Đọc truyện Nhân Lộ Thành Thần – Chương 165Ngoại Truyện
“Chíu…Đoàng…”
Dưới ánh nắng ấm áp xuyên qua ngàn cánh én, đang tung cánh bay lượn trên bầu trời trong xanh. Từng cánh hoa đào, hoa mai đang nở rộ trong nắng vàng ấm áp. Đào hồng hào, đằm thắm. Mai vàng tươi, rực rỡ. Đang hòa mình cùng tiếng gió xuân thơ mộng tràn đầy sức sống, mang theo niềm tin và hi vọng bay đến khắp muôn nơi.
“Tằng…”
Một tiếng chuông chùa vang lên.
“Tăng…”
Trong nàn hương khói huyền ảo đang hướng nên bầu trời. Người người mặc trên mình một bộ quần áo chỉnh chu, tươm tất, trên môi mang theo nụ cười hạnh phúc chắp tay cầu khẩn một năm mới may mắn, bình an, vạn sự như ý.
Trên khắp mọi nẻo đường, tràn ngập tiếng cười trẻ thơ nô đùa vui vẻ, trên tay cầm theo bao lỳ xì tết đỏ tươi mỉn cười hạnh phúc. Từng câu đối, từng bài hát được vang lên, rộn vang khắp đất trời. Kèm theo đó là lá cờ tổ quốc Việt Nam tươi đẹp đang được tung bay khắp muôn nơi.
Bầu trời dần về đêm, giờ giao thừa đã điểm. Ở một nơi nào đó. Vang lên một giọng nói trẻ thơ hồn nhiên.
“Tỷ Tỷ, Tỷ vẫn còn đợi người đó sao…”
Một vị tuyệt sắc giai nhân, đang mỉn cười đứng nhìn từng chùm pháo hoa tươi sáng, nở rộ trong bầu trời đêm rực rỡ. Không khỏi mỉn cười, sau lưng nàng là một mân cơm ấm áp, vẫn còn hơi nóng như đang chờ đợi một ai đó. Bên cạnh nàng là hai bé gái đang cùng nàng ngắm pháo hoa. Vị tuyệt sắc giai nhân mỉn cười, nhìn từng chùm pháo hoa tươi sáng trước mặt. Kiên định nói.
“Hắn sẽ trở về, hắn nhất định sẽ trở về. Dù có đi đâu về đâu hắn cũng sẽ trở về, nhất định sẽ trở về. Vì hắn là người Việt Nam, là dòng máu lạc hồng, là con rồng cháu tiên, Hắn nhất định sẽ trở về”
“Lâm Vũ, ngươi đang làm gì vậy”
Hắc cẩu nhìn Lâm Vũ đang miệt mài chế tạo mực đen nhịn không được tò mò hỏi.
Lâm Vũ mỉn cười, vui vẻ nhìn hắc cẩu nói.
“Hắc cẩu, ngươi thì biết cái gì. Ta là đang chế tạo mực, viết chữ nho, thư pháp ngươi hiểu không”
Hắc cẩu một mặt khó hiểu, mực, chữ nho, thư pháp đó là cái gì. Hắc cẩu bắt đầu im lặng nhìn theo từng nét chữ nắn nót Lâm Vũ viết trên nền giấy đỏ tươi thắm. Nét chữ như rồng bay phượng múa, tràn ngập hào khí Đông A, khiến hắc cẩu không khỏi sợ hãi thán phục.
“Trời thêm năm tháng, người thêm thọ”
“Xuân khắp dương gian, phúc khắp nhà”
Lâm Vũ hài lòng mỉn cười nhìn câu đối trước mắt, lại lấy thêm hai cành hoa đào hoa mai treo trước cửa nhà. Bắt đầu thay một bộ y phục mới, ăn mặc tươm tất chỉnh chu. Trên tay cầm theo bó hoa cùng chút giấy tiền, vàng hương dẫn theo hắc cẩu đi tới một mảnh nghĩa trang rộng lớn.
