Đọc truyện Nhân Sinh Trong Sách – Chương 24: Tà ác của Sắc mì hạnh phúc
Tam
Khúc Ca Mở Đầu – Chiếc Nhẫn Kết Thúc
Hình ảnh minh họa >.
Bộ truyện này rất dễ thương, và có phần giống tình trạng của Vũ Vũ nên ta liền up lên ^^
Tu Trạch Vũ đem tất cả những chuyện bình thường không bao giờ nói nói cho mình, mà mình, lại là người gã ghét nhất, Tu Diệp Vân không khỏi phủ trán, thở dài.
Đúng lúc này, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy đùi ngưa ngứa, vì thế, hắn lấy tay gãi gãi, hết ngứa, một lát sau, đùi lại ngưa ngứa, Tu Diệp Vân lại gãi gãi, lần này, lại đụng vào cái gì đó, vật kia mềm mềm, tựa hồ còn có tay có chân, bởi vì Tu Diệp Vân cảm thấy thứ đó đang dùng sức quấn lấy ngón tay mình!
Tu Diệp Vân óc tưởng tượng phong phú lại bắt đầu phát huy, dị nhân? Trùng sinh hóa? Hay cái quỷ dị gì đó? Nghĩ thế, Tu Diệp Vân chuẩn bị sẵn sàng, mạnh mẽ lật chăn, lộ bắp đùi. Sau đó, hắn thấy một người tóc đen lớn bằng bàn tay đang vịn ngón tay mình chuẩn bị trèo lên bắp đùi mình, hơn nữa còn toàn thân xích lõa, cái đùi nho nhỏ cỡ ngón út của Tu Diệp Vân, mà cánh tay, càng ‘hết sức nhỏ’, đến cả gương mặt, lại càng non nớt.
Đã trải qua hai sự kiện trước, đồng thời lại đọc thuyết minh về tác dụng của Sắc mì hạnh phúc, nên Tu Diệp Vân thập phần bình tĩnh, một chút cũng không kinh hãi. “Tu Trạch Vũ, đừng có đạp nữa được không? Rất ngứa!” Lúc này, Tu Diệp Vân đã hoàn toàn hiểu rõ cái gì mà đừng đánh mất người yêu của mình, hiện tại Tu Trạch Vũ nhỏ như vậy, làm mất cũng là bình thường.
Tu Trạch Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Tu Diệp Vân thực lớn, tựa hồ mới ý thức việc mình nhỏ bé. “A ——!”
Tu Diệp Vân thả Tu Trạch Vũ vào lòng bàn tay, “Ngươi đừng kêu, như muỗi vậy, không cần phí sức.”
“Thả ta xuống! Đây là chuyện gì? Tu Diệp Vân ngươi đã làm gì ta? Ta nhớ ra rồi, từ đêm qua ta đã biến thành bộ dạng này, ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Khuôn mặt nho nhỏ của Tu Trạch Vũ tỏ vẻ hung ác.
“Ta? Ta chẳng làm gì hết, đây chẳng qua là tác dụng của Sắc mì hạnh phúc mà thôi, còn nữa, ngươi thật sự đừng phí sức nói chuyện, thanh âm thật sự rất nhỏ.”
“Thả ta xuống!” Tu Trạch Vũ quỳ trên tay Tu Diệp Vân, nghiến răng nghiến lợi đấm vào lòng bàn tay Tu Diệp Vân, mà Tu Diệp Vân, ngoài chút ngứa ngứa, cũng chẳng có cảm giác gì.
“Hỏa!” Tu Trạch Vũ hét lớn một tiếng, sau đó bắn một ngọn lửa nhỏ vào lòng bàn tay Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức, vì thế lập tức quăng Tu Trạch Vũ xuống, chuẩn bị chạy vào phòng tắm ngâm nước lạnh, nhưng đúng lúc này, bàn tay Tu Diệp Vân bỗng nhiên bốc lên cột nước, dập tắt lửa. Tu Diệp Vân ngơ ngác nhìn tay mình, hắn chỉ biết là vừa rồi khi bị đốt, trong đầu hắn nghĩ tới câu thần chú Thủy hệ sơ cấp hôm trước mới học, kết quả, nước liền bốc lên.
Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân đưa bàn tay hướng lên trời, sau đó lặng lẽ đọc chú ngữ, Thủy thần xinh đẹp a, ngài ngủ say dưới lòng biển sâu, thỉnh ban cho ta năng lực nhỏ bé, “Lưu vân thủy trụ!” Trong nháy mắt, Tu Diệp Vân thấy giữa lòng bàn tay phun ra mấy cột nước, chúng lần lượt thay đổi, thành nhiều hình dạng rất đẹp, Tu Diệp Vân cảm thấy, mặc dù hơi yếu, nhưng mà… Tựa hồ không hề ‘nhỏ bé’ giống khi học Hỏa hệ ma pháp, hay là… Đây chính là ma pháp thích hợp với mình? Dù sao, đây là do tự mình học thành!
“Tu Diệp Vân ——! Tu Diệp Vân ngươi dừng lại cho ta ——!”
Đang lúc Tu Diệp Vân đắc ý, hắn tựa hồ nghe thấy thanh âm của Tu Trạch Vũ, thu hồi ma pháp, cột nước nháy mắt biến mất, Tu Diệp Vân thấy Tu Trạch Vũ ướt sũng đang giương nanh múa vuốt ở trên giường hò hét, còn dùng tay chỉ vào mình, “Ách… Này, ta vừa rồi quá hưng phấn, không chú ý tới ngươi.” Tu Diệp Vân đi đến bên giường, “Ngươi thật sự rất nhỏ bé, này…”
Tu Trạch Vũ thật cẩn thận tới mép giường, sau đó nhảy nhảy lên, tựa hồ muốn bắt lấy ngón tay Tu Diệp Vân đang buông bên người, thế nhưng, gã nhảy thế nào cũng với không tới, hơn nữa, còn lảo đảo suýt ngã xuống giường.
“Ngươi…”
Tu Trạch Vũ lập tức đứng lên, sau đó tiếp tục lặp lại chuyện vừa rồi, lúc này, gã huy động hai tay, mím môi, giống như hạ quyết tâm nhất định phải bắt được ngón tay Tu Diệp Vân.
“Ngươi muốn làm gì?” Tu Diệp Vân không nói gì nhìn tiểu nhân nhi lõa thể trước mặt.
Tu Trạch Vũ không nói chuyện, có điều, gã lại lảo đảo một chút, nhưng lúc này gã từ trên giường rơi thẳng xuống đất, may mắn Tu Diệp Vân phản ứng nhanh, đúng lúc tiếp được gã, bằng không, lấy thân thể gã lúc này mà nói, từ trên giường rơi xuống khả năng tử vong là vô cùng cao. Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ tóc tai tán loạn, hảo tâm giúp gã vuốt vuốt tóc, mới phát hiện đã ướt đẫm hết.
Tu Trạch Vũ né đầu, sau đó dùng ngón tay ‘hết sức nhỏ’ chỉ vào Tu Diệp Vân, “Đừng có chạm loạn vào tóc ta!”
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nhìn Tu Trạch Vũ, “Vậy… Ta giúp ngươi lau khô đi.” Vì thế, Tu Diệp Vân cầm cái khăn mặt tới, vò loạn cái đầu của người kia, “Tu Trạch Vũ a Tu Trạch Vũ, hai ngày này, thật đúng là làm người ta khó quên a! Lần đầu tiên… cảm thấy ngươi đáng yêu như Minh Tuyết vậy.”
“Ngươi có thể đừng có nhắc đến Minh Tuyết nữa không? Đây là… đang khoe khoang sao? Khoe hắn trước mặt ngươi rất đáng yêu?” Nói xong, Tu Trạch Vũ ngồi xổm xuống, “Ngươi chớ trách ta chán ghét ngươi, mặc kệ theo phương diện nào, ngươi vẫn là tên đáng ghét.”
“Ngươi thì đáng yêu?” Tu Diệp Vân hỏi lại, “Ngươi còn không phải cũng đáng ghét sao?”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ đứng lên, sau đó giơ tay lên, miệng lẩm bẩm.
