Nhân Sinh Như Mộng

Chương 8: Xú nha đầu ngươi vô lương tâm


Đọc truyện Nhân Sinh Như Mộng – Chương 8: Xú nha đầu ngươi vô lương tâm

Thờ gian như thoi đưa mới đó đã qua một tháng rồi, ngày mai chính là Thất Hải Thánh Sơn tổ chức Thất Hải Luận Kiếm.

Sở dĩ gọi là Thất Hải Thánh Sơn là bởi vì quanh Thất Hải Thánh Sơn là bảy vùng biển nhỏ nằm sát nhau được phân cách bằng một đảo nhỏ. Ba vị Thiên Tôn chủ quản lần lượt là: Linh Vi, Niệm Vi, Nhật Vi, mượn địa thế này đã bài bố một trận pháp hết sức quỷ dị,phàm là người không phải đệ tử trong núi thì không thể vào được, một khi bước vào trận pháp nó sẽ dẫn người đó đi lanh quanh nếu trong vòng một khắc mà người đó chưa giải được, trận pháp sẽ thay đổi. Cùng từng có người cố ý xông lên núi bị trận pháp này nhốt hết một tháng cuối cùng Linh Vi Thiên Tôn kêu đệ tử đi cứu ra người đó mới thoát được. Không những vậy trận pháp này còn dùng để thí luyện các đệ tử trên núi. Trong đại hội Thất Hải Luận Kiếm tam vị Thiên Tôn sẽ mở ra trận pháp thứ hai, trong đó có bảy cửa ải, mỗi cửa ải là một thử thách quỷ dị, tùy theo tính cách và nhân phẩm của mỗi đệ tử mà đưa ra thử thách, mà một cửa càng khó hơn một cửa lại không hề trùng lập nên các đệ tử từng tham gia không thể nào truyền ra cho những đệ tử đi sau được, cuối cùng ai thông qua được bảy cửa là người đứng đầu trong đại hội. Nhưng nghe nói từ hai mươi sáu vạn năm trước trở lại đây thì chưa có ai có thể vượt qua được bảy cửa này cả. Không những có trận pháp mà trên núi còn có một kết giới cường đại bao quanh nữa, lực công kích đánh vào nhẹ thì không ảnh hưởng mạnh thì bị phản ngược lại, cho dù có phá được thì người đó cũng không chết thì bị thương nặng. Cũng bởi vì hai đều trên nên chúng tiên khắp tứ hải bát hoang đều nể mặt những người trên núi. Họ làm sao dám chọc mấy người đó, họ còn chưa quên trên núi còn có ba vị tôn thần kia đâu, nếu ngại mạng mình quá dài thì cứ việc trêu vào.

Trong đình ngũ giác, Phượng Hiên tà tứ dựa vào lưng ghế ăn điểm tâm. Phượng Nguyệt cũng nhàn nhã ngồi một bên uống trà xem sách trận pháp. Không khí có vẻ im lặng đến quỷ dị, cuối cùng Phượng Hiên là người nói trước:

” Ngươi định xử lý chuyện này như thế nào? “

” Biết làm sao được chứ, tùy họ thôi ” Nàng đáp.

” Lúc trước ngươi kiên quyết không chịu sao giờ đổi ý nhanh vậy? “

” Đối với ta thân phận này có cũng được mà không có cũng được. Nó không quan trọng, cho dù làm Nữ Đế thì như thế nào ta nếu muốn đi thì không ai cản được “

” Thật hết cách với ngươi…. Giờ thì ta đã biết tính cách tùy ý này của ngươi là giống ai rồi.”

” Ngài không nghe câu hổ phụ sanh hổ tử à? ” Nàng mỉm cười nói

“….”

Aizzzz….. hắn quả thật là số khổ mà. Phụ thân nàng làm Phượng Đế mười ngày thì hết chín ngày đi chơi rồi, công việc lớn nhỏ trong tộc đều đổ lên đầu hắn, bây giờ sắp có thêm một Phượng Đế như vậy ra đời nữa. Hắn tuổi già sức yếu sao đảm đương nổi. Mệnh khổ a.

Phượng Nguyệt nhìn khuôn mặt nhăn nhó tự kỷ của hắn liền đoán ra được ý nghĩ trong đầu hắn, làm bộ thông hiểu, nói: ” Ta biết ngài tuổi đã cao không thể lao tâm lao lực quá được cho nên mới giao chức trách lại cho ngài. Mỗi ngày mười hai canh giờ chỉ cần ngồi một chỗ xem tấu chương thôi. Nhẹ nhàng mà. “


Ân, câu trước nghe được tới câu sau trong lòng hắn trỗi dậy một cảm giác muốn đánh người a. Một ngày mười hai canh giờ, nói thật đơn giản. 

