Đọc truyện Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp – Chương 38
Đối xử thật lòng với người khác chưa chắc đã là việc đúng đắn, quan hệ giữ người với người tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.
Hạ Trừng không cho rằng cần thiết phải cùng một người lạ, chia sẻ suy nghĩ trong lòng mình.
Nhạc Kiến Minh khéo léo chuyển chủ đề khác: “Đã muộn như vậy, sao em còn ở trong bệnh viện một mình.”
Hạ Trừng: “Bạn em bị tại nạn xe phải nhập viện.”
“Tình hình thế nào?”
“Bị trật khớp mắt cá chân, bác sĩ vẫn đang theo dõi xem có bị chấn động não hay có di chứng nào không?”
Nhạc Kiến Minh không cần cô mở miệng, mỉm cười nói: “ Anh có bạn làm việc trong khoa chỉnh hình, có thể nhờ họ chăm sóc bạn của em.”
Hạ Thủy không từ chối, đây là điều việc tốt: “ Cảm ơn anh.”
Nhạc Kiến Minh nhẹ nhàng nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, em đừng để trong lòng.”
Ngày hôm sau, ngay khi bác sĩ chủ trị vào phòng liền mỉm cười nói với Hạ Trừng: “Cô là bạn của Kiến Minh sao? Anh ấy đã đặc biệt dặn dò tôi, phải đặc biệt cẩn thận chữa trị chân cho bạn cô.”
Từ Ninh mở to mắt, thậm chí còn quên cả nỗi đau của vết thương trên chính mình. Cô háo hức hỏi: “ Ủa, ai đây? Ai là Kiến Minh? Tại sao tớ không nghe thấy cậu nhắc đến người này.”
Bác sĩ chủ trị vẫn đứng đó, nụ cười của hắn có ý vị sâu sa.
Hạ Trừng ho nhẹ: “Từ Ninh, cậu mau nằm xuống, đừng lắc đầu nữa.”
Buổi trưa, Trịnh Sĩ Hào đến đổi ca.
Trước hắn ta rời đi, Hạ Thủy nói thêm vài câu: “ Từ Ninh, cậu có chuyện gì, có thể nhờ dì y tá giúp đỡ. Cậu trước tiên nên nhờ dì ấy giúp đỡ, nếu không thể giải quyết thì đợi tớ quay về.”Hôm nay Trịnh Sĩ Hào mặc một một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, anh ta rất biết cách ăn mặc khiến Từ Ninh nhìn thẳng đến trắng mắt. Có vẻ anh ta đã quen với điều đó: “Chị ơi, chị bận việc của chị đi, đừng lo lắng, đã có tôi ở đây. “
Hắn nói một cách quen thuộc: “ Em gái, cứ bận việc của mình đi, đừng lo lắng, ở đây đã có anh. “
Từ Ninh trừng mắt nhìn Trịnh Sĩ Hào: “ Anh có thể ngừng làm phiền tôi mỗi ngày được không?”
Vốn dĩ ban đầu cô vẫn có ấn tượng tốt với anh ta. Dù sao thời đại bây giờ sau khi gây tại nạn xong, chẳng còn mấy người có thể chịu trách nhiệm.
Nhưng Trịnh Sĩ Hào rất nhanh đã để lộ ra mục đích thực sự của mình, khiến cho người luôn hi hi ha ha như Từ Ninh cũng cảm thấy khó chịu.
Hạ Trừng vờ như không thấy ánh mắt muốn giết Trịnh Sĩ Hào của Từ Ninh. Cô nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi giao Từ Ninh cho anh đất, Ạnh chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Lúc rời khỏi phòng bệnh Hạ Trừng cảm thấy tấm lưng bị Từ Ninh nhìn đến mức xuyên thủng hai cái lỗ..
Cô mỉm cười, vừa đi đến trạm y tế, liền nhìn thấy Nhạc Kiến Minh đang đứng đó cúi đầu đọc tập tài liệu.
Hạ Trừng đi tới, lên tiếng kêu gọi: “Thật là đúng dịp, lại gặp anh tại nơi này.”
Nhạc Kiến Minh mỉm cười: “Bệnh của bạn em, anh đã xem qua, không có gì đáng ngại.”
Hạ Trừng cũng không ngốc, cô đã phát hiện được tâm tư của Nhạc Kiến Minh: “Thật ngại quá, công việc của anh bận rộn như vậy mà em còn làm phiền anh đặc biệt tới đấy một chuyến.”
“Không sao, tiện tay thôi mà.”
Hạ Trừng gật gật đầu, không lên tiếng.
