Dương Hiểu Băng mỉm cười ngắm nhìn hình ảnh hai mỹ nam tài hoa cam tâm tình nguyện gạt bỏ tình cảm riêng tư cùng khúc mắc cá nhân để cùng họa tranh đề từ cho bức chân dung vẽ người nữ nhân mà cả hai đều đem lòng yêu thương, cô nhẹ trở người đứng lên khỏi tấm nệm thong thả nhấc chân bước xuống khu vực đài cao:
“ Xin thiếu hiệp dừng bước! “ – giọng của Mộ Hàn trầm ấm vang lên làm cho bước chân của Dương Hiểu Băng ngừng lại, cô xoay người, đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng nói rồi im lặng chờ đợi chàng ta nói tiếp.
Mộ Hàn cùng Triệu Ngạn Chi cùng nhau bước đến trước mặt Dương Hiểu Băng rồi nghiêng người cung kính hành lễ với cô như một lời cảm ơn chân thành nhất của họ. Sau khi hành lễ xong, Mộ Hàn mới chậm rãi lên tiếng:
“ Cảm ơn thiếu hiệp đã ra tay tương trợ … thiếu hiệp có thể cho Mộ Hàn biết quý tính đại danh của người được không? “
“ Tại hạ tên gọi Băng Dao! “ – Dương Hiểu Băng khẽ nghiêng người lịch sự giới thiệu họ tên của mình.
“ … Đại ân của thiếu hiệp hai người chúng ta sẽ nhớ mãi không quên … đây là lệnh bài của Thiên Kiếm Sơn Trang, sơn trang của ta lúc nào cũng mở rộng cửa chào đón người … Nếu trên đường hành tẩu giang hồ gặp điều bất trắc người chỉ cần đưa lệnh bài này ra thì chuyện của người cũng chính là chuyện của Thiên Kiếm Sơn Trang! “ – Mộ Hàn đưa tay lấy một chiếc lệnh bằng vàng rực rỡ sắc hoàng kim đeo bên hông đai lưng của mình rồi dùng hai tay đưa đến trước mặt Dương Hiểu Băng nghiêm cẩn lên tiếng.
“ Tại hạ chẳng qua chỉ đóng góp một lời ca một tiếng đàn, lễ vật lớn như vậy xin Mộ công tử thứ lỗi, ta không thể nhận! “ – Dương Hiểu Băng khẽ nghiêng người, trên gương mặt thể hiện sự kiên quyết, nhẹ nhàng lên tiếng từ chối.
Triệu Ngạn Chi cũng cầm sẵn cây ngọc phiến quý giá của chàng trên tay chưa kịp mở lời đã nhìn thấy biểu cảm kiên quyết chối từ cùng lời nói hợp tình hợp lý của thiếu niên dung mạo thanh tao trang nhã như trúc, chàng khẽ đưa mắt nhìn sang Mộ Hàn đang đứng bên cạnh. Mộ Hàn khẽ thở dài, chàng ta lại đưa mắt nhìn Dương Hiểu Băng, trong ánh mắt lúc này chứa đầy sự trân trọng cùng quý mến, từ tốn lên tiếng nói:
“… Ta thấy Băng thiếu hiệp nhỏ tuổi hơn ta cùng Ngạn Chi, nếu đã như vậy, hai chúng ta xin được phép cùng đệ uống cạn hai bình rượu nhạt, kết tình thâm giao! “
“ Tại hạ cung kính chi bằng tuân mệnh! “ – Dương Hiểu Băng mỉm cười, khẽ lắc đầu tỏ vẻ đầu hàng.
“ Băng đệ, Hàn ca mời đệ! “ – Mộ Hàn hào sảng cất lời rồi ngửa cổ uống cạn bình rượu.
“ Cảm ơn Hàn huynh! “
Dương Hiểu Băng ngoài mặt niềm nở trong lòng héo úa nốc cạn bình rượu Mộ Hàn đưa đến.
“ Băng đệ! Triệu ca mời đệ! “ – Triệu Ngạn Chi khẽ mỉm cười hữu lễ lên tiếng.
“ Ngạn Chi huynh! Đệ kính huynh! “ – Dương Hiểu Băng mỉm cười đáp lời.
