Bạn đang đọc Nhân Duyên – Chương 14-26
Chương 25
“Em vẫn luôn cảm thấy rất buồn, nếu không vì chuyện này, ba mẹ em sẽ không đến mức lớn tuổi rồi còn phải chuyển nhà đến đây… Từ khi đến đây công việc ba em vẫn không được thuận lợi, còn bị ngã gãy chân, có đôi khi em cảm thấy em đã làm phiền ông…” Hàn Đình Đình ngả vào lòng anh, rất buông lỏng, dông dài tâm sự. Tần Tống bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, hỏi: “Chuyển tới đây không hay à? Không có chút gì tốt đẹp sao?”
Cô ngừng một chút, vất vả lắm mới xoay người lại được, một lúc lâu sau, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Cũng không hẳn là không tốt… Chuyển tới đây… Mới gặp được anh…”
Ừ, đúng vậy… Tần Tống muốn bù đắp cho cô, ôm cô càng chặt hơn, vùi mặt vào cổ cô dụi loạn một trận, vui đến nỗi cứ liến thoắng suốt…
——————
Đáng tiếc là Tần tiểu lục chỉ có thể nhiều chuyện với tiểu thổ màn thầu nhà anh mà thôi, đối mặt với đám lãnh đạo ăn thịt người của “Tần thị” kia, anh phải giấu kín tâm hồn vừa ngây thơ vừa yếu đuối kia thật kỹ, ra vẻ mạnh mẽ bình tĩnh.
“Tần thị” là công ty gia đình, lãnh đạo đều là các phe phái của Tần gia, trong đó quá nửa là bề trên của Tần Tống, nhẹ không được nặng không xong, rất khó hầu hạ.
Nhưng Trần Dịch Phong tất nhiên không giống như vậy, nhìn anh nói chuyện với người lớn tuổi rất vui vẻ, hoàn toàn tự nhiên, Tần Tống trong lòng thầm nghĩ: Con người này thật có sẵn tư chất làm cháu đích tôn…
“A Tống!” Chú ba gõ cái tẩu lên bàn, giọng điệu có vẻ bất mãn, to tiếng quát người chủ trì hội nghị là Tần Tống trước mặt các lãnh đạo: “Đang họp mà cũng mất tập trung! Bảo chúng ta làm sao có thể yên tâm giao chuyện lớn vào tay cháu!”
Tần Tống quét mắt một lượt, mỉm cười, “Vụ đầu tư này quả thật rất quan trọng, nhưng đối với ‘Tần thị’ chẳng qua chỉ là một dự án đặc biệt, mọi chuyện nên tuân theo trình tự. Chú ba, nếu chú khăng khăng muốn để Trần Dịch Phong làm bên thứ ba, vậy cho cháu kế hoạch chi tiết của phương án đầu tư, liệt kê các ưu khuyết điểm để cháu xem xét.” Nói xong anh không đợi trả lời, hướng về đám đông: “Vừa rồi mới chỉ là một trong năm chương trình mà tôi biết, tới ai tiếp theo? Bắt đầu luôn đi.”
Anh không cao ngạo cũng không vội vàng, người bên ngoài ngược lại không thể rõ nội tình. Hội nghị lập tức tiếp tục, Tần Tống một mặt hết sức chăm chú ứng phó, trong lòng lại nhanh chóng tính toán làm thế nào để đối phó với vấn đề Trần Dịch Phong gai góc kia.
Lúc trước Kỷ Nam có báo tin Trần Dịch Phong được mời đi, Trần Ngộ Bạch cũng nói có chút gì đó không ổn: “Bằng mối quan hệ nhiều năm của chúng ta với Trần Dịch Phong, anh ta sẽ không có khả năng giúp đỡ những người đó đối phó với Tiểu Lục. Thế nhưng anh ta lại không hề từ chối, hoàn toàn không thông báo với chúng ta, còn đặc biệt đến đây một chuyến, rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?”
