Đọc truyện Nhân Sinh Trong Sách – Chương 72
Cùng với tiếng cười ‘thanh thúy’ của Lãnh Quân Bạch, cùng với hình ảnh Tu Diệp Vân vừa run rẩy vừa nổi da gà, nhưng khí tức trong phòng lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
“Quân Bạch, đừng như vậy.” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ cười.
Lãnh Quân Bạch không hề tác quái nữa, mà nghiêm túc lại, “Diệp Vân, vậy ngươi cũng nên nói nghe, ngươi cùng hoàng huynh xảy ra chuyện gì?” Lãnh Quân Bạch hỏi, “Ngươi sao lại trêu chọc hắn?”
“Ai… Nói cho cùng, là hắn đã cứu ta a…” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể đem chân tướng sự tình nói ra, đương nhiên, trừ bỏ chuyện Diệp Hoài Hâm gọi mình là lão công. Nếu như bị Lãnh Quân Bạch nghe thấy, còn không mắng chết mình?
“Thì ra là thế.” Lãnh Quân Bạch gật gật đầu, “Ngươi… Ngươi thích hắn sao?” Lãnh Quân Bạch thử hỏi.
Tu Diệp Vân giật mình, tựa hồ không nghĩ tới Lãnh Quân Bạch sẽ hỏi như vậy. Một lúc lâu, Tu Diệp Vân lắc đầu, “Không biết. Ta nghĩ… Hắn cũng không biết.”
Lãnh Quân Bạch cười cười, một bộ hiểu rõ.”Ngươi cũng không cần băn khoăn đến ta.” Lãnh Quân Bạch chống tay lên giường, nghiêng nghiêng ra sau, “Nếu không nghĩ tới ta, ngươi cảm thấy, ngươi có thích hoàng huynh hay không?”
Tu Diệp Vân có chút mơ hồ, trước kia, Lãnh Quân Bạch chưa từng hỏi quá nhiều về chuyện này, nhưng hôm nay, y tựa hồ muốn gây sự, nhất định phải hỏi đến tận cùng.
“Diệp Vân.”
“Có lẽ.” Tu Diệp Vân nói một câu trả cũng coi như xác định.
Lãnh Quân Bạch nở nụ cười, giống như thở ra một hơi. “Diệp Vân, ngươi biết không? Trước kia, không nói Minh Tuyết, chỉ nói Minh Tinh bệ hạ cùng Trạch Vũ điện hạ đi. Kỳ thật ta thấy được, ngươi không phải không có tình cảm với bọn họ. Bằng không, ngươi sao có thể tùy ý Trạch Vũ điện hạ hồ nháo?”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, đích xác, nếu chán ghét, phương pháp đối phó Tu Trạch Vũ còn nhiều mà, tuyệt đối không có khả năng nhân nhượng người này.
“Thế nhưng, bởi vì ngươi cùng ta đã xác định quan hệ, bởi vậy ngươi không có đem cảm tình phóng thích.” Lãnh Quân Bạch bĩu môi, biểu tình trở nên có chút buồn khổ, “Vốn… Cũng không phải chỉ có mình ta, hiện giờ có nhiều hơn cũng chẳng khác gì, huống hồ người này, vẫn là hoàng huynh ta kính yêu.”
“Quân Bạch…”
“Nhưng mà!” Lãnh Quân Bạch bật dậy, “Ngươi cũng không thể không biết tiết chế!”
“Quân Bạch, ngươi bảo ta… Nói cái gì cho phải đây…” Nếu có thể, Tu Diệp Vân muốn tiến lên ôm Lãnh Quân Bạch vào lòng, hảo hảo yêu thương một phen. Có một tình nhân thiện giải nhân ý như vậy, hắn còn đòi hỏi gì nữa? Người này, nơi chốn vì mình suy nghĩ, rõ ràng… Rõ ràng trước khi gặp mình vẫn là một kẻ cường đại như vậy.
Ngẫm lại một phòng giai nhân tuyệt mỹ kia, Tu Diệp Vân lại cảm động. Lãnh Quân Bạch từng có một ‘hậu cung’ mỹ lệ, hiện giờ, lại cam nguyện khuất vu dưới thân mình, không chỉ không có một câu oán hận, còn có thể lo nghĩ nhiều như vậy.