” Xú nha đầu, ngươi vô lương tâm”

” Lương tâm là gì vậy?”

“….”

Hai phụ tử nhà nhà này đáng ghét như nhau. Thôi kệ xem như hắn làm việc thiện tích đức cho con cháu đời sau đi.

” Hắc hắc… Có tránh ngài nên trách phụ thân của ta á. Ai bảo phụ thân truyền vị lại cho ta làm chi, nếu truyền cho đại ca thì tốt rồi…. Aizzzz ngài nên chấp nhận số phận đi thôi…” Phượng Nguyệt bày ra bộ dạng ” ta cũng là người bị hại a ” vô cùng tự nhiên nói.

“……”

Phượng Hiên đầu đầy hắc tuyến. Thật muốn một chưởng đánh bay nàng ra khỏi đình. Vâng, nàng là người bị hại còn hắn là người chịu tội đó. Công bằng đâu chứ?

” Ngươi hôm nay rảnh rỗi ngồi đọc Pháp Giới Thư không phải định làm chuyện xấu xa gì đó chứ? ” 

” Chuyện xấu gì mà chuyện xấu ta chỉ là cao hứng có được không? Ngài nghĩ đi đâu vậy? ” Phượng Nguyệt ngồi ngay ngắn lại tiếp tục đọc.

” Ta thấy chín phần là giả dối. Chẳng phải hai mươi sáu vạn năm trước ngươi cũng nói như vậy sao, cuối cùng lại to gan lớn mật sửa đổi trận pháp của mấy lão gia hỏa kia. ” Còn nhớ năm đó nàng chỉ mới đc một vạn tuổi lên Thất Hải Thánh Sơn bái sư học nghệ cũng ngay lúc đại hội mở ra. Phụ thân của nàng cũng tai quái bảo nàng cũng đi vào trận pháp đó học hỏi đi. Lúc đó hắn còn lo nàng tuổi nhỏ tu vi yếu sẽ bị thương. Có ngờ đâu nàng không những không bị gì thành công vượt qua bảy ải mà còn gan lớn đi sửa đổi kết cấu trận pháp, hại các đệ tử tham gia kỳ đó đi vào hai trăm người đi ra chỉ có mình nàng thôi còn những người kia bất hạnh bị nhốt trong trận pháp cả mười lăm ngày. Tới lúc phát hiện ra hỏ nàng thì nàng chỉ bâng quơ phán một câu ” Trận pháp này đơn giản quá không có tính kích thích nên ta sửa lại vài chỗ cho nó thôi. ” Nào có ai như nàng nói trận pháp thượng cổ đơn giản. Mấy lão gia hỏa kia không trách tội nàng mà ngược lại còn tranh tới đầu rơi máu chảy để nhận nàng làm đệ tử quan môn. Cuối cùng nàng bái cả ba người làm sư phụ luôn. Yêu nghiệt quả thật không sai mà.

” Ta chỉ thấy nó quá nhạt nhẽo thôi. ” nàng nhàn nhạt đáp


“….”

Nhạt nhẽo, nàng làm như là tô canh ấy tùy tiện thêm chút gia vị liền thay đổi. Nhưng lần này Đại Hội lại có trò hay để xem rồi. Hắc hắc….

______________________

Mỗi lần Thất Hải Luận Kiếm diễn ra luôn thu hút rất nhiều người tới xem. Một là để học hỏi, hai là thừa dịp đưa con, cháu lên núi bái sư. Con cháu nhà ai vào được Thất Hải Thánh Sơn là nhà đó được nở mày nở mặt.

Vừa đến chân núi Phượng Nguyệt bị dọa cho hết hồn. Năm nay không khỏi quá đông đi. Khắp cả chân núi chỉ toàn là người với người. Cười cười nói nói chờ đệ tử đưa lên núi.

