Nhân Duyên

Chương 8


Bạn đang đọc Nhân Duyên – Chương 8

Chương 15
Dáng vẻ ngồi đợi của Hàn Đình Đình rất thục nữ: hai chân khép lại hơi nghiêng sang một bên, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ngồi im trên sô pha không nhúc nhích, cúi đầu, im lìm, ngồi đợi hết sức tập trung.
Tần Tống rất ít khi phải chờ người khác, nhưng mà rất nhiều khi, bị đủ dạng phái nữ chờ đợi, anh thường thấy các cô xem di động đọc tạp chí hoặc làm việc gì đó trong lúc đợi anh, mà đây là lần đầu tiên, có một cô gái thuần khiết, im lặng đợi anh.
Được một người nghiêm túc chờ đợi như vậy, là một việc vô cùng tốt đẹp.
Cho nên khi đến trước mặt cô, mặt Tần Tống thế nào cũng không làm căng được.
Hàn Đình Đình đợi anh bước đến, vui vẻ đứng dậy, cười cười với anh: “Họp xong rồi? Có mệt không?”
“Vẫn ổn.” Tần Tống cố hết sức giữ thái độ lạnh nhạt cao ngạo, “Cô có việc gì?”
Hai tay Hàn Đình Đình vặn vặn vào nhau, sau một lúc lâu, chậm chạp thốt ra một câu: “Xin lỗi anh, lần này tôi sai, tôi xin lỗi anh—-” Cô nghiêm túc cúi gập nửa người, “Mong anh tha thứ!”
Tần Tống bị hành động bất thình lình này của cô dọa lùi một bước, hành động xin lỗi cẩn thận như vậy… Cũng là lần đâu tiên anh nhìn thấy.
“Khụ khụ,” Anh không biết nói gì cho tốt, “Quên đi, tôi không so đo với cô!” Nói xong đến chính anh cũng thấy ngạc nhiên, sao phải quên chứ? Rõ ràng đã thề không thèm để ý đến cô rồi…
“Cám ơn anh!” Hàn Đình Đình suýt nữa nước mắt vòng quanh.
Vốn trong lòng Tần Tống vẫn còn hơi rối, lại bị đôi mắt ngập nước long lanh đáng yêu kia tỏ vẻ ngưỡng mộ một cái, nhất thời có chút lâng lâng, thôi quên thì quên luôn, anh đường đường là đàn ông con trai lòng dạ rộng lượng, đi so đo với cô thì có gì hay ho?
“Hàn Đình Đình, nhìn qua cô chỉ là một cô gái bình thường, rốt cuộc tối hôm đó cô trúng gió gì vậy?” Tần Tống hỏi cô, “Cô có phải có bệnh tâm lý cáu gắt gì hay không?”
“Không phải không phải!” Hàn Đình Đình vội vàng thanh minh, “Tôi… Đêm đó tôi nhận được điện thoại của anh ấy… Anh ấy đã về… Tôi cảm thấy khó chịu, anh lại vẫn cứ … làm phiền tôi, trong lúc tức giận tôi mới đẩy ngã anh, sẽ không có lần sau nữa! Tôi cam đoan!”
“Ai gọi? Ai về?” Mặt Tần Tống bắt đầu thối dần đều, “Cái kẻ muốn cô làm mẹ kế cho con hắn?!”
“Anh ấy không muốn tôi làm mẹ kế Tiểu Đổng mà! Anh đừng nói linh tinh!” cô nóng nảy.
“Tần Tống khoanh tay, cười lạnh nhìn cô, chút ấm áp trong lòng vừa mới ùa đến kia đã tiêu tán thành mây khói hết sạch.

