Đọc truyện Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em – Chương 49– Đưa Cô Tới Hoa Viên Phong Uyển
Tan giờ làm Phùng Tịch Nhiên có nhắn tin rủ Lục An Kỳ đi uống nước, nhưng cô nói hôm nay bận việc hẹn anh hôm khác, nên lúc tan ca anh tranh thủ lấy xe ra khỏi tầng hầm cố ý đợi để đưa cô về.
Lúc vừa nhìn thấy Lục An Kỳ đi ra khỏi cổng, anh vừa đẩy cửa hông xe ra định bước xuống gọi cô, thì nhìn thấy Lục An Kỳ đi tới chiếc xe SL màu đen quen thuộc, kéo cửa hông ghế sau mỉm cười chui vào trong xe.
Đợi cho chiếc xe đã đi được một lúc, Phùng Tịch Nhiên mới bắt đầu có phản ứng, cánh tay đang cầm cánh cửa xe của anh có hơi dùng sức.
Lục An Kỳ nói với anh chiều nay cô bận việc quan trọng, chẳng lẽ là có hẹn với CEO sao?
Nhưng anh luôn nghe cô phàn nàn CEO luôn tìm cách làm khó cô, sao hôm nay lại vui vẻ như thế?
Lại nói từ ngày anh vào làm cho Dương thị đến giờ, củng là lần đầu tiên anh nhìn thấy CEO mình cho nữ nhân ngồi cùng một xe, chuyện CEO đồng ý cho Lục An Kỳ thay Lục Dĩ Nam làm trợ lý ở cùng một phòng đã là kỳ tích, rồi đến chuyện trong phòng họp.
Anh vốn là lo lắng chuyện hôm qua Lục An Kỳ náo với Hoàng tổng tại lễ kỉ niệm của CTy lo lắng cô không biết có bị CEO bắt nạt không? nên mặc dù cô nói bận việc, anh vẫn đợi đưa cô về để thăm dò xem tâm tình cô có được tốt không? nhưng bây giờ nhìn thấy sắc mặt cô như thế chắc là không việc gì rồi.
Nghĩ đến đây, Phùng Tịch Nhiên khẽ nhếch môi lên cười nhẹ một chút nói thành tiếng: “Phùng Tịch Nhiên, mày thật ngốc, An Kỳ đáng yêu như thế, Dương tổng đương nhiên sẽ để ý mà quan tâm, làm sao có thể có việc gì?”
Anh nhớ lại khoảng khắc lúc Lục An Kỳ lên xe mỉm cười rất xinh đẹp, anh cười khổ tiếp tục lẩm bẩm.
“Em vui vẻ như thế, chắc là hai người đang hẹn hò rồi có phải không An Kỳ?”
Phùng Tịch Nhiên nói tới đây đôi mắt mang theo sầu não, anh đóng cửa xe lại rồi chạm chạp khởi động máy cho xe chạy đi…
–oOo–
Nói đến Lục An Kỳ sau khi đến nhà trọ.
Hàn Chí Dương không cùng cô vào trong, mà ngồi trong xe làm việc trên laptop, còn cô vào nhà thu dọn đồ của mình.
Đợi cho Lục An Kỳ dọn xong thì tài xế giúp cô mang hành lý ra phía sau xe, rồi đưa cô về hoa viên Phong Uyển.
Lục An Kỳ lấy di động ra vào QQ xem tin tức vặt, được một lúc củng bắt đầu chán, cô khẽ liếc nhìn Hàn Chí Dương đang chuyên tâm làm việc, chỉ là nhìn được một nữa sườn mặt của anh, nhưng lại toát ra một lực ma mị khiến cho người ta không muốn rời mắt đi.
Đang ngơ ngẩn nhìn anh, tin nhắn trên vòng tròn bạn bè chợt vang lên “Ting Ting Ting” khiến cho cô giật mình, Hàn Chí Dương củng vì trong xe đang im lặng nên bị tiếng chuông của cô làm cho mi tâm anh có chút nhăn lại, anh nhìn sang bắt gặp Lục An kỳ đang nhìn anh từ bao giờ.
Anh không quay mặt đi mà nhìn cô nhướng mày lên hỏi: “Có việc gì sao?”
Lục An Kỳ ngượng ngùng nói: “Không có gì.” rồi dời tầm mắt vào di động xem bừa tin nhắn.
Hàn Chí Dương trên mặt hiện lên nét cười, sau đó không nói gì tiếp tục nhìn vào laptop tiếp tục công việc.
Gần nữa giờ đồng hồ sau, xe ngường lại trước cồng hoa viên Phong Uyển, tài xế gỡ dây an toàn đẩy cửa, nhanh chóng đi tới mở cửa xe cho Hàn Chí Dương nhẹ nhàng nói: “Đã đến nơi thưa ngài.”
Anh lúc này mới gật nhẹ đầu, đóng laptop lại bước xuống xe, Lục An Kỳ kế bên củng đẩy cửa xuống xe nhìn xung quanh một vòng đánh giá, sau đó quay sang Hàn Chí Dương nói.
“Dương tổng, anh thật biết hưởng thụ nha.”
Anh không nói gì, nhìn cô cười nhẹ một cái sau đó đi tới bấm mật mã rồi mở cửa đi vào trong, để lại Lục An Kỳ đang vì nụ cười vừa rồi của anh làm cho tim bỗng dưng đập thình thịch.
Anh vừa rồi là đang cười với mình sao? không ngờ anh ta lúc cười lại đẹp đến mê hoặc chúng sinh như thế.
Bác tài sau khi xách hai vali nhỏ của cô vào đến cửa vẫn nhìn thấy cô còn đứng bên kia xe nên vội lên tiếng.
“Tiểu thư, tôi nên đặt hành lý ở nơi nào?”
Cô bị bác tài làm cho giật mình, vội vàng đi theo ông ta vào nhà, vừa gọi Hàn Chí Dương.
“Dương tổng, tôi để hành lý ở đâu?”
Lúc này Hàn Chí Dương đã cởi áo khoát ra, áo sơ mi trắng càng làm cho anh trở nên trẻ trung, khuôn mặt không một chút nhược điểm khiến cho tim Lục An Kỳ lại đập nhanh.
“Mang lên cạnh phòng tôi đi.” Hàn Chí Dương chỉ bác tài nơi cất hành lý, sau đó hai tay đút vào túi quần đi tới gần cô nói.
“Nơi này một tuần nhân viên sẽ đến đây dọn dẹp hai ngày thứ hai và thứ năm, cho nên cô không phải làm việc nhà.”
“Thức ăn cô cứ nhìn theo bẳng thực đơn trong một tháng mà nấu, còn có, trong nhà này cô cần thứ gì điều có thể dùng, chỉ trừ phòng tôi, và thư phòng không được tuỳ tiện vào và không được dời đổi thứ gì trong đó.”
“Đã hiểu chưa?” theo lời anh, khi nói đến nơi nào, anh liền chỉ đến nơi đó hướng dẫn cho cô.