Các đệ tử Thất Hải Thánh Sơn vừa nhìn thấy Phượng Nguyệt đã nhanh chóng đi tới hành lễ: 

” Chúng đệ tử tham kiến sư cô, sư cô vạn an. “

” Ngươi là…? “

” Đệ tử là Phong Ảnh đại đồ đệ của Quân Tư Thượng Thần. Còn phía sau là đệ tử nội môn của các điện”

Nam tử đi đầu cung kính trả lời Phượng Nguyệt

Hóa ra là đệ tử quan môn của Ngũ sư huynh. Tư chất tốt, thông minh lanh lẹ, hiểu lễ nghĩa. Tốt, sư huynh thu được một đệ tử tốt.


Dưới ánh mắt đánh giá của Phượng Nguyệt, Phong Ảnh cảm giác như mình bị lột trần mặc người khác nhìn ngắm, không thể giấu giếm bất cứ điều gì. Phong Ảnh thầm than trong lòng không hổ danh là đồ đệ giỏi nhất của ba vị Sư tổ, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ chấn nhiếp lòng người. Tuy trong lòng rung động tột cùng nhưng trên mặt hắn không biểu hiện tí gì cả.

Thu hồi tầm mắt, nàng vươn tay ra, trên tay xuất hiện một thanh kiếm màu xanh ngọc khảm tinh thạch ở giữa, quanh thân kiếm tảng ra một tầng tiên khí mỏng.

” Thanh kiếm này tên là Bích Lãng ở bên cạnh ta lâu năm cũng hấp thu không ít tiên khí, hôm nay tặng lại cho ngươi xem như quà lần đầu gặp mặt đi. ” Phượng Nguyệt cười nói

” Đệ tử làm sao dám nhận món quà quý giá này “. Trong mắt Phong Ảnh hiện lên tia kích động mặc dù dấu kỹ nhưng không thể nào qua mắt được Phượng Nguyệt.

Nhâm phẩm đứa trẻ này tốt, Ngũ sư huynh thật có mắt nhìn. Phượng Nguyệt càng nhìn càng vừa lòng sư điệt này.

” Ngươi cứ nhận lấy. ” Nói xong Phượng Nguyệt đẩy thanh kiếm cho Phong Ảnh rồi đi lướt qua.

Chúng tiên ở đây nhìn Phong Ảnh bằng ánh mắt ghen tị, hâm mộ. Cuối cùng nhìn về thân ảnh Phượng Nguyệt đang đi lên núi. Nếu như con cháu bọn họ được vào Thất Hải Thánh Sơn tu luyện học tập thì thật hay nhỡ đâu may mắn lọt vào tầm mắt của Phượng Nguyệt Thượng Thần được người thu làm đệ tử thì vinh hạnh cỡ nào a.

Mặc kệ những người ở đây dang mộng tưởng, Phượng Nguyệt một mạch đi lên nhưng giữa đường chui ra một đám cản đường làm tâm tình nàng không tốt a.

Trước mặt nàng là cảnh tượng ma cũ bắt nạt ma mới đây mà. Một nhóm khoảng năm sáu người đang hung hăn mắng chửi một tiểu cô nương y phục xốc xếch đầu tóc rối bời. Nữ tử đi đầu xinh đẹp sắc sảo như một bông hoa nhưng hành vi thì như một con công vểnh đuôi, làm vẻ đẹp giảm súc. Nàng không tính lo chuyện bao đồng nhưng con đường lên núi chỉ có một cái mà đám nngười này chắn ngay giữa thế này, nàng bắt buột phải ra tay rồi a.

” Hừ ngươi chỉ là nữ nhi của một tiểu tướng dưới trướng phụ thân ta mà cũng dám cãi lại lệnh của ta, đi quyến rũ Nhị Điện Hạ. Xem hôm nay ta trừng trị ngươi như thế nào…”

” Ta không có quyến rũ Nhị Điện Hạ…. Liên Dao thần quân ngươi nói bậy… Ta không có…” Tiểu cô nương kia yếu ớt nói

Nhị Điện Hạ Lưu Triệt, ha, lại trêu ghẹo hoa đào, tên này hôm nào rãnh phải thay Đại sư huynh dạy bảo hắn một phen mới được.

” Á…. Liên Dao thần quân ngươi khinh người quá đáng….”


” Hừ… Phế vật nhà ngươi vó tư cách gì nói chuyện với ta…. Câm ngay…” Nữ tiện nhân này thật đáng chết dám quyến rũ Nhị Điện Hạ của nàng, nàng đánh chết ả, đánh chết ả.