Trên dòng sông uốn lượn vàng lấp lánh, Lâm Vũ nhẹ nhàng bước qua cây cầu. Một cỗ xe ngựa cao quý vàng son lộng lẫy đi lướt qua người Lâm Vũ. Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía xe ngựa, phía trên xe ngựa hai vị tuyệt sắc giai nhân cũng vén lên tấm màn che, quay đầu nhìn hắn rồi dần biến mất phía cuối chân trời.
Trên cỗ xe ngựa cao quý, hai vị tuyệt sắc giai nhân không khỏi hai mắt nhìn nhau tò mò hỏi.
“La Mị Nguyệt cô nương, cô nương cũng quen người đó sao”
La Mị Nguyệt mỉn cười khiên nhường, nhìn Hồ Mị Nguyệt từ tốn nói.
“Gặp lại cố nhân mà thôi”
Hồ Mị Nguyệt mỉn cười “Ta cũng vậy”
Lâm Vũ nhìn theo hình bóng chiếc xe ngựa đang ngày một rời xa, lắc đầu mỉn cười tiếp tục dẫm trên màn cỏ xanh mơn mởn bước đến trước hai ngôi mộ đơn xơ, đã mọc chút cỏ dại. Lâm Vũ bắt đầu dọn dẹp từng ngôi mộ. Trên bia mộ là phụ mẫu của hắn.
Lâm Vũ đặt một bó hoa tươi trước mặt bia mộ, đốt chút giấy tiền, thắp vài nén hương, cúi đầu vái lạy trước cha mẹ của hắn. Dù hắn đến thế gới này được ba ngày thì họ đã ra đi. Nhưng tấm lòng của bậc cha mẹ, chỉ trong ba ngày cũng để cho hắn hiểu được đây là những người đối tốt nhất với hắn một cách vô điều kiện, luôn lo nghĩ cho hắn mà không cầu báo đáp. Lâm Vũ ngẩng mặt nhìn trời, thở dài tiếp tục đi đến những ngôi mộ khác.
Từ thúc cùng toàn thể mọi người trên dưới Từ Gia. Lâm Vũ đặt một bó hoa tươi xuống đất, thắp một nén hương cho mỗi ngôi mộ. Từ gia cả đời trung thành với Lâm Gia. Thủa nhỏ, Từ thúc còn vì cứu hắn mà suýt chút nữa mất mạng. Nhưng thế sự khó lường, trung hiếu khó vẹn toàn. Đến cuối cùng trên dưới Từ gia trong vòng một đêm đều bị chu di cửu tộc. Lâm Vũ thở dài tiếp tục lặng lẽ bước đến ngôi mộ tiếp theo.
Y Độc Ma, Lâm Vũ mỉn cười thắp cho ngôi mộ một nén hương. Đốt chút giấy tiền vàng. Có lẽ ở thế giới bên kia, lão đầu tử đã được đoàn tụ với vợ con, phụ mẫu, gia đình của hắn. Sống một cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc vui vẻ trôi qua những tháng ngày yên bình như y hằng mong ước.
Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía cách hắn không xa, là một vị mỹ nữ khuôn mặt mộc mạt, nước da trắng ngần, hai mắt có chút lạnh lùng, đang đứng im lặng nhìn từng ngôi mộ trước mắt. Lâm Vũ mỉn cười nhẹ nhàng đi tới nói.
“Dạ Như Âm, ngươi cũng đến viếng mộ sao”
Dạ Như Âm quay đầu nhìn Lâm Vũ, trên môi thoáng hiện một nụ cười nhỏ bé.