Tu Diệp Vân thấy thế, biết Tu Trạch Vũ lại muốn dùng ma pháp. Nghĩ lại mình vừa rồi đột phát Thủy hệ ma pháp, Tu Diệp Vân liền nhớ lại những thần chú phòng ngự sơ cấp của Thủy Hệ ma pháp.
“Phong quyển tàn vân!” Tu Trạch Vũ hô thần chú Phong hệ ma pháp cao cấp.
“Phòng ngự thủy liêm!” Tu Diệp Vân đồng thời hô lên.
Theo lý thuyết, ma pháp Tu Trạch Vũ đang dùng hẳn là có thể thổi bay cả gốc rễ cây cối trong phạm vi ma pháp, mà ma pháp của Tu Diệp Vân, tuy rằng có thể phòng ngự, nhưng tuyệt đối không có khả năng ngăn được, thế nhưng lúc này, vì Tu Trạch Vũ bị thu nhỏ, phạm vi năng lực cũng thu nhỏ, chỉ có thể thổi bay nệm chăn xung quanh cùng với… chính gã, mà hơn nữa Phòng ngự thủy liêm của Tu Diệp Vân làm hướng gió quay ngược lại, Tu Trạch Vũ bay thẳng tới tường, sau đó rơi xuống mặt đất.
Tu Trạch Vũ cảm thấy trên người đau cực kỳ, toàn thân giống như muốn tan rã, cho dù có gối đệm lưng cho hắn, nhưng, đập vào tường lại rơi xuống đất, Tu Trạch Vũ vốn sợ đau lại càng không thể chịu nổi, bởi vậy, gã nằm trên đất nửa ngày không nhúc nhích, gã cảm thấy, bản thân như bị chấn thương, còn yết hầu nóng nóng, gã không dám há mồm, dường như chỉ cần hé miệng sẽ có thứ gì đó trào ra.
Tu Diệp Vân thấy đối diện nửa ngày cũng không có phản ứng, liền đi qua, mới phát hiện tiểu nhân nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên đất, vẫn không nhúc nhích.”Uy… Ngươi không sao chứ?” Tu Diệp Vân dùng ngón tay chọc chọc má Tu Trạch Vũ.
Tu Trạch Vũ cau mày ngẩng đầu, đột nhiên khóe miệng tràn ra một ít chất lỏng đỏ tươi, gã nhìn Tu Diệp Vân, bộ dạng có điểm đáng thương, “Tu Diệp Vân… Ta đau…” Sau đó liền ngất đi.
“Tu Trạch Vũ! Tu Trạch Vũ!” Tu Diệp Vân kêu tên Tu Trạch Vũ, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh cha lúc ung thư dạ dày nôn ra máu, Tu Diệp Vân vẫn luôn bình tĩnh giờ lại hoảng loạn, hắn muốn dùng dược Bạch Kim Ngọc cho hắn, nhưng lại không biết dùng lọ nào, hắn muốn dùng Trì dũ thuật trong cuốn bách khoa, lại không biết Tu Trạch Vũ có bị thương đến xương cốt hay không, nếu bị thương đến xương cốt mà mình không biết, vậy không thể hoàn toàn cứu chữa. Tu Diệp Vân cố gắng hít thở, không ngừng tự nói với mình cần bình tĩnh, cần nhanh chóng nghĩ biện pháp trị liệu cho Tu Trạch Vũ, cuối cùng, Tu Diệp Vân nhẹ nhàng đặt Tu Trạch Vũ vào bàn tay, bước nhanh ra cửa. Hắn muốn tới, nơi có y giả (bác sĩ)!
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Ta không phải người thế giới này, bởi vậy ta không biết ma pháp, có điều, ta sẽ giúp ngươi nhìn một cái, xem hắn có bị gãy xương, hay nguy hiểm đến tính mạng hay không.”
Tu Diệp Vân nhìn người trước mặt, y phục trắng, làn da bạch tuyết, tóc đen thẳng tới thắt lưng, nhưng trên mặt biểu tình tăm tối thấy thế nào cũng không giống y giả, hoài nghi mình có phải tới nhầm chỗ không. Quan trọng nhất là, y phục người này mặc, nếu Tu Diệp Vân không nhầm, hẳn là y phục cổ trang.
