Đọc truyện Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em – Chương 97: CHƯƠNG 97 — NÊN LÀM SAO?
“Ông ta không cần suy nghĩ liền hứa với em.”
“Anh còn nhớ sau một ngày anh nhập viện, có một người đàn ông tới nói với chúng ta, ông ấy đại diện cho nhà hảo tâm giúp người có hoàn cảnh khó khăn cho chúng ta một khoảng tiền, còn giúp chúng ta trả tiền viện phí không?”
“Ngay lúc đó em liền biết Đinh Kim Dinh đã bắt đầu thực hiện lời hứa, cho nên em sau khi trở về nhà suy nghĩ rất lâu, lý do duy nhất khiến anh có thể hận, mà quên đi tất cả về em, chính là phá đi đứa nhỏ này.”
“Em biết làm như thế rất tàn nhẫn, nhưng em không còn lựa chọn nào cả, niếu cho em lựa chọn giữa con và anh một lần nữa, em cũng sẽ không do dự làm như thế.”
“Ngày mà em làm ra bộ dáng lãnh bạc với anh, còn đứng trơ mắt nhìn anh bị người của Đinh Kim Dinh đánh đến thừa sống thiếu chết, em rất muốn chạy đến bên cạnh anh, ôm lấy anh, nhưng em không thể.”
“Em đã đi tới bước này cũng chỉ vì muốn anh có một tương lai, cho nên những phút cuối em nhìn anh rồi ngồi vào chiếc xe của ông ta, trái tim em liền đã chết.”
“Sau khi em sang nước ngoài, ông ta một tháng sẽ cho em biết tin tức về anh một lần, mỗi lần nhận được điều là tin tốt cho nên em mới yên tâm.”
“Cho tới một năm trước, ông ta do đột tử bất ngờ qua đời, em đợi một tháng sau liền trở về gặp anh, còn nghĩ sẽ được nói ra nỗi nhớ nhung cất giấu ở trong lòng, không ngờ lời còn chưa được nói, anh đã không chút lưu tình cho bảo vệ kéo em ra khỏi phòng..”
Nói đến đây, trong đầu Tử Nhiễm lại hiện ra hình ảnh của ngày hôm đó, không nhịn được nước mắt lại trực trào ra, cô cố nén lại rồi tiếp tục nói.
“Lúc đó em nghĩ là anh cần thêm thời gian, và bệnh của em cũng bắt đầu trở nặng cho nên em mới trở về nước ngoài để điều trị.”
“Hơn một năm nay em hằng ngày luôn sống với rất nhiều loại thuốc, còn có xạ trị, đau đớn như thế nhưng chỉ cần em nghĩ đến anh, thì tất cả đau đớn đó đối với em điều không còn quan trọng.”
“Hôm qua vừa được xuất viện em liền đặt vé máy bay, bay về đây sau đó nhớ được hôm nay là ngày giỗ của mẹ, cho nên em liền tới đây, cuối cùng nhìn được, anh một màn lạnh bạc với em, còn mang cả cô gái đó tới đây, anh có hiểu được cho em không Dương?”
Tử Nhiễm nói tới đây liền khóc nức nở, cô khóc được một chút đột nhiên sắc mặt điều biến thành nhợt nhạt.
Hàn Chí Dương nhìn thấy Tử Nhiễm khó thở ôm lồng ngực, anh hơi lúng túng bước tới vừa lúc Tử Nhiễm ngã vào người anh ngất đi.
“Tử Nhiễm, mau tỉnh lại.”
“Tử Nhiễm? ”
“Tử Nhiễm?”
Hàn Chí Dương hét lớn khiến cho ba người đang ngồi ở trong vòm nhà cách đó không xa bị làm cho giật mình, cùng lúc quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy qua một lượt, Phùng Tịch Nhiên là người đầu tiên hiểu được tình hình, anh liền chạy như bay tới xe của mình mau chóng mở cánh cửa xe ra nói giọng gấp gáp.
“Dương tổng, anh mau đưa Tử Nhiễm lên xe, lập tức tới bệnh viện.”
Hàn Chí Dương không chút do dự, liền ôm ngang hông Tử Nhiễm, bế xốc cô mang lên xe của Phùng Tịch Nhiên rồi nói như ra lệnh.
“Mau cho xe chạy.”
Phùng Tịch Nhiên cũng kịp đề máy cho xe phóng như bay rời khỏi nhà lưu giữ tro cốt, lúc chuẩn bị quẹo sang khúc cua, Hàn Chí Dương kịp nhìn từ kính chiếu hậu, nhìn thấy được Lục An Kỳ đang đứng bên lối đi nhìn theo hướng xe của anh.
Để cô một mình ở đó anh có chút đau lòng, rồi hơi rũ mi mắt nhìn Tử Nhiễm đang bất tỉnh nằm ở trong xe, trong lòng anh cực kỳ rối loạn, khẽ hít vào một ngụm khí, suy nghĩ một chút liền lấy di động ra, dùng ngón tay trượt nhẹ trên màng hình di động, bấm gửi cho Tiếc Gia Cường một tin nhắn, đợi cho Tiếc Gia Cường hồi đáp lại anh mới yên tâm cho điện thoại lại vào trong túi…
– – – – – – — — –
“Tử Nhiễm vừa làm xạ trị cuối cùng xong liền bảo tôi đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh để gặp anh.”
“Thật ra tôi là giám đốc kinh doanh nhà hàng trên tàu Byte ở Paris, tôi xin vào tập đoàn của anh làm là bởi vì trong một lần nhà hàng của tôi bị ông Đinh đột nhiên rút vốn, tôi nhất thời không thể xoay sở được và có nguy cơ phải bán đi nhà hàng, cho nên phải đến cầu ông Đinh nhiều lần, nhưng điều không thể gặp được.”
“Là Tử Nhiễm lúc đó đã dùng tất cả tiền ông Đinh cho cô ấy cho tôi mượn để xoay sở, tôi mới vượt qua khó khăn này, qua nhiều lần trò chuyện, tôi biết được cô ấy còn rất bận lòng về anh, cho nên tôi đã đề nghị để tôi giả vào làm nhân viên trong tập đoàn của anh để cho cô ấy biết tin tức hằng ngày của anh.”
“Ban đầu Tử Nhiễm cũng không đồng ý vì sợ công việc của tôi bị ảnh hưởng, nhưng sau khi tôi nói ra vài lý do khiến cho cô ấy yên tâm, cô ấy mới gật đầu chấp nhận.”
“Tôi biết tình cảm không nên gượng ép, nhưng niếu có thể, tôi mong anh đối xử tốt với Tử Nhiễm một chút.. ”
Hàn Chí Dương đang ngồi bên cạnh Tử Nhiễm trong phòng bệnh, nhớ lại những lời của Phùng Tịch Nhiên trước lúc ra về đã nói với anh, trong lòng đang rơi vào trầm mặc.
Những năm vừa qua anh luôn chính vì hận lòng cô gái này, lại không nghĩ ra được cô gái này bởi vì anh làm nhiều chuyện như vậy, nhưng anh bây giờ..
Anh rốt cuộc nên làm sao đây?