Đang bận suy nghĩ về chuyện của Lưu Triệt, Phượng Nguyệt không kịp cản Liên Dao đã vung roi đánh vào người tiểu cô nương kia. Nếu nàng không cản lại một lát nữa chắc chắn xảy ra án mạng mất, nghĩ vậy Phượng Nguyệt lên tiếng: “Các ngươi đang làm gì đó?”

Cả năm người đòng loạt quay lại nhìn nàng.

” Tuyệt sắc” trong đầu họ bây giờ chỉ có hai chữ này thôi. Nữ tử bạch y này là ai sao lại đẹp như vậy, trong nhận thức của họ Lam Nguyệt sư tỷ xinh đẹp nhất nhưng khi nhìn thấy Phượng Nguyệt thì cách nhận thức này không còn nữa. Liên Dao căm ghét nhìn Phượng Nguyệt, trong mắt hiện rõ sựu ganh tị không hề che dấu. Càng làm Phượng Nguyệt chán ghét.

” Ngươi là ai, cả gan xen vào việc của bổn thần quân. ” Nàng ta cho rằng Phượng Nguyệt là lần đầu tới đây vì chưa nghe ai nói tứ hải bát hoang này có một nữ tử xinh đẹp đến vậy, tất cả các nhân vật lớn nàng đều đã nhận thức ròi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử này, chắc chắn là khuê nữ vị tiên quân nào đó không có tên tuổi đây.

” Ngươi không xứng biết tên của ta. Thân là đệ tử Thất Hải Thánh Sơn mà không có nhân phẩm như vậy xem ra gần đây mắt chọn của mấy lão gia hỏa kia kém đi nhiều rồi. Lại chọn loại rác rưởi như vậy vào cửa. ” Phượng Nguyệt liếc nhìn cả đám năm người xong quay sang đỡ tiểu cô nương kia dậy.

” Ngươi…ngươi nói ai là rác rưởi hả?” Liên Dao tức giận xù lông. Đây là lần đầu tiên trong đời có người mắng nàng là rác rưởi.

Phượng Nguyệt không quan tâm tới nàng ta chỉ lo quan sát tiểu cô nương kia thôi. ” Ngươi không sao chứ? “

” Đa tạ tỷ tỷ ra tay cứu giúp, muôn không sao. ” Tiểu cô nương lùi lại một bước, phủi sạch cát đất trên quần áo. Mở miệng nói, giọng có chút run run. Bọn họ không ở gần vị tỷ tỷ này nên không biết nhưng nàng thì khác, mới vừa nãy nàng cảm nhận được trên cơ thể vị tỷ tỷ này tiên khí dày đặc, chắc chắn không phải người thường, nàng dơ bẩn như vậy không dám ở gần.

Thấy hành động của tiểu cô nương này Phượng Nguyệt mỉm cười. Nàng tính nói gì đó nhưng chưa kịp thì chiếc roi đã đến trước mạt nàng. Phượng Nguyệt giơ tay bắt được dung sức một cái cây roi đã nằm gọn trong tay nàng. Giữa tay bùng lên một ngọn lửa cây roi liền bị đốt thành tro, bay trong không khí. Phượng Nguyệt âm trầm nhìn sang Liên Dao.

Liên Dao thấy hoa mắt một cái thì Phượng Nguyệt đã đến trước mặt, cái cổ trắng nõn của nàng đã bị Phượng Nguyệt bóp chặt. Tiếp theo là một giọng nói rét lạnh tới thấu sương vang lên bên tai.

” Ta ghét nhất là bị đánh lén, hôm nay ngươi cả gan đụng đến thì nhất định sẽ không sống nổi. Nhưng hôm nay là Đại Hội ta không muốn là bẩn tay mình cho nên chờ sau khi kết thúc Đại Hội sẽ từ từ tính với ngươi. Còn bây giờ thì lăn đi thật xa cho ta… Đừng để ta thấy mặt ngươi… Nếu không đừng trách ta…. Ngươi tự liệu mà làm đi. “

Liên Dao bị dọa không còn chút sức nào được đám đệ tử dìu đi mất. Tiểu cô nương bên cạnh nhìn thấy cảnh này sợ đến mặt trắng bệt, cả cơ thể run run. Không ngờ vị tỷ tỷ này đáng sợ đế vậy. May mắn nàng không phải những người kia nếu không… Nếu không.. Cũng sẽ không thoát được.

Phượng Nguyệt chỉ nhàn nhạt liếc sang tiểu cô nương này một tí liền bước đi. Vừa đi vừa lấy khăn ra lau tay mình mấy lần. Ghê tởm chết được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.