Bạn đang đọc Nhân Duyên – Chương 34
Chương 48
Trước kia anh từng nghĩ đến, đó chính là trúng mục tiêu trách nhiệm đã định, mà giờ phút này cũng không còn là một đứa trẻ tinh thần phấn chấn bồng bột bởi ngày xuân nắng sớm, Tần Tống rốt cục cũng hiểu được, nói chính xác chính là trúng mục tiêu nhất định yêu.
O*___*O
Những chuyện kế tiếp Tần Tống căn bản không muốn nhúng tay, thế nhưng hiện giờ anh là người làm chủ Tần gia, thanh danh bên ngoài, đủ các loại quan hệ cũng như đủ các loại nhân vật muốn nhân thời cơ rối loạn này tìm tới cửa tạo việc, anh nếu ngồi ở vị trí này, thì tất nhiên không thể không đi tiếp đãi cho chu toàn.
Linh cữu phụ thân ở nơi đó, gánh nặng “Tần thị” ở trên vai, Tần Tống không bao giờ có thể là tiểu Lục thiếu ngang ngược trước kia nữa.
Thật làm cho người bên ngoài vui mừng biết bao thế nhưng lại là trưởng thành nhanh thế nào …
Tần Tống làm chủ bên ngoài, chuyện trong nhà thì do Trương Phác Ngọc giải quyết, dẫn dắt nữ quyến cùng tiểu bối Tần gia đi về phía trước hoàn lễ từng người đến chia buồn.
Khách đông nịch, có vài vị phu nhân miệng lưỡi sau khi trở về, ở sau lưng người nghị luận nàolà chuyện từng là con gái cưng của Trương gia, chủ mẫu Tần gia, nghe đâu ngày thường thấy cô được che chở không biết thế sự bộ dáng đơn thuần, còn tưởng rằng Tần Uẩn vừa đi cô nhất định vì mất người trong lòng khóc không thành tiếng, không nghĩ tới thế nhưng còn có thể như vậy trấn tĩnh hào phóng, cấp lễ nghĩa chu toàn như vậy.
Trương Phác Ngọc biểu tình trên khuôn mặt không chút thay đổi, quần áo màu đen trên ngực đính nụ hoa trắng bà vẫn như trước diện mạo cao quý nghiêm nghị, từ đầu đến cuối thủy chung đều mím môi, không có đau lòng khóc thành tiếng, thậm chí không có rơi một giọt nước mắt nào.
Ai cũng không biết, bà không khóc, cũng không phải bởi vì bà kiên cường, lại càng không phải vì cậy mạnh, mà là vì cái người kia vì bà lau lệ cả đời đang lẳng lặng nằm ở trong quan tài trước mặt bà, không có ông ở đây, trên đời này bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng an ủi Trương Phác Ngọc bà.
Tần Uẩn, anh xem a, trừ anh ra ai cũng không hiểu em .
Hàn Đình Đình luôn luôn ở bên người Trương Phác Ngọc, nhìn mẹ chồng cố ý đứng thẳng thắt lưng cùng đôi mắt nghẹn đỏ bừng, cô đau lòng, lại không biết làm thế nào đi khuyên giải an ủi mới tốt.
Cùng là gả cho nam nhân Tần gia, cô có thể hiểu vài phần kiêu ngạo xuất phát từ Trương Phác Ngọc.
Cách hai giờ cô lại đi cho bảo bối bú sữa, đi ngang qua bỗng trước mặt nhìn thấy Tần Tống đang cùng vài chú bác tuổi xấp xỉ Tần Uẩn thấp giọng nói chuyện, mấy người kia đều là khuôn mặt bi thống, trái lại Tần Tống cũng là cực lực duy trì nghiêm túc lạnh nhạt biểu tình khéo léo.
Sau đó có một lần khi cô lại đi ngang qua, trùng hợp mọi người trong Lương thị đến, vài người huynh đệ đều không chút tiếng động, thay phiên nhau dùng sức ôm chặt lấy anh, Tần Tống lúc này trên mặt mới chân thật tiết lộ một chút đau thương kịch liệt.
Hàn Đình Đình cách xa như vậy nhìn anh hơi cúi đầu bộ dáng khổ sở, trong lòng cô thắt lại thực sự đau.
**
Mùa xuân lúc này đã muốn đến đây, buổi chiều gió không còn lạnh thấu xương. Đêm đó cũng thật lung linh, một vầng sáng tỏ nhô lên cao, dưới ngọn đèn to rực sáng trong Tần trạch rộng như vậy, bóng người lắc lư, khúc nhạc buồn ngân vang đâu đây. Chung quanh trên cây cao đều là một sắc trắng tinh khôi ưu thương, nơi đây gió xuân say mê ban đêm vô bi vô hỉ nhẹ nhàng phất động .
Rạng sáng ba giờ hơn, đợi mãi không thấy anh trở về phòng, Hàn Đình Đình lăn qua lộn lại không ngủ được, liền đơn giản thay quần áo đi xuống lầu, rót chén trà sữa nóng, bưng đi ra lên phía trước tìm anh.
