Bạn đang đọc Nhân Duyên – Chương 30
Chương 44
“Chỉ có một việc làm ta lo lắng —— Tần Tống, vợ của ta từ nay về sau phải làm phiền con chiếu cố .” Tần Uẩn vỗ vỗ bả vai con trai, mỉm cười, trịnh trọng phó thác.
Tần Tống cũng cười, chậm rãi đối với ông gật đầu: “Vâng. Con cam đoan —— nửa đời còn lại của bà sẽ tiếp lục là người kiêu ngạo ương ngạnh, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên… Giống như khi cha còn ở đây!”
“Cám ơn, con trai.”
Nơi vợ chồng son ở không có ai hỗ trợ quét tước nấu cơm, Tần Tống bận bịu việc công tác lẫn xã giao, hơn nữa rất lo lắng phụ nữ có thai luôn ở nhà một mình, cho nên sau khi thương lượng anh liền quyết định trước hết quay về sống chung với cha mẹ một khoảng thời gian, chờ sau khi sinh đứa nhỏ rồi nói sau.
Tần Tống tay nắm tay vợ từ từ đi vào cửa, Trương Phác Ngọc liền chạy tới, cùng con dâu bảo bối của bà vô cùng thân thiết cọ cọ, hai mắt tràn đầy tươi vui hạnh phúc: “Đình bảo ~ chúng ta rốt cục cũng ở cùng một chỗ!”
Tần Uẩn ở phòng khách nhô đầu ra, cười nói: “Đừng động tay động chân, bà không phát hiện giương mặt con bị kéo dài như vậy sao?”
Trương Phác Ngọc vừa nhìn liền thấy TầnTống vẻ mặt quả thực dâng lên sự cảnh giác che chở vợ anh, không hờn giận hừ một tiếng, trừng mắt liếc mắt sang anh một cái, kéo Hàn Đình Đình qua đi vào bên trong.
Mọi người đều ở đây, Trương tư lệnh đang cùng Đình ba tán gẫu chuyện công tác, thấy tiểu nữ nhi tiến vào, trêu ghẹo nói: “Phác Ngọc, tôi nhìn thấy mẹ Đình Đình ở phòng bếp làm việc bận bịu kia kìa, cũng không thấy bà đi vào giúp bà ấy một tay, hiện tại nữ nhi bảo bối nhà người ta đến đây, bà lại nhanh chân hơn so với mẹ Đình Đình giành lấy, như thế nào chuyện tốt đều bị bà chiếm hết vậy?”
“Chính ông như thế nào không tiến vào hỗ trợ đi!” Trương Phác Ngọc đối đãi với con trai cùng cha nó là cùng một cái tiêu chuẩn, lành lạnh bay sang một ánh mắt, quay người lại rót chén trà ấm áp hương thơm lượn lờ đưa qua cho Hàn Đình Đình, lại lập tức thành bộ dạng ôn nhu cười : “Đình bảo đến uống nước, tiểu bảo bảo nhà chúng ta khát nước rồi?”
Cô thật tự nhiên đổi sắc mặt, biểu diễn khiến cho cả nhà mọi người đều cười to, Trương tư lệnh phu nhân hỏi: “Tiểu bảo bảo còn chưa có tên gọi sao?”
“Mẹ vợ con đã lấy nhũ danh, gọi Bảo bối.” Tay Tần Tống sờ sờ bụng Đình Đình, vô cùng tự hào. Đình Đình cười đi lên đối với Tần Uẩn nói: “Ba, người giúp cục cưng chọn lấy một cái tên chính thức đi?”
Mọi người đều gật đầu nói đúng rồi. Tần Uẩn nắm lấy tay Trương Phác Ngọc cười rộ lên, nói: “Ta đã nghĩ tốt lắm, đã vậy gọi là ‘Tần Hàn’ đi, dễ nghe lại có ý nghĩa, nam hài hay nữ nhi đều có thể dùng.” Anh đối với Đình ba gật gật đầu, “Đương nhiên, nếu nhà bên đấy kiên trì muốn gọi ‘Hàn Tần’, cũng không vấn đề gì!”
Ngay lập tức cả sảnh đường đều là tiếng cười náo nhiệt.
Ngôi nhà này chưa bao giờ mỹ mãn quá như thế, Tần Tống nghiêng đầu nghìn sang người bên cạnh mình, cảm thấy trong khoảng khắc này đồng thời ẩn chứa tất thảy các loại tư vị.
