Đọc truyện Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em – Chương 17–Cô Ta Chắc Là Có Bệnh (2)
Tiếc Gia Cường đứng ngốc ở đó mất gần năm phút, mới bỗng nhiên lại bật cười thành tiếng, sau đó lắc lắc đầu rời khỏi hành lang đi đến phòng Hàn Chí Dương.
Anh đi tới thang máy dành riêng cho giám đốc bước vào bên trong, vừa đi anh vừa nghĩ đến cô gái lúc nãy, anh nhất định phải lên hỏi Hàn Chí Dương xem cô gái đó với anh ta là như thế nào?
Cửa thang máy vừa mở ra, anh liền bước tới chổ trợ lý Lục vừa lên tiếng.
“Trợ lý Lục hôm nay..” anh tính hỏi xem hôm nay Hàn Chí Dương có ở trong phòng không? Thì phát hiện người ngồi ở đó không phải trợ lý Lục mà là kế toán Phùng.
Tiếc Gia Cường hơi nhăn mi tâm lại một chút, rồi nói tiếp.
“Trợ lý Lục đâu, sao kế toán phùng lại ở nơi này?”
Phùng Tịch Nhiên nghe Tiếc Gia Cường hỏi mình, cho nên liền đứng dậy làm động tác chào, rồi mới nói.
“Tiếc Tổng chào ngài, trợ lý Lục không may gặp tai nạn khá nghiêm trọng, nên tạm thời tôi phải thay chổ trợ lý Lục a.”
Tiếc Gia Cường gật gật nhẹ đầu, sau đó hỏi lại kế toán Phùng.
“Dương tổng ở bên trong sao?”
Theo lời anh vừa hỏi, liền nghe Phùng Tịch Nhiên nói “Vâng.” anh không hỏi thêm gì, đẩy cửa đi vào trong. .
Cửa bị đẩy ra mà không báo trước, Hàn Chí Dương mi tâm chợt nhăn lại, anh vừa nhìn lên, tầm mắt nhìn thấy Tiếc Gia Cường miệng cười toe toét gọi tên mình.
“Dương tổng à, cậu biết bây giờ đã là 12giờ 30phút rồi không? Là giờ nghỉ ngơi đó, vẫn còn làm việc sao?”
Hàn Chí Dương không trả lời câu Tiếc Gia Cường vừa hỏi, mà lên tiếng cảnh cáo anh ta.
“Lần sau vào phòng nhớ gõ cửa, cậu chẳng lẽ cơ bản lịch sự tối thiểu củng không biết sao?”
Tiếc Gia Cường sớm đã quen với những lời nói này, nên cũng không để trong lòng, anh lại cười nói với Hàn Chí Dương.
“Vậy để tớ bây giờ trở ra ngoài gõ cửa một cái, rồi lại đi vào, cậu thấy như thế được chứ?” ha ha ha.
Hàn Chí Dương liếc anh một cái, làm cho Tiếc Gia Cường đang cười sằng sặc bỗng nhiên cảm giác được sát khí đang vây quanh, anh biết điều liền ngậm miệng lại, lúc này Hàn Chí Dương tay tiếp tục gõ gõ lên laptop mở miệng hỏi.
“Cậu tới đây có việc gì sao?” theo lời anh vừa hỏi, Tiếc Gia Cường mới nhớ tới mục đích mình tới đây, liền đi tới ghế ngồi đối với diện Hàn Chí Dương nói.
“Củng không có việc gì, chỉ định rủ cậu đi Kim Ngọc Mãn Đường ăn cơm..”
Sau đó nhớ tới cô gái vừa gặp khi nãy, anh liền chồm tới, kê sát khuôn mặt lại gần Hàn Chí Dương hỏi như dò xét.
“Lúc nãy tớ gặp một cô gái ở ngoài đại sảnh nói là tìm cậu, Hàn Chí Dương cậu và cô gái đó là như thế nào vậy? Sao cô ta lại tới tận công ty để tìm cậu a?”
Hàn Chí Dương trả lời cộc lốc: “Tớ không quan tâm những việc đó.”
Tiếc Gia Cường thấy Hàn Chí Dương là không muốn nói về vấn đề này, nên “ừm” trong miệng một cái, rồi lãng sang chuyện khác.
“Vậy tớ với cậu đi Kim Ngọc Mãn Đường ăn cơm đi.”
“Cậu ăn một mình đi, tớ đang bận, không rảnh đi với cậu.” Hàn Chí Dương không khách khí trả lời như đuổi khách.
“Không phải vậy chứ? Tớ vốn là định nhờ cậu giúp tớ xem qua một chút hợp đồng, nên mới mời cậu đi Kim Ngọc Mãn Đường ăn cơm đó mà.. Giúp đỡ bạn bè một chút đi aa..” anh cười tà mị với Hàn Chí Dương.
Mi tâm Hàn Chí Dương khẽ nhíu lại, anh ngừng động tác gõ vào bàn phím quay lại hỏi Tiếc Gia Cường.
“Là hợp đồng gì?”
Tiếc Gia Cường biết anh đã đồng ý đi ăn, vừa đứng dậy lôi kéo Hàn chí Dương lên theo, vừa nói: “Đợi ăn cơm rồi hãy xem.” rồi lôi kéo Hàn Chí Dương đi về phía cửa.
Tay đang anh kéo Hàn Chí Dương đột nhiên bị hất ra, anh theo bản năng xoay người lại nhìn người đàn ông đang nhăn trán đó đang lên tiếng.
“Tiếc Gia Cường cậu cũng là giám đốc của một công ty, mà sao cứ hành động như trẻ con vậy? Thử hỏi nhân viên làm sao phục cậu?” theo lời nói là động tác phủi phủi ống tay, chỉnh lại cổ áo, rồi mới dẫn đầu đi trước kéo cửa bước ra ngoài.
Tiếc Gia Cường nhìn một màn này liền cười sảng khoái, sau đó đi theo Hàn Chí Dương tới cửa thang máy. .