Đọc truyện Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm] – Chương 6
Vài đại hán ngã trên mặt đất, Diệp Bạch đứng ở giữa bọn họ, nhìn thấy Lý Sùng Duyên nhìn mình, tựa hồ còn cảm thấy có chút kiêu ngạo nhỏ, không tiếc cong khóe miệng với Lý Sùng Duyên, hơi hơi mỉm cười.
Cho dù Thái Tử gia Lý gia kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua chuyện một thiếu niên thanh tú chỉ trong vài giây lật tay đánh ngã bảy tám đại hán bao giờ cả. Lý Sùng Duyên không khỏi nhíu mi, nhìn chằm chằm cậu nheo nheo mắt.
Anh hiển nhiên là không tin Diệp Bạch có giá trị vũ lực bạo biểu như vậy, còn tưởng rằng đây là Diệp Bạch tìm người thực hiện kế hoạch, đừng quên chức nghiệp của Diệp Bạch chính là diễn viên. Thông đồng thu mua một vài người tới diễn một vở diễn, để cho Lý Sùng Duyên mang ơn đội nghĩa.
Lý Sùng Duyên nói với bảo tiêu của mình: “Gọi điện thoại gọi người tới, đem những người này mang đi trước, hảo hảo điều tra một chút.”
Bảo tiêu không dám chậm trễ, lập tức đáp lời liền gọi điện thoại gọi người tới thu dọn tàn cục.
Diệp Bạch không được Lý Sùng Duyên khen ngợi, cũng không thèm để ý. Ngược lại Diệp Thất Chỉ và Triệu Ngọc Dao phía sau cậu lại kinh hồn chưa định, lúc này mới phản ứng lại, nhìn bảy tám nam nhân ngã trên mặt đất, cũng không dám đi qua, tuy rằng đã tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn hoàn toàn không biết đã xảy ra sự tình gì, này hết thảy cũng quá nhanh rồi!
“Lại đây.” Lý Sùng Duyên hướng vẫy vẫy tay về phía Diệp Bạch, thanh âm không mặn không nhạt.
Vì thế Diệp Bạch liền cứ như vậy vô cùng cao hứng chạy qua đó, có vẻ đặc biệt nghe lời ngoan ngoãn, đi theo Lý Sùng Duyên vào cửa sau xe.
Chờ cậu ngồi xong, cửa xe đóng lại bỗng nhiên mới nhớ tới, hỏi: “Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy? Sư tỷ của tôi còn ở dưới.” Diệp Bạch nói ghé vào cửa kính mắt trông mong nhìn Diệp Thất Chỉ bên ngoài xe.
Lý Sùng Duyên nói: “Mang cậu đi nơi cậu sau này sẽ ở. Người đại diện cùng trợ lý của cậu sẽ liên hệ với cậu sau.”
Xe chạy Diệp Bạch liền thành thật. Lý Sùng Duyên ngồi ở bên trái hàng sau xe, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Diệp Bạch, trong xe đặc biệt sạch sẽ, Thái Tử gia có thói ở sạch, người hầu tự nhiên là quét tước không gian trong xe một ngày ba lần. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Sùng Duyên tựa hồ lại ngửi thấy cổ hương vị ngọt kia, giống hệt như hương vị ở trong gian phòng tắm.
Lý Sùng Duyên không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Bạch một cái, chẳng lẽ là mùi nước hoa đặc thù trên người Diệp Bạch? Cảm giác loại hương vị này đặc biệt thần kỳ, có một loại nói không nên lời…… Câu nhân?
Bản thân Diệp Bạch lại không ngửi được hương vị gì cả, đang cầm di động gửi tin nhắn cho Diệp Thất Chỉ, nói cho cô không cần lo lắng gì đó.
Cậu đang gửi tin nhắn, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm không vui của Lý Sùng Duyên nói một câu, “Đây là chuyện gì?”
Diệp Bạch vô tội vừa ngẩng đầu, theo ánh mắt của anh, thì ra là phía sau lưng ghế điều khiển phụ có cái một cái dấu chân không mấy thu hút, hẳn là lúc Diệp Bạch lên xe, không cẩn thận đá phải, liền để lại một ấn ký màu trắng đó. Diệp Bạch tâm nói ánh mắt của Lý Sùng Duyên sao lại tốt như vậy nhỉ.
