NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 72


Đọc truyện NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ – Chương 72

“ Hoàng thượng.” Linh Phi vừa rồi vẫn còn ở trong cơ thể của Ân Ly, lúc này vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Kỳ Nguyên đang ở đây. Y lặp đi lặp lại hai kiếp sống vẫn cứ mãi luẩn quẩn tại một chỗ, cuối cùng cũng có thể thoát ra được mà mỉm cười với hắn: “ Phi nhi trở về rồi.”

“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên đưa tay áp lên gò má của Linh Phi, ngón tay lại nhẹ lướt qua trên mi mắt y. Không sai, đôi mắt này luôn nhìn hắn như vậy, duy nhất chỉ có hắn.

Hoàng đế nhẹ cúi người đè xuống đệm giường ôm lấy tiểu vật nhỏ, hắn đôi tay muốn siết lại thật chặt sợ y lại biến mất: “ Ngươi trở về rồi.”

“ Thế… thế tử.” Sa Lan bên này vừa nhìn thấy Linh Phi đã tỉnh cũng không kiềm được vui mừng đến phát khóc, cô bước lên vài bước thế nhưng cũng không dám lại gần, cứ đứng đó nhìn hoàng đế đang ôm chặt lấy chủ tử của mình: “ Thật là người… đúng là người thật rồi.”

“ Tỉnh lại rồi… cuối cùng cũng tỉnh lại.”

“ Người chết cũng có thể sống lại được sao, ta rõ ràng nhìn thấy thế tử đã không còn hơi thở nữa.”

“ Câm miệng.” Một thái giám mặt mày tái mét vội vàng bịt miệng cung nữ lắm lời bên cạnh mình: “ Ngươi không muốn sống nữa có phải không?”

Kỳ Nguyên cứ ôm chặt đến nỗi y phải cảm thấy đau, Linh Phi thế nhưng cũng không kêu lên muốn hắn buông ra. Đưa mắt nhìn Thái Dương điện uy nghiêm tráng lệ lúc trước hiện chỉ là một đống hoang tàn, hầu như ngoài nơi mà y đang nằm thì chẳng có chỗ nào còn nguyên vẹn.

Linh Phi xem cung nữ thoi thóp nằm trên đất, cũng nhớ lại gương mặt lạnh băng không cảm xúc của hoàng đế mà y nhìn thấy lúc vừa tỉnh lại.


Trong lòng lại nhói lên đau đớn cùng khó chịu không ngừng lại, năm đó khi Linh Phi bị đưa trở về thế giới của mình, hắn đã phải chịu đựng những gì. Hay nói nếu lần này cũng không có khả năng thay đổi được kết quả, cứ như vậy mà rời đi thì hắn sẽ ra sao.

Một lần nữa hủy đi nhân sinh, một lần nữa chờ đợi suốt bảy ngàn năm chỉ để chờ một ngày có thể mang y trở lại?

Lần đó khi Linh Phi nhìn thấy gương mặt lạnh giá của hắn ngủ say trong quan tài trong suốt kia, thế nhưng bản thân lại không có một chút ký ức nào về hắn. Linh Phi không thể kiềm được những cảm xúc trong lòng, cứ như vậy để nước mắt trào ra khóe mi.

Đưa tay ôm đáp trả lại Kỳ Nguyên, Linh Phi nhỏ giọng: “ Phi nhi ở đây, đã không sao nữa rồi.”

Kỳ Nguyên nghe những lời này bên tai liền cảm thấy như đã đợi từ rất lâu, hắn buông người ra lại muốn nhìn kỹ y thật sự đã tỉnh lại: “ Phi nhi.”

“ Hoàng thượng.” Nhìn thấy đôi mắt chứa đựng bi thương của hoàng đế lúc này, khiến Linh Phi không thể ngăn mình cảm thấy đau lòng.

Vương người nhẹ hôn lên mi mắt hắn, y lại cố kéo lên nụ cười muốn xua tan cảm giác lạnh giá kia: “ Phi nhi đã không sao nữa, người trước hết bình tĩnh lại có được không?”

Hoàng đế trầm mặt không nói, tâm trạng của hắn thật sự đã bình ổn hơn rất nhiều. Ngay cả những tiếng động vang trời bên ngoài, hay cả những cơn rung chuyển mạnh cũng đã ngừng lại. Cả đám người đang quỳ phía xa lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, Sa Lan liền cố ý nói họ im lặng lui ra ngoài.