“Ngươi cũng vậy”
Lâm Vũ nhìn từng ngôi mộ nhỏ bé trước mắt. A Đại, A Nhị, Tiểu Thất…Đây đều là những đứa trẻ đáng thương. Lâm Vũ thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện bọn trẻ ở thế giới bên kia được hạnh phúc, sống một cuộc sống vui vẻ bình yên như chúng hằng mong ước. Cả hai người đứng im lặng cùng nhau, đứng nhìn bầu trời đang dần khuất bóng. Chờ đợi thời gian dần trôi đi.
Trên núi Như Tâm, cây cổ thụ già đã bắt đầu nở hoa. Từng cánh hoa đào bay phấp phới trong nàn gió dịu nhẹ. Đại Trí mỉn cười nhìn về phương xa, chắp tay cầu một năm mới bình an.
Sau lưng Đại Trí, Phản Thiên bỗng hiện nên mỉn cười bước tới.
“Ha ha…Đại Trí, lại một năm đã qua đi. Còn chúng ta thì vẫn vậy, vẫn luôn đối chọi nhau ha ha…”
Đại Trí mỉn cười, quay đầu nhìn Phản Thiên, một chiếc bàn trà được hiện lên, cả hai lại bắt đầu ngồi xuống nói những chuyện đã qua đi của thế gian.
Lâm Vũ dạo bước trở về, hắn đi qua một làng quê nhỏ bé, hắn thấy bóng hình một cô gái bé nhỏ đang ôm lấy người cha cùng đứa em gái của mình mỉn cười hạnh phúc. Một vị nữ tử có khuôn mặt hơi tròn, thấp hơn hắn một cái đầu. Lâm Vũ mỉn cười tiếp tục bước về phía trước.
“Cha…Con trở về rồi”
“Giai Di…Con…”
Giai Di mỉn cười hạnh phúc ôm chầm lấy người cha cùng em gái trên cánh đồng rau nhỏ bé. Người cha cùng người em gái cũng ôm chầm lấy Giai Di, giọt nước mắt hạnh phúc không khỏi rơi trên khuôn mặt mỗi người. Sau nhiều chuyện xảy ra ở Tam Cốt phái, nàng đã trưởng thành nên rất nhiều, có lẽ trước kia nàng đã quá ngốc. Giai Di chợt nhớ tới hình ảnh Lâm Vũ mang trên môi nụ cười tự tin, hai mắt kiên định luôn lạc quan bước về phía trước cho dù bất kỳ việc gì có có xảy ra. Giai Di bỗng quay đầu nhìn về phía chân trời. Trong ánh nắng chiều tà phía cuối chân trời là bóng lưng của Lâm Vũ, đang lặng lẽ bước đi. Bóng lưng không bao giờ gục ngã vì những người hắn thương yêu.
Lâm Vũ bước qua một cánh rừng rậm rạp, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trên bầu trời là vô số tu sĩ đang cưỡi phi kiếm bay lượn trên bầu trời. Dẫn đầu đám tu sĩ là Linh Lung thánh nữ, Lưu Ly Lan Linh. Tiêu Dao thánh nữ, Hoả Vũ Thiên Linh, Thiên Cơ Thánh nữ, Cơ Thiên Tâm. Lâm Vũ mỉn cười đây là hoạt động hàng năm của các tu sĩ chính đạo. Sẽ đến những cô nhi viện, những nơi khó khăn để ủng hộ, tặng quà tiếp thêm hi vọng cho họ. Có lẽ năm nay, do ba vị thánh nữ này dẫn đầu.
Cả ba vị tuyệt sắc giai nhân đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ rồi tiếp tục im lặng rời đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bỗng một mảnh kiếm khí mang theo nguồn linh lực đáng sợ, xé toạc cả bầu trời lao thẳng xuống mặt đất, xé rách cả không gian, lao tới đâm thẳng về phía Lâm Vũ, uy lực vô cùng đáng sợ. Lâm Vũ mỉn cười nhìn mảnh kiếm khí đang lao tới rồi dần dần tan biến trước mắt hắn. Lâm Vũ lắc đầu, Lưu Ly Lan Linh vẫn còn ghi hận chuyện năm đó bị hắn đánh ôm mông nằm trên mặt đất sao.