Tu Diệp Vân biết, từ một khắc Lãnh Quân Bạch thích mình kia bắt đầu, bản thân đã gây tổn thương y, hiện giờ, đã yêu y, rồi lại không thể cho y một tâm ý trọn vẹn.
Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình phục tâm tình của mình.
“Tu Diệp Vân, ngươi sẽ không thú mấy chục mấy trăm mấy ngàn người đi!” Lãnh Quân Bạch gặp Tu Diệp Vân bi thương nhìn mình, vẫn không nói lời nào, vì thế, chỉ có thể phun ra một câu như vậy.
“Nói bậy bạ gì đó.” Tu Diệp Vân liếc mắt Lãnh Quân Bạch một cái.
Lãnh Quân Bạch trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại cười trộm, y còn không hiểu Tu Diệp Vân sao? Người này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bản thân vừa nói, y vừa rồi nói như vậy, chỉ là vì che dấu xấu hổ… Còn có, y muốn cho Tu Diệp Vân vui vẻ.
“Có mấy người các ngươi đã muốn đủ khiến người ta phiền não rồi, còn mấy chục mấy trăm mấy ngàn?” Tu Diệp Vân khôi phục lại, hắn hiểu được, Lãnh Quân Bạch không hy vọng thấy mình như vậy, “Ta nói, Quân Bạch, ngươi có phải thực mong lão công ta tinh tẫn nhân vong không?”
“Phiền não? Ngươi thế nhưng cảm thấy chúng ta phiền não… Ô… Ô ô…” Lãnh Quân Bạch nằm sấp trên giường diễn trò, thân thể đơn bạc run rẩy, tiếng khóc kia muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu thê lương, “Thương thiên a… Đại địa a… Phu quân của ta chê ta phiền a…”
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó ngồi vào bên giường, “Quân Bạch.”
Lãnh Quân Bạch ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú của Tu Diệp Vân phóng đại trước mắt. Giật mình thối lui về phía sau, “Làm sao vậy?”
“Cám ơn ngươi, ra sức diễn trò an ủi ta.” Tu Diệp Vân cười cực kỳ ôn nhu, sủng nịnh trong ánh mắt kia như sắp hòa tan nam nhân trước mắt.
Lãnh Quân Bạch mặt đỏ hồng, sau đó nói, “Đều lão phu lão thê, còn nói cám ơn cái gì a, thật là…”
Tu Diệp Vân nghe xong, cũng chỉ có thể run rẩy. Chính là… một Lãnh Quân Bạch thích ‘diễn trò’ như vậy, mới là người mình yêu nhất. “Ta nhất định phải mau chóng trở lại chân thân, như vậy, mới dễ ôm ngươi.” Tu Diệp Vân nói đích cực kỳ nghiêm túc, điều này, Lãnh Quân Bạch ngay cả diễn trò cũng diễn không được.
“Khi nào thì mới có thể khôi phục?” Thanh âm kia thậm chí có chút phiền muộn.
“Không biết.” Tu Diệp Vân nhún vai, “Có điều, ta sẽ không bỏ lại ngươi là được rồi.” Nói xong, lại bổ sung, “Về phần Diệp Hoài Hâm, đến lúc đó rồi nói sau.” Đối với Diệp Hoài Hâm, cũng không phải là vấn đề lập tức liền có thể giải quyết. Cho dù bản thân nhờ lời của Lãnh Quân Bạch mà chậm rãi nhận ra tình cảm của mình, nhưng còn Diệp Hoài Hâm, phỏng chừng là khó có thể.
Tên nam nhân với bộ mặt lẫn đại não đều ‘tê liệt’ kia. Tu Diệp Vân thở dài.
Vài ngày sau, Tu Diệp Vân vẫn sống chung cùng Lãnh Quân Bạch, có điều, hơn phân nửa đều là Lãnh Quân Bạch nói chuyện. Lãnh Quân Bạch thường xuyên kể cho Tu Diệp Vân nghe những chuyện y trải qua ở Tiên Diệp quốc. Tu Diệp Vân cũng phi thường kiên nhẫn. Nghe thời điểm hai người không ở bên nhau, có người nào quan tâm tới Lãnh Quân Bạch, có người nào làm cho vui vẻ Lãnh Quân Bạch.
