Nhan Dược

Chương 21: Tranh hùng


Dương Hiểu Băng ngồi sát ngọn nến to được làm bằng sáp ong cẩn thận lật từng trang sách, căng mắt đọc từng câu từng chữ trong cuốn Nữ Tắc mà tên trích tiên hắc ám vừa mới đưa cho cô nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy bất cứ mục nào đề cập đến cái gọi là Thất xuất chi điều vô cùng quan trọng kia.

“ … Ngươi tưởng ngươi không ghi những điều kia trên cuốn sách này thì có thể ngăn cản được ta hay sao??? … Cái tên phu quân hắc ám từ trên trời rơi xuống này Dương Hiểu Băng cô nhất định phải hưu … phải hưu cho bằng được mới thôi!!! “ – Dương Hiểu Băng mím môi âm thầm hạ quyết tâm.

Buổi sáng hôm sau, tranh thủ lúc tên trích tiên hắc ám đi đến Nghĩa Học Đường trong thành Hoa Long để trau dồi kinh sử hay thi thố sở học như lời hắn nói, Dương Hiểu Băng nhanh chóng cải trang thành bộ dạng tên chột mắt cà lơ phất phơ rồi dùng khinh công nhanh chóng đi vào thành Hoa Long. Sau khi đến cửa hàng chuyên bán binh khí của Thiên Kiếm Sơn Trang giao cho Tần trưởng quản những bản thiết kế mẫu binh khí theo đơn đặt hàng, Dương Hiểu Băng vội vàng nhận lấy túi tiền công nhưng cô chưa kịp cất bước rời đi đã nghe giọng nói của Tần trưởng quản vang lên:

“ Tăng lão đệ hôm nay có việc gì cần làm gấp hay sao mà vội vàng rời đi như vậy a??? … Không phải đệ sợ Túy Hương Lâu bán hết rượu ngon đó chứ??? “

“ Không phải! … Đệ muốn đến Vân Kinh Đường tìm mua một quyển sách! “ – Dương Hiểu Băng trong bộ dạng tên chột mắt đưa tay gãi gãi cái đầu tổ quạ thành thật đáp lời.

“ Tăng lão đệ cần mua quyển sách gì mà phải gấp rút như vậy a??? “ – Tần trưởng quản không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi tiếp.

“ Ta muốn tìm mua một cuốn Nữ Tắc! “ – tên chột mắt thấp giọng trả lời.

“ Tăng đệ là nam tử hán đại trượng phu thì cần phải mua cuốn Nữ Tắc kia làm gì kia chứ!“ – Tần trưởng quản khẽ mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào vai tên chột mắt chân thành lên tiếng nói.

“ Không giấu gì Tần lão huynh, lão bà nhà ta vừa chua ngoa vừa đanh đá lại hay giở thói lên mặt ức hiếp ta. Ta dù sao cũng là một nam tử hán đại trượng phu, sĩ khả sát bất khả nhục nên ta không thể nào tiếp tục chung sống với nàng ta được nữa … ta nghe nói nếu có chứng cứ khẳng định nàng ta phạm vào thất xuất chi điều quy định trong Nữ Tắc thì ta có thể đường đường chính chính hưu thê a!!! “ – Tên chột mắt ảo não lên tiếng giải thích.

Tần trưởng quản đưa mắt quan sát diện mạo xấu xí của tên chột mắt cùng cái đầu tổ quạ nào đó rồi nhẹ giọng khuyên nhủ:

“ Tăng lão đệ, chúng ta đều là nhân sĩ giang hồ coi trọng đạo nghĩa, chuyện phu thê âu cũng là do duyên phận trời định, vợ chồng sáng sớm cãi nhau đến tối lại làm lành là chuyện rất đỗi bình thường. Ta thấy đệ nên trân trọng thê tử này của đệ a …. “

“ Không được! Ta nhất định phải hưu thê! “ – tên chột mắt vẫn một mực cương quyết giữ vững lập trường.