Linh đường tốp năm tốp ba không ít thân hữu đang gác đêm, cô một đường mỉm cười chào hỏi, vòng qua hơn phân nửa Tần trạch, ở phía sau viện bên sông nhỏ nhìn thấy anh.
Tần Tống đứng ở nơi mà mùa hè năm trước một nhà bọn họ câu cá, nghiêng người đối diện với mặt hồ gợn sóng lăn tăn đá hòn lởm chởm ngẩn người, chính là trầm mặc hút một ngụm thuốc lá.
Cô đi ở trên mặt cỏ, tiếng bước chân tất tất tác tác, Tần Tống nghe được xoay mặt nhìn qua, thấy là cô đến đây, nâng tay dập tắt điếu thuốc, cô ngăn lại, “Anh cứ hút đi, ngẫu nhiên vài lần giải buồn cũng không có vấn đề gì .”
Anh giương mắt nhìn cô cười cười, vẫn là đem điếu thuốc quăng ra xa, quay đầu thay cô kéo cổ áo khoác, ngữ khí ôn nhu: “Em như thế nào lại đi ra đây ? Bảo bối một mình ngủ ở trong phòng sao?”
“Không có, ba mẹ em đến đây, mang theo bé cùng nhau ngủ rồi ” cô cầm lấy bàn tay anh, cũng không lạnh, “Em sợ anh bị lạnh. Mệt lắm phải không? Còn hơn mấy tiếng nữa mới hừng đông, anh đi chợp mắt trong chốc lát được không?”
“Anh không buồn ngủ.” Tần Tống lắc đầu, đem nút áo trên cùng của cô thắt lại, “Em trở về đi, vừa mới sinh xong, nên nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày này anh có việc không thể chiếu cố đến em cùng con, thực xin lỗi, em phải chiếu cố chính mình, trăm ngàn lần đừng sinh bệnh .”
“Em biết, anh đừng lo lắng cho em với con.” Cô đem trà sữa đưa tới trong tay anh, “Uống đi! Em cùng anh trở về.”
Tần Tống cầm lấy chén giữ ấm, hương thơm ngọt ngào hơi nước xông vào mũi, dịu ngọt ấm lòng, biểu tình trên mặt không tự chủ bình tĩnh trở lại, anh trước đem đến miệng cô làm cho cô uống một ngụm, chính mình đem phần còn lại hai ba ngụm uống hết, nhất thời cả người ấm một chút.
Đem cái chén đặt ở trên bàn đá bên cạnh, anh trở lại đem cô kéo vào trong lòng, thở một hơi thật dài .
“… Khá hơn chút nào không?”
“uh…” Anh ôm chặt cô.
Bốn phía xung quanh rất im lặng, cô không biết lúc này nên nói cái gì, đành phải ở trên cánh tay anh nhẹ nhàng vỗ một chút, tiết tấu kia là thói quen mà cô dùng để dỗ đứa nhỏ đi vào giấc ngủ , nhẹ nhàng êm ái làm cho Tần Tống cảm thấy thực an tâm, anh thấp giọng hừ một tiếng, buồn ngủ nhắm hai mắt lại, thực thả lỏng cúi đầu tựa vào cô.
“A Tống, trong lòng anh thấy khó chịu liền nói với em nhé.” Cô rất nhẹ nói với anh.
“Anh không sao, ” anh vẫn là nhắm mắt lại, môi hơi giơ lên, “Em yên tâm, anh còn muốn đến em cùng rất nhiều người, sẽ không ngã xuống được.”
“Em không sợ anh rồi sẽ ngã xuống, anh lợi hại như vậy, so với ai khác đều mạnh mẽ hơn… Nhưng là em sợ anh sẽ mệt, mệt trong lòng lại càng khó chịu. A Tống, em không phải là người khác, ở trước mặt em anh không cần phải kiên cường, em sẽ không chê cười anh.” Cô là vợ của anh, vui cũng như buồn ,yêu cũng như hận đều nên cùng anh chia sẻ.
Nụ cười bên môi Tần Tống rốt cục cũng nhạt đi, khuôn mặt anh tuấn dần dần nổi lên khác thường, cho dù anh vẫn mạnh mẽ kìm nén đau đớn từ trong đáy lòng, không muốn bị người khác nhìn thấy.
Đúng vậy, anh là chủ nhân của Tần gia, là chỗ dựa của nhiều người như vậy, thế nhưng người đến nơi này thiệt tình chia buồn đưa tiễn Tần Uẩn lại không thấy, một đám người chỉ biết nóng lòng nịnh bợ Tần Tống, hoặc là không dám nghĩ đến: Anh lúc này có càng nhiều thứ mà… Một người con mất đi cha mình.Anh không có ba ba .
Anh thật sự cảm thấy khó quá.