Lúc ấy Tần Tống cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào các giao dịch kinh doanh quan trọng của Trần Dịch Phong và “Lương thị”, anh cũng không cho rằng Trần Dịch Phong muốn mạo hiểm đối địch với anh.
Đáng tiếc anh trăm ngàn tính toán lại không tính đến gã Trần Dịch Phong này âm mưu đem tiểu thổ màn thầu nhà anh về làm mẹ kế cho con anh ta!
Từ trong phòng họp bước ra, đi ngang qua Trần Dịch Phong đang được đám người già vây quanh kia, Tần tiểu lục nhìn thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã hận đến ngứa ngáy lắm rồi.
Việc công hay tư, anh đều phải đối đầu với gã khốn Trần Dịch Phong kia!
——————————-
Thành phố C, đầu mùa đông, đợt không khí lạnh đầu tiên.
Tần Tống về nhà, trong nhà còn lạnh hơn cả nhà để xe, anh vừa đổi giày vừa trầm giọng gọi người: “Vợ ơi! Vợ à!!!”
Hàn Đình Đình ló đầu từ trong bếp ra: “Dạ?”
“Sao không bật máy sưởi!” Anh phàn nàn. Làm việc một ngày về nhà vừa lạnh vừa đói, tâm tình cực kỳ không vui.
“Thời tiết còn chưa đến lúc lạnh nhất mà, nhà to thế này mà mở máy sưởi, tốn điện lắm!”
Tần Tống quăng giầy “Phịch” xuống đất, “Vậy em muốn đông chết anh à!”
Lại cáu rồi… Hàn Đình Đình vội vàng đi bật máy sưởi, cất giầy của anh vào tủ, cô đứng ở trước mặt hỏi anh: “Anh thật sự cho rằng em muốn đông chết anh đấy hả?”
Tần Tống quay mặt đi, hừ một tiếng. Lại bị cô kéo xoay lại, “Nói đi, mới vừa hung hăng lắm cơ mà?”
“Vợ làm anh không vui — Nhà ai mùa đông mà không bật máy sưởi! Nói với em mấy lần rồi, về nhà vẫn lạnh như băng…”
Tần Tống không ngờ lại mềm xuống, chỉ dám thấp giọng phàn nàn.
“Biết rồi, sau này trước khi anh về em nhất định nhớ kỹ bật lên cho anh.” Hàn Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Chỗ nhà bọn em ở hồi trước mùa đông còn lạnh hơn ở đây, mà cũng chưa từng lắp máy sưởi… Một năm bốn mùa vốn là mùa xuân ấm áp, mùa đông lạnh, anh cứ để nhiệt độ mỗi ngày đều giống nhau, cả một năm bất kể ngày nào cũng mặc cùng một kiểu quần áo dày mỏng như nhau, vậy không kỳ quái sao?”
“Em đừng xem anh như con nít tiểu học mà dạy dỗ được không?” Tần Tống lẩm bẩm.
Hàn Đình Đình nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mặt anh, “Anh có cao mà không có lớn, trẻ con!”
Lòng bàn tay cô ấm áp, giọng nói càng ấm áp hơn, cục tức của Tần Tống nhất thời xẹp hết, chỉ là còn ngại xấu hổ chưa muốn xuống nước, cầm lấy tay cô thật chặt, chầm chậm xoa nhẹ, ý đồ chờ gan to hơn thì kéo luôn cô vào lòng sưởi ấm…
“Đừng lộn xộn…” Hàn Đình Đình vẫn cảm thấy không được tự nhiên, thẹn thùng né tránh tay anh, “Em muốn nấu cơm, tối nay nướng cánh gà cho anh ăn… Anh đi lên thay quần áo được không? Em mua một chiếc áo lông, treo trong tủ quần áo của anh đó.”