Thời tiết dần dần nónglên, thời điểm tháng sáu bụng Đình Đình đã thực rõ ràng, là một nam hài, mỗi một lần đến khoa sản kiểm tra bác sĩ đều chậc chậc miệng lòng lấy làm kỳ lạ, một đứa nhỏ hơn ba tháng trưởng thành so với con người ta bốn tháng còn nhanh hơn,đứa bé này khi sinh ra, sau này không chừng lại biến thân thành tiểu ma vương cỡ nào khỏe mạnh hoạt bát nha!
Thời gian Tần Uẩn mê man càng ngày càng dài, khi tỉnh dậy nghe thấy mọi người nói lại như vậy, cười rất chi là vui mừng: “Mọi người cũng đều không hiểu —— cháu trai của tôi là đang thông cảm cho tôi đó.”
Trương Phác Ngọc ngồi ở bên cạnh ông, nghe vậy ánh mắt không khỏi ảm đạm, khi chuyển tới trước mặt ông lại đã là tươi cười trong nắng hè: “Kia, ông cũng không cần chịu thua kém, tốt xấu gì cũng nên thích đáng đem lễ gặp mặt tự tay giao cho tiểu quai quai chúng ta chứ?”
Giọng nói của bà thoải mái như vậy, Tần Uẩn buồn cười, tay nhéo nhéo mặt của bà, bị bà làm nũng vỗ một chút, lúc này trên lòng sông “Phù phù” một tiếng hưởng ứng theo sau,vốn dĩ con cá đang ăn mồi câu thế nhưng lại giãy nảy đi, từ giữa không trung nhảy vào trong vũng nước đọng, tiêu sái vung đuôi bỏ chạy. Hàn Đình Đình nhìn lưỡi câu rỗng tuếch theo làn gió nhẹ nhàng lay lắt, nhất thời giận dữ buông tay đem cần câu đều quăng ra ngoài. Tần Uẩn cùng Trương Phác Ngọc tay trong tay cười to.
Khi Tần Tống đi tới liền nhìn đến cảnh tượng ấm áp như vậy: Đầu hạ lúc chập tối ánh tà dương đỏ sẫm ánh cả bầu trời, trên bờ làn gió nhẹ nhàng tươi mát khe khẽ thổi qua, hàng cây liễu xoay người vùi vào trong mặt nước sông soi chiếu, gió nhẹ nhàng phảng phất cuốn theo vài chiếc lá vàng sàn sạt ngân vang, khiến làn sóng xanh biếc gợn lăn tăn nhấp nhô bồng bềnh.
Dưới tàng cây Tần Uẩn ngồi ở trên xe lăn, Trương Phác Ngọc từ phía sau thân mật ôm lấy ông, hai người đứng cùng một chỗ tười cười thoải mái, một bên Đình bảo nhà anh mang theo cái bụng rất bự nghiến răng nghiến lợi đỡ thắt lưng.
“Là con cá nào mà lại dám chọc Đình bảo chúng ta tức giận như vậy, ” Tần Tống từ bờ sông một đường sang đây, cười giương cao giọng nói, “Đêm nay kho tàu nó!”
Tần Uẩn quay đầu, mặt tái nhợt tươi cười thế nhưng hồng nhuận lên, “Ta xem ra rất khó! Lần này chúng ta đi câu, lâu như vậy cũng chỉ mới mắc câu một con như vậy.”
Đây là từ bên ngoài dẫn nước chảy vào, tại sân sau nhà Tần gia to như vậy bên trong có một con sông nhỏ, sau khi trải qua quá trình làm sạch cùng trang bị, nước cạn trong veo, cá vốn dĩ cũng không nhiều lắm.
Tần Tống huýt sáo đi tới, nhíu mày kiêu ngạo cười, một bên ôm vợ, còn miệng hôn một cái thật to, sau đó thoát giầy vén ống quần, không chút để ý nhảy xuống dòng nước. Một bên quản gia thấy thế, vội vàng đem cái túi lưới đưa qua, Tần Tống nhận lấy, oai phong lẫm liệt giống như chống đỡ mưa tên của quân địch, sau đó liền rất khí thế hét lớn một tiếng, đi vào trong lòng sông.