Lý Sùng Duyên mới vừa rồi còn cảm thấy không khí có chút kiều diễm, càng nhìn Diệp Bạch càng cảm thấy thuận mắt, kết quả duy trì không quá ba giây đồng hồ, vừa nhìn thấy cái dấu chân kia mặt anh liền đen lại, cắn răng nói: “Lấy giấy lau khô.”
Diệp Bạch: “……”
Bảo tiêu ngồi ở ghế phó điều khiển nghe được thanh âm tức giận của lão bản, nhanh chóng ngựa quen đường cũ lôi vài cái hộp khăn giấy lớn đưa cho Diệp Bạch, cái gì mà khăn ướt khăn tay rồi cả khăn lông, xem ra là để phòng bị.
Diệp Bạch yên lặng một bên lau một bên cho thuộc tính quy mao của Lý Sùng Duyên đầy điểm.
Xe chạy khoảng một giờ, Diệp Bạch bị lắc nhè nhẹ, rất nhanh đã ngủ rồi. Kết quả ngủ đến mơ mơ màng màng, đầu thế nhưng lại dựa trên vai Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên thiếu chút nữa liền phát tác, chỉ là quay đầu sang, nhìn thấy gương mặt trắng nõn kia của Diệp Bạch, lông mi thật dài theo hô hấp mà run lên. Cổ hơi thở thơm ngọt kia, giống như được tăng thêm, quanh quẩn ở chóp mũi Lý Sùng Duyên, làm trong lòng anh ngo ngoe rục rịch nói không nên lời. Tự hỏi vài giây, sau đó phá lệ không có tức giận nữa, tùy cậu dựa vào mình ngủ.
Xe chạy tới nơi, dừng lại, Diệp Bạch còn chưa tỉnh lại, tựa hồ là ngủ rất say. Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã bị Lý Sùng Duyên ôm vào biệt thự.
Diệp Bạch cảm thấy trên mặt có chút ngứa, không khỏi giơ tay xoa xoa đôi mắt, liền sờ đến một vật mềm mụp lông xù xù còn rất ấm áp. Trợn mắt nhìn lên, một cái mặt lớn cơ hồ là dán trên mặt mình, cư nhiên lại là một con Husky.
Diệp Bạch chớp chớp mắt, sau này xê dịch thân thể, một cái xê dịch này thiếu chút nữa là làm cậu từ trên sô pha rơi xuống. Lại nhìn lên, thì ra đã không còn ở trong xe nữa. Bản thân đang nằm ở trên một cái sô pha phi thường to rộng, con chó lớn vẫn luôn ghé vào bên cạnh mình nhìn mình.
Cũng may Diệp Bạch không có sợ chó, bằng không nhất định đã bị hù chết rồi.
“Diệp tiên sinh ngài tỉnh rồi.” Người hầu nhìn thấy Diệp Bạch tỉnh, nhanh chóng đi tới, “Đại thiếu gia đem ngài đến đây, nói là khi ngài tỉnh thì mang ngài đi tắm rửa, đại thiếu gia còn đang ở trên lầu chờ ngài đấy.”
“Lý Sùng Duyên?” Diệp Bạch dò hỏi một tiếng, sau đó liền gật gật đầu.
Lý Sùng Duyên mang cậu tới đây, thấy cậu ngủ say như chết nên không gọi dậy, chẳng qua lại ghét bỏ cậu không tắm rửa trên người không sạch sẽ, cho nên mói cho người đem cậu ném ở trên sô pha phòng khách tầng một, phân phó người nhìn Diệp Bạch, nhất định phải bảo cậu tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh trở lên tầng.
Diệp Bạch đi theo người hầu đi phòng tắm tầng một, vừa đi một bên giơ tay đỡ cổ, mới ngủ trên sô pha một hồi mà đã bị sái cổ rồi. Trong lòng phun tào Lý Sùng Duyên, ở nhà lớn như vậy, cư nhiên lại không có cái giường có thể cho mình nằm sao……
Người hầu xả nước cho Diệp Bạch xong liền lui ra ngoài, Diệp Bạch lúc này mới nhớ tới, đưa tay sờ một cái, nước nóng hổi, vậy chẳng phải là ngâm mười phút liền sẽ biến thành nhân ngư sao? Cậu nghĩ nghĩ, dứt khoát cởi quần áo, nắm chắc thời gian, nhanh chóng tắm sạch trong năm phút đồng hồ, sau đó lau khô mặc áo tắm dài mà người hầu đưa cho cậu rồi đi ra.
Người hầu đứng ở bên ngoài, thấy cậu ra liền sửng sốt, nói: “Diệp tiên sinh có gì muốn phân phó sao?”
