Đọc truyện Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp – Chương 34
Hôm đến ngày quốc tế thiếu nhi, người của hội Ái Tâm sớm đã đến viện mồ côi chuẩn bị.
Theo thường tình mà nói, Đỗ Trường Thanh dù cho gặp phải Hạ Trừng không buồn lòng thì chí ít cũng sẽ ngại ngùng, nhưng thực tế lại không phải, mục tiêu của hắn sớm đã chuyển sang một đàn em khác.
Nói cũng lạ, mọi người vì như thế ngược lại lại đồng tình với Hạ Trừng, giống như là cô bị người ta vứt bỏ.
Thậm chí có một số người cho rằng, Hạ Trừng khẳng định có điểm xấu nào đó không bằng những cô gái khác, vì thế Đỗ Trường Thanh mới không tiếp tục theo đuổi cô nữa.
Trong thế giới sinh vật, tình huống tương tự cũng không ít, sinh vật giống đực dựa theo bản năng,, biến đổi nhiều loại cách thức để tìm bạn đời, nhưng hậu quả phải gánh chịu, vĩnh viễn là giống cái xui xẻo tám kiếp.
Trước khi biểu diễn, Hạ Trừng vội vàng trang điểm. Cô đóng vai thợ săn trong Công chúa Bạch Tuyết, cần phải dùng bút vẽ, vẽ hai cái râu nhỏ dưới mũi.
Nữ sinh đa phần phụ trách diễn hí kịch, số nam sinh còn lại thì mặc bộ chú hề ở bên ngoài biểu diễn ảo thuật, thuận tiện phát kẹo và mấy món quà nhỏ.
Phần diễn của Hạ Trừng sớm dã kết thúc, sau khi cô xuống sân khấu, các bạn nhỏ thi nhau quấn lấy cô kéo cô ngồi xuống đất.
Dư Nguyệt Hoa còn chưa diễn xong, cô ấy đang diễn chú lùn trên sân khấu.
Tô Hằng mặc bộ chú hề ngồi bên cạnh Hạ Trừng. Lúc này đã có một bạn nhỏ vui vẻ leo lên lưng anh.
Anh trải ra bộ bài lơ khơ nói với cô: “Rút một cái đi.”
Hạ Trừng lắc đầu: “Tôi không muốn chơi, anh tìm người khác đi.”
“Cô hình như không hứng thú với tất cả mọi thứ.”
Hạ Trừng từ chối cho ý kiến, cô đang bận mở miệng ăn viên đường mà bạn nhỏ vừa đút vào miệng cô.
“Cô nên vui vẻ một chút. Không biết tuổi của cô, tôi còn tưởng cô là bà lão tám mươi tuổi.
Hạ Trừng trong miệng ngậm đường, một bên má phồng lên, không mặn không nhạt đáp: “Vừa rồi là tôi không cách nào trả lời được, khuyên anh một câu, làm người tốt nhất đừng có được voi đòi tiên.”Tô Hằng cười cười: “Đối với việc ghét tôi, cô thật sự là trước sau như một.”
“Đúng vậy, coi như anh biết điều.”
Hai người nhìn nhau, sau đó quay đầu đi chỗ khác, xem thường mà cười lạnh một tiếng.
Tô Hằng nhân cơ hội hỏi: “Cô không cảm thấy như vậy rất buồn chán sao? Chúng ta giảng hòa được không?”
Hạ Trừng ngẩn ra: “Tôi chưa từng bất hòa với bất kì ai.”
Tô Hằng mỉm cười: “Chúng ta miễn cưỡng tính là bạn bè chứ?”
Hạ Trừng im lặng không lên tiếng, cô ôm lấy một bé gái ba tuổi, mắt nhìn thằng phía trước.
“Chị ơi, chị với anh đang cãi nhau ạ?” Một cậu bé sáu tuổi hỏi cô.
Hạ Trứng dứt khoát trả lời: “Không phải.”
Tô Hằng sờ sờ đầu cậu bé: “Tuấn Tuấn, em giúp anh một chuyện, xin chị ấy tha thứ cho anh nhé.”
Cậu bé liếc mắt nhìn họ một cách tinh quái, lắc lắc đầu: “Thầy giáo từng nói, chuyện của người lớn để bản thân họ tự giải quyết, trẻ con không được nhiều chuyện.”
Gương mặt lạnh lùng của Hạ Trừng bị chọc cười.
Cô kéo cậu bé vào trong lòng, xoa xoa khuôn mặt của nó: “Đúng là tiểu quỷ, lời gì cũng nói ra được.”
Tô Hằng nhìn bọn họ cười.
Cũng không biết vì sao dường như bắt đầu từ giây phút ấy, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người họ bỗng nhiên nhạt dần.