Lâm Vũ mở cửa, bước vào ngôi nhà nhỏ bé của hắn. Bắt đầu nhóm bếp, nấu một nồi bánh chưng, bánh tét lớn. Hắc cẩu thì ở bên cạnh hắn chờ đợi thời gian dần trôi qua.
Lâm Vũ bày một con gà luộc béo mập nên mân cỗ, cắt một khoanh giò chả, lấy chút thịt mỡ dưa hành đặt lên bàn cỗ. Lấy một cặp bánh chưng bánh tét bày đăt tươm tất mỉn cười bước ra ngoài sân chờ đợi.
Không giờ đã điểm.
“ĐÙNGGGGGGGGGGGGGG…ĐÙNGGGGGGGGGGGG…ĐÙNGGGGGG…ĐOÀNGGGGGGGGG……”
Từng chùm pháo hoa tươi sáng bay vút lên bầu trời, nổ tung trong màn đêm đầy rực rỡ. Lâm Vũ đưa tay. Từng chùm pháo sáng hoá thành long phượng, hoà vào nhau nổ tung trong màn đêm rực rỡ. Khiến khắp mọi nơi đều chú ý nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh.
Trong một gian phòng vàng son lộng lẫy, Vạn Bảo Nhi khuôn mặt hồng hào, mỉn cười nở rộ đôi má nún đồng tiền nhìn từng chùm pháo hoa trước mặt. Không khỏi mỉn cười nghĩ đến Lâm Vũ, không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì.
Trong một gian nhà tranh đơn xơ nhỏ bé, Anh Tử cùng Anh Đào mỉn cười đầm ấm ngồi bên nhau, cùng nhau cắt tấm bánh chưng trước mặt vui vẻ ăn uống nhau, cùng nhau ngắm nhìn từng chùm pháo hoa tươi sáng trước mắt. Không khỏi mỉn cười rạng rỡ
Trên tay Anh Đào là một tấm lì xì đỏ tươi đẹp đẽ. Anh Tử nhìn từng chùm pháo hoa trước mặt, không khỏi nhớ đến Lâm Vũ. Không biết bây giờ hắn đang làm gì.
“Oa…Các ngươi mau nhìn, đó là cái gì, có thể hoá thành long phượng, còn có thể nổ tung trên bầu trời phát sáng lấp lánh…”
Đại Quả Quả hai mắt toả sáng, trèo lên trên bàn ăn vui vẻ nhảy nhót tưng bừng chỉ tay lên bầu trời hét lớn. Mà không hề chú ý rằng xung quanh nàng đều là những thánh chủ, tông chủ những người đứng đầu Đại Vận Thế Giới. Tiểu Quả Quả lấy tay che trán vô cùng xấu hổ, vội vàng xách Đại Quả Quả lên không trung như một đứa trẻ. Đại Quả Quả phùng má, trợn mắt. Tay chân quẫy quẫy liên tục hò hét.
“Thả ta ra…Thả ta ra…”
Tiểu Quả Quả vội vàng lấy cái bánh mỳ, nhét vào miệng Đại Quả Quả ném xuống ghế. Tiểu Quả Quả nhìn lên bầu trời, không thể phủ nhận cảnh tượng trước mắt thật đẹp. Nhạc Bất Bại cầm trong tay chén riệu, mỉn cười nho nhã nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn Đại Quả Quả, Tiểu Quả Quả, Hỏa Thế Ngục, Vạn Kim Tiền, Huyết Tà cùng những người có mặt nơi đây không khỏi mỉn cười từ tốn nói.
