diệp Vân, sửng sốt hồi lâu, sau đó, y vừa chuẩn bị nói chuyện, liền bị Diệp Hoài Hâm giành trước một bước.
“Ngươi là người phương nào?”
Tu Diệp Vân cười cười, bộ dáng kia, làm cho Diệp Hoài Hâm ngẩn người, tổng cảm thấy, tươi cười quá phận này thực quen thuộc. “Hoàng Thượng hảo.” Sau đó là động tác thở dài khoa trương, “Ta là lão công.” Khóe môi vẫn câu lên, Tu Diệp Vân hiển nhiên là nhịn không được muốn cười.
Về phần Diệp Hoài Hâm, trong mắt y hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mặt không chút thay đổi lại phối hợp nói, “Lão công, ngươi đã trở lại.” Nhưng mà, y mới vừa nói xong câu đó, liền thấy Tam đệ bên người đột nhiên ôm bụng ngồi xỗm trên mặt đất, “Tam đệ, làm sao vậy?”
Lãnh Quân Bạch không đáp lời, chính là gục đầu giữa hai chân không ngừng run rẩy.
Tu Diệp Vân đi qua, cũng ngồi xổm xuống, sau đó ôm lấy Lãnh Quân Bạch, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Quân Bạch, ngươi cười cũng quá khoa trương.” Nói xong, ở bên tai Lãnh Quân Bạch thổi khí.
Lãnh Quân Bạch co rúm lại một chút, sau đó ôm lấy cổ Tu Diệp Vân, “Ha ha ha, Diệp Vân… Diệp Vân ngươi rất xấu xa… Ngươi quá xấu rồi…” Thanh âm có điểm giống làm nũng, nhưng lại vì nhịn không được ý cười mà run rẩy.
Tu Diệp Vân như trừng phạt đánh nhẹ lên mông Lãnh Quân Bạch một cái.
Lãnh Quân Bạch còn đang cười, thật vất vả nhịn được, rồi lại nói, “Lão công, ngươi đánh ta đau!”
Tu Diệp Vân cũng cười nở hoa, Lãnh Quân Bạch thấy Tu Diệp Vân cười, ý cười vừa nghẹn xuống lại dâng lên. Vì thế, dưới ánh mắt càng lúc càng phẫn nộ của Diệp Hoài Hâm, dưới biểu tình bọn thị vệ càng lúc càng ngu si, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch giống như tâm thần mà ôm nhau cười liên hồi.
Nếu muốn hỏi bọn hắn cười cái gì? Kia cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết, bọn họ cũng không biết.
Người là một loại động vật thần kỳ, có đôi khi sẽ mạc danh bi thương, có đôi khi… lại mạc danh cười. Ngươi bi thương còn chưa tính, người ta cho ngươi là thâm trầm, nếu ngươi bộ dạng suất, người ta nói ngươi là tiểu vương tử u buồn, nhưng ngươi cười… cũng chỉ có thể bị người coi là tâm thần.
Vì thế, Diệp Hoài Hâm rốt cục nhịn không được, tức giận vỗ bàn, “Làm càn!”
Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch giật mình đứng dậy, sửa sang lại dung nhan, sau đó đều dùng ánh mắt liếc liếc Diệp Hoài Hâm, giống hai hài tử phạm sai.
Diệp Hoài Hâm ho khan hai tiếng, “Về chuyện Nam Phong…”
“Chờ một chút!” Tu Diệp Vân đánh gảy lời Diệp Hoài Hâm, lúc này mới nhớ tới mình còn có chuyện trọng yếu chưa nói. “Thỉnh đem Nam Phong hảo hảo an táng, hắn cũng là kẻ si tình. Huống hồ… Kỳ thật Diệp Văn cũng không thể xem như bị giết, tối trọng yếu là, phẩm tính tên Diệp Văn đó… Nếu mỗi người từng bị gã khinh nhục qua cho hắn một đao, thì gã đã sớm chết.”
Diệp Hoài Hâm gật gật đầu, thực hiển nhiên là đồng ý với lời Tu Diệp Vân. Bởi vì, y vốn không muốn quản chuyện Diệp Văn. Hiện giờ, gã bị giết, Diệp Hoài Hâm còn cảm thấy tâm tình thư sướng không ít ấy.