“Em mua quần áo cho anh?” Ai đó lúc nãy mặt còn cáu kỉnh khó chịu, thình lình trở nên sáng láng, phấn chấn hỏi han.
Hàn Đình Đình ngượng ngùng gật gật đầu, “Em dọn tủ quần áo thấy anh không có áo lông nên mua… Anh đi thử xem, nếu anh không thích cũng không sao, em mang về cho ba em mặc. “
“Anh thích!” Tần Tống phấn khởi, mạo hiểm nhè bên má hồng hồng mịn màng đẹp đẽ, “chụt” một tiếng rồi lủi lên lầu thử quần áo.
—————————–
Ngày hôm sau, tại “Lương thị”.
Đại BOSS kéo kéo áo khoác, ấn điện thoại nội bộ: “Máy sưởi hỏng à?”
Thư ký văn phòng rét run: “Không phải ạ… Là Lục thiếu bắt tắt đi…”
“Lý do?” Đại BOSS đầu đầy vạch đen, Tần tiểu lục này từ sau khi kết hôn, sao càng ngày càng ngây thơ thế!
“… Chúng tôi cũng đã hỏi qua… Lục thiếu nói là tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường…”
“… Ừ.”
Chịu đựng được đến trước giờ họp, năm người quần áo chỉnh tề chóp mũi đỏ chót đã muốn đông thành đá, mặt mũi rầu rĩ, nghiến răng nghiến lợi.
Lý Vi Nhiên nghiêm mặt với Dung Nham: “Dung nhị, cho cậu chọn xe của tôi, xe nào cũng được, đừng bày cho Tiểu lục chiêu nào gây tổn hại nữa được không?”
Đôi mắt đào hoa lạnh cóng của Dung Nham rũ xuống: “Lần này quả thật không phải tôi…”
Đại BOSS trầm ngâm một hồi, gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, “Lão Tam, cậu có cao kiến gì không.”
Trần Ngộ Bạch từ đầu tới đuôi không tham gia thảo luận, vẫn hết sức cúi đầu chăm chú làm báo cáo.
Kỷ Nam sụt sịt mũi, nghiêng đầu nhìn sang: “Cái gì mà gấp vậy?”
“Bản kế hoạch đầu tư.” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu lên từ đám hồ sơ, tay đẩy đẩy gọng kính, “Làm xong sớm một chút, nhân lúc trời chưa quá lạnh đuổi cậu ta về ‘Tần thị’.”
Bốn ngón cái đông lạnh dựng thẳng lên trời…
Tần Tống chậm rãi đến. Anh mặc một cái áo khoác dài màu đen, không kéo khóa, bên trong là một cái áo sơ mi màu hồng và áo vét lông đen, thần thái bay bổng, bóng bẩy xuất hiện.
Ống tay áo lông và quần áo ma sát vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, nghe thấy vậy da đầu của năm người kia chợt run rẩy.
“Cái này là kiểu mới nhất…” Dung Nham vuốt cằm, cảm khái nói.
Tần Tống đẹp trai vung áo ngồi xuống, chiếc áo lông xòe ra như một cái dù đen lớn, rồi chầm chậm hạ xuống, khép lại theo dáng ngồi xuống của anh, Kỷ Nam cay đắng nhắm mắt — vị mỹ thiếu niên năm đó giành được danh hiệu tuấn tú số một “Lương thị”, thật sự chính là người trước mắt đây ư…
Cũng may mùa đông giá rét của “Lương thị” năm ấy cuối cùng cũng vượt qua trong yên ổn và ấm áp. Tần Tang tự mình gọi điện cho Hàn Đình Đình, trong khi nói chuyện phiếm bâng quơ nhắc đến Lý Vi Nhiên bị cảm lạnh, đại BOSS và Dung Nhị không có áo lông nên cũng oanh liệt ngã xuống.
Cuối cùng Hàn Đình Đình cũng ý thức được cái gọi là hiệu ứng bươm bướm…
Tối đó Tần Tống về nhà, máy sưởi trong nhà ấm chưa từng thấy.