“ Tăng đệ ở xa nên không biết rồi, hai ngày trước Mạc tri phủ vừa dán thông cáo của triều đình ở bản tin niêm yết trước cổng thành và cho quan quân đi bố cáo khắp nơi một điều luật mới do đích thân Tiêu Dao Vương đề xuất và đã được Hoàng Đế bệ hạ ân chuẩn đó là: những cuốn sách viết về Nữ Tắc đều không được lưu hành rộng rãi khắp Vân Quốc. Tân nương trước khi về nhà chồng sẽ được chính mẫu thân của nàng truyền lại một cuốn Nữ Tắc xem như đó là một trong những lễ vật làm của hồi môn với mục đích khuyên nhủ dạy dỗ nữ nhi của mình cách thức trở thành một thê tử tốt! … Sau khi điều luật mới này được công bố đã nhận được sự ủng hộ và tán thưởng của tất cả bách tính khắp Vân Quốc a! “ – Tần trưởng quản khẽ vuốt chòm râu gật gù lên tiếng, trong lời nói và thái độ cũng tỏ rõ sự tán thưởng trước điều luật mới này.


Tên chột mắt nào đó lại đen mặt, bất mãn nghĩ bụng:

“ Cái tên Tiêu Dao Vương này ăn ở không nên rãnh rỗi không có gì làm rồi hay sao lại nghĩ ra cái quy định tào lao như vậy chứ??? … Không lẽ cái cuốn Nữ Tắc bị cô vứt trong xó kia là của hồi môn của cô trước khi về nhà chồng hay sao hả??? “

“ Tăng lão đệ, hôm nay đệ có đi đến Vân Kinh Đường cũng sẽ không mua được cuốn Nữ Tắc đâu a! “ – Tần trưởng quản lắc đầu thấp giọng lên tiếng.

“ Ân! … Cảm ơn Tần lão huynh! … Vậy ta đành phải đến Túy Hương Lâu một chuyến rồi! “ – tên chột mắt thoáng chút thất vọng lên tiếng đáp lời rồi cúi đầu tạm biệt sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

***

Dương Hiểu Băng bước ra khỏi hiệu sách có tên là Vân Kinh Đường vừa đi vừa nghiêng đầu suy nghĩ:

“ … Những lời Tần trưởng quản nói không sai, quả nhiên cuốn Nữ Tắc kia bây giờ đã trở thành sách chỉ lưu hành nội bộ … mình phải tìm ở đâu ra một cuốn Nữ Tắc hoàn chỉnh bây giờ??? … Có thể nhờ sư phụ tìm giúp được không??? “

“ Ân! “ – Dương Hiểu Băng bất ngờ bị một người khác đụng phải, cô nhíu mày khẽ thốt lên một tiếng.

“ Xin lỗi lão huynh, tại hạ đi gấp quá nên mới va vào người huynh! “ – một tên thư sinh mặt mũi sáng láng cúi đầu xin lỗi rồi vội vàng lên tiếng.

Dương Hiểu Băng lúc này mới đưa mắt quan sát bao quát con đường mình đang đi, hình như mọi người đang thi nhau chạy về hướng ngược lại hướng cô đang đi thì phải…

Nhìn thấy vẻ mặt như vẫn chưa hiểu rõ những chuyện đang diễn ra của cô, tên thư sinh vừa đụng phải cô lại lịch sự lên tiếng:

“ Lão huynh không đến Thần Tinh Các xem náo nhiệt sao? … Nghe nói tên Thái Tường Vương của Mặc Quốc dẫn theo tùy tùng của hắn đến gây sự thách đấu với những đại văn nhân tài tử của Vân Quốc chúng ta đang hội tụ ở Thần Tinh Các đó!!! “


“ Thần Tinh Các! “ – Dương Hiểu Băng khẽ lẩm nhẩm lặp lại ba từ cô vừa nghe.

“ Tại hạ xin đi phép đi trước! “ – tên thư sinh khẽ cúi đầu chào rồi lên tiếng nói.

