Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 178: Thiên Đường Suy Tàn Mong Muốn Về Nhà


Bạn đang đọc Nhân Ngư Hãm Lạc FULL – Chương 178: Thiên Đường Suy Tàn Mong Muốn Về Nhà


178.

Thiên Đường suy tàn: Mong muốn về nhà
Bầu trời có tiếng ù ù đến gần, một chiếc máy bay chở khách theo đường đi tới sân bay Nha Trùng.
Hai người đem ba hộ gia đình cuối cùng thông báo, một ngày công tác rốt cục cũng kết thúc, Bạch Sở Niên muốn trở về căn hộ của mình, cùng Tất Lãm Tinh ở giao lộ tạm biệt.
Tất Lãm Tinh ở thành phố Nha Trùng còn chưa có nhà riêng, hắn cũng không muốn trở về tổng bộ, lúc này đêm khuya vắng vẻ, trên đường thỉnh thoảng sẽ đi qua một chiếc taxi có người, Tất Lãm Tinh rất muốn trở về nhà cha mẹ.
Nhưng nhớ tới cha đã ném hắn đến căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng, nói rằng nếu không huấn luyện đến mức có thể tự bảo vệ mình thì không được về nhà, chờ qua sinh nhật năm nay hắn là người đã thành niên rồi, hiện tại tuy rằng đã có chức vị ở khoa điều tra nhưng trên thực chiến vẫn không lên được, hắn cũng không muốn trở về, trở về không có ý nghĩa.
Người bán hàng rong ven đường công viên lén lút bán thuốc lá số lượng lớn còn chưa về nhà, Tất Lãm Tinh ở chung quanh bồi hồi trong chốc lát, hướng hắn mua một hộp, sau đó chạy biến đi như kẻ trộm, đến bến tàu ngồi xổm xuống, học theo bộ dáng Bạch Sở Niên rút ra một điếu cắn vào miệng rồi châm lửa.
Trong nháy mắt, khói hun đến mắt, đau rát, Tất Lãm Tinh nhắm mắt lại, mí mắt chậm rãi đỏ lên.
Thứ này là đắng, hương vị dính trên đầu lưỡi phun ra cũng không sạch sẽ, cũng không có cảm giác đại não bị tê liệt, không rõ vì sao cha thích, chú Cẩm thích, Sở ca cũng thích, nếu như nói đây là thứ người lớn mới có thể cảm nhận được, nhưng Sở ca cũng là một đứa trẻ mà.
Tất Lãm Tinh đẩy hộp thuốc lá và bật lửa ra xa ngồi xếp bằng ở bến tàu, nhìn đèn trên bờ biển từng cái một tắt đi.
Điện thoại di động trong túi rung rung, Tất Lãm Tinh kinh hãi một chút, là một cuộc gọi video, ghi chú người gọi tới là A Ngôn.

Hắn nhanh chóng nhận máy, phía đầu bên kia video cho thấy Lục Ngôn cũng ở bên ngoài, xem ra đang chạy đi, lỗ tai thỏ trên đầu bởi vì đi quá nhanh mà nhảy lên.
“Em lại đổi tên rồi, Mãnh nam soái thỏ nâng được 300 cân* cà rốt…!Cái ID này gọi là loại ID gì chứ.”
*Bên trung 300kg=150kg bên VN
“Ai da, điều đó không quan trọng.

Tôi vừa trở về trụ sở chính, sao anh không có ở đó vậy?”
“Em về đó thăm tôi sao?”
“Tránh ra, ai thăm anh chứ, tôi cũng có nhiệm vụ.