Có đôi khi nói đến chuyện buồn cười, Tu Diệp Vân cười so với Lãnh Quân Bạch còn lớn tiếng hơn. Thật giống như, muốn đem tươi cười từ những ngày Lãnh Quân Bạch tử vong mà mất đi toàn bộ bổ sung về.
“Đúng rồi Quân Bạch, Diệp Hoài Hâm có một loại pháp thuật, có thể làm cho ta chạm vào hắn, pháp thuật kia ngươi có thể học không?” Tu Diệp Vân hỏi. Theo lý thuyết, đều là cùng thế hệ, hẳn phải giống nhau.
“Ta… Ta khi đó thân có tật, bởi vậy, không học pháp thuật kia.” Lãnh Quân Bạch có chút hối hận, “Bằng không, ta đã sớm thi pháp, ít nhất có thể làm cho ngươi nắm tay ta.” Nói xong, thở dài một tiếng, “Ai… Đều tại ta…”
Tu Diệp Vân vừa nghe, lập tức lắc đầu. “Đừng như vậy Quân Bạch, ngươi lúc ấy lại không biết sẽ có một lần nữa gặp lại ta, huống hồ còn là hình thái này.” Tu Diệp Vân thực không muốn nhìn Lãnh Quân Bạch tự trách, đối với Lãnh Quân Bạch đã mất đi lại có lại, hắn thực vô cùng nâng niu.
“Thế nhưng…” Lãnh Quân Bạch dừng một chút, tựa hồ đang tự hỏi có nên nói ra hay không, hấp hé miệng, sau đó nhắm mắt lại, “Nhưng ta muốn!” Sau khi nói xong, nửa ngày cũng chưa nghe thấy thanh âm của Tu Diệp Vân, chậm rãi mở mắt, lại thấy Tu Diệp Vân nhìn mình chằm chằm.
Vì thế, mặt nháy mắt đỏ ửng.
Tu Diệp Vân thấy Lãnh Quân Bạch hệt như trái táo, cũng hai gò má cũng hồng lên.
Ngươi nói đi, nếu là bình thường, Lãnh Quân Bạch muốn, đây còn không phải là chuyện đơn giản sao? Chỉ cần Tu Diệp Vân nhào tới thì tốt rồi. Thế nhưng hiện giờ, hai người ai cũng không sờ được ai, càng đừng nói cái gì đổ lên. Chỉ có thể trông mong nhìn đối phương, sau đó đỏ mặt.
Hai nam nhân bình thường yêu nhau đều dục hỏa đốt người nhưng lại không thể làm việc mình muốn làm, đồng thời càng không thể tìm người khác đi, vì thế… phản ứng dục hỏa đốt người này, liền toàn bộ biểu hiện trên mặt.
Vì thế, mặt mới đỏ như vậy.
Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân hồi thần trước, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, “Ân… Cái kia… Ta… Ta đi ra ngoài trước!” Sau đó lập tức liền chạy trốn ra ngoài. Hắn cũng không thể nhìn lại, bằng không, không nghẹn chết mới là lạ.
Ở cửa ngây người một lát, Tu Diệp Vân lại phát điên lắc lắc đầu, “Không nên không nên, ngay cả Diệp điện cũng không thể đứng!” Vì thế, Tu Diệp Vân liền bay khỏi Diệp điện. Tốt nhất cách xa xa chút, không nên cảm nhận thấy hơi thở của Lãnh Quân Bạch.
Vì thế, người nào đó liền hổn hển bay xa. Mãi cho đến ngự hoa viên mới ngừng lại được. Có chút thời điểm, Tu Diệp Vân thật sự là thuộc loại nhân vật ‘nhiều tai nạn’, hắn mới ‘đào thoát’ khỏi Lãnh Quân Bạch, liền gặp gỡ Diệp Hoài Hâm.
Người kia thong thả bước đi trong ngự hoa viên, ngẫu nhiên nhìn ngắm hoa. Khẽ cau mày, giống như đang có tâm sự nặng nề.