Vì thế, Diệp Hoài Hâm cuối cùng liền phán Nam Phong vô tội. Kỳ thật, trừ thân gia của Diệp Văn, phỏng chừng không phản đối quyết định này, hơn nữa Diệp Hoài Hâm là Thượng đế, lại có ai dám phản bác y?
Sau đó Diệp Hoài Hâm hạ lệnh an táng Nam Phong, Tu Diệp Vân còn đặc biệt đi tế bái. Nói thế nào thì y cũng từng cho Minh Tuyết một ‘chỗ cư trú’.
Buổi tối trở lại Diệp điện, Tu Diệp Vân kể cho Lãnh Quân Bạch biết chuyện Minh Tuyết. Lãnh Quân Bạch cười cười, bảo Tu Diệp Vân đem đưa người tới đây, đỡ phiền toái Tức Vũ, hơn nữa Tu Diệp Vân cũng không cần chạy qua chạy lại hai bên.
Tu Diệp Vân cẩn thận nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, xác định Lãnh Quân Bạch không phải nói giỡn mới gật gật đầu. Dùng thông tấn khí Tức Vũ đưa liên hệ với Tức Vũ, Tức Vũ thuận tiện cho hắn biết, năng lực của hắn đã khôi phục. Sau đó, kéo Tu Diệp Vân đi.
“Minh Tuyết tỉnh chưa?”
“Đã sớm tỉnh.”
“Hắn… Hắn không sảo không nháo?” Tỷ như… Ồn ào muốn thấy mình? Tu Diệp Vân nghĩ như thế. Tuy rằng ý tưởng này rất kỳ quái.
“Ách… Không có a…” Tức Vũ kỳ quái liếc Tu Diệp Vân một cái, “Hắn rất ngoan, bảo hắn uống dược hắn liền uống, dược kia đắng như vậy, thế nhưng ngay cả mày cũng không nhăn một chút.” Nói xong, Tức Vũ đẩy Tu Diệp Vân, “Ngươi mau đi xem hắn một chút đi.”
Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, nhớ rõ trước đây không lâu, người kia vì khiến mình đến gặp y, dám không uống dược, không ngừng nháo ầm ĩ. Cười cười, Tu Diệp Vân lắc đầu, đều đã là quá khứ… Khi vào phòng, Tu Diệp Vân liền thấy Minh Tuyết nằm trên giường, nhắm mắt lại. Tu Diệp Vân đi đến trước giường ngồi xuống, đang ngủ? Vươn tay sờ sờ tóc Minh Tuyết, đột nhiên phát hiện lông mi người nọ run nhè nhẹ. Tu Diệp Vân cười cười, hài tử này giả bộ ngủ a…
Bàn tay đang vuốt ve tóc đột nhiên nhéo nhéo hai má Minh Tuyết, “Mở mắt.”
Lông mi Minh Tuyết lại run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt, “Diệp Vân…” Y gọi một tiếng, sau đó đột ngột ngồi dậy, khiến Tu Diệp Vân giật mình, “Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân ổn định người, sau đó đem gối đầu dựng thẳng để Minh Tuyết dựa vào.
“Diệp Vân… Ngươi đừng tức giận, ta không phải cố ý giả bộ ngủ… Ta chỉ… Ta chỉ tưởng là Tức Vũ, ta không muốn lại phiền tới hắn, cho nên mới giả bộ ngủ… Ngươi chớ có trách ta…” Minh Tuyết vội vàng túm lấy y phục Tu Diệp Vân, ánh mắt mở thật to nhìn Tu Diệp Vân, sợ Tu Diệp Vân trách tội.
Tu Diệp Vân thở dài, sờ sờ tay Minh Tuyết. Đây rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Tu Diệp Vân đều nói không rõ. Minh Tuyết lừa mình, cho nên mình không tin Minh Tuyết. Bởi vậy khiến Minh Tuyết hiện tại dị thường khẩn trương, sợ hãi chọc giận mình. Thế nhưng, người này cố tình lại vì mình hy sinh như vậy, nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân không khỏi nắm chặt tay Minh Tuyết.