Lần này quả thật rất náo nhiệt, trên bờ mọi người ủng hộ, bên này nói “bên trái có cá” bên kia lại kêu “A Tống mau nhìn! Ngay phía sau chân ngươi đó!” Tần Tống cứ việc xoay quanh, cong thắt lưng nắm túi lưới chụp nước bọt nước văng tung tóe khắp nơi, rốt cục một con cá trắm cỏ lớn bằng một cái lòng bàn tay cuối cùng cũng bị anh chụp phải, hàng cây liễu dưới tiếng hoan hô của mọi người cũng tung mình nhảy nhót, trên mái tóc Tần Tống có dình một vài giọt nước, giống như đại anh hùng vượt sông chiến thắng trở về.
“Vợ à ! Cá mắc câu !”
Hàn Đình Đình đặc biệt vui vẻ nhặt cần câu lên, kẽo kẹt kẽo kẹt phe phẩy lấy vài cọng bèo ra, vợ chồng Tần Uẩn cùng quản gia đều thấy có chuyện lạ ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bữa tối thật sự có một món cá, trên bàn có một con cá trắng bạc đáng thương hề hề nằm úp sấp trên một cái đĩa làm thành món cá kho tàu, Trương Phác Ngọc nâng chiếc đũa đi trước làm gương, bóc lấy mắt cá, ngọt ngào gắp bỏ vào trong bát của Tần Uẩn, Tần Uẩn cười cười gắp lại vào trong bát cho cô, cô cũng không khách khí, một ngụm ăn xuống.
Hàn Đình Đình là không dám ăn tròng mắt, Tần Tống lấy một khối thịt bong bóng cá, đi chấm nước đưa qua cho cô, cô ngậm trong miệng, cảm thấy quả thực so với bình thường ăn ngon hơn rất nhiều nha.
Tần Tống vọt từ trong phòng tắm đi ra, chỉ thấy cô đong đưa bàn chân ngồi ở trên giường ngây ngốc nhìn anh cười cười, anh cúi đầu mắt nhìn vào chính mình, “Làm sao vậy?”
“A Tống, thời điểm ngươi bắt cá trông rất soái…” Hoa nhỏ si chảy nước miếng nhớ lại bộ dáng gợi cảm của anh khi từ dưới lòng sông trên người có chút ẩm ướt đi lên.
Tần Tống trong lòng nhất thời ngứa ngáy, ngồi xuống ở trên giường, thuận tiện đem khăn mặt đưa qua cho cô. Cô tự động tiếp nhận, quỳ gối bên người thay anh lau tóc.
“Chờ em sinh xong đứa nhỏ rồi, anh còn có thể bắt cá cho em chứ?” Cô ngốc ngốc ôn nhu hỏi, “Mẹ dạy em thừa dịp thời điểm mang thai đề ra thiệt nhiều thiệt nhiều yêu cầu với anh, nam nhân chỉ có khi nữ nhân mang thai mới có thể đối với cô ấy ngoan ngoãn phục tùng, đúng không?”
Tần Tống cười khụ một tiếng, ngừng lại một chút, dễ dàng đem vấn đề quăng trả lại cho cô: “Em nói sao?”
“Em cảm thấy sẽ không nha, ba ba đối với mẹ vẫn đều là ngoan ngoãn phục tùng a.” Cô quả thực ngốc ngốc đần độn đi trả lời vấn đề của chính mình. Nữ nhân sau khi mang thai thường hay trở thành ngốc ngốc, Hàn Đình Đình gần đây thật sự càng ngày càng trở nên ngốc nghếch .
Tần Tống hàm hồ “Ân” một tiếng. Cô nâng tay lau cho anh, độ cao kia khiến cho mặt anh vừa vặn đối diện với bộ ngực đầy đặn của cô, hai luồng tuyết trắng mềm mại theo động tác của cô ở trong lớp áo ngủ mỏng manh lượn đến lướt đi, giống như trái quả ngọt lành công kích a công kích , ngẫu nhiên có khi giống như vô tình quét qua ở chóp mũi trên gương mặt anh, anh hít sâu một hơi, ngưỡng mặt trừ lửa phun hơi nóng ở trên cổ cô.
Cô nhất thời cảm thấy ngứa ngáy, lấy khăn mặt ra lại nhìn thấy ánh mắt anh đã muốn biến thành sói, kêu một tiếng vội vàng né tránh sang bên cạnh, Tần Tống thoải mái duỗi tay ra, bắt lấy áo ngủ bên hông cô đem cô ôm trở về, “Còn chưa có lau xong đâu, em chạy đi chỗ nào a?”
Cô biết anh nhịn suốt ba tháng, tối hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha cô, chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, anh còn chưa có động , thế nhưng nửa người cô đã run run trước rồi. Hai tay lấy khăn mặt che giương mặt đỏ bừng, cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo nhỏ giọng thanh minh: “Đã lau khô … Em muốn đi ngủ !”