Hơn nữa có một số việc tôi phải trở về tìm Bạch Sở Niên hỏi cho rõ ràng, nhưng anh ta thế nào lại cũng không có ở đây.”
“……!À.”
“Anh làm trò gì đấy, tôi còn chưa hết giận đâu, tôi trở về chính là muốn tẩn cho anh một trận, vì sao anh lại có lệ với tôi như vậy?”
“Em ở đâu đấy, em nghe tôi giải thích cái đã.”
“Anh không cần giải thích, tôi nhìn thấy anh rồi.”
Tất Lãm Tinh quay đầu lại, dưới ánh đèn đường ảm đạm, omega thỏ mặc áo màu xanh nhạt áo cộc tay cùng quần công sở đứng ở đó đang nhìn hắn từ xa.
Tất Lãm Tinh vừa đứng lên, Lục Ngôn giẫm lên ván gỗ chân rung động chạy về phía bến tàu, một cú lao phi mã đập vào trong ngực Tất Lãm Tinh.
Hai người cùng nhau ngã về phía sau, ngón tay Tất Lãm Tinh duỗi dài, dây leo quấn quanh cột sắt chịu lực, vững vàng đem thân thể nghiêng ngả kéo trở về.
“Tôi biết anh ở chỗ này, mỗi lần thi xong anh đều đến đây ngẩn người.” Trên đường, bục giảng và tàu điện ngầm đều đang phát tin tức khủng bố hôm nay, Lục Ngôn cũng đại khái hiểu rõ tình huống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Tất Lãm Tinh ôm lấy cậu, cằm đặt trên đỉnh đầu xù lông của cậu.
“Anh khóc sao?” Lục Ngôn nghi hoặc đánh giá hắn, lại nhìn thấy hộp thuốc lá và bật lửa chất đống cách đó không xa, dường như thoáng cái từ trong không khí ngưng đọng cảm nhận được áp lực của Tất Lãm Tinh.
“Đây là một nghề dễ bị hiểu lầm.” Tất Lãm Tinh đỡ bả vai cậu nói: “Cũng may, hôm nay em không có ở đây.”
“Tốt chỗ nào chứ? Nếu tôi ở bên anh thì anh sẽ không lén lút trốn đi và buồn như này.”
“Bây giờ tôi không muốn về nhà.” Lục Ngôn buông tay đứng, trán dán lên ngực hắn: “Tôi đến nhà anh ở.”
“Tôi cũng không muốn trở về.”
“Vậy chúng ta đi quán bar…” Lục Ngôn thốt ra lại bị Tất Lãm Tinh che miệng: “Đến phòng làm việc của Sở ca ngủ, em ngủ trên giường sofa, tôi ngủ dưới sàn.”
“? Anh không đi bar sao? Nhà của bạn cùng lớp của tôi mở bar, ở đó có trà trái cây khúc côn cầu trên băng siêu ngon, còn có giòn giòn nữa.”
“……”
“……”
“Anh cho rằng tôi muốn đi đâu?” Lục Ngôn nghiêng đầu hỏi.

Tất Lãm Tinh bỗng nhiên khom người xuống, lòng bàn tay che trên môi Lục Ngôn, khẽ hôn mu bàn tay mình một cái.
Lục Ngôn trợn to hai mắt, tai thỏ bắt đầu cuộn lên trên, cuối cùng quấn lấy khuôn mặt nóng bỏng, buồn bực đột nhiên bốc khói bên trong.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Sở Niên lái xe đến gara ngầm của tổng bộ, cùng Rimbaud lần lượt từ ghế lái và ghế phụ đi xuống, đuôi xe lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện một con búp bê đứng thẳng.
“Lúc mới lùi xe còn chưa có.” Bạch Sở Niên đánh giá bốn phía, phụ cận có người, hắn nhất định có thể nghe được tiếng bước chân, con búp bê vải này tựa hồ là đột nhiên xuất hiện.
Con búo bê cao 30cm, trên người mặc váy đỏ flanen, đeo một cái túi chéo phối với váy, ngũ quan sống động như thật, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam nhạt của nó, luôn cảm thấy rằng nó cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Rimbaud muốn đến gần để xem, được Bạch Sở Niên kéo trở lại: “Nhỡ may có bom thì sao, đừng đi.”
Con búp bê kia giống như có linh tính, máy móc xoay chuyển khớp hình cầu của hai tay, từ trong túi đeo chéo của mình lấy ra một món đồ.
Đó là một ống tiêm trong suốt chứa chất lỏng màu cam.
Hai người liếc nhau một cái, bọn họ đều biết loại dược tề này.
“Thuốc dinh dưỡng NU (Nutrition).”
Búp bê nhân tạo đặt ống trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, ống dịhc hình trụ liền lăn xuống dưới chân Bạch Sở Niên.
Khi nhiệm vụ hoàn thành, con búp bê nhảy ra khỏi cửa chính của nhà để xe.
Bạch Sở Niên nhặt ống dịch lên, cọ cọ bụi trên ống tay áo, xác nhận dưới ánh sáng một chút về chất lỏng màu cam bên trong, đích thật là thuốc dinh dưỡng mà bọn họ từng thường xuyên tiêm ở cơ sở nuôi dưỡng.
“Dùng con rối làm sứ giả, nhìn thế nào cũng là do người làm con rối đang điều khiển.”
Còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu thì một chiếc BMW 760 chậm rãi chạy vào, không biết hôm nay là ngày gì, chú Cẩm bình thường nếu chỉ đưa hội trưởng đi làm thì sẽ không lái xe vào gara.
Lúc Lục Thượng Cẩm mở cửa xe cho Ngôn Dật có vẻ rất vui vẻ, vừa vặn nhìn thấy Bạch Sở Niên, lại nhìn thấy Rimbaud từ sau lưng ôm cổ Bạch Sở Niên quấn quanh người hắn, biểu tình vui vẻ lại trở nên có chút khó chịu.