Nhìn thấy cung nữ cùng thái giám đã bí mật lui đi mất, như vậy cũng không cần e ngại có người ngoài nữa. Linh Phi cố ý không quan tâm đến những vết máu mới và cũ lưu lại trên nền đất, lại nhìn Thái Dương điện lúc này mà phì cười: “ Nhưng mà hoàng thượng, người tức giận cũng không nên làm mọi thứ trở nên như thế này. Nhìn xem đống đổ nát kia, người như vậy còn không phải đang tự phá nhà của chính mình sao?”

“ Không quan trọng.” Hoàng đế dường như không để tâm đến dáng vẻ trêu chọc của Linh Phi, hắn gương mặt lạnh cùng bàn tay vẫn thói quen cũ quấy phá trên bờ má non mềm của y. Nhìn tiểu vật nhỏ vẫn nhíu chân mày không thích hành động này của hắn như trước, Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Không có ngươi, thế giới này đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

Nghe những lời này từ miệng của vị đế vương cao nhất trong thiên hạ đối với mình, hơn nữa những lời hắn nói lại không phải giả. Linh Phi không thể lại tiếp tục làm như không có gì mà trêu hắn một câu cho qua, suy nghĩ một chút liền vòng hai tay trên cổ Kỳ Nguyên rồi kéo hắn xuống.

Đột nhiên lại nhận được nụ hôn chủ động của vật nhỏ, thế nhưng chỉ là chuồn chuồn lướt nước như vậy làm sao có thể khiến hắn cảm thấy đủ. Kỳ Nguyên không cho Linh Phi có cơ hội rời đi, mười đầu ngón tay đan vào nhau lại áp người dán chặt xuống giường mà chiếm đoạt bờ môi nhỏ của y.

“ Ừm…” Linh Phi bất ngờ một chút khi hắn đáp trả mình thô bạo như vậy, thế nhưng y cũng rất nhanh tiếp nhận cái hôn của hắn. Khoang miệng bị hoàng đế xâm nhập vào, đầu lưỡi cũng bị quấn lấy đến tê dại.

Rất lâu mới lại có thể lại nếm một chút mật ngọt này của Linh Phi khiến Kỳ Nguyên khó khăn thoát khỏi, hắn chậm rời đi môi y mới tỏ ra một chút ý cười: “ Phi nhi, ngươi làm sao lại quên cả cách để hô hấp rồi?”

“ Aaa haa Hoàng… hoàng thượng… ư.” Linh Phi thật sự bị sự xâm chiếm mãnh liệt của hắn làm cho ngây người đến quên cả hít thở, thế nhưng đôi môi vừa mới được buông ra đã lập tức bị hắn áp lên một lần nữa: “ Ừm… ư…”

“ Đợi…a.” Vừa cố gắng muốn lên tiếng thì môi dưới lại bị hắn cắn lấy, Linh Phi ngạc nhiên kêu đau một tiếng lại mở bừng hai mắt nhìn gương mặt anh tuấn bức người của Kỳ Nguyên.


Mặt y lúc này thế nhưng lại đột nhiên đỏ bừng lên vì động tâm, Linh Phi vô tình lại tự hỏi có phải mình là bị bộ mặt hoàn mỹ này của hắn dụ dỗ rồi không, lại có thể anh tuấn đến mức này?

Kỳ Nguyên trong mắt chợt nổi lên ý muốn trêu ghẹo, nhìn gương mặt vật nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy lại muốn đỏ bừng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Răng nhẹ nhả ra môi của y lại liếm qua trên đó một chút, hoàng đế khóe môi nhếch lên nụ cười: “ Phi nhi, trong cái đầu nhỏ của ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

“ Ta…” Giật mình một chút thì tay chân cũng muốn cứng lại, lộ suy nghĩ mình bị gương mặt anh tuấn của hắn làm si người mà xấu hổ. Linh Phi mặt lúc này lại còn muốn phát nóng hơn, y đôi mắt vẫn còn ngập nước lại chậm run giọng: “ Hoàng thượng, người rõ ràng muốn bắt nạt ta.”

“ Phi nhi.” Hoàng đế nghiến răng gọi khẽ một tiếng, hắn dùng ngón tay cái lau đi vết nước bọt lưu luyến của hai người vừa rồi còn dính lại trên môi y. Sinh ra với dáng vẻ xinh đẹp tựa tinh linh này, còn làm ra bộ dạng như vậy chẳng khác nào đang khiêu khích kẻ khác.

