Đọc truyện Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp – Chương 45
Sau khi Hạ Trừng ra ngoài, Hạ Chấn Trì nói với Tô Hằng: “Mẹ của Hạ Trừng qua đời từ khi con bé còn rất nhỏ, con bé cũng không phải là đứa trẻ khiến người ta lo lắng nhưng tóm lại con bé là con gái cưng của chú.”
Tô Hằng chuyên chú lắng nghe, không lên tiếng.
“Nếu có một ngày, cháu không thể đối xử tốt được với con bé nữa, thì bác chỉ xin cháu trả nó nguyên vẹn về với nhà họ Hạ, mặc dù đến lúc đó cũng không biết bác còn có ở đó hay không, nhưng bác tin, mẹ kế của Hạ Trừng sẽ giúp bác chăm sóc tốt cho con bé.”
Tô Hằng cúi đầu, nhẹ nói: “Chú, cháu thề tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Trừng, xin chú yên tâm.”
Hạ Chấn Trí cứ nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hằng, hắn suy tư rất lâu, ông mới chậm rãi nói: “Bác biết chuyện này cháu không thể một mình làm chủ, và còn phải hỏi qua ý kiến của bố mẹ ở nhà, thế nhưng cháu có thể đồng ý nguyện vọng này cảu bác không, bác nghĩ trước khi đi, chí ít có thể được thấy hai đứa kết hôn.
Chuyện kia thì thật ra đến cục dân chính một chyến là được, nhưng Tô Hằng lại không thể nào đồng ý nguyện vọng kia ngay lúc này được.
Hắn biết rõ rằng mình không thể nào qua nổi cửa ải của mẹ, chỉ cần một ngày hắn vẫn còn xin tiền hàng tháng thì hắn đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với Hạ Trừng.
Trên đường từ bệnh viện trở về, Hạ Trừng chỉ thờ ơ nói: “Bố em thì cứ để em giải quyết, hôm nay những lời ông nói với anh, anh coi như không biết là được.”
Tô Hằng im lặng không nói gì, vì trong mắt Hạ Trừng, thật ra hắn chẳng có quyền gì để nói, cô không nói toạc ra chỉ là giữ cho hắn một chút danh dự, hoặc là lời nói vẫn chưa đạt đến trình độ để vạch mặt, tình cảm của hai người chỉ có thể lừa mình dối người mà duy trì thôi.
Hai người bọn họ vừa đi không lâu, Hạ Trấn Trì nằm trên giường bệnh, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà.
Ông đang suy nghĩ xem yêu cầu cuẩ mình có phải hơi quá đáng không, nhưng đó là con gái của ông, ông hiểu rõ tính tình của con bé, bảo con bé ép Tô Hằng quyết định là chuyện không thể nào.
Con bé sẽ chỉ yêu Tô Hằng mà thôi, cho đến khi Tô Hằng không còn yêu con bé nữa.
Phó Mạn an ủi ông: “Có lẽ Tô Hằng không xấu giống như ông nghĩ đâu, thằng bé chắc sẽ trở về nói chuyện kết hôn này với người nhà thôi.”
Hạ Chấn Trí cười nhạo: “Thằng bé đó không làm được đâu, là đàn ông với nhau, tôi biết thằng bé đang có ý đinh gì.”
Phó Mạn khách quan nói: “Ông đã có thành kiến với thằng bé, tất nhiên cho dù nó làm gì cũng đều không vừa mắt ông, nhưng tôi nhìn ra được, thằng bé yêu Hạ Trừng, cho nên coi như ông cho thằng bé một chút mặt mũi, thì nó làm sao có thể không đồng ý, cũng không bộc lộ ra bộ dáng vui mừng.”
Hạ Chấn Trí thở dài: “Tôi biết là tôi không đủ phúc hậu, nhưng tôi phải làm sao đây, tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu như tôi không suy nghĩ cho con bé, thì ai sẽ suy nghĩ cho nó đây.”
Phó Mạn vỗ vỗ bàn tay ông: “Có tôi ở đây, tôi sẽ không để Hạ Trừng phải chịu tủi thân.”
Hạ Chấn Trì buồn bã, ông nắm chặt tay Phó Mạn nói: “Tôi có một tâm nguyện, giúp tôi chiếu cố Hạ Trừng cho tốt, đừng để ai có cơ hội bắt nạt con bé.”
Hốc mắt Phó Mạn đỏ lên, quay sang chỗ khác, lau nước mắt: “Được, chuyện tôi đã đồng ý với ông, tôi nhất định làm được.”