Luôn cảm thấy đứa con trai ngoan của mình làm bạn với một thằng nhóc ngổ ngáo hoang dã, dẫn hài tử đi hút thuốc, uống rượu, xăm hình, bấm khuyên tai, đeo vòng cổ, còn nhuộm đầu thành màu trắng, chính là tên học sinh cá biệt mà.
“Anh ngoan một chút.” Bạch Sở Niên nhỏ giọng dặn dò Rimbaud: “Nhớ gọi là chú.”

Rimbaud nhẹ giọng cười nhạo: “Tôi mà gọi, người ta nhận được sao?”
“Haiz anh thật là, đừng lúc nào cũng chọc trưởng bối mất hứng.”
Rimbaud gật đầu phụ họa, gật băng tay lên: “Được, tôi đi cảnh cáo tiểu tử kia không được chọc tôi mất hứng.”
“……!Quay lại đây!”
Mặc dù Lục Thượng Cẩm dù có nhìn không quen Rimbaud như thế nào, trên mặt cũng sẽ không biểu hiện quá mức khó chịu, bốn người coi như hài hòa đi thang máy lên lầu, Lục Thượng Cẩm cùng Bạch Sở Niên đứng ở phía trước, trên cánh tay Ngôn Dật treo âu phục của mình đứng ở vị trí dựa vào phía sau, Rimbaud từ sau lưng treo trên người Bạch Sở Niên, tương đương với cùng Ngôn Dật song song.
Rimbaud hai tay thân mật ôm alpha của mình, đuôi cá len lén quấn quanh thắt lưng Ngôn Dật, búng búng tai thỏ lông xám mềm mại giữa tóc anh, Ngôn Dật không thèm để ý, hơi lắc lỗ tai bên phải một chút.
Lục Thượng Cẩm cảm giác được một loại không khí quỷ dị, quay đầu lại lãnh đạm liếc Rimbaud một cái, thấy nhân ngư ở trước mặt mọi người cả người quyến rũ quấn quanh trên người Tiểu Bạch nhà mình, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nhưng Rimbaud lại mở miệng trước: “Tôi ôm tiểu A của tôi, anh có ý kiến gì sao? Tôi không chỉ ở chỗ này ôm, lát nữa tôi còn muốn hôn nữa.”
Thanh âm của anh cũng không ôn nhuận mềm mại như omega, mà là từ tính trầm thấp, mang theo một loại uy nghiêm cùng thân phận xứng đôi ở bên trong.
Bạch Sở Niên véo đuôi Rimbaud một cái: “Nói cái gì đấy!”
“Hừ.

Nghe nói tối hôm qua Lục Ngôn đã trở về mà lại không thèm về nhà, cánh cứng rồi đấy.” Lục Thượng Cẩm lười chanh chấp với một con cá nhìn qua đồng hồ: “Cũng không biết gọi điện thoại, vẫn là Tiểu Hạ cố ý dặn dò một tiếng nó đa về rồi tôi mới biết tin.”
“Không có việc gì, Lãm Tinh có chìa khóa dự phòng văn phòng của cháu, hai người bọn họ không rơi rớt xó nào được đâu.”
Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn từ khi sinh ra đã chơi với nhau, có Lãm Tinh chiếu cố, Lục Thượng Cẩm cũng yên tâm.
Đi ngang qua phòng làm việc của Bạch Sở Niên, Lục Thượng Cẩm bảo Bạch Sở Niên gọi bọn họ ra.
Bạch Sở Niên phát hiện cửa không khóa mà chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy một khe hở, chỉ thấy đệm sô pha được tháo xuống trải trên mặt đất, Tất Lãm Tinh ngủ trên đệm, Lục Ngôn chỉ còn lại chân trên gác lên sô pha, hơn phân nửa thân người đều đặt trên người Tất Lãm Tinh, ngủ như một con thỏ chết.
Bạch Sở Niên lập tức thu hồi chân bước vào ngưỡng cửa, nói bên trong không có ai, dụ chú Cẩm đến văn phòng hội trưởng chờ bọn họ trước, nói hết lời mới khuyên chú Cẩm đi được.
Chờ chú Cẩm đi rồi, Bạch Sở Niên mới lau mồ hôi mở cửa đi vào.
Hai đứa nhóc còn đang ngủ, đá cũng đá không tỉnh.
Rimbaud từ trên vai Bạch Sở Niên thò đầu ra: “A, hưởng tuần trăng mật.”
“Này này, tên ngu nào dạy anh từ này đấy, đừng có mà nói lung tung.”
Trên mặt đất ném rất nhiều hộp thức ăn nhanh đóng hộp, còn có bốn cái lon nước Rio, Bạch Sở Niên khom lưng nhặt lên nhìn lướt qua: “Hai đứa nhỏ này, trộm uống rượu cũng chỉ dám trộm uống loại này.”
Đặng: Nước Rio là một loại rượu hoa quả có độ cồn rất nhẹ, như rượu Sochu của Hàn.


