Đọc truyện Nhân Lộ Thành Thần – Chương 236: Nhất Khuynh Thành
Lâm Vũ không do dự ra tay nhắm thẳng cổ họng vị nữ tử trước mắt, trong mắt không hề có một tia do dự giết chết vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này.
“Xoẹt…”
Một vết máu dài xuất hiện trên ngực Lâm Vũ.
Lâm Vũ cắn răng, linh lực bùng nổ đến cực hạn, cả người bao chùm trong chiến giáp đen tuyền.
Tất cả dị tượng đều phát huy đến cực hạn.
Từng sát chiêu được tung ra đều nhắm thẳng tử huyệt của con người, cho dù không chết cũng tàn phế cả đời.
Trái tim, não bộ, cổ họng, xương sống…Từng chiêu từng thức đều không hề do dự, nhanh chóng, chuẩn xác.
Vị nữ tử vẫn ung dung, hờ hững né tránh.
Một bàn tay chạm nhẹ lên bộ ngực của Lâm Vũ.
Bắt đầu vận lực.
Bộ chiến giáp trước ngực Lâm Vũ vỡ tan tành, ngực hắn bị nõm sâu xuống như hố lớn.
Lâm Vũ cắn răng, nuốt xuống dòng máu tươi đang cuộn trào trong cổ họng.
Linh lực đen kịt bùng nổ, từng bộ thây ma từ dưới đất ngoi lên, khóa chặt hai chân vị nữ tử trước mắt.
Từng oan hồn đen kịt điên loạn gào thét bám lên người vị nữ tử, không cho cô ta di chuyển.
Lâm Vũ không do dự ra tay, nhắm thẳng hai mắt vị nữ tử này, muốn móc mù hai mắt cô ta.
Vị nữ tử nhíu mày.
Linh lực bùng nổ, đánh bay tất cẩ mọi thứ xung quanh tan thành tro bụi.
Lâm Vũ bị đánh bay về sau, lập tức bật dậy như một con mãnh thú ngay lập tức lao tới.
Bàn tay nhắm thẳng đầu vị nữ tử mà tới.
Hai tay Lâm Vũ chảy toang máu, chiến giáp trên bàn tay dần dần nát vụn trước nguồn linh lực kinh khủng phát ra từ xung quanh vị nữ tử trước mặt.
Như một rào chắn ngăn chặn tất cả mọi thứ dám tiếp cận cô ta, nghiền nát nó thành tro bụi.
“Rầm…”
Rào chắn linh lực bị phá vỡ, Vị nữ tử nghiêng đầu.
Một bên má chảy xuống chất lỏng đỏ tươi.
Vị nữ tử nhíu mày, nhìn một cánh tay của Lâm Vũ đã nát vụn.
Không khỏi thầm nghĩ.
Đủ tàn nhẫn.
Lâm Vũ nở ra một nụ cười điên cuồng, một lần nữa lao tới.
Vặn người né đi đòn tấn công của người phụ nữ trước mặt.
Xoay người, nhắm thẳng cổ họng của cô ta.
Một quyền này nếu trúng, cô ta chắc chắn sẽ bay đầu mà chết.
Vị nữ tử nghiêng đầu né đi sát chiêu của Lâm Vũ, ngay lập tức phản công đập mạnh lên bả vai phải của Lâm Vũ.
“Răng rắc…”
— QUẢNG CÁO —
Xương cốt vỡ vụn, bả vai bị lệch về phía sau xiêu vẹo.
Lâm Vũ cấn răng, lấy tay trái vặn ngược bả vai về vị trí cũ.
“Răng rắc…”
Vị nữ tử không cho Lâm Vũ nghỉ ngơi, lập tức biến mất, nháy mắt xuất hiện trước mặt Lâm Vũ.
Bàn tay như đao nhọn xuyên về trái tim hắn.
Lâm Vũ lách mình né tránh, bàn tay như đao nhọn đã xuyên thủng lồng ngực hắn.
Lâm Vũ khóe miệng chảy máu tươi không khỏi mỉn cười.
Cả cơ thể gồng lên giữ chặt tay vị nữ tử này.