Hai cái áo lông cuối cùng về tay của ba Đình Đình.
[ alobooks.vn ]
Chương 26
Trần Dịch Phong có hứng thú với dự án đầu tư đến nỗi mọi người đều biết, một số ít nguyên lão cao cấp của “Tần thị” còn bạo gan liên tục tiếp xúc với anh.
Giới doanh nghiệp nổi lên tin đồn, Trần Dịch Phong đã cấu kết với một nhóm quản lý cao cấp của “Tần thị”, ký một số điều khoản hợp tác, gây tổn thất cho “Lương thị”, liên thủ đẩy Tần Tống ra khỏi vị trí trung tâm quyền lực khi mà anh còn ngồi chưa vững chỗ, nhờ đó lấy được một phần cổ phiếu của “Tần thị”, mượn điều kiện ấy, bắt đầu chính thức xâm nhập vào thị trường thành phố C.
Không có lửa thì làm sao có khói, lòng người trở nên hoảng loạn. Trần Dịch Phong đã xưng bá trong giới doanh nhân thành phố G mấy năm nay, thực lực rất lớn. Nghe đồn trong ban lãnh đạo, Tần Uẩn và “Lương Thị” ra mặt hỗ trợ Tần Tống nắm quyền, một bộ phận nhanh chóng đào ngũ, một nhóm khác vẫn duy trì trạng thái quan sát, tạm thời ở tình trạng trung lập.
Hiện nay ở “Tần thị” Tần Tống dường như đã mất hết quyền lực, một mình cố sức chống đỡ.
Việc này đương nhiên Tần Tống không hé nửa lời với Hàn Đình Đình, chỉ là giờ tan tầm của anh càng ngày càng trễ, sắc mặt mệt mỏi càng ngày càng khó che dấu, khiến cô phát hiện anh gần đây rất vất vả.
“Đình Đình… Đình Đình?” Tần Uẩn phát hiện con dâu lại thất thần.
“Dạ! Ba,” Hàn Đình Đình hoàn hồn, “Ba nói gì ạ?”
“Ta vừa hỏi con đấy, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, con và Tần Tống theo chúng ta về nhà ngoại nghỉ lễ được không?” Ông cười ân cần, “Đến lúc đó cả nhà ở cùng nhau, sẽ rất nhộn nhịp, mọi người vừa gặp mặt vừa chờ năm mới đến, qua năm mới các con có thể về thăm cha mẹ con.”
“Việc này sao được ạ?” Hàn Đình Đình ngạc nhiên.
“Được không thành vấn đề, đón năm mới xong ba mẹ sẽ về nhà cũ của Tần gia, nơi đó có rất nhiều người, chúng ta cũng phải xã giao rất nhiều. Cha mẹ con chỉ có hai người đón năm mới, rất vắng vẻ. Năm nay là năm đầu tiên con lấy chồng, họ nhất định sẽ không quen. Con cùng A Tống về nhà đi, một hai ngày rồi quay lại.” Đối với cô con dâu đáng yêu này, Tần Uẩn luôn nhỏ nhẹ.
Trong lòng Hàn Đình Đình vui mừng khôn xiết, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, “Chuyện này… Con về bàn với A Tống đã?” Cô trả lời sau một hồi chần chờ khá lâu.
Tần Uẩn gật đầu, lại nở một nụ cười, “Tần Tống chắc chắn đồng ý — Từ nhỏ nó đã không thích về nhà Tần gia cũ đón năm mới rồi.”
“Vì sao ạ?” Hàn Đình Đình từ nhỏ mong chờ nhất được về nhà cùng mọi người đón năm mới.