Uống cạn một hơi hai bình rượu đầy, men rượu cũ chưa tan hết kết hợp với men rượu mới còn nhè nhẹ lan tỏa hương thơm trong miệng làm cho Dương Hiểu Băng cảm thấy đầu óc của mình lâng lâng nhưng cũng may cô vẫn chưa say, vẫn còn có thể tỉnh táo trở về Tiên Trúc. Dương Hiểu Băng nghiêng người cúi đầu hành lễ với Mộ Hàn cùng Triệu Ngạn Chi rồi nhẹ giọng cất lời:
“ Hàn ca, Triệu ca! Đệ còn có việc phải làm! Đệ xin cáo biệt trước! “
“ Ân! … Băng đệ đi thong thả! “ – Triệu Ngạn Chi cùng Mộ Hàn thoáng sững sốt khi nhìn khuôn mặt thanh nhã hơi phím hồng phảng phất men rượu của nghĩa đệ họ mới vừa kết giao: “ … thiếu niên nam tử uống rượu vào lại có thể càng lúc càng trở nên xinh đẹp đến mức động lòng như vậy hay sao? … “
“ Chúng ta về thôi! “
Dương Hiểu Băng ngơ ngẩn nhìn tuyệt sắc mỹ nam cùng bạch y khẽ lay động theo từng bước chân bình thản như đạp lên trên những đám mây mà tiến đến đứng trước mặt cô rồi nhẹ nhàng cất tiếng nói. Những tia thanh tỉnh cuối cùng trong đầu của cô cũng giống như những đám mây dưới chân chàng, dần dần tan đi … dần dần biến mất …
Lý Vân Thiên nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã xuống của Dương Hiểu Băng rồi thuận theo tư thế nghiêng người của cô bế cô trên tay, mi tâm chàng nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng, chàng quay sang nhìn Mộ Hàn cùng Triệu Ngạn Chi lạnh giọng lên tiếng:
“ Để nhị vị Trạng Nguyên gia chê cười rồi! Xin cáo biệt! “
Lý Vân Thiên không để cho Mộ Hàn cùng Triệu Ngạn Chi kịp lên tiếng đáp lời đã xoay người cất bước rời đi, bước chân của chàng trầm ổn cùng phong thái bình thản văn nhã không khác gì một tiên nhân xuất thế.
Triệu Ngạn Chi lại đưa mắt nhìn sang Mộ Hàn cùng vẻ mặt khó hiểu, Mộ Hàn cũng chau mày thấp giọng lên tiếng như để trả lời câu hỏi trong lòng của Triệu Ngạn Chi.
“ Rõ ràng lúc cáo từ chúng ta đệ ấy vẫn còn tỉnh táo mà … khi nhìn thấy bạch y nam nhân kia xuất hiện, đệ ấy mới say a!!! “
“ … Vậy mà ánh mắt của hắn ta khi nhìn ta và ngươi lại mang ý cảnh cáo đó! “ – Triệu Ngạn Chi khẽ lắc đầu đáp lời.
Nếu như được hỏi: tất cả những người có mặt trong Vân Long Các có cảm nhận như thế nào về một màn vừa diễn ra thì tất cả bọn họ đều gật đầu đồng thuận với những lời Mộ trạng nguyên vừa nói rồi lại tiếp tục gật đầu thêm cái nữa để tán thành nhận định trên của Triệu trạng nguyên.
***
“ Ngươi mau thả ta xuống!!! “ – Dương Hiểu Băng ra sức làm loạn trong lòng Lý Vân Thiên, chiếc miệng nhỏ liên tục lập đi lập lại một câu nói.
“ Nàng còn thấy đường đi sao? “ – Lý Vân Thiên dịu giọng đáp lời, chàng vẫn bế cô chậm rãi bước xuống những bậc thềm bằng đá đi thẳng ra khỏi Vân Long Các.
“ … Mau thả ta xuống a! … Ta muốn tự đi! … Không cần ngươi phải bế ta như vậy a!!! … “ – Dương Hiểu Băng vẫn một mực cương quyết.
“ Được! “ – Lý Vân Thiên nhíu chặt mi tâm rồi đột nhiên ngừng bước, chàng để cô đứng xuống đất còn mình vẫn đứng ở bên cạnh sẵn sàng bảo hộ cho cô.
Dương Hiểu Băng loạng choạng bước đi, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo như một cây trúc đung đưa trong gió. Lý Vân Thiên khẽ thở dài nhưng vẫn nhấc chân bước đi sau lưng cô. Dương Hiểu Băng bước ra khỏi cổng thành Hoa Long lại một lần nữa lảo đảo muốn ngã xuống đất, Lý Vân Thiên lại nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng giữ cho cô không bị ngã. Chàng dịu giọng lên tiếng:
“ Nàng cứ như vậy thì biết đến bao giờ mới về đến Tiên Trúc! “
Dương Hiểu Băng không đáp lời Lý Vân Thiên, cô cúi người ngồi bệt xuống một thảm cỏ xanh mướt trong nắng chiều rồi mềm mại lên tiếng.
“ Chúng ta ngồi xuống đây một lúc … đợi ta thanh tỉnh lại ta sẽ dùng khinh công đưa ngươi về nhà! “
Lý Vân Thiên ngồi xuống bên cạnh Dương Hiểu Băng, chàng đưa mắt nhìn cô rồi thấp giọng hỏi:
“ Tại sao lúc đó nàng lại quyết định giúp bọn họ? “
“ … Vì ta cũng từng trải qua cảm giác gần giống với hai người họ … lúc đó ta cũng nốc rượu đến say mềm … cũng nghêu ngao hát đi hát lại bài hát có thể nói lên tâm trạng của ta khi đó! “
“ … Nam nhân nàng đem lòng yêu thương cũng ly trần sao? “ Lý Vân Thiên thấp giọng hỏi.