Lúc ấy, Tu Diệp Vân vội vội vàng vàng mang Tu Trạch Vũ đi hỏi nơi có y giả, được người chỉ cho nơi này có một lão nhân y thuật rất cao, vì thế hắn liền chạy tới, qua mấy lần hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm được chỗ ở của lão nhân, vì lão nhân mở y quán trong khu dân cư.
Nhưng mà, khi Tu Diệp Vân vào cửa, lão nhân đâu không thấy, lại gặp một mỹ nam vận y phục cổ đứng ở đó, y nói y chẳng qua là tạm thời trông nom quán giúp lão nhân, lão nhân đang lên núi tìm nguyên liệu chế dược. Vì thế, khi Tu Diệp Vân đang lo lắng, nam tử liền đề nghị.
“Ngươi không tin ta sao? Ta là Tư Không Mộ Tuyết, a… Ngươi nhất định là chưa từng nghe qua, có điều, ở chỗ ta ta chính là thần y.”
“Vậy… Vậy sao ngươi lại đến thế giới này?” Tu Diệp Vân vẫn còn có chút nghi hoặc, hắn cũng không thể giao Tu Trạch Vũ cho một kẻ thân phận không minh bạch.
Kết quả, Tu Diệp Vân mới vừa hỏi xong, sắc mặt Tư Không Mộ Tuyết lập tức thay đổi, “Hừ! Hắn lại dám mang tên Mộ Dung Vô Liên ngu ngốc kia tới nơi này chơi, không phải chỉ vì Mộ Dung Vô Liêm đáng yêu thôi sao? Ta tới là để bắt bọn họ về, đừng tưởng rằng trở thành thần tiên là có thể muốn làm gì thì làm!”
Mặc dù, Tu Diệp Vân căn bản không rõ người trước mắt đang nói gì, nhưng… Hắn cũng không nhịn được mà cảm thán thật là nam nhân khủng khiếp!”Kia… Ngươi thật có thể…”
“Lúc nãy ta mới tới, đã thấy phương thức lão đầu nhi kia chữa thương mấy lần, là cái các ngươi gọi là… gì… Trì dũ thuật? Đúng! Trì dũ thuật, sau đó lại thoa ngoài da. Như vậy đi, ta xem xem, người này còn hộc máu, phỏng chừng thương tổn không nhẹ, sao lại thế này?”
“Ách… Tóm lại, là bị ngã từ trên không trung xuống, bị thương.” Tu Diệp Vân nói.
“Ta xem trước liệu hắn có bị gãy xương không, nếu có, thì trị gãy xương trước, nếu không có… vậy ngươi liền trực tiếp dùng Trì dũ thuật đi.”
“Ta không biết… Trì dũ thuật.” Tu Diệp Vân nói xong, liền được Tư Không Mộ Tuyết tặng cho một cái xem thường, vì thế, hắn lại nói thêm, “Giờ ta đi học, tin tưởng ta, tuyệt đối có thể học thành, hắn liền tạm thời giao cho ngươi!” Nói xong, Tu Diệp Vân nhẹ nhàng đặt Tu Trạch Vũ trong lòng bàn tay xuống giường, sau đó đến một góc khác mở bách khoa toàn thư ra đọc.
Hắn còn nhớ, Thủy Hệ ma pháp cấp trung có một loại Trì dũ thuật, nhưng nó cũng có cái chú ý, nếu chưa đạt tới trình độ nhất định, không thể sử dụng, bởi vì rất có thể hại chết người được trị! Vì thế, Tu Diệp Vân lật xem câu thần chú các hệ khác, phát hiện mỗi hệ đều có một loại Trì dũ thuật, thế nhưng… đều là không thể tùy tiện sử dụng.
Tu Diệp Vân có chút gấp, vạn nhất… thất bại, như vậy, Tu Trạch Vũ chẳng phải bị mình ‘giết’ chết? Thế nhưng…
“Xương ngực hắn gãy, còn có cánh tay, nguy hiểm nhất là, phổi xuất huyết.” Đúng lúc này, Tư Không Mộ Tuyết lớn tiếng nói.
