Đọc truyện Nhân Lộ Thành Thần – Chương 207: Anh Minh
Huyết Nữ Vương bá đạo cường thế, mạnh mẽ đẩy Lâm Vũ mỏng manh yếu đuối vào góc tường.
Đầy bá đạo khóa chặt cơ thể Lâm Vũ, không cho hắn cơ hội trốn tránh.
Mỉn cười mê hoặc, liếm nhẹ bờ môi mền mại, quyến rũ nhìn Lâm Vũ mỏng manh yếu đuối đã vô lực phản kháng, bị dồn vào góc tường không còn lối thoát.
Huyết Nữ Vương mị nhãn như tơ, hơi thở nồng nàn, ghé nhẹ vào tai Lâm Vũ mê hoặc nói.
“Ngươi có vẻ đang tìm mọi cách trốn tránh ta.
Ta đáng sợ vậy sao…”
“Đương nhiên, ta tránh ngươi còn không kịp, ngươi còn đến tìm ta”
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Lâm Vũ lại là một biểu cảm hoàn toàn ngược lại.
Lâm Vũ một mặt chính nhân quân tử, không ham nữ sắc, cả người tràn ngập chính khí lẫm liệt.
Quang minh lỗi lạc nói.
“Ta, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất.
Trong thiên hạ này, không có bất kỳ kẻ nào có thể khiến ta phải run sợ…”
Lâm Vũ cường thế xoay người, bá đạo đẩy mạnh Huyết Nữ Vương vào góc tường, mạnh mẽ khóa chặt hai tay Huyết Nữ Vương, mỉn cười đầy tự tin nói.
“Cả nàng cũng không ngoại lệ…”
Ánh mắt Huyết Nữ Vương nhìn Lâm Vũ dần trở nên lạnh lùng, sâu trong đôi mắt đó là sự tàn bạo, khát máu, điên cuồng.
Vô số núi thây, biển máu, hiện lên trùng điệp, sát khí cô đặc thành thực thể, lạnh đến thấu xương.
Ánh mắt Lâm Vũ cũng dần trở nên lạnh lùng, sâu trong đôi mắt đó là một con ác quỷ, dù có bị đày đọa xuống mười tám tầng địa ngục, vẫn có thể kiên cường sống sót, trỗi dậy mạnh mẽ.
Sâu thẳm như hố đen, hút kịt ánh mặt trời, thâm thúy, tĩnh lặng như biển sâu nhưng vẫn tràn ngập sự cường thế, bá đạo, mạnh mẽ.
Huyết Nữ Vương nháy mắt xuất hiện sau lưng Lâm Vũ, sát khí điên cuồng thổi tung cả cung điện.
Ánh mắt lạnh lùng không một tia tình cảm, bàn tay như đao nhọn băng lãnh đâm thủng ngực Lâm Vũ.
Lâm Vũ cả người như đạn pháo bay ngược về sau, để lại một vết hằn sâu trên mặt đất, kèm theo từng hàng máu tươi đang nhỏ giọt.
Huyết Nữ Vương đưa bàn tay lên bờ môi mền mại, nhẹ nhàng nếm mùi vị máu trên bàn tay, đầy khiêu khích, mỉn cười nhìn Lâm Vũ.
“Mùi vị thật tệ…Nếu dám có lần sau, ngươi chết chắc.”
Lạp Lan đứng trên tòa lầu cao, nhìn xem tất cả vào tầm mắt.
Nhìn Lâm Vũ chạm tay vào người Huyết Nữ Vương, cả khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy điên dại, hơi thở nặng nề, điên loạn la hét.
“Tại sao…tại sao…Hắn…Hắn dám chạm bàn tay bẩn thỉu vào người bệ hạ…Bệ Hạ…tại sao…tại sao…Người…Người không chặt đôi bàn tay của hắn, móc mù hai mắt hắn, moi tim hắn, băm hắn thành trăm mảnh…Tại sao…Tại sao…Bệ Hạ…AAAAAAAAAAAA…”
Lâm Vũ một mình ngồi trong phòng cắn răng, băng bó vết thương trước ngực.
Chỉ một đòn hời hợt của Huyết Nữ Vương , đã khiến nội tạng của hắn gần như nát bét.
Nếu không phải khả năng phục hồi của hắn vô cùng mạnh, cộng thêm hắn không phải hoán huyết cảnh bình thường, thì hôm nay hắn chết chắc.
Lâm Vũ nhìn con vẹt đang ngủ gà ngủ gật trên giá đỡ.
Nhịn không được nhíu mày suy nghĩ.
Hắn cảm thấy mình nên lôi kéo con vẹt ngốc này về phía hắn.
Như vậy tỷ lệ sống của hắn có lẽ sẽ được nâng cao hơn một chút xíu không đáng kể.