Dương Hiểu Băng vẫn còn đứng yên tại chỗ, cô khẽ nghiêng đầu lục lại ký ức: Trong cuốn Tuyệt Thế Nữ Hoàng kia từng nhắc đến cái tên Thái Tường Vương này của Mặc Quốc, hắn ta chính là một kẻ cực kỳ biến thái với sở thích hành hạ tra tấn đến chết những kẻ thủ hạ bại tướng của hắn ta bất kể là nam hay nữ … Mục đích của hắn khi đến Vân Quốc là gì? Mục tiêu lần này của hắn sẽ là ai?

Suy nghĩ xong, Dương Hiểu Băng lập tức xoay người bước nhanh về hướng ngược lại, tiến về phía Thần Tinh Các.

Trước cổng đại môn của Thần Tinh Các lúc này đã chật kín người đến xem trận tỷ thí giữa đôi bên, quan quân dàn thành một hàng ngang bao quanh khu vực cổng ra vào, trên tay cầm những cây thương dài và những tấm khiên để giữ trật tự lẫn đề phòng những kẻ có mưu đồ xấu thừa nước đục thả câu.

Trên lầu cao, một tên vương gia độ tuổi khoảng tứ tuần diện mạo khôi ngô tuấn tú trên người mặc hoa phục sang trọng đang đứng mỉm cười nhếch mép rồi quét mắt nhìn xuống đám đông bên dưới sau đó cất giọng trịch thượng nói lớn:

“ Bản vương chính là Thái Tường Vương của Mặc Quốc, ta nghe nói Tiêu Dao Vương của Vân Quốc rất thích thành Hoa Long này bởi vì nơi đây phong cảnh hữu tình lại hội tụ rất nhiều anh tài của Vân Quốc! … “

Dứt lời, tên Thái Tường Vương xoay người lướt mắt lần lượt quan sát lẫn đánh giá những nam nhân đang đứng gần hắn. Ở bên dưới, Dương Hiểu Băng cũng đưa mắt quan sát những nhân vật đang đứng trên lầu cao của Thần Tinh Các. Cô hít sâu một hơi khi nhìn thấy tên trích tiên hắc ám đang nhàn tản đứng tựa lưng vào một cây cột bằng gỗ chạm hình rồng uốn lượn, bạch y khẽ lay động trong gió.

“ Hoàng đế Vân Quốc đã ân chuẩn cho bản vương được đặt ra một yêu cầu để thử thách tất cả tài tử của Vân Quốc. Bản vương muốn dành yêu cầu này cho Tiêu Dao Vương của Vân Quốc thực hiện nhưng vị vương gia này lại không khác nào một con thỏ nhỏ chạy nhảy lung tung … nên hôm nay bản vương quyết định sẽ thách đấu với toàn bộ tài tử thành Hoa Long! “

Đám đông dân chúng bên dưới nghe danh vị Tiêu Dao Vương cao quý mà họ rất mực tôn sùng kính trọng bị tên Thái Tường Vương kia đem ra so sánh với một con thỏ nhỏ nhát cáy vô dụng lập tức lớn tiếng phản đối, tất cả những tài tử văn nhân đang có đứng trên khu vực lầu cao cũng nhíu chặt mi tâm tỏ thái độ khó chịu cùng bất mãn trừ bạch y nam tử diện mạo tuyệt mỹ vẻ mặt vẫn ung dung bình thản.

Lý Vân Thiên phóng tầm mắt nhìn xuống đám đông đang tụ tập bên dưới, rất nhanh chàng nhìn thấy thê tử nhà chàng trong bộ dáng tên chột mắt xấu xí đang thấp thỏm cùng lo lắng nhìn về phía chàng đang đứng, ánh mắt của chàng và Dương Hiểu Băng giao nhau trong tích tắc bất giác lại làm cho khóe môi của chàng khẽ cong lên. 