Tay Tu Diệp Vân run lên một chút, nếu ở hiện đại, phỏng chừng phải được điều trị rất lâu, hiện giờ… Quên đi, bất cứ giá nào! Vì thế, Tu Diệp Vân cẩn thận nhìn toàn bộ Trì dũ thuật, hắn quyết định chọn một cái bảo đảm một chút, hắn nhìn qua, phát hiện ngoài Trì dũ thuật của Thủy hệ là ma pháp trung cấp, tất cả đều là ma pháp cấp cao hoặc là trên cao cấp, nghĩ lại hôm nay mình hai lần sử dụng Thủy hệ ma pháp thành công, Tu Diệp Vân quyết định sử dụng Thủy liệu thuật. Hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm câu thần chú Thủy liệu thuật, sau đó nhìn tay mình phát ra quang mang lam sắc, giống hệt trong sách miêu tả, Tu Diệp Vân nghĩ, dùng ma pháp này hẳn là không thành vấn đề, nhưng… không biết có thể thành công chữa khỏi cho Tu Trạch Vũ hay không.
“Kia! Ta thử xem, ngươi chỉ vị trí chính xác, ta làm.”
“Được, nơi này.” Tư Không Mộ Tuyết chỉ vào Tu Trạch Vũ nói.
Tu Diệp Vân nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên chỗ Tư Không Mộ Tuyết chỉ, sau đó nhắm mắt lại, miệng khẽ thì thầm, Thủy thần xinh đẹp a, ngài ngủ say dưới lòng biển sâu, thỉnh dùng nụ cười của ngài…, dùng ấm áp của ngài… cho ta năng lực, xin cho ta năng lực Trì dũ, “Thủy liệu thuật!”
Tu Diệp Vân cảm giác đầu ngón tay mình bắt đầu nóng lên, hắn chậm rãi mở mắt, thấy đầu ngón tay tản ra ánh sáng lam sắc, xinh đẹp tựa biển khơi. Hắn không biết đây có tính là sử dụng ma pháp thành công hay không, hắn cũng không biết nếu tính là thành công, vậy có thể chữa khỏi cho một người không. Chỉ là… Hắn muốn làm như vậy…
Một lát sau, Tu Diệp Vân cảm giác độ ấm trên tay đã biến mất, hắn giương mắt nhìn nhìn Tư Không Mộ Tuyết, Tư Không Mộ Tuyết hiểu ý lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ ngực Tu Trạch Vũ, “Thành công.”
Cái gì? Tu Diệp Vân quả thực không thể tin được, hắn thật sự thành công sao! Hắn không biết rốt cuộc có chuyện gì, chẳng lẽ, bản thân thật sự thích hợp với Thủy hệ ma pháp? “Như vậy, mau chữa trị cánh tay đi.”
Vì thế, dưới sự trị liệu của Tu Diệp Vân, phần xương gãy của Tu Trạch Vũ đã khép lại hoàn toàn, ngay khi Tu Diệp Vân chuẩn bị cảm tạ Tư Không Mộ Tuyết, hắn thấy sắc mặt Tư Không Mộ Tuyết âm trầm nhìn tới một hướng, sau đó nhanh chóng chạy phi ra ngoài, tốc độ cực nhanh, Tu Diệp Vân có chút kinh ngạc, hắn nghĩ, hẳn là thấy người y muốn tìm rồi.
Vừa lúc, danh y y quán trở lại, “Chàng trai, đến xem bệnh a, kỳ quái, đứa nhỏ ăn vận kỳ lạ đâu rồi?”
“Lão gia gia, hắn đi trước rồi, hình như vừa tìm được người muốn tìm, còn… Bằng hữu của ta bị trọng thương, vừa rồi ngài không ở đây, ta dùng Trì dũ thuật giúp hắn trị liệu, không biết hiệu quả ra sao, ngài có thể nhìn giúp một chút không? Ta mới học được, sợ sẽ xảy ra chuyện.” Tu Diệp Vân thập phần lễ phép hỏi.