Cho dù vậy, thịt muỗi cũng là thịt, thà có còn hơn không.
Nhưng làm cách nào để lôi kéo con vẹt ngốc này đây.
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười.
Chẳng phải cổ nhân đã dạy “chim chết vì miếng ăn hay sao”
Hỏa Long đang ngủ gà ngủ gật trên giá đỡ, chợt một mùi thơm ngào ngạt, say mê chui vào mũi nó.
Hỏa Long nhịn không được bừng tỉnh, chảy nước miếng.
“Thật thơm”
Hỏa Long vội tung đôi cánh bay ra khỏi cửa sổ.
Trước mắt nó là một hàng dài vịt quay thơm phức.
Hai bên là tên ngốc Lâm Vũ cùng con cẩu ngốc vô dụng đang phết thêm mật ong lên từng con vịt quay thơm phức.
Lâm Vũ hé mắt nhìn con vẹt ngốc đang chảy nước miếng đậu trên cành cây, nhịn không được mỉn cười, cố tình cao giọng nói.
“Hắc cẩu, ngươi có ngửi thấy mùi hương ngào ngạt đang phiêu tỏa trong gió không.
Thật là mỹ vị nhân gian”
Hắc cẩu cũng âm thầm cười trộm, không do dự cao giọng phụ họa.
“Đúng vậy, Lâm Vũ.
Đây quả là mỹ vị nhân gian.
Ngươi mau nhìn xem.
Lớp da vàng óng, giòn tan, căng tròn, ôm lấy từng miếng thịt mền mại, nghi ngút khói.
Chỉ cần cắn nhẹ một miếng, cũng có thể khiến nước thịt túa ra.
Như tan chảy dư vị trong miệng, béo ngọt đến ngỡ ngàng, hòa quyện với nhau vô cùng hài hòa.
Thật khiến người ta chảy nước miếng…”
Hỏa Long nghe hắc cẩu cùng Lâm Vũ nói chuyện.
Nhịn không được nuốt nước miếng, nhưng càng nuốt, nước miếng càng tiếp tục chảy dòng dòng như không thể kiềm chế.
Lâm Vũ hé mắt, cười trộm, tiếp tục nói lớn.
“Ài (thở dài)…Nhiều thế này thì một mình chúng ta cũng không thể ăn hết, thật lãng phí.
Giá mà có vẹt huynh oai phong, lẫm liệt ở đây thì thật tốt.
Ta đã ngưỡng mộ vẻ oai phong, lẫm liệt của vẹt huynh ngay từ cái nhìn đầu tiên…”
Hắc cẩu càng không biết xấu hổ, phụ họa hét lớn.
“Đúng vậy, vẹt huynh không chỉ oai phong mà còn vô cùng bản lĩnh, thực lực lại mạnh mẽ, xứng đáng để chúng ta kết giao hảo huynh đệ.
Ta cũng rất ngưỡng mộ vẻ oai phong, hùng vĩ, cao lớn của vẹt huynh chúng ta…”
Hỏa Long đậu trên cành cây nhịn không được ưỡn ngực tự hào.
Mặt mũi viết đầy sự hài lòng, sung sướng, thỏa mãn vì được Lâm Vũ và Hắc Cẩu nâng lên chín tầng mây.
Hỏa Long vỗ vỗ đôi cánh xà xuống, mặt mũi tràn đầy thân thiện, vui sướng mỉn cười nói.
“Hai vị huynh đệ thật là bậc hiền tài, nhìn xa trông rộng, thông minh tài trí, đức độ hơn người.
Ta cũng đã sớm muốn kết giao với hai vị huynh đệ.
Đây quả là ý trời…ý trời…ý trời…ha ha…”
Lâm Vũ và Hắc cẩu hai mắt nhìn nhau, không khỏi cười trộm.
Con vẹt ngốc này cuối cùng đã dính câu.
Lâm Vũ không do dự hai mắt tràn đầy chân thật, mặt mũi tràn đầy chân thành, giọng nói thật thà tới mức không thể nghi ngờ rót cho vẹt ngốc một chén riệu nói.
“Đúng vậy, vẹt huynh, từ nay chúng ta đã là huynh đệ, mong vẹt huynh về sau chiếu cố chúng ta nhiều hơn…”
Vẹt ngốc không do dự tu cả chén riệu vào miệng hả hê nói.
“Tất nhiên, tất nhiên…Từ nay về sau ta sẽ bảo kê hai vị huynh đệ.
Kẻ nào dám ức hiếp các ngươi, cứ nói một tiếng với ta.
Ta sẽ dạy cho bọn chúng một bài học…”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu càng không biết vô sỉ mỉn cười, liên tục rót riệu cho vẹt ngốc từ vò riệu này đến vò riệu khác.