Nhạc Kiến Minh nói: “Trong tay anh đúng lúc có một bản bản cáo về ung thư phổi, chỉ có điều toàn là tiếng Anh, cũng đều là thuật ngữ y học chuyên nghiệp, nếu như em rảnh, đêm nay lúc ăn cơm, anh có thể từ từ giải thích cho em nghe.”
Thời gian như ngưng trệ một chút.
Lời anh ấy nói coi như thật sự không tính là có kỹ xảo, nhưng có lẽ do tuổi của anh ấy, cho nên mang lại cho người nghe cảm giác một cỗ phong độ của người đàn ông thành thục.
Hạ Trừng suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Được, có điều để cho em mời anh ăn cơm đi, xem như là tâm ý của ta, cảm ơn anh đã đặc biệt giúp đỡ bạn của em.”
Nhạc Kiến Minh cười: “Lúc nào có thể đón em?”
Hạ Trừng lắc đầu: “Trước tiên em phải về trường học lên lớp, sau khi tan học, còn phải đến câu lạc bộ một chuyến, không bằng anh nói cho em biết trước địa điểm đi.”
Ý của cô chính là cô tự có thể làm được, không cần anh ấy phải hao tâm tổn trí.
“Em tham gia câu lạc bộ nào vậy?”
“Hội Ái Tâm.”
Nhạc Kiến Minh gật đầu nói: “Anh biết nơi đó, vậy sau khi emlàm xong việc, đừng đi ra, anh chờ em ở sân cỏ bên ngoài.”
Hạ Trừng không có cách nào để từ chối, cô đã nhận quá nhiều sự trợ giúp từ anh ấy, không giống với những người đàn ông khác, lời cự tuyệt này, cô rất khó nói ra với anh ấy.
Hơn năm giờ chiều, khi Hạ Trừng đi vào Hội Ái Tâm, bên trong mọi người đã bận bịu làm việc.
Trong xã gần đây đang cùng thầy trò toàn trường gom góp vật liệu cũ, nhất là các loại sách vở, sách giáo khoa cùng với sách báo ngoại khóa, chuẩn bị mang đi chỉnh lí rồi đưa đến những trường học nơi vùng quê.
Lúc cô đến, đất trống phía ngoài đã chất đầy những cái rương to to nhỏ nhỏ, bên trong tất cả đều là tấm lòng của thầy trò trong trường.
Dư Nguyệt Hoa nhìn thấy Hạ Trừng, lập tức ngừng làm việc, chạy chậm tới: “Từ Ninh không sao chứ, tối hôm qua mình đi thăm cậu ấy, tâm tình của cậu ấy có vẻ rất tồi tệ.”
Hạ Trừng giải thích: “Bởi vì có Trịnh Sĩ Hào ở đó.”
“Người kia nhìn qua cũng ổn, có điều Từ Ninh sẽ không thích anh ta, ngay cả thần tượng của cô cũng phải là người con trai tràn ngập ánh nắng thanh xuân, khi cười sẽ lộ ra một hàm răng trắng noãn, gương mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền.”
Hạ Trừng im lặng, Dư Nguyệt Hoa quan sát thật là tốt, cô chưa từng hiểu rõ, vì sao Từ Ninh không chịu tiếp nhận anh ta.
Hóa ra, Trịnh Sĩ Hào khác hoàn toàn với loại hình mà Từ Ninh yêu thích.
Nhưng không sao, người sẽ trưởng thành, thứ mình yêu thích cũng sẽ thay đổi.
Thần tượng sẽ không thành tâm đối đãi với mình, ánh nắng thanh xuân càng không thể làm cơm ăn, Từ Ninh cuối cùng cũng sẽ hiểu rõ, tìm được người có thể bảo vệ mình còn quan trọng hơn những ước mơ hư ảo kia.
Hạ Trừng nói: “Hiện giờ Từ Ninh còn sống thoải mái hơn là chúng ta, không nói về cậu ấy nữa, ở đây còn cái gì để mình giúp một chút không?”
Dư Nguyệt Hoa nhìn cái rương dưới chân: “Sửa sang lại cũng sắp xong rồi, hiện giờ phải dùng băng dán từng bọc lại, cấp trên còn phải viết địa chỉ lên kiện hàng.”
Hạ Trừng vén tay áo lên, đi theo mọi người vùi đầu vào trong công việc.
Thời tiết không nóng, nhưng đầu cô vẫn đầy mồ hôi, di chuyển những thùng giấy đầy sách vở là một việc tốn sức lực, dù cô tự nhận mình là nữ hán tử cũng cảm thấy không thể chịu đựng nổi.