Mà lúc này, Lãnh Quân Bạch ‘bị bỏ lại’ đang ngẩn người, sau đó thở ra một hơi. Mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện Tu Diệp Vân đã không thấy đâu. Lãnh Quân Bạch cười cười, cũng không vì Tu Diệp Vân đột nhiên rời đi mà tức giận, ngược lại cười ngọt ngào.
Lãnh Quân Bạch hiểu biết Tu Diệp Vân như vậy, tự nhiên là hiểu được, Tu Diệp Vân vì sao rời đi. Vì thế, bảo Đông Mai tới Tàng thư các lấy sách, bằng năng lực lĩnh ngộ của y, phỏng chừng học tập pháp thuật sẽ rất nhanh, nhất là loại pháp thuật đơn giản như vậy.
Trong ngự hoa viên, Tu Diệp Vân nhìn cái người không ngừng thong thả bước đi kia, nghĩ nghĩ, vẫn là phiêu đến, chào hỏi người nọ.
“Khụ khụ…” Hắng giọng một cái, Tu Diệp Vân mở miệng nói, “Hoàng Thượng hảo!” Sau đó ở trên không gập người chín mươi độ cúi chào. Dù sao, hắn đứng trên cao, cho dù bày bộ dáng cúc cung vẫn cao hơn so với Diệp Hoài Hâm.
Diệp Hoài Hâm quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân nửa ngày không nghe đáp lại, liền thẳng thắt lưng, “Ta nói, ta chào hỏi ngươi đó, ngươi không phải là lại chuẩn bị không nhìn tới ta đi?”
Diệp Hoài Hâm không nói gì, mà vẫn nhìn Tu Diệp Vân, thẳng đến khi Tu Diệp Vân chuẩn bị mất kiên nhẫn mà ly khai, y mới nhả ra một hơi, “Đã lâu không gặp… Lão công…”
“Ách… Không phải nói, bảo ngươi gọi ta là Diệp Vân rồi sao?” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ, lúc trước chỉ là vì trêu chọc Diệp Hoài Hâm thôi, hiện giờ người này trong mắt mình đã không còn là tên đáng ghét như lúc trước, tự nhiên không muốn tiếp tục như vậy. Vì thế, liền nói cho Diệp Hoài Hâm biết tên thật, thế nào mà người này không nhớ được chứ?
Còn nữa, rõ ràng chỉ có vài ngày không gặp, người này sao lại biến thành đã lâu không gặp? Hay là mình mỗi ngày đều ở bên Lãnh Quân Bạch, đã quên hết thời gian?
“Trẫm cảm thấy, hai chữ ‘lão công’ này dễ gọi, vì sao phải sửa?” Diệp Hoài Hâm hỏi lại, trong giọng nói có chút khó hiểu.
Có điều, việc này cũng không trách y, y nào biết đâu ý nghĩa chân chính của từ ‘lão công’ đâu?
Tu Diệp Vân ngẩn người, không khỏi có chút muốn cười, nhưng xuất phát từ hảo tâm, vẫn nên nói cho Diệp Hoài Hâm biết. “Ta nói Hoàng Thượng a, này… Kỳ thật, ta lúc ấy đã lừa ngươi.”
“Ngươi khi quân khi nào?”
Tu Diệp Vân khóe miệng giật giật, người này… Không nên nói thành ‘khi quân’ có nghiêm trọng như thế sao?
“Mau khai thật ra!” Diệp Hoài Hâm hết sức nghiêm túc.
“Ách…” Tu Diệp Vân cảm thấy có chút buồn cười, vì thế tiện nói, “Ta vừa lúc tự giới thiệu với ngài đã khi quân.”
“Nói thế nào?”
“Kỳ thật, từ lão công này, cũng không phải tên người để xưng hô, càng không thể là xưng hô người khác gọi ta.” Tu Diệp Vân phiêu xuống, đứng song song cùng Diệp Hoài Hâm. “Ta lúc ấy, chỉ là đua ngươi chút xíu, nào biết ngươi tưởng thật, còn gọi thành quen.” Tu Diệp Vân cười cười.
“Nga?” Diệp Hoài Hâm thập phần chăm chú nhìn Tu Diệp Vân, “Như vậy, lão công chỉ dùng để xưng hô cái gì?”