Vẹt ngốc dần dần say trong men riệu, mụ mị vì mỹ thực, hai mắt dần trở nên mơ hồ, lảo đảo, ngồi bệt trên mặt đất cười ngây ngốc.
Lâm Vũ lúc này mới nhịn không được cười hắc hắc, một mặt vô tội nói.
“Vẹt huynh, không biết huynh có bản đồ cung điện của Huyết Giới không, ta mới tới nơi đây còn chưa quen thuộc đường đi nước bước…”
Vẹt ngốc không do dự hào phóng ném cho Lâm Vũ một tấm bản đồ, sảng khoái nói.
“Ha ha…tưởng gì chứ, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ…một tấm bản đồ mà thôi, ta không để ý”
“Vẹt huynh, huynh có thể nói cho ta biết thời gian hoạt động của binh lính, những người ở nơi đây, đặc biệt là Huyết Nữ Vương được không, càng chi tết càng tốt…”
Vẹt ngốc nhịn không được bật cười ha hả, thoải mái nói.
“Ha ha…chuyện nhỏ…chuyển nhỏ…mà thôi…ha ha…”
“Vẹt huynh, huynh có thể kể cho ta nghe một chút về Huyết Nữ Vương được không…”
Ha ha…Vẹt ngốc không do dự nói toạc hết tất cả những điều nó biết về Huyết Nữ Vương cho Lâm Vũ nghe.
“Huyết Nữ Vương chính là như vậy, dù không thể hiện ra ngoài nhưng sâu bên trong người vô cùng kiêu ngạo, căm ghét nam nhân trong thiên hạ…Huyết Nữ Vương bệ hạ rất chán ghét những tên nam nhân yếu đuối…Càng yếu đuối, càng khiến bệ hạ chán ghét…Nếu hôm nay ngươi không cứng rắn trước mặt bệ hạ.
Chắc chắn đầu ngươi đã nằm trên mặt đất rồi.
Ngươi cũng đừng mong có được trái tim của Huyết Nữ Vương bệ hạ…Bởi vì Huyết Nữ Vương bệ hạ sẽ không bao giờ có tình cảm với nam nhân…ha ha…”
Qua lời kể của vẹt ngốc, Lâm Vũ cũng có thể phần nào hiểu được vì sao Huyết Nữ Vương lại vô cùng căm ghét nam nhân trong thiên hạ.
Một nghìn năm trước, thế giới này vô cùng tàn khốc, đen tối đối với phái nữ.
Nữ tử trong thế giới này lúc đó bị coi như những nô lệ, là món hàng hóa mua vui cho thiên hạ, đến quyền sống cũng không có.
Mãi cho đến khi Huyết Nữ Vương giết chết tên cai trị thế giới này, lập nên chế độ mới nữ quyền vi tôn thế giới.
Nữ tử trong thiên hạ mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Lâm Vũ có thể tưởng tượng được, Huyết Nữ Vương từ thân phận một nô lệ thấp kém, đến miếng ăn cũng không có, trong hoàn cảnh khắc nghiệt, cay độc như vậy mà có thể có được thành tựu như bây giờ.
Nàng ấy đã phải trải qua vô số đau khổ, tủi nhục mà người thường thể không chịu được.
Huyết Nữ Vương nhàm chán nằm dài trên chiếc ghế, nhịn không được tự hỏi.
Nàng để Hỏa Long âm thầm theo dõi, giám sát, canh trừng Lâm Vũ, không biết bây giờ nó đang làm gì, có làm tốt nhiệm vụ của mình không.
“Ha ha…huynh đệ, tuy Huyết Nữ Vương bảo ta canh trừng, theo dõi, phòng bị ngươi.
Nhưng một người tốt bụng, thật thà như ngươi thì có gì để phòng bị chứ…Ha ha…Huyết Nữ Vương quá đa nghi rồi”
“Đúng vậy, vẹt huynh, ta là người lương thiện, hiền lành, luôn lấy đức phục người.
Sao có thể giở những thủ đoạn bỉ ổi để lừa người khác được chứ.
Huynh phải tin ta.”
“Đương nhiên, đương nhiên…ta sao có thể bị lừa được chứ ha ha…”
“Vẹt huynh, ta ở mãi trong này cũng buồn chán, huynh có cách gì để ta có thể thoải mái tự do đi lại khắp mọi nơi được không…”
“Ha ha…tưởng gì, chuyện nhỏ…chuyện nhỏ…đây là lệnh bài hoàng kim ra vào thành…Chỉ cần có nó, ngươi muốn đi đâu cũng được, không ai dám ngăn cản ngươi cả ”
“Ha ha…Vẹt huynh thật anh minh…”
“Ha ha…Đương nhiên rồi, nếu không làm sao Huyết Nữ Vương có thể tin tưởng ta như vậy được chứ…ha ha…Ta luôn rất anh minh ha ha…”