Ở VN cũng nhập khẩu loại này lon cao như lon coca ấy, giá bán tầm 35k.
“Đứng lên đi.” Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống đẩy đầu Lục Ngôn: “Nước miếng cũng sắp chảy vào mặt Lãm Tinh rồi.”
Tất Lãm Tinh lập tức bừng tỉnh, Lục Ngôn còn mơ màng màng, Rimbaud nằm sấp trên sô pha, chuyên chú chơi lỗ tai thỏ của Lục Ngôn.
Bạch Sở Niên không có thời gian chăm sóc bọn họ, ngồi xuống trước máy tính, chụp ảnh thuốc dinh dưỡng lấy từ gara dưới lòng đất gửi cho bác sĩ Hàn, sau đó bảo Tất Lãm Tinh đưa lên lầu kiểm tra.
“A, tôi lập tức đi ngay.” Tất Lãm Tinh dụi dụi mắt, đứng lên liền đi đưa đồ.
“Những thứ mà người làm con rối đưa tới, tôi đã sai người đưa qua cho khoa kiểm tra, anh thử xem xem có vấn đề gì không đi.

Tôi không biết hắn ta có ý đồ gì nữa.”
Một lát sau Hàn Hành Khiêm trả lời: “Nhận được rồi.

Đích thật là thuốc dinh dưỡng NU, loại dược tề này chứa chất dinh dưỡng tối ưu cho cơ thể thí nghiệm cho trẻ ăn và thời kỳ nuôi dưỡng, cơ thể thí nghiệm bình thường muốn sống sót có thể chỉ ăn vô cơ hoặc thức ăn của con người, nếu muốn đạt được thực lực cường hóa, như vậy có ba biện pháp, ăn đồng loại, ăn con người và tiêm thuốc dinh dưỡng, mỗi thí nghiệm thể trung bình phải sử dụng ba ngàn dược tề dinh dưỡng mới có thể đạt tới trạng thái cường hóa nhất.”
“Người làm con rối đại khái là muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta nên cho các thí nghiệm thể ăn thuốc dinh dưỡng.”
“Nguyên liệu của loại dược tề này rất phức tạp, bởi vì một số nguyên liệu khan hiếm cùng vận chuyển khó khan dẫn đến sản lượng cũng không cao, hơn nữa chỉ có thể dùng trong thí nghiệm, bằng sáng chế loại dược tề này nằm trong tay viện nghiên cứu 109, cả thế giới chỉ có bọn họ mới có thể làm, cũng chỉ có bọn họ mới làm được.”
“Ha, tôi lại có kế hoạch mới rồi, lần này nhất định có thể kéo sụp được viện nghiên cứu.”
Bạch Sở Niên đang trầm tư trong kế hoạch mới của mình, trên bàn bỗng nhiên bị vỗ mạnh một cái.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lục Ngôn hùng hổ đứng ở trước bàn, cậu ngủ lăn lộn đến mức tóc rối còn dựng thẳng trên đỉnh đầu, hai tay vỗ lên mặt bàn: “Lục Sở Niên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”
“Hả?? Cậu gọi tôi là gì?” Bạch Sở Niên đẩy ghế ngồi đứng lên: “Đừng không có việc gì tìm chuyện lung tung, tôi rất bận, giờ tôi sẽ đến văn phòng hội trưởng, vừa lúc cậu rảnh rỗi đến nhàm chán, cậu cũng đi theo tôi luôn đi.”
Bạch Sở Niên đi tới cửa, Lục Ngôn liền vây cửa lại, hai tay chặn cửa, bi ai lớn tiếng nói: “Bọn họ chưa từng nói qua sao, tôi là anh trai của anh!”
Tay đang nắm cửa của Bạch Sở Niên cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Sau đó hắn túm lấy hai lỗ tai thỏ của Lục Ngôn nhấc cậu lên, mặc cho Lục Ngôn lơ lửng trên không trung đá loạn xạ.
Bạch Sở Niên đem tay còn lại lấy điện thoại ra phát đoạn ghi âm tin nhắn gửi đi: “Lão Hà, anh dạy điên một học sinh của tôi rồi, mau bồi thường cho tôi hai trăm, bằng không việc này không xong đâu!”
Rimbaud ngồi trên ghế sofa xem náo nhiệt, thuận tiện thu hộp thức ăn đóng hộp cùng chai nước giải khát và thùng rác vào miệng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.