Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 115: Sâu lông và bé tằm


Đọc truyện Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi – Chương 115: Sâu lông và bé tằm

Ba người Hiên Khâu Thiên Giác đắc tội tử Lạc gia, trước đó Lạc Giang Hách đã nói, ba người Hiên Khâu Thiên Giác vừa rời khỏi Phỉ Thúy Châu thì sẽ bị Lạc gia công kích cũng không phải nói chơi.

Cho nên Đường Ất mới có thể quyết định tách khỏi ba người Hiên Khâu Thiên Giác, ông ta đoán được ba thầy trò này tiến vào Phỉ Thúy Châu là có dự định riêng, bởi vậy không tiện đồng hành, mọi người Đường gia cũng không ngăn cản.

Hiên Khâu Thiên Giác tiếp nhận ý tốt của Đường Ất, mọi người Đường gia mới xoay người đi vào rừng rậm, trong lúc nhất thời, trên cát mịn màu trắng sạch sẽ chỉ còn lại ba người Hiên Khâu Thiên Giác.

“Sư phụ, chúng ta cũng đi thôi.” Long Tiểu Chi nhìn qua mảnh rừng xanh như ngọc trước mắt, như nhìn chằm chằm một bàn thức ăn ngon đang chờ được nhấm nháp, ánh mắt nhỏ phát sáng, còn đi nơi nào, đương nhiên là đi theo Mặc Bạch.

Ba thầy trò cũng bước vào trong rừng, sau khi bước vào rừng rậ, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái kì lạ đó càng rõ ràng, có lẽ là bởi vì giữa đất bồi, trong nhẹ nhàng khoan khoái có hòa lẫn nhu hòa ấm áp, thiếu một chút mát lạnh.

Dưới chân là tầng lá rụng, đạp lên sẽ vang lên tiếng động xào xạc, rừng rậm Phỉ Thúy Châu vô cùng tươi tốt, giữa cành lá rất ít chỗ cho ánh mặt trời rơi xuống, rừng rậm trong này mặc kém sơn mạch Hằng Đoạn, nhưng sức sống vẫn bừng bừng.

Sau khi tiến vào rừng rậm, bên ngoài rừng rậm đã có thể thấy rất nhiều linh thực, từ thường gặp đến hiếm có, đều có thể nhìn ra thấy, quả thật đã có rất nhiều năm không ai vào Phỉ Thúy Châu, mới khiến linh thực giống an nhàn sinh trưởng như vậy, trừ điều đó ra, cũng có thể nhìn thấy quặng sắt, quặng đồng và các loại linh quáng, thậm chí bởi vì có tuổi thọ quá lớn, linh quáng cũng không có bị chôn dưới đất, mà là trực tiếp bại lộ trên mặt đất.


Bởi vì có Mặc Bạch ở đây, cùng nhau đi tới trừ linh vật đã khai trí, thu hoạch của ba thầy trò có thể nói khá dồi dào, từ tình trạng này, chia đường mà đi là đúng, thế này có thể khiến việc thu thập vật tư được tốt hơn, dù sao người đi vào cũng chỉ có như vậy, mà Phỉ Thúy Châu dù sao cũng từng chứa một quốc gia, diện tích rộng lớn có thể nghĩ, muốn thu thập Phỉ Thúy Châu không còn, hiển nhiên không có khả năng.

Dọc đường đi, Long Tiểu Chi cũng hỏi thăm nguyên nhân Hiên Khâu Thiên Giác chọn chia đường, thật ra Long Tiểu Chi có thể đoán được một phần, nhưng nàng tin tưởng, suy tính của Hiên Khâu Thiên Giác chắc chắn toàn diện hơn, hơn nữa có một số việc nàng có cảm giác Hiên Khâu Thiên Giác đã đoán được chuyện gì.

Hiên Khâu Thiên Giác cũng không có giấu giếm Long Tiểu Chi và Mặc Bạch, giải thích rõ dự đoán của mình.