Nỗi bi thương kia bị anh đè áp xuống quá mức, phủ quá kín, lúc này bị cô dở một tầng lại một tầng, tất cả phủ vây xung quanh còn lại toàn bộ đều bị phần phật kéo lỏng rồi rời ra, giống như đám mây mơ hồ tản ra, cơ hồ lấp đầy toàn bộ tâm hồn anh, Tần Tống thanh âm có chút chênh vênh: “Ông ấy thật sự đi rồi… Anh thật không dám tưởng tượng, ông ấy như vậy, một người cường đại như vậy cũng sẽ chết… Từ nhỏ đến lớn, ông ấy với anh mà nói… Ông đối với mọi người mà nói đều là mạnh nhất, ông cơ hồ không gì là không làm được…”
“Em biết…” Cô trấn an anh nói năng lộn xộn, “Em biết.”
“Ông cho anh nhiều lắm, thậm chí ngay cả em đều là do ông đem đến bên người anh, có em mới có bảo bối… ông cho anh hết thảy…” Tần Tống rốt cục cũng đem một mặt yếu đuối của anh cùng nỗi đau thấu triệt tâm can bày ra ở trước mặt cô.
Anh chung quy là hối hận, vì thời gian lúc còn trẻ kia bướng bỉnh phản nghịch, lãng phí nhiều thời gian như vậy ở trong những chuyện vô vị đến buồn cười. Mặc kệ Tần Uẩn ở thời khắc cuối cùng sinh mệnh quý giá như thế nào hao tổn tâm cơ trấn an qua, thế nhưng ở sâu trong nội tâm Tần Tống vẫn luôn luôn cảm thấy hối hận thật sâu.
“Đến đây…” Cô mở rộng vòng tay có chút cứng ngắc của anh, xoay người đi qua cùng anh mặt đối mặt, nhẹ nhàng nhón chân, cố hết sức đem anh ôm chặt, “Em ôm anh một cái được không?” Cô nhu hòa khe khẽ thấp giọng nói, “Anh đều có thể cảm thấy khổ sở, cũng có thể khóc, nơi này chỉ có em và anh.”
Anh được ôm lấy. Kỳ thật anh cao hơn cô một cái đầu, tư thế thắt lưng hơi khom xuống bị cô ôm lấy như vậy kỳ thật là quái dị không tự nhiên, thế nhưng anh căng thẳng thật nhiều tựa như cung tên kéo căng tại đây với tư thế quái dị không được tự nhiên này có thể buông lỏng bản thân, thẳng đến khi cô nghĩ ra kỳ thật tư thế chống đỡ mũi chân này thật không ổn, cả người lúc ẩn lúc hiện, anh liền đứng thẳng, ôm cô vào vòng tay buộc chặt, đem cô cả người nhẹ nhàng ôm lên, vững vàng kiên định đặt ở trước ngực.
“Đình bảo…” Anh cúi đầu thanh âm hơi run rẩy, có chút phóng túng nghẹn ngào, sau anh lại nói không ra lời, chỉ vỡ vụn thành mảnh nhỏ như thế gọi cô.
**
Đêm hôm đó bọn họ ở bờ sông ôm nhau cho đến bình minh.
Hơn 6 giờ, xa xa ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên thủng tầng mây. Trên đỉnh đầu bọn họ chính là bầu trời rộng mở, cho dù giờ phút này vẫn nhá nhem bóng tối, cơ hồ mắt thường giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy vầng hắc ám từ từ tan rã, nghênh đón vầng sáng cùng sức sống không thể nào ngăn cản một ngày mới tràn trề.
Tần Tống im lặng ngồi ở trên tảng đả, trong lòng ôm vợ mình đã bị anh dỗ ngủ, anh dùng áo khoác của chính mình bọc lấy cô, buông mắt lẳng lặng nhìn ánh sáng nhu hòa ở trên dung nhan trầm tĩnh say sưa ngủ kia của cô, tâm anh cũng theo đó một chút một chút được lấp đầy.
Một ngày mới, anh lấy thân phận cường đại bảo vệ người nhà mình, hoàn toàn độc lập ở trên đời này bắt đầu một ngày mới.
Phía sau căn nhà chính là tòa thành của anh, bên trong là người vợ cùng với đứa con thơ mạnh khỏe ngủ say, đó là người nhà mà anh dùng toàn bộ năng lực đi bảo vệ.
Người trong lòng anh im lặng cùng tâm ý của anh tương thông đi bên nhau suốt cả cuộc đời này, nghèo hèn hay phú quý cô đều muốn cùng anh sóng vai, họa phúc cùng nhau, không rời không bỏ.
Bảo vệ bọn họ, là sứ mệnh mà cha đã giao lại cho anh, đem tâm huyết cả đời của người dùng hết tâm tư năng lực đi hoàn thành, giống như cha – anh sẽ bảo hộ họ để chuyển giao, rồi truyền lại cho con anh.
Trước kia anh nghĩ đến, đó chính là mục tiêu đã định là trách nhiệm, mà giờ phút này không phải một đứa trẻ tinh thần phấn chấn bồng bột bởi ngày xuân nắng sớm, Tần Tống rốt cục cũng hiểu được, đó chính xác là – trúng mục tiêu nhất định yêu.