Khóe môi khẽ cong trên gương mặt tuyệt mỹ của Lý Vân Thiên khi lọt vào trong ánh mắt của tên Thái Tường Vương lại không khác nào một nụ cười mang hàm ý xem thường cùng khiêu khích. Hắn ta chau mày, khẽ gằn giọng lên tiếng nói:


“ Nếu các ngươi không hoàn thành được yêu cầu này của bổn vương thì ta sẽ chặt bỏ hai bàn tay của hắn ta để làm bằng chứng về sự bất tài vô năng của tất cả các ngươi! “

Tên Thái Tường Vương vừa lớn tiếng nói vừa cầm cây quạt trên tay chỉ thẳng vào người của Lý Vân Thiên.

Dương Hiểu Băng sắc mặt tái xanh âm thầm lôi cái tên trích tiên hắc ám kia ra mắng mỏ thậm tệ:

“ Trời a!!! … Tên điên này sao tự nhiên lại cong môi mỉm cười làm cái gì vậy hả??? … Giờ thì sắp sửa tiêu đời rồi đó thấy chưa??? … Một thư sinh chân yếu tay mềm như hắn ta mà bị chặt bỏ hai bàn tay thì sống khác nào đã chết đâu??? … Cái tên biến thái kia chắc chắn không chỉ chặt bỏ hai bàn tay của ngươi đâu a!!! “

Trên đài cao, bạch y thư sinh nho nhã tuyệt mỹ không hề tỏ ra nao núng hay e sợ, chàng nhìn thẳng vào mắt của tên Thái Tường Vương nhàn nhạt lên tiếng:

“ Yêu cầu của ngươi là gì? “

Tất cả mọi người đều bị thần thái tôn quý lẫn khí phách tài hoa ngạo nghễ của bạch y thư sinh hút hồn làm cho ngây ngẩn không dám thở mạnh, tất cả bọn họ chỉ có thể đứng bất động mà ngước nhìn.

“ Điêu dân to gan, đứng trước mặt bản vương mà không dập đầu hành lễ?! “ – Thái Tường Vương đanh giọng cảnh cáo.

“ Ta là con dân của Vân Quốc, theo luật pháp của Vân Quốc, một văn nhân tài tử như ta chỉ phải quỳ gối trước mặt hoàng đế bệ hạ của Vân Quốc và liệt tổ liệt tông của ta mà thôi. Ngươi và ta chẳng qua chỉ là quan hệ giữa một kẻ thách đấu và một người ứng đấu, ngươi lấy tư cách gì để nhận của ta một lễ? “ – bạch y thư sinh tuyệt sắc mỉm cười rồi nhàn nhạt lên tiếng đáp lời.

“ Ngươi! “ – Tên Thái Tường Vương giận dữ quát to rồi phất tay ra hiệu cho một tên tùy tùng cao to lực lưỡng cùng khuôn mặt đằng đằng sát khí đang đứng sau lưng hắn ta để chờ lệnh tiến về phía Lý Vân Thiên đang đứng.

Tất cả mọi người chưa kịp chớp mắt phản ứng đã nhìn thấy một bóng dáng nam tử như một cơn gió phóng lên Thần Tinh Các, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay của bạch y nam tử kéo chàng về phía sau lưng của mình, kịp thời giúp chàng tránh khỏi một quả đấm như trời giáng từ tay gã tùy tùng của tên Thái Tường Vương.

“ Nam tử hán đại trượng phu động khẩu không động thủ! Ngươi đường đường là vương gia của Mặc Quốc vậy mà lại ngang nhiên đứng trên lãnh thổ của Vân Quốc buông lời xúc phạm Tiêu Dao Vương của nước chúng tôi đã vậy còn sai thuộc hạ tấn công văn nhân tài tử của Vân Quốc, Thái Tường Vương ngài không lẽ lễ nghi phép tắc khi đến làm khách ở một quốc gia khác cũng không được dạy bảo cho tử tế hay sao? “ – tên chột một mắt liếc nhìn tên Thái Tường Vương nghiêm giọng lên tiếng.