“Các vị, đây chính là điểm báo cho một năm mới đầy măy mắn. Nhạc mỗ xin được chúc các vị một ly”
Heo mập nhìn tấm bánh trưng trước mặt, lại nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ tràn ngập tiếng pháo hoa không khỏi nhớ về Lâm Vũ cùng hắc cẩu. Lâm Vũ cùng hắc cẩu đều đối xử với nó rất tốt, dù nó chỉ là một chú heo bình thường nhưng Lâm Vũ không bao giờ khinh thường nó như kẻ khác, mà đối xử với nó như gia đình vậy. Nó đi theo Lâm Vũ không phải vì Lâm Vũ lợi hại bao nhiêu mà vì Lâm Vũ cho nó cảm giác ấm áp như một gia đình. Ai đối tốt với nó, thì nó tốt lại. Lâm Vũ là người đầu tiên thật lòng đối tốt với nó trong cái thế giới điên cuồng này. Chính vì vậy nó mới đi theo Lâm Vũ. Heo mập nhìn lên bầu trời, im lặng gặm bánh trưng xanh nhớ về Lâm Vũ cùng hắc cẩu cùng năm tháng đã qua.
Lâm Vũ cầm chén riệu trên tay, mỉn cười nhìn bầu trời đêm tỏa sáng trước mắt. Trên bàn ăn Hắc Cẩu, Sổ Sinh Tử, Vô Tự Thiên Thư đang tranh nhau đồ ăn trước mắt, đánh nhau túi bụi đến bầm tím không khỏi làm Lâm Vũ phải bật cười. Bỗng Lâm Vũ chợt nhớ tới heo mập, không biết heo mập bây giờ đang làm gì. Sống có tốt không. Lâm Vũ lại chợt nhớ tới đám người Kiếm Si. Không biết bây giờ bọn hắn ra sao. Cả Vạn Sầu cũng vậy.
“Nào Sầu huynh, chúng ta hãy cùng nhau cạn chén”
Kiếm Si, Hắc Tử, Nhu Nhu, Khoái Tử Đao, Hoa Thư Phong, Man Đại Lực, Ác Ma, Minh Đan, Hữu Kim Tiền, Tạ Kim, Chiến Vô Cực, Bá Vương, Bất Phàm mười ba người đều mỉn cười nâng chén riệu trên tay trong màn trời đêm pháo hoa rực rỡ, cùng nhau nâng ly chúc mừng năm mới.
Vạn Sầu cũng mỉn cười, cầm lên chén riệu, nâng ly cùng những vị huynh đệ hắn mới quen biết. Cùng nhau cạn chén riệu nồng, vui vẻ sảng khoái cười nói thoải mái.
“Ha ha…Không dấu các vị huynh đệ, ta có quen một vị cố nhân tên Trần Lâm. Hắn rất mạnh, một quyền có thể đánh bại ta một cách dễ dàng. Trong số thế hệ trẻ tuổi hiện nay. Có lẽ hắn là kẻ mạnh nhất”
Đám người Kiếm Si không khỏi bật cười ha hả, ánh mắt tràn đầy khinh thường, kiêu ngạo nói.
“Ha ha…Không dấu Sầu huynh, chúng ta cũng có quen một vị cố nhân tên Lâm Vũ. Hắn một quyền có thể đánh bại tên Trần Lâm huynh vừa nhắc đến một cách dễ dàng. Trong số thế hệ trẻ tuổi hiện nay. Hắn mới chính là kẻ mạnh nhất.”
Vạn Sầu nghe vậy liền nhíu mày không phục nói.
“Ta biết tên Lâm Vũ rất mạnh, nhưng Trần Lâm mạnh hơn”
“Không Không, Sầu huynh…Lâm Vũ mạnh hơn Trần Lâm rất nhiều”
Cả đám người không ai chịu nhường ai, bắt đầu tranh cãi tùi bụi xem giữa Lâm Vũ và Trần Lâm ai mới là kẻ mạnh nhất. Mãi cho tới khi riệu đã cạn, đêm đã say. Đám người hẹn không được cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nhịn không được nhớ về Lâm Vũ. Không biết bây giờ Lâm Vũ đang làm gì.