“Cho nên chuỗi dấu chân kia là có người cố ý để lại?” Long Tiểu Chi cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao trong Phỉ Thúy Châu không hạn chế bay trên không, nếu như có người lặng yên không một tiếng động đến Phỉ Thúy Châu trước bọn họ một bước, hoàn toàn có thể không để lại bất kỳ dấu vết nào mà ngự không bay vào trong rừng, ẩn núp trong bóng tối như thế, hiển nhiên càng có lợi.

“Đây chỉ là một mặt, vi sư để ý thân phận của người này hơn, Tiểu Chi còn nhớ Nhiếp Ngô đã từng nói, là bị người ta sai khiến tới lấy huyết mạch hai nhà Lạc Đường, mà người đó là một nữ tử, còn hướng dẫn nàng ta khế ước với Hào Liễu, như vậy con hai nhà Lạc Đường có ý nghĩa đặc biệt gì đó, vi sư chưa có đầu mối gì, nhưng giờ nhìn lại, chỉ sợ điều kiện đi qua Long Quyển đại trận là huyết mạch hai nhà Lạc Đường.”

Long Tiểu Chi sờ mình cằm nhỏ suy tư, mặt Mặc Bạch không chút thay đổi lắng nghe, ánh mắt ngẫu nhiên sáng lên, bóng dáng lập tức biến mất, một lát sau vẻ mặt vui vẻ xuất hiện, Long Tiểu Chi lập tức mở bàn tay nhỏ của mình ra, Mặc Bạch đơ mặt giao nộp vật tốt nhất mình thu được vào tay Long Tiểu Chi, từ động tác thuần thục của hai người, hiển nhiên tình huống thế này đã duy trì khá lâu.

Long Tiểu Chi vừa làm phong phú linh phủ của mình, vừa nói.”Nhưng sư phụ ơi, nói thế này cũng không thông, dù là từ lịch sử hay là từ thoại bản cũng có thể nhìn ra được, Thương An quốc trong Phỉ Thúy Châu đã từng là tiền thân Thương Lăng quốc bây giờ, nói cách khác trong tam đại thế lực, liên lạc thân mật nhất với Phỉ Thúy Châu hẳn là Thương Lăng quốc mới đúng, vì sao điều kiện thông qua Long Quyển trận lại là huyết mạch Đường gia và Lạc gia?”


“Xem ra tam đại thế lực đều không đơn giản, nên vi sư mới quyết định tách ra mà đi, nếu như Đường gia có liên quan mật thiết với Phỉ Thúy Châu, bọn họ cũng sẽ tìm cơ hội hành động một mình, còn Thương Lăng quốc, chắc hẳn đang đi tìm kẻ để lại dấu chân kia, có lẽ có thỏa thuận ngầm gì đó.”

Sở dĩ Hiên Khâu Thiên Giác quyết định tách khỏi Đường gia, nguyên nhân chủ yếu nhất là đoán được tam đại thế lực đều có quan hệ mật thiết với Phỉ Thúy Châu, hơn nữa chân tướng có thể chênh lệch với sách sử khá xa, lịch sử Thương An quốc rất xưa, thậm chí cổ xưa hơn cả Linh Tịch, Hiên Khâu, thành cổ thế này ẩn núp quá nhiều điều không biết, mà không biết thường thường ý nghĩa nguy hiểm, nhất là đối với người ở trong đó.

Mặt khác, cũng xuất phát từ suy tính sưu tầm vật tư, có Mặc Bạch ở đây, nếu quả thật đi cùng Đường gia, có thể Đường gia phải tay không mà về, như thế rất dễ trở mặt thành thù, có thể nói lợi không bằng hại.

Còn có một điều, là người để lại dấu chân kia, người này đến Phỉ Thúy Châu trước bọn họ một bước, rất có thể nhằm vào Thương Lăng và Đường gia, thế nên ba người Hiên Khâu Thiên Giác hành động đơn độc thành một chuyện xấu, có thể làm cho người kia cố kỵ mấy phần.

