Đọc truyện Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em – Chương 126: CHƯƠNG 126 — GẢ TIỂU YÊN CHO PETER
Đường Chấn Long sau khi cùng Lục Dĩ Nam và mọi người ăn cơm trưa xong, liền bảo vợ Mộ Diệp pha cho ông một bình trà, rồi gọi Lục Dĩ Nam cùng ra ngoài hoa viên chơi cờ.
Lúc chơi được nữa ván, ông mới bắc đầu vào đề.
“Dĩ Nam, con thấy Tiểu Yên như thế nào?”
“Dạ, Bác nói Phi Yên sao? Ưm.. em ấy là một cô gái tốt, dễ thương, củng rất biết chuyện nữa.”
Ông đi thêm một nước cờ, rồi lại hỏi.
“Vậy theo con nói, Tiểu Yên đã có thể làm một người vợ tốt?”
Bàn tay đang cầm con cờ định di chuyển có chút ngừng lại, anh ngẩn đầu lên nhìn Đường Chấn Long một cái, mới di chuyển bừa nước cờ, nghi hoặc hỏi.
“Bác Đường không phải là..”
Đường Chấn Long gật gật đầu, vẻ mặt hài lòng nói.
“Ừm, Tiểu Yên củng đã không còn nhỏ nữa, phải tìm một người đàn ông tốt để chăm lo cuộc sống sau này cho con bé.”
“Bác Đường, thật ra con với..”
“Bác đã chọn được một người, cậu ta là giám đốc, lại rất có tài, Bác rất ưng ý cậu ta, bác sợ mình già rồi mắt kém, nhìn người sẽ không chính xác lắm, cho nên mới gọi con ra đây để nhìn giúp bác.”
Lục Dĩ Nam nghe được những lời này trong lòng thầm nghĩ, người bác Đường nói đến có lẽ là Peter, cho nên không nhịn được khẽ run một trận, trên mặt hiện rõ căng thẳng, hơi ngập ngừng lên tiếng.
“Phi Yên em ấy có đồng ý không bác?
Đường Chấn Long lấy con pháo của mình ăn mất con mã của Lục Dĩ Nam, cười sảng khoái nói.
“Tiểu Yên đứa trẻ đó rất nghe lời, chỉ cần bác đồng ý, thì điều sẽ ưng thuận theo lời bác.”
Sau đó đợi cho Lục Dĩ Nam đi thêm một nước nữa, ông bất ngờ cho xe tới chiếu tướng, Lục Dĩ Nam hoàn toàn không còn đường lui cho tướng, ông mới lại nói.
“Dĩ Nam à, hôm nay con chơi cờ không được tốt lắm nha, chưa được nữa giờ đã thua rồi.”
Vừa lúc đó, Đường Phi Yên trên tay mang theo một đĩa trái cây đi ra, cúi người, đặt xuống bên cạnh bàn cờ, vui vẻ nói: “Ba, anh Dĩ Nam, ăn trái cây đi.” rồi nhìn anh cười một cái thật ngọt, mới đi trở vào trong nhà.
Đường Chấn Long nhìn thấy Lục Dĩ Nam vẻ mặt khổ sở, nhìn theo bóng dáng của con gái mình, trông rất buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, làm ra vẻ mặt không hay biết gì, tiếp tục sắp lại những con cờ, vừa lên tiếng.
“Nào tập trung lại, chúng ta chơi lại một ván khác.”
Lục Dĩ Nam hơi kéo khoé môi cố nâng lên một nụ cười, tay sờ soạn sắp cờ, mắt thì đặt trên khuôn mặt của Đường Chấn Long thăm dò, do dự một chút mới quyết định nói.
“Bác Đường, con có một chuyện muốn nói với bác, thật ra con và Phi Yên đang..”
“À, Bác quên mất, Bác có một tấm hình của anh chàng đó, Dĩ Nam con xem xem, anh chàng đó thế nào?” Ông biết Lục Dĩ Nam là đang muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ cho tay vào túi lấy ra một tấm hình đưa cho anh.
Lục Dĩ Nam sợ bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội, nên không có đưa tay ra nhận lấy tấm hình mà đứng dậy, hơi cúi đầu xuống, trong giọng nói lộ rõ lo lắng.
“Xin Bác đừng gả Phi Yên cho Peter, con thật rất yêu thích em ấy, tuy con không giàu bằng anh ta, nhưng con hứa sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt, không để cho em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào dù là nhỏ nhất, con không thể sống mà không có Phi Yên.. con..”
“Tên tiểu tử này, bây giờ đã chịu thừa nhận rồi sao?”
Ách, lời nói này, chẳng phải đại biểu cho việc ông sớm đã biết, chỉ là không có đi vạch trần, mà muốn anh tự nói với ông sao?
Lục Dĩ Nam hơi ngây người ra, nhìn Đường Chấn Long đang cười sảng khoái, rồi giơ giơ tấm hình về phía anh: “Đúng ra con nên xem trước người trong đây là ai thì đã không sớm bị phát hiện.”
Bây giờ anh mới đưa hai tay về phía trước nhận lấy tấm hình, nhìn qua một cái, mi tâm hơi nhíu lại, thì ra anh chàng mà Bác ấy nói, là mình..
Sau khi hiểu rõ được ý tứ của ông, Lục Dĩ Nam mới ngại ngùng nâng mi mắt lên giải thích.
“Bác Đường, con thật không phải khi để bác nói trước, chỉ là con muốn đợi thêm một vài ngày nữa, chọn lúc thích hợp sẽ thưa với bác chuyện con và Phi Yên.. mong Bác tha lỗi cho con.”
Đường Chấn Long trên gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng: “Con ngồi xuống trước đi..” rồi đợi cho Lục Dĩ Nam ngồi xuống ghế, ông mới ôn tồn nói tiếp.
“Tiểu Yên từ bé đã được mẹ nó chiều chuộng, cho nên tính cách đôi lúc có chút ương bướng, nhưng niếu con chịu ngồi xuống, chỉ ra cái sai cái đúng, nó sẽ rất biết chuyện.. Bác biết con là một người tốt, lúc bác phát hiện ra hai đứa yêu nhau, bác thật rất vui, nhưng bác muốn ở con những lời nói vừa rồi, là để bác thật yên tâm giao nữa đời sau này của Tiểu Yên con.. Sau này, cực cho con rồi.”
Nghe những lời nói của Đường Chấn Long, anh trong lòng vô cùng cảm động, anh cảm thấy mình thật may mắn, khi được Đường Phi Yên yêu, được một người ba vợ tâm lý như thế.
Lục Dĩ Nam ngồi ngay thẳng lại đối diện với Đường Chấn Long nói thật nghiêm túc: “Bác Đường hãy tin con, con nhất định sẽ yêu và chăm sóc cho Phi Yên đến hết đời này.”
Đường Chấn Long vẻ mặt hài lòng, cười vui như ngày tết, gật gật đầu, rồi mới lại di chuyển một con cờ, nói.
“Dĩ Nam, con đặt sai vị trí con mã rồi, mau sắp lại rồi chơi một ván thật nghiêm túc nào.”
Lục Dĩ Nam bây giờ mới nhìn lại bàn cờ anh sắp, nhớ đến là do lúc nãy ông nói đến chuyện gả Đường Phi Yên, khiến anh không tập trung mà sắp nhầm chổ, anh lấp liếm gãi gãi đầu cười một cái rồi bắt đầu chơi một ván nghiêm túc với ông…