“Tôi tắm xong rồi.” Diệp Bạch thản nhiên nói.
Người hầu lại sửng sốt, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, nói: “Diệp tiên sinh, đại thiếu gia tương đối thích sạch sẽ, cho nên ngài hẳn là nên tắm thêm vài phút nữa đi. Nhiệt độ nước rất thích hợp, ngài không cần lo lắng sẽ bị lạnh đâu, tắm nửa giờ cũng không có vấn đề gì.”
“Chính là tôi lo lắng nước ấm quá thôi.” Diệp Bạch nói.
Người hầu không còn lời gì để nói, còn tưởng rằng Diệp Bạch đang càn quấy với mình, cuối cùng chỉ có thể lên lầu thuyết minh tình huống với Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên ở thư phòng, nghe xong lại cười, cũng đoán ra được bảy tám phần, “Cô dẫn cậu ta tới đây, đưa tới phòng tôi.”
Người hầu trong lòng kinh ngạc không ngừng, tâm nói đây là muốn đổi trời sao, đại thiếu gia chẳng lẽ là nhìn vừa mắt thiếu niên thanh tú kia, để bụng?
Diệp Bạch rất nhanh đã được mang theo đi lên, người hầu dẫn cậu vào phòng ngủ của Lý Sùng Duyên, liền cung kính lui ra ngoài. Lý Sùng Duyên tiến vào sau cậu, chỉ chỉ phòng tắm bên trong, nói: “Cậu có thể tắm rửa ở bên trong, không cần lo lắng cái đuôi của cậu, nơi này không có ai tùy tiện ra vào đâu.”
Diệp Bạch vừa nghe đôi mắt liền sáng, cao hứng đivào phòng tắm. Lý Sùng Duyên dùng phòng tắm, so với tầng một bên dưới thì khá hơn nhiều, cậu thả một bồn nước tắm, tràn đầy, sau đó ngồi xuống, cổ họng thoải mái mà thở dài một tiếng.
Lý Sùng Duyên ngồi ở trên sô pha ngoài phòng ngủ, rất nhanh đã ngửi được hơi thở thơm ngọt dày đặc, rất rõ ràng có thể cảm giác được là từ phòng tắm phát ra. Trong lòng anh không khỏi vừa động, có loại xúc động muốn đứng lên, đi qua mở cửa phòng tắm.
Diệp Bạch không có thói quen khóa cửa, cửa phòng tắm “Cùm cụp” một cái lập tức mở ra. Diệp Bạch ngồi ở bồn tắm, đuôi cá kim sắc đã biến ra, nằm ở trong nước càng có vẻ một mảnh kiều diễm.
Diệp Bạch kỳ quái nhìn anh, nói: “Làm sao vậy?”
Cậu vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý Sùng Duyên, hoàn toàn không thấy xấu hổ vì bị người nhìn thấy hết. Kỳ thật là sau khi Diệp Bạch biến thành nhân ngư, cũng không hiểu cấu tạo của nhân ngư, hoàn toàn không nhìn ra được phía dưới của nhân ngư có khu vực nào là không nên bị nhìn thấy, hình như cũng chẳng có cái gì khác nhau cả.
Lý Sùng Duyên thưởng thức mỹ nhân ngư ngồi ở bồn tắm của mình, không khỏi cười lên, nếu nhân ngư này không phải là ngực phẳng, vậy quả thật rất giống trong đồng thoại đấy.
“Tôi đến xem nhân ngư mà tôi chăn nuôi.” Lý Sùng Duyên cũng rất thản nhiên, một chút cũng không có tự giác nhìn lén người khác tắm rửa, đúng lý hợp tình nói: “Về sau cậu có thể dùng phòng tắm của tôi để tắm rửa, bất quá tắm xong rồi thì phải thu dọn sạch sẽ.”
Trọng điểm chú ý của Diệp Bạch hiển nhiên là ở nửa câu trước, nói: “Chăn nuôi?” Là ý tứ mà mình lý giải sao? Nhưng mình là nhân ngư mà, vì cái gì lại phải bị một người khác chăn nuôi chứ?
Lý Sùng Duyên không tiếc lời giải thích cho cậu nói: “Tôi đã nói với người đại diện của cậu rồi, từ giờ trở đi sẽ bao dưỡng cậu, còn tới khi nào, đến lúc đó lại nói.”
“…… Bao dưỡng?” Diệp Bạch cả kinh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, đường đường nhị thiếu Đại Tàng Kiếm Sơn Trang, cư nhiên lại có người nói muốn bao dưỡng mình, đây không phải là làm phản sao.