“Ý của sư phụ ý người để lại dấu chân nhân kia cũng không quá hiểu rõ Phỉ Thúy Châu, chỉ là nắm giữ cách thức tiến vào Phỉ Thúy Châu, mà sau khi vào Phỉ Thúy Châu thì cần người dẫn dắt, hiện thời Thương Lăng quốc đuổi theo dấu vết của nàng, sau đó chỉ cần nàng lặng lẽ ẩn núp trong bóng tối, đi theo Thương Lăng quốc, dĩ nhiên sẽ tìm được điều nàng cần, vì sao người này lại biết được cách đi vào Phỉ Thúy Châu nhưng lại không hiểu bên trong Phỉ Thúy Châu nhỉ?”

“Có khả năng rất lớn, người này là người từ ngoài đến giống chúng ta, bởi vì một chút cơ duyên, biết rõ phương pháp thông qua Long Quyển đại trận, và xa lạ với Phỉ Thúy Châu.”  Nói tới chỗ này, cảm giác kỳ quái bị dẫn dắt lại xuất hiện lần nữa, mắt Hiên Khâu Thiên Giác chợt lóe qua một tia sáng lạnh, đến tột cùng là trùng hợp hay là cố ý? Từ hành trình Kính Đàm của bọn Tiểu Chi, hình như có một thế lực khác gây chuyện trong đó, rồi lại khéo đưa đẩy đến mức không nắm được một tia đầu mối, nếu như là vậy, vậy mục tiêu của bọn họ, rất có thể chính là cổ quốc Hiên Khâu Bắc Cảnh, trong những di chỉ viễn cổ này, lẽ nào liên quan gì đó đến nhau sao?


Không thể không nói, tư duy Hiên Khâu Thiên Giác vô cùng nhạy cảm, từ dấu vết để lại có thể liên tưởng đến những chuyện người thường không tưởng tượng nổi, mà những dự đoán này, cũng có thể gọi là tưởng tượng qua trực giác, thường thường vô cùng tinh chuẩn, ngay chỗ yếu hại.

“Vậy sư phụ, chúng ta đi tìm di chỉ Thương An quốc, nói không chừng sẽ có phát hiện.” Long Tiểu Chi vừa nói lời nói, vừa mở ra bàn tay nhỏ của mình ra lần nữa, Mặc Bạch ngoan ngoãn đặt một vật trên lòng bàn tay nàng, Long Tiểu Chi cảm thấy lòng bàn tay ngứa, hình như có thứ gì nhúc nhích, Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn.

“A! Sư phụ! Có sâu!” Một tiếng kêu sợ hãi cao vút lập tức lay động rừng rậm ngọc bích, truyền đi rất xa.

Một bàn tay Long Tiểu Chi quăng bay con sâu trong lòng bàn tay, cánh sau lưng bật ra, người đã khôi phục lại dáng vẻ bé nhỏ, bò đến trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác.

Mặc Bạch bị Long Tiểu Chi thét chói tai làm chấn động, yên lặng lấy xuống Kim Cát tằm bị quăng lên mặt mình, tiểu sư muội sợ sâu? Tiểu sư muội Tử Điệp sợ sâu? Tiểu sư muội tiến hóa từ sâu lông mà lại sợ sâu! Hiên Khâu Mặc Bạch đại khái cần rất lâu để tiêu hóa chuyện khiến hắn khó hiểu này.

Bước chân Hiên Khâu Thiên Giác cũng ngừng lại, hiển nhiên bị phản ứng tiểu đồ đệ nhà mình làm kinh hãi, nghiêng đầu nhìn Mặc Bạch ngốc tại chỗ, cũng thấy rõ con sâu kia, lại là Kim Cát tằm hiếm có, lập tức thấy dở khóc dở cười.