Nhưng cho đến khi Hạ Chấn Trì nhắm mắt xuôi tay, ông cũng không thể được thấy dáng vẻ Hạ Trừng lúc mặc váy cưới.
Vì chuyện này, Tô Hằng về nhà đã cãi nhau một trận với mẹ, bởi vì cho dù nói gì bà ta cũng không đồng ý hôn sự này của bọn họ, đương nhiên là càng không gửi sổ hộ khẩu lên cho hắn.
Tô Hằng không thể làm gì khác được, chỉ có thể trong đêm bắt xe về thành phố T lấy.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn, mẹ hắn giống như phát điên lên, ngày cả cửa nhà cũng không cho hắn bước vào.
Hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã về Bắc Kinh kiểu gì, mấy đêm không ngủ được, lại thêm cả đi đường xa, cả người hắn đều tiều tụy vô cùng chẳng khác gì những kẻ lang thang ở nhà ga cả.
Hạ Trừng ở nhà chờ hắn, nhìn thấy hắn trở về, phải giả vờ như không có chuyện gì cả, giúp hắn chuẩn bị nước nóng để tắm rồi giúp hắn thu dọn hành lý.
Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt, mỗi người đều làm chuyện riêng của mình, không hề nói với nhau câu nào.
Lúc cô vừa làm xong việc mình, đi vào trong nhà tắm, tóc Tô Hằng ướt sũng, rũ xuống mặt.
Hắn nghiêng đầu, ngủ thiếp trong bồn tắm.
Cô đi tới, nhẹ nhàng lay hắn: “Dậy đi, đừng ngủ ở trong đây, anh sẽ bị cảm cúm đó.”
Tô Hằng cố gắng mở mắt, giờ tay sờ mặt cô, nửa mê nửa tỉnh nói: “Hạ Trừng, em hận anh có đúng không? Cái gì anh cũng không làm được cho em… Em không cần đối xử tốt với anh như vậy, kiểu như anh không xứng.”
Hạ Trừng ngồi bên cạnh bồn tắm, ôm đầu hắn: “Mặc kệ người ta nói gì, trong lòng em biết anh đã vì em làm được những gì.”
Tô Hằng ngồi dậy, như một đứa trẻ bất lực, mặt chôn ở trong lòng cô, hai tay ôm eo cô: “Thật xin lỗi, anh không thể thuyết phục được mẹ.”
“Không phải lỗi của anh, cũng không phải là mẹ anh sai.”
Hạ Trừng không nói nữa, thật ra từ lúc bắt đầu cô và Tô Hằng đã sai, bọn họ không phải là không yêu nhau, chỉ tiếc là sai thời điểm mà thôi.
Tất cả mọi người đều không thông cảm với hai người bọn họ, bởi vì bọn họ biểu hiện ra giống như là vì tình yêu, còn lại cái gì thì cũng mặc kệ.
Người tình tường một chút có thể nhìn ra vấn đề, đồng thời sẽ biết sợ, tình cảm mạnh liệt như thế cũng không thể tồn tại lâu dài, nhưng bọn họ chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Sau này có khoảng thời gian dài, Hạ Trừng không hề nhắc lại chuyện kết hôn với Tô Hằng, có lẽ quan hệ của bọn họ cính là như vậy.
Bọn đang đợi ngày mà cả hai người đều không thể tiếp tục kiên trì được nữa, đến lúc đó, Hạ Trừng sẽ dứt khoát buông tay để Tô Hằng rời đi, để hắn trở về bên mẹ, làm một người con hiếu thảo.
Thời gian còn lại, cho cô xin phép được đắm chìm trong sự dịu dàng ấm áp của hắn.
Ở hai không gian khác nhau, thời gian khác nhau, bởi vì có một ít sự khác biệt nên chuyện xảy ra sẽ bắt đầu xảy ra sự thay đổi khác.
Từ lúc bắt đầu nhập viện, Hạ Chấn Trì đã đã được sắp xếp vào phòng bệnh vip, sau đó gọi các bạc sĩ của khoa tới cùng xem bệnh, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do một mình Nhạc Kiến Minh ôm hết.
Thậm chí anh ấy còn không giấu không để người nhà họ Hạ biết chuyện này, nhưng do y tá chăm sóc trong phòng bệnh này không cẩn thận lỡ miệng nói ra, nên chuyện này mới được đưa ra ánh sáng.