Anh nên sớm nhìn rõ, Hàn Đình Đình vốn là người như vậy, cái gì mà ngoan ngoãn chờ đợi cái gì mà xin lỗi chân thành, tất cả đều là bản năng của cô, cũng không phải chỉ với một mình anh, cũng không phải bởi vì anh là Tần Tống mà đặc biệt hơn nửa phần. Ngược lại cái kẻ không vợ kia, một cú điện thoại đã khiến cho cô luôn luôn dịu dàng ngoan hiền biến thành khác thường.
Mà Tần Tống trước giờ đều biết, tình yêu là một thứ cực kỳ đặc biệt. Rất lâu rất lâu trước đó có người từng nói với anh: Cô không thể vì ai mà chết, nhưng cô nguyện lòng vì một người mà sống, chẳng sợ cuộc sống dẫu có rất gian nan. Năm đó Tần Tống kiêu ngạo và ấu trĩ hơn bây giờ cả trăm lần, vì bản thân mình không phải là người mà cô nguyện ý cùng bước vào cuộc sống gian nan kia, anh oán giận trả thù.
Trong lòng chợt lạnh, lời nói ra cũng trở nên lạnh lùng, “Hàn Đình Đình,” mặt anh bình tĩnh, “Tôi không xen vào chuyện cô muốn làm mẹ kế cho ai, nhưng cô đừng quên thân phận hiện giờ của cô— Nếu cố dám làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, tôi sẽ xử lý cả cô lẫn cái người nào đó kia!”
Tần Tống dữ dằn lên trông vô cùng đáng sợ, Hàn Đình Đình mím môi không dám trả lời, anh lại ép hỏi: “Có nghe rõ không?!”
“Vốn đã không thể…” Hàn Đình Đình lí nhí trả lời anh: “Tôi nghe rõ rồi.”
Dáng vẻ đáng thương của cô khiến Tần Tống giận mà không biết trút vào đâu, anh cáu kỉnh nghiến răng trong chốc lát, xách cô bước nhanh ra ngoài, “Về nhà ăn cơm!”
————————————-
Trương Phác Ngọc phát hiện ra hôm nay sắc mặt con trai mình không tốt, hình như bị ai chọc vào, thái độ có vẻ bực bội.
“Đình Đình, ” bà ghé vào bên tai con dâu hỏi nhỏ: “A Tống làm sao thế? Mặt thối quá đi!”
Hàn Đình Đình khẽ lắc lắc đầu, dối lòng lừa bà: “Con cũng không biết.”
“Phác Ngọc,” Tần Uẩn gắp miếng rau cho vợ, nhẹ giọng phê bình: “Tập trung ăn cơm.”
Trương Phác Ngọc trở lại vị trí của mình, cúi đầu và hai miếng cơm, vẫn chưa từ bỏ ý định, đảo đảo mắt, lại chuyển sang tấm công Tần Tống: “A Tống à,” bà cười tủm tỉm, “Con làm sao thế hả? Cả tối không nói câu nào. Thức ăn không ngon à? Mẹ bảo bọn họ mang mấy món hai đứa thích ăn đến nhé?”
Tần Tống giương mắt, vô cùng lạnh nhạt nói “Không cần”, lại tiếp tục im lặng.
Thấy bộ dạng nhiệt tình của Trương Phác Ngọc xị ra, Tần Uẩn bất mãn liếc mắt nhìn con trai một cái, “Không thích ăn thì đừng cố, mày xị mặt cho ai xem?”
Tần Tống trong cơn tức, “Cạch” đập đôi đũa xuống, “Ông nói xong chưa? Ông nghĩ tôi thích về cho ông xem chắc?”
“Khốn nạn!” Tần Uẩn cũng “Cạch” đập đũa xuống, trầm giọng quát: “Cút ra ngoài cho tao!”
Tần Tống cười lạnh một tiếng, “Lời kịch của ông diễn đi diễn lại chỉ có mấy câu này thôi à?”

“Mày!” Tần Uẩn nổi giận, vỗ mạnh bàn, dọa Hàn Đình Đình và Trương Phác Ngọc nhảy dựng lên. Trương Phác Ngọc vội vàng ngăn chồng lại, lại quát bảo Tần Tống ngừng lại: “A Tống con làm cái gì vậy! Hai cha con các người không thể nói chuyện bình tĩnh hay sao? Lần nào cũng cãi vã!”
Tần Tống cười dữ tợn: “Cha con cái gì? Ông ta đã không nhận tôi từ lâu rồi!”
“A Tống!” Hàn Đình Đình đứng bên cạnh anh, kéo tay áo nhỏ giọng khuyên: “Đừng nói nữa!”
Tần Uẩn bị Trương Phác Ngọc ngăn lại, nhưng cơn tức vẫn bốc lên ngùn ngụt, chỉ vào Tần Tống gầm lên: “Làm ra cái chuyện vứt hết mặt mũi Tần gia như thế, chẳng lẽ mày còn trông chờ tao chịu tội cho mày, xin mày quay về sao?!”
Tần Tống sắc mặt thay đổi mạnh, đột nhiên quay bước ra ngoài, Hàn Đình Đình đuổi theo ôm lấy anh, dùng sức toàn thân giữ thật chặt.
Tần Uẩn trầm giọng: “Đình Đình con buông nó ra, bố muốn xem nó muốn thế nào!”
Trương Phác Ngọc đấm chồng mình một cái, “Ông làm sao vây! Cãi nhau với con vui lắm chắc?”
“Tôi không có loại con không bằng lợn không bằng chó này!” Tần Uẩn gầm lên, gân xanh trên trán giật giật.
“Ôi —- Chao ——” Trương Phác Ngọc xoa xoa lỗ tai, mặt ủ mày ê: “Lỗ tai tôi bị ông quát điếc mất rồi!”
Tần Tống bị Hàn Đình Đình ôm chặt không buông, anh sợ làm cô bị thương, không dám vùng mạnh ra, đợi khi cơn giận đi qua, anh đã bình tĩnh, quay lại nắm tay cô, tái mặt đi ra ngoài.
Hàn Đình Đình cẩn thận đi một bước lại xin lỗi một bước: “Xin lỗi ba mẹ… Chúng con đi trước!”
“Thừa hơi!” Tần Tống mất kiên nhẫn quát, xách cô quay đầu bước đi.
———————————–
Ra đến cửa đại khái là anh giận che mắt mà quên tới gara lấy xe, đi một mạch qua vườn hoa, thẳng đường ra cổng chính.
Hàn Đình Đình vẫn bị anh nắm tay, bắt buộc phải chạy chầm chậm theo sau anh.
“Tần Tống… Tần Tống!” Cuối cùng cô không bước nổi nữa, thở hổn hển gọi anh, anh không trả lời, cô dứt khoát ngồi xổm xuống, lại giống như hành lý trên mặt đất, bị anh kéo đi.