Tần Uẩn cười ảm đạm, “Nó không thích những người đó, Tần gia khiến nó bị quá áp lực. Cho nên lúc lớn lên, nó tình nguyện ra ngoài tự mình chăm chỉ làm việc, không muốn quay về tiếp nhận. Aiz, bây giờ thì biết mùi rồi… Nếu nó quay về lúc ta còn khỏe mạnh, đã không đến mức như vậy.”
“Cho nên bây giờ ba mới mặc kệ anh ấy sao?” Vấn đề này Hàn Đình Đình đã muốn hỏi thật lâu rồi, phải nói là Tần Uẩn nắm giữ toàn bộ Tần gia cùng “Tần thị” trong vài thập niên qua, phát triển như vũ bão, là một đại nhân vật cực kỳ lợi hại, Tần Tống hiện tại khó khăn như vậy, vì sao ông không hỗ trợ Tần Tống?
“Ba, có phải ba định cho anh ấy một bài học, sau đó sẽ giúp anh ấy chứ?” Cô hỏi.
Tần Uẩn lắc đầu có chút tiếc nuối, “Hai tháng trước, ta cũng có ý nghĩ này, bây giờ không thể.” Trương Phác Ngọc không ở đây, trong phòng bệnh chỉ có hai người, ông cuối cùng có thể thả lỏng thẳng thắn nói ra những ý nghĩ trong lòng, “Đình Đình, ta chỉ có nó là đứa con trai duy nhất, ta luôn hy vọng đem hết kinh nghiệm cả đời có được dạy dỗ nó, ta hy vọng nó giỏi hơn những người khác, nhưng không kịp nữa rồi, ta đã không còn bao nhiêu thời gian, không thể chờ nó từ từ tiếp thu. Những ngày còn lại trong cuộc đời này, ta phải nhìn nó chịu dày vò ra sao, làm thế nào để vượt qua, cho dù thất bại cũng không sao, ta chỉ có thể dạy nó đứng lên — đây là bài học trực tiếp nhất, cũng là khóa học cuối cùng ta có thể đi cùng nó.”
“Ba, đừng nghĩ như vậy… A Tống công việc rất bận rộn, nhưng mỗi ngày anh ấy đều dành thì giờ cùng nghiên cứu những tư liệu mới nhất với các bác sĩ, anh ấy nói không có việc gì… Thực sự là không có việc gì.” Hốc mắt Hàn Đình Đình bỗng nhiên đỏ hồng, giọng nói dần dần thay đổi.
Tần Uẩn vẫn cười rất ôn hòa, “Ta biết.” Ông nói, “Nhưng cái chết là điều không thể tránh khỏi, cuối cùng ta cũng không thể giúp nó cả đời. Người theo nó cả đời chỉ có con, Đình Đình, con là một đứa trẻ ngoan, kết hôn với Tần Tống nhà chúng ta, đã không công bằng cho con, trong lòng ta biết hết. Nhưng vì làm cha mẹ đều ích kỷ, ta à, thật sự rất vui khi có con đỡ đần A Tống của ta, sau này… nó phải nhờ vào con rồi.”
******
Từ trong bệnh viện đi ra đã lâu, Hàn Đình Đình vẫn không thể ngừng khóc.
Thật ra cô không tiếp xúc nhiều với Tần Uẩn, Tần Uẩn bình thường luôn nghiêm khắc, bất kể ông có đối xử với cô dịu dàng hơn với Tần Tống vài phần, thì trong lòng cô, ông cùng với cha cô vẫn đều là người phải cẩn thận tôn kính.
Điều này không có nghĩa là cô không hiểu cái tâm của ông trong cách đối đãi với Tần Tống, có thể vì là người ngoài cuộc, nên ngược lại cô nhìn thấy rất rõ ràng, cho đến nay ông đã gửi gắm những kỳ vọng lớn lao đến nhường nào vào Tần Tống. Ông từ đầu đến cuối đã dùng cách này để yêu thương đứa con trai của mình. Tần Tống từ nhỏ được ngàn người thương vạn người chiều, yêu thương nhiều như vậy, Tần Uẩn trước sau vẫn kiên trì cách thức biểu đạt đặc biệt nhất kia của mình.