Lý Sùng Duyên nói: “Tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi cậu. Cậu muốn tiếp thông cáo gì, muốn diễn lừa đảo cái gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ cho người đi an bài. Chỉ cần ngày thường cậu ngoan một chút, không chọc phiền toái là được.”
Diệp Bạch mơ mơ hồ đồ, nhưng thật ra câu cuối cùng đối phương nói đúng là chuyện tốt đấy, nếu như vậy sư tỷ khẳng định là cao hứng, bất quá……
“Bị bao dưỡng? Phải làm những chuyện gì?” Diệp Bạch nghiêm túc hỏi anh.
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, như thế nào bây giờ còn có tiểu diễn viên thuần khiết như vậy chứ? Chẳng qua Lý Sùng Duyên cũng không muốn để cậu bồi mình lên giường, thói khiết phích của anh còn không có tùy tiện như vậy. Chỉ là đơn thuần cảm thấy Diệp Bạch rất hiếm có, cho nên mang về đơn thuần để thưởng thức, tựa như một con “Sủng vật” nhỉ?
“Lát nữa sẽ biết.”
Lý Sùng Duyên nói xong liền đi ra ngoài, lưu lại một mình Diệp Bạch tắm rửa.
Diệp Bạch ngâm đã lâu, giơ tay nhìn lên, phát hiện đầu ngón tay của mình đã nhăn lại, thì ra biến thành nhân ngư làn da cũng sẽ bị nhăn sao? Cậu đã quên khi mình biến thành nhân ngư cũng sẽ không có BUG bơi lội, cho nên làn da sẽ bị nhăn cũng không tính là cái gì cả.
Diệp Bạch tắm xong, đổ hết nước tắm, lau khô thân thể, mặc áo tắm dài lên, nhưng là……
Cậu không biết đi ra bồn tắm như thế nào, đuôi cá phía dưới cậu còn chưa biến trở về thành hai chân, cậu chỉ có thể ngồi trong bồn tắm ảo não giương mắt nhìn.
Lý Sùng Duyên tựa hồ là ở bên ngoài chờ không kiên nhẫn nữa, rốt cuộc lại đẩy cửa vào, nói: “Cậu không cần lo lắng sau khi rời khỏi phòng tắm sẽ không có nước nữa, tôi đã suy nghĩ biện pháp khác cho cậu rồi.”
Diệp Bạch kỳ quái nhìn anh, không rõ anh nói vậy là có ý tứ gì. Lý Sùng Duyên nghiêng người một cái, Diệp Bạch liền nhìn thấy thứ phía sau anh. Cậu rất xác định trước khi mình tiến phòng tắm còn chưa có thứ đó.
Đích xác, đồ vật là Lý Sùng Duyên mới cho người khuân vác vào.
Một cái bể cá siêu cấp lớn……
*Editor: Quả là nuôi sủng vật sao, nuôi sủng vật sao?! Nuôi cá sao?!!
Ước chừng là lớn bằng một mặt tường, cao khoảng hơn hai mét, may mắn phòng ngủ của Lý Sùng Duyên đủ lớn, đổi thành nhà người khác xác định vững chắc là không đặt nổi rồi!
Bể cá bố trí đặc biệt xinh đẹp, ngũ quang thập sắc, thủy thảo san hô cát đá màu sắc rực rỡ, còn có trang bị cung cấp dưỡng khí, bên trong cư nhiên còn có mấy con cá nho nhỏ đang bơi qua bơi lại! Cho nên nói, bể cá là đổ đầy nước!
Lý Sùng Duyên nói: “Tôi cho người chuẩn bị cho cậu đấy, thích không? Cậu có thể bơi lội ở bên trong được.”
Thích không!
Thích không?!
Thích…… không?!
Lý Sùng Duyên là muốn nhìn bộ dáng cậu bơi ở trong nước, mỹ nhân ngư đuôi kim sắc, ở trong nước bơi qua bơi lại, chỉ nghĩ một chút cũng đã cảm thấy thật đẹp rồi.
Mà Diệp Bạch lại bị dọa choáng váng, mắt trông mong nhìn Lý Sùng Duyên, nói: “Đừng ném tôi vào đó, tôi không biết bơi đâu.”
*Editor: Tiểu Duyên Duyên, Tiểu Bạch Bạch là nhân ngư, là nhân ngư, là NHÂN ngư!!!
trong3t4