Sau đó, hai người họ gặp lại nhau trên sân trường, mặc dù không dừng lại nói chuyện nhưng cũng đã gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Lúc Hạ Trừng đi thư viện, thường xuyên nhìn thấy Tô Hằng ngồi đối diện chỗ cô hay ngồi. Khi anh vừa vào cửa luôn ngồi chỗ đó chờ cô đi đến.
Nhưng sự giao tiệp lớn nhất giữa hai người họ chỉ dừng lại ở đó, Tô Hằng nghĩ dù cho anh có nỗ lực đến thế nào thì Hạ Trừng đối với anh vẫn chỉ là thái độ lạnh nhạt.
Vẫn may, cô cũng không nhận lời tỏ tình của mấy chàng trai khác, dù sao đối với Tô Hằng đây cũng là việc duy nhất khiến hắn vui vẻ.
Chớp mắt sẽ đến tháng mười hai, cũng có nghĩa sắp đến lễ Giáng sinh.
Đối với những sinh viên không theo Đạo mà nói, ngày lễ này chẳng liên quan đến chúa Giê-su, nó chỉ có ý nghĩa các hoạt động náo nhiệt sẽ thi nhau được tổ chức.
Điều quan trọng nhất đương nhiên là lễ hội giáng sinh hoặc vũ hội do các khoa tổ chức, bao gồm kể hoạch chúc mừng của hội Ái Tâm.
Bọn họ trèo đầy những dây đèn nhấp nháy đầy màu sắc trên một cái cây lớn ở ngay ngoài phòng hội, đợi khi trời tối sẽ bật đèn lên.
Sau đó còn phát cho mỗi thành viên trong hội một tờ giấy nhỏ, để mọi người viết lên đó một điều mong ước của mình vào năm mới, rồi tự tay mình treo nó lên trên cây.
Đêm Giáng sinh, hầu hết mọi người đều bận rộn đi hẹn hò, ngay cả Du Nguyệt Hoa cũng đi nhà thờ lễ chúa. Chỉ còn một mình Hạ Trừng đơn độc một mình đến ngoài phòng hội.
Cô đứng trên mặt tuyết lạnh giá, yên lặng nhìn cây trèo đầy những bóng đèn nhỏ.
Hạ Trừng thậm trí không cần hỏi cũng đoán được ý tưởng này là đến từ ai.
– ——Đường phân cách hồi ức——-
Đoạn thời gian sau khi mất đi đứa con, cô và Tô Hằng đã có khoảng thời gian rất dài rơi vào thời kì chiến tranh lạnh. Hai người họ ngoại trừ tự trách bản thân mình ra, còn là lần đầu tiên đối với tình yêu này xuất hiện một loại cảm giác mệt mỏi sâu đậm.
Hạ Trừng không chỉ một lần nghĩ đến, có lẽ đây là là khoảng thời gian cô muốn chia tay với Tô Hằng nhất trong cuộc đời này. Cuộc hôn nhân của họ sau này mặc dù đổ vỡ, sự thù hận của cô đối với hắn cũng không bao giờ thay đổi, nhưng cũng không khắc sâu vào trong lòng cô như việc này.
Đáng tiếc cơ hội vĩnh viễn không bao giờ đợi người, bọn họ đã định phải tiếp tục dây dưa, vì trong hai người nhất định sẽ có một bên tìm trăm ngàn cách để vãn hồi.
Từ lần gặp mặt sau đó,Tô Hằng rất ít khi hao tâm phí sức chủ động đến chỗ cô đòi vui.
Giống như lời mọi người hay đùa giỡn, cá đã mắc câu cần gì phải thả thêm mồi nhử.
Thực ra đối với Tô Hằng mà nói, cô đã là con cá trên cạn nằm trên thớt gỗ mặc hắn xẻ thịt. Theo lí thì hắn căn bản không cần phí sức vì cô làm những việc kia.
Nhưng vào buổi tối Giáng sinh kia, khi cô chật vật chui khỏi dòng xe đông đúc về đến ngoài phòng trọ, còn chưa vào cửa, Tô Hằng đã bịt lấy mắt của cô.
“Không được nhìn trộm.”
Hạ Trừng không lên tiếng.
Hắn dán người ở sau lưng cô, cả hai cùng nhau đi vào cửa.
Tô Hằng ở bên tai cô thấp giọng nói: “Em có thể mở mắt rồi.”
Hạ Trừng nhìn vào trong bóng tối giữa căn phòng, có một cây thông Nô-en cao bằng nửa người, trên đó treo đầy dèn nhấp nháy cùng với những tờ giấy đủ màu sắc.
Tô Hằng từ phía sau ôm lấy cần cổ Hạ Trừng, đầu tựa vào bên mặt cô: “Em có thể lấy xuống xem một tờ giấy nào tùy thích.”