Thế nhưng hắn đã từng nói sẽ không làm gì khi Linh Phi chưa đến mười tám tuổi, Kỳ Nguyên sẽ không làm trái lại những gì hắn đã hứa với y.

Ngã mình xuống giường lại ôm trọn lấy thân thể tiểu vật nhỏ, Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Phi nhi, không có sự cho phép của ta, ngươi đừng nghĩ đến có thể biến mất khỏi thế gian này.”

“ Sẽ không.” Linh Phi không cần suy nghĩ đã khẳng định nói: “ Nơi mà Phi nhi muốn trở về, chỉ có thể là ở bên cạnh của người.”

– ———————————————————————-

“ Minh Viễn.”

“ Đợi đã.” Vừa vào đến cổng thành đã nhìn thấy người lao ra trước ngựa của mình, Minh Viễn vội vàng kéo dây cương mới may mắn không để giẫm trúng đối phương. Hắn nhíu mày tức giận, lập tức xuống ngựa lại lớn tiếng: “ Ngươi làm cái gì vậy, không muốn sống nữa sao?”


“ Cuối cùng cũng chịu về rồi.” Vân Tịnh không để tâm hắn dám lớn tiếng trách mắng mình mà đã nhào đến ôm cứng lấy Minh Viễn, tuy rằng tỏ ra mừng rỡ thế nhưng miệng mồm lại chẳng chịu nói lời nghe tốt: “ Tên khốn nhà ngươi chết ở đâu mà bây giờ mới về tới hoàng thành hả?”

“ Ngươi…” Minh Viễn định mắng thêm vài câu thế nhưng lúc này lại nhớ đến hiện giờ không chỉ có hai người, hắn vội đẩy Vân Tịnh ra lại thay đổi cách xưng hô: “ Lục hoàng tử, người nên chú ý đến thân phận của mình, lỡ may ngựa của thân khiến người bị thương thì thân chắc chắn sẽ không thoát tội.”

Minh Viễn còn sợ tên tiểu tử này muốn làm loạn thêm, sau khi nói xong lại xoay người ra lệnh cho quân lính phía sau: “ Các ngươi tiếp tục đi, ta sau khi trở về tướng quân phủ sẽ lập tức nhập cung thưa tấu với hoàng thượng.”

“ Tuân lệnh tướng quân.”

Đường Vân Tịnh bị Minh Viễn kéo sang một bên, y lại tự nhiên nhắc nhở hắn: “ Ta khuyên ngươi hiện tại không cần nhập cung làm gì, hoàng huynh tạm thời sẽ không gặp ai đâu.”

“ Thời gian này đã xảy ra chuyện gì?” Minh Viễn cũng không phải không chú ý hoàng thành lúc này có bao nhiêu đổi khác, hơn nữa mấy ngày mưa lớn lại đủ loại thiên tai. Trên đường trở về hắn đã phải chậm trễ rất lâu cứu nạn dân, tuy rằng không nhận được tin tức gì nhưng cũng có thể đoán ra ít nhiều liên quan đến hoàng đế.

“ Chuyện thì có rất nhiều, ngươi muốn nghe thì tạm thời cũng không kể hết.”  Vân Tịnh lại nói: “ Trước hết chỉ đến khuyên ngươi không cần vội vào cung tìm hoàng huynh của ta làm gì, trở về phủ của ngươi mà nghỉ ngơi đi.”

Minh Viễn suy nghĩ muốn nghe Vân Tịnh nói thì chưa chắc đã là đúng, trước cũng nên trở về tìm đại ca mình hỏi cho rõ vẫn hơn. Nhìn lại thì cũng đã rất lâu không gặp được Vân Tịnh, xem y hình như cũng trưởng thành hơn một chút.

Minh Viễn hiếm khi chịu nghiêm túc lại dịu dàng xoa đầu Vân Tịnh: “ Lục hoàng tử, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như người cũng làm rất tốt, không có gây ra việc rắc rối gì trong lúc ta không có ở đây.”

“ Hừ… đó là đương nhiên rồi. Ngươi xem ta vẫn còn là tiểu hài tử sao?” Vân Tịnh khoanh hai tay trước ngực lại giả vờ hờn dỗi xoay đi, mặt cũng tự nhiên đỏ hơn một chút không muốn để hắn nhìn thấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.