Rốt cuộc Tần Tống cũng dừng lại, lồng ngực không ngừng phập phồng, nhìn màn đêm mênh mông này, trong mắt hiện ra một thứ ánh sáng mà Hàn Đình Đình hoàn toàn lạ lẫm.
“Tần Tống…” Cô vươn tay túm lấy ống quần anh, “Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!”
Cô ngồi ở đó, ngẩng mặt nghiêm túc nhìn anh, ngữ khí mềm mỏng, tràn ngập hy vọng, Tần Tống nghe cô nói xong, ngồi xuống lề đường bên cạnh cô.
“Tần Tống, sao ba anh lại nói anh không bằng heo chó vậy?” Hàn Đình Đình khua khua chân, bỗng nhiên hỏi.
Tần Tống bị bất ngờ hít sâu một hơi, xoay mặt sang trừng cô: “Cô an ủi người khác thế à!”
“Tôi phải biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mới có thể phân tích kín kẽ, sau đó mới an ủi anh được chứ!” Hàn Đình Đình chớp chớp mắt, lại còn rất nghiêm nghị nói: “Tại sao hai người lại muốn cắt đứt quan hệ cha con vậy? Anh đã làm chuyện gì vậy?”
Lúc này Tần Tống đã bình tĩnh lại rất nhiều, ngửa mặt lên trời thở một hơi, cười chán nản: “Vài năm trước, tôi thích một cô gái, lúc ấy ầm ĩ khá lớn.”
“Là Trần tiểu thư hả?” Hàn Đình Đình không sợ chết hỏi.
Soạt… Tần Tống nghiêng người quay lại, nhanh chóng đưa tay ôm lấy mặt cô, tích cực xoa xoa nắn nắn mấy cái ———— Anh đã sớm muốn làm như vậy, mỗi lần ông nói gà bà nói vịt với cô, khuôn mặt màn thầu đần độn trắng trắng mịn mịn của cô ngây ngốc nhìn anh, anh liền rất rất, cực kỳ, vô cùng muốn xoa xoa cô như vậy.
Nắn đến lúc cô nhe răng trợn mắt muốn khóc, trong lòng Tần Tống lập tức thoải mái hơn rất nhiều, lúc buông tay ra thậm chí anh còn vô thức khe khẽ cười.
“Anh… Nói tiếp đi…” Hàn Đình Đình ôm cái mặt bị anh nắn đỏ bừng, rầu rĩ nói.
Tâm trạng Tần Tống khá hơn đôi chút, trên đường không có bóng dáng chiếc xe nào, anh duỗi thẳng đôi chân dài, ngả người về phía sau, hai tay chống xuống đất, nhớ lại đoạn kí ức thời trẻ hết sức lông bông kia, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười không biết gọi như thế nào: “Tôi thích cô ấy, cô ấy thích người khác. Lúc đó tôi rất khốn kiếp, dùng rất nhiều thủ đoạn, cuối cùng cũng ép được cô ấy làm bạn gái tôi.”
Quá… Lãng mạn —— Hàn Đình Đình chẳng biết phải trái đúng sai cảm khái một câu trong lòng.
“Cha tôi vốn cũng phản đối chuyện tôi với cô ấy, sau ông ấy lại biết tôi vì chia rẽ bọn họ mà dùng những thủ đoạn hạ lưu đó, cực kỳ giận dữ —- Ông ta thích tên Lý Vi Nhiên kia từ lúc hắn còn rất nhỏ, thậm chí còn nhiều hơn tôi…” Tần Tống khẽ thở dài.
“Anh…” Mắt Hàn Đình Đình trợn tròn, “Anh cướp bạn gái của Lý Vi Nhiên?! Chị Tần Tang?!”
Cô kinh hãi ngồi thẳng dậy, Tần Tống đè lại đầu cô xuống, vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cô một cái: “Là anh ta cướp trước! Tôi ngắm trúng Tần Tang trước!”
Oa… Có người trợn mắt há hốc mồm, một… Một scandal gia đình bí mật thật hoành tráng của tầng lớp đại gia!
“Bên nhà ông ngoại tôi có rất nhiều trẻ con, tuổi tôi và Lý Vi Nhiên sát nhau nhất, hồi nhỏ chúng tôi chơi đánh trận, lớn lên đi theo anh cả cùng nhau công tác, đều là anh ta đưa tôi đi cùng, như hình với bóng. Dần dà, quan điểm thẩm mỹ của chúng tôi cũng tương tự nhau, ngày trước đi chơi, tôi cũng thường xuyên tranh giành những cô gái anh ta tia trúng.” Tần Tống nhẹ nhàng kể ra, lần đầu tiên, anh nhận ra kí ức mà trước nay anh chưa bao giờ dám đối diện, sau khi nói ra, cũng không thấy khó khăn như trong tưởng tượng.
“Mấy năm nay nhớ lại chuyện ngày đó, cảm thấy trước đây Tần Tang có nói một câu rất đúng: Cái tôi để ý là Lý Vi Nhiên, mà không là cô ấy. Có lẽ cô ấy bị người khác cướp đi, tôi cũng sẽ dừng tay, nhưng là Lý Vi Nhiên, tôi sẽ không phục, cũng có cảm giác như bị phản bội——– Cô nhìn bây giờ, từ sau khi Tần Tang gả cho anh ta, hai người bọn họ hợp sức bắt nạt tôi.” Anh buông tay, nhẹ nhõm chưa từng có.