Lâm Vũ uống cạn chén riệu nồng trong tay, ngắm nhìn vầng trăng tròn vằng vặc trước mắt. Hắc Cẩu, Sổ Sinh Tử, Vô Tự Thiên Thư thì đang nằm gáy O O trên mặt đất khiến Lâm Vũ bỗng cảm thấy một tia ấm áp nhỏ bé. Pháo hoa cũng đã tàn lụi, bầu trời đêm cũng dần trở về không gian yên tĩnh. Lâm Vũ nhíu mày hình như hắn còn quên ai đó.
“Nào chúng ta hãy cùng nhau cạn chén, chúc mừng liên minh chính nghĩa ngày vàng vững mạnh”
Như Nhạn, Đào Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Tinh Không Phong, Hứa Vô Tâm cùng nhau nâng chén riệu trên tay, vui vẻ mỉn cười uống cạn từng chén riệu nồng. Mỗi người trên khuôn mặt đều mang một nụ cười vui vẻ. Liên Minh Chính Nghĩa của bọn hắn ngày càng vững mạnh. Mục tiêu diệt trừ tên ác ma Lâm Vũ đã không còn xa nữa. Bọn hắn nhất định sẽ thành công.
“Nào huynh đệ, chúng ta hãy cùng nhau cạn chén. Chúng ta đều là những người lương thiện bị tên ác ma Lâm Vũ hãm hại. Số phận đã đưa huynh đệ chúng ta đến với nhau. Đây chính là ý trời”
“Ta Như Nhạn vốn là một người lương thiện, nhưng tên Lâm Vũ đó vì ghen ăn tức ở ta có được một vị đạo lữ xinh đẹp. Cho nên hắn đã ra tay chấn lột tài sản, dẫm đạp tôn nghiêm của ta. Hắn thật độc ác”
Cả đám huynh đệ nhịn không được cảm động rơi nước mắt, lại thêm một vị huynh đệ đáng thương có mảnh đời bất hạnh giống bọn hắn. Bọn hắn đều là những người lương thiện, bị tên ác ma Lâm Vũ hãm hại mất hết tất cả. Chính vì vậy bọn hắn vừa gặp như đã thân. Trở thành huynh đệ của nhau, cùng nhau đồng cam cộng khổ vượt qua tất cả mọi thử thách để có được tình cảm huynh đệ như bây giờ.
“Ta Tinh Không Phong vốn là một người lương thiện, tài hoa hơn người, phong lưu phóng khoáng. Cho tới khi tên Lâm Vũ đó xuất hiện, hắn ghen tỵ ta tài hoa hơn hắn, cho nên đã cướp mất thê tử của ta trong ngày cười, vô oan giá họa hủy hoại cuộc sống của ta. Hắn còn nhân tiện cướp luôn một người con gái khác mà ta yêu quý”
Đám người nhịn không được bật cười. Ha ha…Thế này cũng quá thảm đi. Bị tên Lâm Vũ đó đội một cái sừng nên đầu cũng thôi đi. Đây lại là hai cái sừng to tướng trên đầu. Thật thảm hại
Tinh Không Phong hai tay nắm chặt. Trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười lớn, vui cười cùng đám huynh đệ.
“Ha Ha….”
Hai chữ thiên tài không phải để trưng, Lâm Vũ cắm sừng cho hắn, hắn còn nhịn được. Chút khinh thường này đối với Tinh Không Phong hắn có là gì. Ha ha…
Trong một cung điện rộng lớn, vàng son lỗng lẫy. Hoàng Minh Tín ngồi trên long ỷ. Nhìn ngắm tấu chương trước mặt. Một năm mới lại đến. Hắn còn rất nhiều mộng ước phải thực hiện. Bỗng hắn chợt nhớ tới Lâm Vũ, rồi lại nhớ tới Ma Ảnh. Không biết Ma Ảnh đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn chưa.