“Ta đang ở một nơi, đi cùng ta tới đó, Quân Bạch cũng ở đó.”
Nghe Tu Diệp Vân nói, tay Minh Tuyết vốn đang túm y phục Tu Diệp Vân lại dần buông lỏng ra, biểu tình trên mặt chuyển thành bi thương.
“Minh Tuyết?”
Minh Tuyết lắc đầu, sau đó xê dịch về phía sau, nhưng mặt sau chính là tường, y căn bản không đường thối lui.
“Làm sao vậy?”
Minh Tuyết ôm chân, sau đó dùng hai tay che miệng lại. Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết hồi lâu, mới nghe thấy loáng thoáng tiếng nức nở, đem Minh Tuyết kéo đến, thấy mặt người nọ sớm tràn đầy nước mắt. Đem người ôm vào lòng, vỗ ngực y tính an ủi, “Khóc cái gì? Không muốn đi với ta sao?”
“Lãnh phó hiệu trưởng ở đó, ta nên đi chỗ nào.” Minh Tuyết đem mặt vùi vào ngực Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, không sao hết, ta chỉ cần ngươi tha thứ ta, sau đó ngẫu nhiên có thể nhớ tới ta là tốt rồi, không cần… Không cần mang ta đi…”
“Cũng bởi vì Quân Bạch ở đó?” Tu Diệp Vân nhăn mi, “Minh Tuyết, có một điều ngươi phải hiểu được, ta không thể vì ngươi mà buông tha Lãnh Quân Bạch, hắn đối với ta rất trọng yếu.”
“Cho nên… Cho nên ngươi đã không thể thích ta… sẽ… sẽ không muốn dẫn ta về… Ô…” Minh Tuyết cọ Tu Diệp Vân, “Ta không muốn… Không muốn nhìn ngươi cùng người khác thân mật rồi nhớ lại quãng thời gian của chúng ta… Ngươi cũng không cần vì ta cứu ngươi liền tâm sinh áy náy…”
Tu Diệp Vân chậm rãi buông Minh Tuyết ra, sau đó đi ra cửa phòng. Quả nhiên, không tới một khắc trong phòng liền truyền ra tiếng khóc, hơn nữa, thanh âm càng lúc càng lớn. Tu Diệp Vân cười cười, sau đó lại đi vào, đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống Minh Tuyết, “Nếu ta vừa rồi đi thật… Ngươi nỡ sao?”
“Luyến tiếc…” Minh Tuyết khóc rối tinh rối mù. Một khắc kia nhìn Tu Diệp Vân rời đi, y hận chết chính mình. Hận không thể rút lại lời mới rồi, cho dù Tu Diệp Vân không hề thích mình, nhưng cũng có thể đi theo hắn trở về a… Ít nhất còn có thể nhìn thấy hắn không phải sao?
“Vậy còn không đứng dậy, ta bảo Tức Vũ đưa chúng ta trở về.”
“Diệp Vân…” Minh Tuyết xuống giường, chân vừa chạm đất, liền ôm chặt lấy Tu Diệp Vân, “Ô… Không cần… Đừng rời xa ta nữa…”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó cúi người ôm lấy Minh Tuyết, đi ra cửa. Lại không nghĩ rằng Tức Vũ đang đứng ở cửa, Tu Diệp Vân nhíu mi, ý là ‘ngươi đứng ở ngoài cửa nhìn lén’.
Tức Vũ xấu hổ ho khan hai tiếng, “Cái kia a… Mau trở về mau trở về!” Sau đó, đương nhiên là một chiêu di chuyển như cũ.
Minh Tuyết gắt gao ôm Tu Diệp Vân, chỉ trong nháy mắt, liền tới một nơi y không hề quen thuộc. Tu Diệp Vân ôm Minh Tuyết phòng cho người tìm cho Minh Tuyết đôi giày.
Qua một lát, Lãnh Quân Bạch vào, y đầu tiên là nhìn Tu Diệp Vân ôn nhu cười cười, sau đó nghiêm túc nhìn Minh Tuyết, “Ngươi theo ta, ta có chuyện muốn nói.”