Tên chột mắt vừa dứt lời lập tức vang lên một tràng pháo tay tán thưởng của đám đông dân chúng đang đứng ở phía dưới Thần Tinh Các: gã nam nhân tướng mạo tuy xấu xí nhưng lời nói lại sắc bén như một lưỡi gươm quý báu đã giúp tất cả bọn họ lên tiếng dạy dỗ tên Thái Tường Vương ngang tàng, kiêu ngạo lấy lại tự tôn cùng thể diện cho tất cả con dân của Vân Quốc.

Lý Vân Thiên khẽ đưa mắt nhìn xuống bàn tay mềm mại vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay của chàng, trong đáy mắt tràn ngập nhu tình, im lặng lắng nghe “ nàng “ nói tiếp:


“ Thái Tường Vương ngài muốn đặt ra thử thách gì thì làm ơn nói nhanh một chút, nam tử hán không nên nói chuyện vòng vo giống nữ nhân như vậy a! “

“ Ngươi! “ – tên Thái Tường Vương nghiến răng.

“ Không lẽ ngài chỉ có thể có thể nói được một từ “ ngươi “ thôi sao? “ – tên chột mắt nhíu mày nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi lại lên tiếng hỏi.

“ Là do các ngươi tự tìm đường chết! Bản vương muốn tận mắt chứng kiến văn nhân tài tử của Vân Quốc viết một bức thư pháp trên hàn băng! “ – tên Thái Tường Vương cười khẩy rồi cất cao giọng nói.

Tên Thái Tường Vương vừa lên tiếng nói ra yêu cầu của mình xong, đám đông dân chúng đang tụ tập bên dưới Thần Tinh Các đồng loạt trở nên im phăng phắc, người nào người nấy đưa mắt nhìn nhau, trên gương mặt đều là một mảng kinh động cùng lo sợ. Trên lầu cao những ánh mắt kinh ngạc vì chấn động, ngưng trọng lẫn hoang mang của các văn nhân tài tử lại lần lượt đổ dồn về phía một thư sinh phong thái tựa tiên nhân xuất thế đang đứng bên cạnh một gã thất phu chột mắt.

Dương Hiểu Băng chậm rãi hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn sang Lý Vân Thiên, khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của chàng, cô bất giác ngẩn người bởi vì sâu trong đáy mắt của trích tiên mỹ nam lúc này lại lấp lánh những tia sáng của sự quyết tâm cùng tin tưởng.

Dương Hiểu Băng cong môi nở nụ cười rồi nhẹ nhàng gật đầu quyết định cùng tên trích tiên hắc ám đương đầu với thử thách cam go lần này.

“ Được! Ta sẽ đáp ứng yêu cầu này của ngươi! “ – Lý Vân Thiên chậm rãi cất tiếng nói.

“ Ta muốn cùng ngươi lập giao ước, nếu ta không đáp ứng được yêu cầu viết một bức thư pháp trên hàn băng của ngươi thì hai bàn tay này của ta sẽ tùy ngươi định đoạt, còn nếu như ta thực hiện được yêu cầu trên, ta sẽ lấy của ngươi một thứ! “ – Lý Vân Thiên lạnh nhạt tiếp lời.

“ Ngươi muốn lấy thứ gì của ta? “ – tên Thái Tường Vương chau mày lên tiếng hỏi.

“ Ngươi đừng lo, thứ ta muốn lấy không phải là cái mạng của ngươi! Lúc đó, phu nhân của ta có hứng thú với thứ gì của ngươi ta sẽ lấy đi thứ đó! “

Tất cả những người đang có mặt ở Thần Tinh Các lại một lần nữa khiếp đảm hít sâu một hơi khi nghe xong những lời tiên nhân tuyệt mỹ trong bạch y tinh khiết vừa nói.

Dương Hiểu Băng lại đen mặt ghé sát vào người Lý Vân Thiên ảo não lên tiếng:

“ Ngươi đừng có gây thêm phiền phức cho ta là ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi a! “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.