Bộ dáng thẹn thùng kia thật hợp với tâm ý của trẻ hư, Tần Tống cười xấu xa kéo một bàn tay của cô đi qua, hướng xuống nơi mà anh đang phấn khởi dựng thẳng lên cao, “Nơi này còn chưa có lau…”
Cô giống như bị bỏng vì quá nóng liền nhanh tay rụt lại, đập anh một cái, cả người mềm nhũn dán vào trong lòng anh, Tần Tống càng sung sướng,hai ba phát liền nhanh chóng bóc sạch áo ngủ mỏng manh vây trên người cô xuống, tay hướng tới nhụy hoa cách biệt ba tháng qua tìm kiếm tư vị mất hồn, thế nhưng xuân triều mãnh liệt, ẩm ướt rối tinh rối mù.
“Nhẹ chút… A Tống, nhẹ một chút nha…” Anh vừa mới đem chính mình đẩy mạnh đi, gian nan động hai cái, chợt nghe dưới thân cô mềm mại rên hô, âm điệu kia, quả thực làm cho người ta càng muốn giết chết cô …
Anh một bên động một bên còn giống như sói hổ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt giống như bộ dáng muốn ăn thịt người, cô thẹn thùng xoay mặt qua không nhìn anh, còn cắn cắn môi dưới một bộ dáng ẩn nhẫn, ngâm thanh nũng nịu cũng không thể kiềm nén từ cánh môi đỏ mọng bật đi ra.
Hô… Tần Tống vội vàng rút ra, thời gian qua dùng tay khó khăn mới có thể nhịn xuống chưa có bị mất mặt, bất quá chỉ ba tháng không chạm vào cô mà thôi, cô thế nhưng so với khi tân hôn còn muốn tinh tế hơn, thân thể tuyệt vời lại thêm người mang thai mà mẫn cảm nhiều nước, tư vị mất hồn khiến cho anh muốn ngừng nhưng không thể ngừng một khi chạm vào không thể nào khống chế được.
Chỉ sợ càng không khống chế được anh càng là không thể thỏa mãn thú tính, cô run rẩy co rút kẹp chặt, anh chính là đến không được. Cuối cùng anh dùng lực vô cùng mạnh đem cô kéo tới bên giường, cô nửa người trên nằm ở trên giường, nửa người dưới bị anh buộc chặt ở bên hông, thắt lưng đều rất nhẹ nhàng.
Cô chưa từng thử qua tư thế như vậy, vài cái liền khóc đi ra, anh lại thích không thể ngừng cũng chẳng muốn dùng gấp gáp hổn hển.
Cửa sổ sát đất nơi ban công mở một nửa, rèm cửa sổ bị gió thổi lay động, từ khe hở có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao, bốn phía lặng yên, trong phòng dưới ngọn đèn mờ nhạt cũng là một mảnh xuân sắc kiều diễm.
“Không cần… Buông!” Cô rối loạn kêu khóc đi lên, làm sao bây giờ ô ô ô… Vì sao bỗng nhiên trong lúc đó đặc biệt đặc biệt nghĩ muốn… Đi tiểu… A!
Tần Tống làm sao còn nghe hiểu được cô đang nói cái gì, cúi người ở trên mặt cô một trận mưa hôn mãnh liệt, đầu lưỡi cuốn quýt khấy đảo khiến cô nói không nên ra lời đầy đủ, chỉ có tiếng khóc ô ô nức nở bị nuốt vào.
Cô giãy dụa ngược lại khiến anh hưng phấn càng dâng cao, cảm giác chanh chua dữ dội theo động tác của anh càng ngày càng nóng bỏng bao phủ cô, cô dùng sức ưỡn thắt lưng lên cao, cứng ngắc mười giây, sau đó không còn một tia khí lực nào nữa, vô ý thức xụi lơ ở trên giường…
Sau cô mở to hai mắt, đèn treo trên trần nhà cách cô rất xa rất xa… Tần Tống ôm cô, tay kéo cô đi sờ dịch bắn trên người anh, dính dính, anh cười phá lệ thoả mãn: “Bảo bối ngốc… Anh đã nói với em lau mặc kệ đi…”
Một giọng nam kêu thảm thiết, ở trong đêm yên tĩnh truyền đi rất xa rất xa, ánh trăng trên cao đều bụm mặt trốn vào đám mây.
Đúng là nửa đêm không người, dễ dàng ngược chồng nha…