Ma Ảnh ngồi trên cành cây cao, ngắm nhìn từng chùm pháo hoa trước mặt. Cầm vò riệu trên tay uống từng ngụm lớn. Lại một năm nữa qua đi. Hắn vẫn thất bại hết lần này đến lần khác. Tên tiểu nhân vô sỉ Lâm Vũ đó, vẫn vui vẻ tấu hài ngày qua ngày lừa gạt hắn mắc những cạm bẫy vô sỉ của tên đó, khiến nhiệm vụ của hắn thất bại hết lần này đấn lần khác. Ma Ảnh rút con dao trên tay, lao phập về phía trước. Con dao cắm phập vào tờ giấy truy nã Lâm Vũ đang một mặt tấu hài hai tay hình chữ V. Gim thẳng nó vào thân cây cổ thụ. Ma Ảnh hai tay nắm chặt. Hét lớn.
“Lâm Vũ, ngươi đợi đó, ta sẽ còn quay trở lai”
Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử kiên định bước đi trong bầu trời đêm, ngắm nhìn vầng pháo hoa đang tàn lụi. Cả hai người đứng trên hai đỉnh núi khác biệt. Nhịn không được ngẩng đầu. Nhìn vầng trăng sáng trước mặt. Hai tay nắm chặt. Hét lớn.
“Tên Ác Ma đeo mặt nạ sói, ngươi hãy đợi đó. Chính nghĩa luôn chiến thắng. Chúng ta nhất định sẽ đánh bại ngươi”
“Hắt xì”
Lâm Vũ nhịn không được hắt xì, là kẻ nào đang nói xấu hắn sao. Lâm Vũ bắt đầu chìm vào giấc ngủ để chuẩn bị cho một ngày mới. Tinh thần châu thì đang xoay tròn bên cạnh người hắn. Lâm Vũ mở mắt. Hắn lại vào mộng cảnh của chính mình một lần nữa. Lâm Vũ búng tay. Pháo vang đầy trời, đào hồng, mai vàng khoe sắc muôn nơi. Một bàn cơm tươn tất, vẫn còn nóng hổi hiện nên trước mắt hắn. Lâm Vũ búng tay một lần nữa. Tứ nữ xuất hiện. Âm Mộng Lan, Oa Lệ Lệ, Thiên Thiên cùng một vị tuyệt sắc giai nhân khác. Tứ nữ nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa. Nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, ngồi vào bàn cơm. Cùng Lâm Vũ cười nói vui vẻ. Thưởng thức bữa ăn ngày tết đầm ấm xum vầy. Lâm Vũ mỉn cười.
“Tết là không bao giờ cô đơn”
Bỗng một tiểu loli xuất hiện. Lao vào người Lâm Vũ khóc lớn.
“Oa…Lâm Vũ, ngươi lừa ta uống sữa tươi của ngươi, ngươi lừa ta, lợi dụng ta uống sữa tươi của ngươi. Ta… Ta…Oa..Oa…Oa…”
Tứ nữ ánh mắt tóe lửa. Nhìn Tiểu Mộng Mộng đang khóc bi thương, quay ra nhìn Lâm Vũ đằng đằng sát khí.
Lâm Vũ bỗng toàn thân lạnh toát, hắn cảm giác hình như có điều gì đó không ổn. Sao sát khí lại có thể đáng sợ như hủy thiên diệt địa đến như vậy.
“Ha ha…Đây chỉ là hiểu…”
“Bốp…Bốp…Bốp…”
“Binh…Binh…Binh…”
“Rầm…Rầm…Rầm…”
“Lâm Vũ ngươi là tên Biến Thái”
Lâm Vũ bị tứ nữ ném văng lên bầu trời, mặt mũi bầm dập, hai mắt tím bầm nhịn không được hét lớn.
“Chúc Mừng Năm Mới”