Hàn Đình Đình nở nụ cười, đánh một cái vào bàn tay đang mở của anh. Cô có chút hâm mộ Tần Tống, anh rất dũng cảm, mắc sai lầm có thể thoải mái thừa nhận, mà cô lại chưa bao giờ dám.
“Đói quá…” Tần Tống nhìn trời, lại nhìn về phía cô: “Chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Hàn Đình Đình gật đầu, lại chợt nhớ ra trong nhà không có đồ ăn, “Ăn bên ngoài đi, tôi mời anh!”
Tần Tống ngạc nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, “Sao? Bỗng dưng yêu tôi rồi hả?”
“Phì!” Hàn Đình Đình cười ra tiếng, “Sao có thể!”
Cô trả lời rõ ràng lưu loát, Tần Tống thoáng chốc đen mặt.
“Tuy rằng tôi thường gây phiền phức cho anh, nhưng mà tôi sẽ nhớ kỹ tinh thần hợp tác —- Không thể yêu thương anh!” Hàn Đình Đình lại còn cực kỳ nghiêm túc nói.
Tần Tống rất buồn rất sầu não, nhưng cũng chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười nói, “… Cô nhớ rõ là tốt rồi.”
“Chúng ta đi thôi!” Ngồi lâu như vậy, cảm giác càng ngày càng lành lạnh, Hàn Đình Đình đứng lên nhảy nhót mấy cái, lại lôi cả Tần Tống đến, hai người đi dọc theo đường cái tiến về phía trước.
“Anh muốn ăn gì?” Cô hỏi.
“… ‘Thịnh Thế’, ăn hải sản!” Ai đó hóa đau thương thành sức ăn.
Hàn Đình Đình sửng sốt, “Này! Sao anh có thể chơi xỏ tôi như thế? Chỗ đó đắt lắm!”
“Tôi đây là cho cô cơ hội thể hiện tấm lòng.” Ai đó khịt mũi khinh thường dáng vẻ kẹo kéo của cô.
“Không cần đến đấy… Giờ siêu thị vẫn còn chưa đóng cửa, bọn mình mua về nhà làm đi!” Hàn Đình Đình tính toán, “Ăn cua được không? Dưới bụng cua béo cực!”
“Ừm, giống cô…”
“Anh…”
Đường rất dài, đêm đã khuya, từng ngọn từng ngọn đèn đường mong manh nối tiếp nhau, hai người nắm tay đi về phía trước, cuộc sống trôi qua thật bình yên.
[ alobooks.vn ]
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.