“Ha ha… Đương nhiên là được…” Lão nhân vẻ mặt hòa ái tới bên Tu Trạch Vũ, sau đó đặt tay lên người Tu Trạch Vũ, một lát sau, lão nhân rút tay lại, “Chàng trai, hắn thật sự có bệnh sao?”
“Ân?”
“Ha ha, ta phải khen Trì dũ thuật của ngươi thật tốt! Có phong phạm như ta năm đó, hắn đã vô sự, có điều, dù sao cũng bị gãy xương, bởi vậy cảm giác đau đớn có thể còn lưu lại, ta cho ngươi chút dược thoa ngoài da, một buổi tối là tốt rồi.” Nói xong, lão nhân lấy ra một cái bình nhỏ, “Đúng rồi, các ngươi cũng là tình lữ đã ăn Sắc mì hạnh phúc đi, ha ha, tôn tử cùng tôn tức phụ của ta hôm qua cũng đã ăn, các ngươi thật bất cẩn, sao lại bị thương như vậy? Không phải là đánh nhau chứ, kỳ thật a, tình nhân cần nhiều quý trọng thời gian bên nhau a…”
“Ách… Này… Dạ dạ… Ta hiểu được.” Tu Diệp Vân nhận cái bình, tuy không thể nói rõ lý do, nhưng, hắn cũng phản bác không nổi với lão nhân ôn hòa như vậy.
“Ha ha, không sao không sao, ta không có ý trách cứ ngươi, chỉ là, ngươi cũng biết, người a, đều mất đi mới biết quý trọng, ta xem ái nhân của ngươi rất xinh đẹp, thực đáng tiếc, nếu như là nữ tử, các ngươi nhất định có thể sinh một hài đồng xinh xắn.” Nói xong, lão nhân vỗ vỗ cái trán, “Ai u, ngươi xem ta nói thực nhiều, các ngươi nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, ngươi nên tới nhà ăn lữ quán lấy cho hắn một bộ y phục, bằng không sẽ bị cảm lạnh, đúng rồi, người phục vụ còn có thể tặng ngươi một bộ tiểu gia cụ cùng đồ ăn.”
“Cám ơn ngài.” Tu Diệp Vân thành khẩn cảm tạ lão nhân, sau đó nâng Tu Trạch Vũ trở về lữ quán. Đi vào phòng Tu Diệp Vân phát hiện sàng đan đã thay mới, hắn đặt Tu Trạch Vũ lên giường, sau đó đồ dược lão nhân đưa lên nơi xương gãy của gã, cao dược vừa bôi lên liền tiêu thất, giống như ngấm vào da, tiếp theo, Tu Diệp Vân cầm khăn lông phủ lên người Tu Trạch Vũ, sau đó tới nhà ăn ‘Duyên’.
“Tiên sinh, ngài tới lấy y phục cùng đồ ăn a.”
“Phải, làm ơn nhanh một chút, ta có việc gấp.”
“Hảo.” Nữ phục vụ nói xong, liền đưa cho Tu Diệp Vân hai bộ y phục cùng một cái giỏ trúc nhỏ. Tu Diệp Vân cầm y phục, sau đó mở nắp giỏ trúc, phát hiện bên trong là cái bàn nhỏ cùng ghế dựa nhỏ, ghế dựa hình như giọt nước, giống như đào tâm ở nhà ăn ‘Duyên’, trôi nổi trên không trung. Tu Diệp Vân cười cười với nữ phục vụ, sau đó mang giỏ về phòng.
Vào trong phòng, Tu Diệp Vân nhẹ nhàng mặc y phục cho Tu Trạch Vũ, sau đó buồn bực nhìn y phục trên người Tu Trạch Vũ, y phục làm bằng bông, thoạt nhìn phì đô đô, áo còn liền với cái mũ có tai thỏ, Tu Diệp Vân quay mặt, “Y phục này… thật không tệ… Ai…” Vỗ cái trán, thở dài từ hôm qua tới nay vẫn chưa ngừng. Tất cả những chuyện phát sinh giữa hắn cùng Tu Trạch Vũ những ngày này, rốt cuộc là vì gì a…