Nghiêng đầu về sau, vận lực đập thật mạnh vào đầu vị nữ tử trước mắt.
“Rầm…”
“Răng rắc…”
Đầu Lâm Vũ chảy toang máu, xương sọ của hắn như nứt vỡ.
Vị nữ tử bị đánh bay về sau, hờ hững đứng dậy, vô cảm sờ lên vết máu đang chảy thấm đẫm cả khuôn mặt.
Vị nữ tử một lần nữa lao tới, tung ra sát chiêu tấn công Lâm Vũ.
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười hét lớn.
“Đến đi…”
“Rầm…”— QUẢNG CÁO —
Heo mập cùng hắc cẩu cả người run nẩy bẩy trên mặt đất, nhìn cảnh tượng bị tàn phá toang hoang, khinh khủng trước mặt, nhịn không được hoảng sợ tuyệt vọng.
Đây còn là con người sao, thật quá kinh khủng.
Dư chấn do hai người này tạo ra sau mỗi lần tàn sát cũng đủ khiến chúng nó tan thành tro bụi nếu dám đến gần.
Bọn nó đến nhìn cũng đã thấy hoảng sợ trước áp lực điên rồ do hai người này tạo ra.
Mỗi đòn đều là sát chiêu trí mạng vô cùng tàn nhẫn không hề có chút tình cảm hay do dự, chỉ cần một tia sơ hở cũng ngay lập tức phải mất mạng.
Đủ thấy sự tàn khốc, kinh khủng của cuộc chiến này.
“Rầm…”
Lâm Vũ cả người trật kín vết thương, bị đánh bay về sau.
Gồng mình, đứng thẳng trên mặt đất, để lại một rãnh dài đầy máu.
Vị nữ tử nhìn Lâm Vũ một lần nữa lao tới.
Không hề do dự lùi lại phía sau nói.
“Dừng.
Ta thua.
Tiếp tục thì cả hai đều sẽ mất mạng.
Ta không đủ điên cuồng được như ngươi.
Ta nhận thua.”
Lâm Vũ không hề buông lỏng cơ thể, vẫn không hề tạo ra một tia sơ hở, phòng bị nhìn chằm chằm vị nữ tử trước mắt.
Vị nữ tử không khỏi thở dài nói.
“Cảnh giới của ngươi còn quá thấp.
Có chút không thú vị.
Ta tên Nhất Khuynh Thành.
Còn ngươi…”
“Lâm Vũ…”
— QUẢNG CÁO —
Nhất Khuynh Thành mỉn cười, khuynh đảo thiên hạ.
Vẫy tay mở ra cánh cửa không gian.
“Ta đúng là quá kiêu ngạo khi tự tin nghĩ rằng có thể giết tất cả những kẻ cùng cảnh giới một cách dễ dàng.
Xem ra ta đã nhầm”
Nhất Khuynh Thành vừa nói xong, cây cổ thụ bên cạnh Lâm Vũ ngay lập tức tan biến thành tro bụi mà Lâm Vũ đến phản ứng cũng không kịp.
Lâm Vũ nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm sống lưng, khó khăn trấn định bản thân thật bình tĩnh.
Xem ra hắn đã quá may mắn vì sự kiêu ngạo khinh thường đối thủ của cô ta.
Nên hắn mới có thể sống sót.
“Áo yếm của ta ngươi có thể giữ lấy, nhưng nếu dám đưa nó cho ai.
Ta sẽ lập tức đến giết ngươi.
Ngươi hãy nhớ lấy.”
Nhất Khuynh Thành mỉn cười, bước vào cánh cửa không gian, lập tức biến mất.
Lâm Vũ lúc này mới dám buông lỏng cơ thể, cả người như mất đi hết sức lực, ngã quỵ trên mặt đất, thở nặng nhọc.
Nôn ra từng cục máu tươi.
Heo mập cùng hắc cẩu thấy vậy, vội vàng chạy tới.
Đỡ lấy cơ thể Lâm Vũ.
Băng bó vết thương, sơ cứu cho hắn.
Hai mắt Lâm Vũ dần dần mờ đi.
Cuối cùng rơi vào hôn mê bất tỉnh..