Bé tằm lúc nãy bị Long Tiểu Chi quăng bay cũng không cảm thấy mình bị ghét bỏ, vui vẻ vặn vẹo vặn vẹo bò trên bàn tay Mặc Bạch.


Long Tiểu Chi ngồi trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác, thấy thần sắc Mặc Bạch nghi ngờ, ngẩng cái đầu nhỏ lên hừ một tiếng.”Nó lớn lên quá xấu, hù đến Tiểu Chi.”

Mặc Bạch lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh, thì ra là như vậy, chắc lúc tiểu sư muội là sâu lông có tới năm màu sặc sỡ, cho nên Kim Cát tằm thế này tiểu sư muội mới cảm thấy xấu, Mặc Bạch cúi đầu chọc chọc bé tằm trong lòng bàn tay, ừ, màu của vàng ròng, vậy thì mình giữ lại đi, rồi tìm được con sâu lông nào đẹp mắt một chút cho tiểu sư muội.

Long Tiểu Chi đưa bàn tay nhỏ lặng lẽ vỗ vỗ ngực mình, an ủi trái tim nhỏ sắp sửa nhảy ra ngoài, chung đụng lâu, Long Tiểu Chi phát hiện, mình vẫn có thể hiểu tâm trạng của Mặc Bạch, sau khi phát hiện điểm này, Long Tiểu Chi phát hiện, thật ra vẻ mặt của đại sư huynh hàng năm mặt than vẫn rất phong phú, hơn nữa không cần nói gì, có thể hiểu đại sư huynh nhà mình đang suy nghĩ gì, Long Tiểu Chi tự hào nghĩ, mình khá hiểu rõ đại sư huynh.

Lúc này Long Tiểu Chi còn không biết, bởi vì mạnh miệng mình, từ đây đại sư huynh nhà mình có một loại chấp nhất với sâu lông năm màu sặc sỡ, mà từ đây mình cũng sẽ nhận được từng phần lễ vật “Ngạc nhiên mừng rỡ” do đại sư huynh nàng tự nhận là đã khá hiểu rõ đưa tới.

Trải qua chuyện này, Long Tiểu Chi danh chính ngôn thuận dựa vào đầu Hiên Khâu Thiên Giác, nhìn bé con đang yên lặng, cánh sau lưng cũng chậm rãi sáng lên, qua rất lâu mới biến thành áo choàng, từ điểm đó mà xem, quả thực Long Tiểu Chi đặc biệt sợ hãi các loại sâu.

Vì sao Long Tiểu Chi lại sợ sâu? Bởi vì linh chi cũng sẽ có sâu đó, lúc Long Tiểu Chi vừa mới khai linh trí, mũ nấm non nớt từng bị lọt vào một con sâu tham lam gặm cắn, từ nay về sau, đối với loại sinh vật như sâu, Long Tiểu Chi là vô cùng sợ hãi, cũng may lúc trước có Long Phong Triệt, nên cũng không có bị sâu cắn nữa.

Ba thầy trò người cứ một đường thu thập, một đường tìm kiếm, chậm rãi đi vào trung tâm Phỉ Thúy Châu, hai ngày sau, bọn họ phát hiện một con sông nước ngọt, tính toán một chút, ba thầy trò dọc ngược dòng theo bờ sông, tìm kiếm tung tích Thương An quốc.

Trong sa mạc, nếu như có nguồn nước, thành trấn và thôn xóm nhất định sẽ xây dựa vào nguồn nước mà, đặc tính này vẫn áp dụng trong ốc đảo, quả nhiên, dọc theo đường, bọn họ phát hiện dấu vết rất nhiều thôn xóm và thành trấn, những kiến trúc này sau hơn vạn năm ăn mòn, đã có vẻ tương đối đổ nát, có những nơi không chú ý cũng sẽ không phát hiện trong này đã từng có thành trấn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.