Ông không phải không có cách giúp Tần Tống vượt qua, chỉ là, trong cuộc đời của Tần Tống về sau còn có thể gặp rất nhiều chuyện gian khổ như vậy, khi đó ông đã không thể ở bên, không thể như bây giờ quan sát kỹ càng từ đầu đến cuối, yên lặng nhìn thấy những khiếm khuyết và thiếu sót, đợi đến cuối cùng không thể vượt qua, ông sẽ phân tích từng thứ từng thứ một rồi giải quyết… Đây là khoảng thời gian quý báu nhất đối với sinh mệnh của ông, ông đã yên lặng cùng đứa con thân yêu của mình chịu đựng những đau đớn do lột xác trưởng thành. Như vậy, về sau A Tống của ông cho dù có gặp bất cứ chuyện gì, đều sẽ nhớ đến ngày hôm nay, sẽ nhớ lại, cha anh cuối cùng đã trao bản lĩnh này cho anh.
Thực tế ba của cô, chắc cũng như vậy? Nhất định ở một góc độ mà cô không nhận thấy, ông đã dùng phương thức bảo vệ của mình, toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Giống như Tần Tống cảm thấy cha anh đã không yêu anh đủ, những trách móc và bất hòa của cha cô lúc cô đang chìm trong đau khổ, thật ra chính là biểu hiện mờ nhạt của tình thương sâu đậm nơi ông, phải vậy chăng?
Bệnh viện cách nơi cha mẹ Hàn Đình Đình ở không xa lắm, cô vừa chìm đắm bi thương và cảm động vừa khóc lóc đi về nhà, không bao lâu đã tới giao lộ gần khu đại viện. Trong lòng bị khuấy động bởi những cảm nhận hoàn toàn mới, cô chạy nhanh về nhà, vừa mới qua ngả rẽ, mắt đã thấy cổng đại viện chỉ cách hai căn hộ, cô bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có gì đó lóe lên, theo đó là một tiếng động mạnh bên tai, trên má cô đột nhiên có chút đau đớn lạnh lẽo.
Cô dừng bước, choáng váng hai giây trước khi ý thức được, một chai bia vừa mới bay qua trước mắt cô, đập vào vách tường bên trái bể tan tành, một mảnh nhỏ bắn vào cô, cô ngơ ngác sờ sờ khuôn mặt hơi lạnh, vừa sờ đến, một tay đầy máu…
Cái âm thanh khủng khiếp “vù vù” kia làm cho da đầu cô tê cứng lại, một chai bia nữa bay đến trước mặt và phía sau đầu, vài chai nện vào người cô, phần lớn đụng vào vách tường gần cô, vỡ vụn, mảnh thủy tinh sắc nhọn rơi ra khắp nơi. Lúc này cô mới phản ứng lại, ngồi xổm xuống ôm đầu hét chói tai, vừa gào khóc kêu “cứu mạng”.
******
Lúc cô đang khóc vì bị chai bia ném vào người, Tần Tống vừa mới họp xong, bị một đám ông già kiên trì đòi theo phương thức hợp tác ba bên quấy rối không thôi, cố nhịn giải tán cuộc họp, vừa vào đến cửa văn phòng, anh giận dữ dơ chân đá cái bàn trà.
Sau đó không biết thế nào, Tần Tống vẫn cảm thấy tâm thần không yên, giấy tờ vẫn cầm ở trong tay, rõ ràng đã tìm được phương án xử lý ổn thỏa, vẫn gạch gạch sửa sửa không thể viết xong.
Cuối cùng anh cầm cây bút giống như phi tiêu hung dữ quăng ra ngoài, Trần Dịch Phong đang mở cửa bước vào, rùng mình, né qua.