“Này…” Tu Diệp Vân cười gượng vài tiếng, “Với các ngươi thì… Lão công cũng tương đương với… Phu quân…” Nói xong, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hoài Hâm, quan sát biến hóa của người này.
Có điều, Tu Diệp Vân phỏng chừng phải thất vọng rồi, trên mặt Diệp Hoài Hâm quả thực không có gì biến hóa, chỉ là tay y nhưng lại có biến hóa. Chỉ thấy y nâng lên bàn tay có phiếm lam quang, sau đó ‘ba!’ một cái tát bay qua.
Tu Diệp Vân giương miệng, xoa mặt, này… Người này cũng không cần tức giận như thế đi? Được rồi… Là Tu Diệp Vân đánh giá thấp lực nhẫn nại của y. Câu lão công này, tương đương làm cho Diệp Hoài Hâm vô duyên vô cớ trở thành thê tử của một nam nhân, y sinh khí là đương nhiên.
Lúc này Diệp Hoài Hâm đưa lưng về phía Tu Diệp Vân, khoanh tay mà đứng. Tu Diệp Vân vốn định nói thực xin lỗi, nhưng ai biết, lại là Diệp Hoài Hâm mở miệng trước.
“Tha tội!” Nói xong, vung tay áo, liền biến mất trước mắt Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhìn bóng dáng Diệp Hoài Hâm bay nhanh rời đi, bất đắc dĩ ban đầu chậm rãi chuyển thành bừng tỉnh đại ngộ.
Tha tội là có ý gì? Chính là a… Trẫm không tức giận… Trẫm không trách tội ngươi… Cho nên nói, Diệp Hoài Hâm vừa rồi tát một cái kia, căn bản không phải sinh khí, chẳng qua là đơn thuần vì một nguyên nhân không rõ mà cho Tu Diệp Vân một cái tát.
Về phần nguyên nhân này, theo Tu Diệp Vân phỏng chừng, có thể là… phản ứng do thẹn quá mức đi.
Ân… Nhưng mà… Ngươi này phản ứng cũng quá kịch liệt. Tu Diệp Vân vỗ nhẹ bên mặt còn đang ẩn ẩn đau mà oán giận.
Hiện tại, Tu Diệp Vân không có khả năng quay về Diệp điện, bởi vậy liền ở chỗ này ngắm hoa, một đóa lại một đóa, ‘nghiên cứu’ thập phần cẩn thận, thẳng đến… thẳng đến hắn cũng có thể ngắm trăng, Tu Diệp Vân mới chuẩn bị trở lại Diệp điện. Bởi vì, hỏa ban ngày bốc lên cũng đã bình ổn tương đối rồi.
Nhanh chóng trở về phòng, lại phát hiện trong phòng một người đều không có. Kỳ quái, Lãnh Quân Bạch đâu rồi? Đang lúc Tu Diệp Vân tìm kiếm, một người từ sau liêm mạc (rèm che) đi ra. Tu Diệp Vân vừa thấy, Lãnh Quân Bạch đang dùng bố khăn lau tóc, giờ mới hiểu, thì ra người nọ đi tắm a.
“Chuẩn bị ngủ?” Tu Diệp Vân hỏi.
Lãnh Quân Bạch lắc đầu, “Không… Có thể… Tạm thời còn không ngủ được.”
“Làm sao vậy? Sinh bệnh?” Tu Diệp Vân nhíu mày, thế nào lại cảm thấy trên mặt Lãnh Quân Bạch có chút hồng, ban đầu còn tưởng là hơi nóng khi tắm rửa, cái này, không phải là vì y sinh bệnh chứ.
“Mới không phải.” Lãnh Quân Bạch lập tức phản bác.
Sau đó, Tu Diệp Vân liền thấy Lãnh Quân Bạch nhìn mình ‘tà mị’ cười cười, sau đó thình lình nhào tới vòng tay lên cổ mình. Lúc Tu Diệp Vân còn không kịp phản ứng, môi Lãnh Quân Bạch đã muốn dán lên.
Ngây người một lát, Tu Diệp Vân lấy phương thức càng kịch liệt mà đáp lại Lãnh Quân Bạch.
.