Đọc truyện Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em – Chương 1– Định Mệnh Mang Tên >
Hàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn.
Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ.
Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác.
Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được.
Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì.
Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi trên người cô gái đang ngồi dưới đường, vì đèn rọi thẳng như vậy, Hàn Chí Dương có thể nhìn thấy rất rõ, trên khuôn mặt cô gái đó đầy hai dòng lệ.
Anh vươn tay tới cửa xe ý định bước xuống, cô gái vốn đang ngồi bất động đưới đường, dường như ý thức được cái gì, bỗng nhiên lảo đảo đứng dậy, không nói câu xin lỗi nào, mà chạy qua phía đường đối diện..
Hàn Chí Dương nhìn theo bóng dáng cô gái đầy khó hiểu, đến lúc bóng cô gái dần khuất sau cánh cổng bệnh viện, anh mới mơ hồ đoán ra việc gì, anh rút tay đang vịnh ở cửa hông xe lại đặt lên ngực xoa xoa, vì va chạm lúc nãy làm ngực anh bầm tím đến khó chịu..
“alo Dương tổng, anh còn ở đó không?”
“alo?”
“alo?”
Lúc này Hàn Chí Dương mới không nóng không lạnh nói “thật xin lỗi, vừa xảy ra chút việc” rồi tiếp tục bàn việc với đối tác.
Lúc này đài radio trên xe Hàn Chí Dương vẫn đang hát du dương bài hát: > của Tiết Chi Khiêm…
Bạn biết không?
Duyên phận của chúng ta đôi khi, là gặp nhau, rồi cùng bên nhau trôi qua những ngày bình bình yên yên vô cùng hạnh phúc.
Nhưng củng có một loại duyên phận, chỉ là vô tình chạm mặt nhau một lần, chỉ là lướt nhẹ qua nhau, cho ta gặp nhau vào hoàn cảnh trớ trêu như thế, lại có thể là Định Mệnh, trốn củng không thoát.. gặp rồi liền không quên được. . .
*2 Năm Sau*
Chuông điện thoại vừa vang lên hai lần, đầu dây bên kia liền truyền đến một âm thanh trầm ấm quen thuộc.
“Kỳ Kỳ gọi anh có việc gì? anh đang bận…” Lục Dĩ Nam một tay cầm ống nghe điện thoại, một tay soạn văn kiện hợp đồng.
“Anh không biết ngày mai là ngày gì sao?” Lục An Kỳ trả lời có chút không vui.
Lục Dĩ Nam tay đang soạn văn kiện hợp đồng, mi tâm có chút nhăn lại, sau đó dường như là nhớ ra điều gì, liền hỏi lại Lục An Kỳ với giọng nói đầy vui vẻ.
“Kỳ Kỳ ngày mai là ngày em nhận bằng tốt nghiệp đại học phải không? Em thật đã tốt nghiệp đúng không Kỳ Kỳ”
Lục An Kỳ trả lời mang theo kiêu ngạo và có chút làm nũng với anh trai
“Aiiyo, cái đó không cần nghĩ củng biết, em đã quyết tâm thì bằng tốt nghiệp hạng Ưu này đối với Lục An Kỳ em mà nói là không việc gì.. Nhưng mà.. Em giỏi như thế, lấy được bằng hạng Ưu, vậy anh tính như thế nào đây aaaa…” Cô kéo dài chữ a phía sau nũng nịu
Bên đầu dây bên kia Lục Dĩ Nam cười sảng khoái trong điện thoại, đáp lại giọng ngọt muốn bao nhiêu cưng chiều liền có bấy nhiêu cưng chiều.
“Ok Ok, vậy chiều nay anh liền xin nghĩ phép hai ngày, sắp xếp công việc, sáng ngày mai trở về Đài bắc, tổ chức cho em một bữa tiệc hoành tráng, có được không aaaa..!” Anh củng cố ý kéo dài chữ a theo cô.
“Ok là anh nói đó nha.” Lục An Kỳ phấn khích trả lời, sau đó nhớ đến mấy lần trước bị anh trai lên tục thất hứa, liền nghiêm giọng nói với anh.
“Lần này anh không được thất hứa với em nữa đâu đó, ai thất hứa liền là tiểu cẩu.”
Lục Dĩ Nam nghe Cô Nói đến câu thất hứa là tiểu cẩu không nhịn được bật cười thành tiếng, sau lập lại lời cô vừa nói.
“Được, thất hứa liền là tiểu cẩu.”
Cô vừa định hỏi anh ngày mai anh về mấy giờ? thì nghe đầu dây bên kia có giọng nói mang chút gấp gáp gọi Lục Dĩ Nam ” Dĩ Nam, Dĩ Nam sao còn ngốc ở đây? Dương Tổng đang tìm anh đó..”
“Vâng tôi lập tức đến.” giọng Lục Dĩ Nam nhẹ vang lên.
Sau đó Lục Dĩ Nam vội nói vào ống nghe điện thoại với cô: “Kỳ Kỳ, anh đang có việc gấp, mai anh về sẽ gọi em, Gặp sau.!”
Lục An Kỳ củng nghe được đối thoại của anh với đồng nghiệp, nên vội đáp lại anh: “Được, gặp sau..”
Tắt cuộc gọi, Lục An Kỳ nằm trên sofa vừa xoay xoay điện thoại trên tay vừa tưởng tượng ra bộ dáng ngày mai khi anh trai cô trở về, nhìn thấy cô trong tay cầm bằng tốt nghiệp, sẽ vui vẻ xoa xoa đầu nhỏ của cô, nói với cô, anh rất hãnh diện tự hào về cô…
Nghĩ đến đây khoé môi nhịn không được cười rộ lên, làm cho đôi lông mày xinh đẹp của cô củng cong cong lên…