Trợ lý sốt ruột đuổi theo giải thích: “Tần tổng! Trần tổng anh ấy…”
“Không sao, cậu ra ngoài đi.” Tần Tống lập tức trấn tĩnh trở lại, bình tĩnh nói.
Trần Dịch Phong không có chút xấu hổ vì không mời mà đến, thoải mái ngồi xuống chỗ đối diện với Tần Tống, hơi cười cười: “Xin lỗi, thời gian tôi có hạn, không thể chờ cậu từ từ sắp xếp thời gian gặp tôi, đành phải vậy thôi.”
Tần Tống cũng mỉm cười: “Cũng đã phiền rồi, vào chủ đề luôn đi — Trần tổng tìm tôi có việc gì?”
“Tần tiểu lục, cậu có vẻ đã trưởng thành hơn trước đây rồi.” Trần Dịch Phong cười, nói một câu vẻ như không liên quan, “Trước kia lúc hợp tác với tôi, là cậu vui vẻ xung phong, bị tôi một hai gây rối, cậu không chút kiên nhẫn liền quay đầu trở về, chuyển sang Dung nhị, đôi khi là Trần Ngộ Bạch. Trong ấn tượng của tôi, cậu chưa từng đối diện với tôi một cách nghiêm túc và thẳng thắn.”
Tần Tống ngồi thẳng người, ánh mắt không e dè nhìn về phía Trần Dịch Phong.
“Đừng lòng vòng,” anh thản nhiên nói, “Trần Dịch Phong, không phải anh muốn tìm chỗ đấu với tôi một trận sao, lại sợ tôi tìm hỗ trợ, anh đấu không lại. Muốn dùng phép khích tướng à? Anh thẳng thắn hạ chiến thư đi, cho giống đàn ông.”
Trần Dịch Phong không đưa ra ý kiến, cúi đầu châm một điếu thuốc, anh giương ánh mắt khiêu khích nhìn Tần Tống: “Nếu vậy, cậu dám không?”
“Vì sao lại không? Anh đã thúc ngựa đến đây, lúc này tôi tuyệt đối không dựa vào một xu của ‘Lương thị’ — tôi và anh, đấu tay đôi.” Tần Tống thả lỏng người dựa vào lưng ghế, lạnh lùng cười: “Tuy rằng thắng thua sớm cũng đã có kết quả, anh có thế nào cũng không thắng được tôi, nhưng con người tôi rộng lượng, tôi cho anh một cơ hội.” Lời nói của anh không phải là nói càn, mà có ý ám chỉ rất rõ ràng. Trong làn khói lượn lờ lúc đó, ánh mắt Trần Dịch Phong lạnh đi vài phần, như con dao găm muốn đâm vào Tần Tống.
“Còn nữa,” Tần Tống nghiêng người, đẩy sang một cái gạt tàn, “Làm phiền anh tắt thuốc lá? Vợ tôi không cho phép tôi hút thuốc, buối tối về nhà nếu có mùi, tôi rất khó giải thích.” Anh cười cười.
Trần Dịch Phong khẽ khựng lại, đưa tay dứt khoát tắt thuốc, trên mặt anh, hoàn toàn không cười.
******
Tần Tống còn chưa kịp chúc mừng cho thắng lợi nho nhỏ này, liền nhận được điện thoại khóc không thành tiếng của mẹ vợ, chỉ nói vài câu mặt anh lập tức biến sắc, đứng lên chạy ra ngoài.
Khi chạy đến Hàn gia, Hàn Đình Đình đã từ bệnh viện trở về. Khi Tần Tống vào nhà không thấy cô đâu, đột nhiên cảm thấy trái tim giống như theo cổ họng nhảy ra ngoài, vội vàng hỏi cha vợ: “Cô ấy đâu?!”
Cha Đình Đình trầm mặc lạ thường chỉ vào phòng con gái, sắc mặt đó làm cho đầu Tần Tống choáng váng một trận…