“ … Không! … Ta rất rất rất thích người đó từ lâu … một ngày nọ ta gom hết can đảm đến gặp người ta để tỏ tình … sau đó ta bị từ chối! “ – Dương Hiểu Băng khẽ lắc đầu, cô mỉm cười tự giễu cợt mình rồi chậm rãi lên tiếng.
“ Ân! … Sau đó thì sao? “ – Lý Vân Thiên khẽ cong môi mỉm cười hỏi tiếp.
“ … Sau đó ta bị cấp trên phạt vì tự ý thay đổi ca khúc của chương trình! … “ – Dương Hiểu Băng nhẹ giọng đáp lời.
Lý Vân Thiên khẽ nhíu mày, câu trả lời này của nàng làm chàng cảm thấy khó hiểu nhưng nhìn vẻ mặt hoài niệm cùng giọng điệu man mác nỗi buồn của nàng, chàng tin chắc nàng đang tâm sự những chuyện đã chôn sâu trong lòng.
“ Rồi sao nữa? … Nàng bị phạt làm gì? “
“ … Ta bị phạt chạy hai trăm vòng quanh sân! … “
“ … Buổi tối hôm đó trời lại mưa rất to … ta vừa chạy trong cơn mưa vừa gào to bài hát kia … nhưng rồi ta phát hiện ra không phải chỉ có một mình ta đơn độc chịu phạt trong cơn mưa tầm tã đó … ba người bạn thân thiết nhất của ta cũng bất chấp tất cả để cùng ta hoàn thành hình phạt … bọn ta vừa chạy vừa hát … tuy hát không hay vì không còn hơi sức … nhưng lại làm ta quên hết nỗi buồn! “ – Dương Hiểu Băng nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ.
Năm đầu tiên bốn người bọn cô nhận nhiệm vụ đi đến vùng biên giới Afganistan để viện trợ nhân đạo, đó cũng là lúc cô gặp lại người đàn anh mà mình ngưỡng mộ từ rất lâu, anh thuộc quân đoàn lính thủy đánh bộ đến đây hỗ trợ chính phủ mới ổn định trị an theo thỏa thuận song phương giữa chính phủ cầm quyền và Liên Hiệp Quốc. buổi sáng trước đêm diễn ra chương trình văn nghệ giao lưu giữa các quân đoàn, cô đã đi đến doanh trại nơi anh đang đóng quân để gặp anh bày tỏ tình cảm … nhưng anh lại thẳng thừng từ chối với lý do anh không thích mẫu phụ nữ độc lập và mạnh mẽ trong quân ngũ … Cô ôm trái tim tan nát đi vào một quán rượu rồi cắm mặt nốc cạn những ly rượu mạnh đến mức say khướt … Cô đã lên sân khấu cầm micro hát bài Một ngàn lý do để đau lòng bằng tiếng Anh thay vì hát một bài hát mang chủ đề ca ngợi hòa bình đã được sắp đặt … Lần đó, cô vi phạm kỷ luật quân đội một cách nghiêm trọng … Mặc dù Nhược Ngôn, Tâm Như cùng Khả Doanh đã đến gặp Tư Lệnh xin giảm nhẹ tội cho cô nhưng cô vẫn phải chịu kỷ luật ngay trong buổi tối hôm đó… Trong cơn mưa tầm tã, cô nhìn thấy người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương lạnh nhạt xoay người leo lên xe đặc chủng trở về doanh trại … cô đã ngồi trong mưa ôm mặt khóc nức nở … sau khi khóc đã đời cô lại đứng lên cắm mặt chạy bộ trong màn mưa … vừa chạy cô vừa hát lại bài hát kia để tiếp thêm động lực cho chính mình và cũng để xoa dịu nỗi đau trong lòng … và rồi cô nghe những nhịp chân đều đặn chạy đến bên cạnh mình … trong màn mưa trắng xóa cô nhìn thấy ba tên đồng bọn của cô trên người vẫn mặc quân phục nhìn cô mỉm cười rồi nhịp bước chạy bộ cùng cô, cô hát thì ba tên còn lại hát đệm, cô không hát nổi chuyển qua hát đệm thì ba tên kia thay phiên nhau hát chính … cứ như vậy bốn người bọn cô chạy hết hai trăm vòng xung quanh doanh trại của mình….
“ … Sau đó bọn ta lại phải lên đường nhận nhiệm vụ mới … ta cũng vô tình gặp lại người đó nhưng rất nhanh lại đi lướt qua nhau … “
Dương Hiểu Băng nhoẻn miệng mỉm cười, nụ cười thanh thản và bình yên giống như bầu trời trong xanh mát lành sau cơn mưa bão.
“ Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi! “ – Dương Hiểu Băng hít sâu một hơi rồi lên tiếng nói. Dứt lời, cô trở người đứng dậy nhưng kịp định thần đã thấy mình được tuyệt sắc mỹ nam bạch y cõng trên lưng. Bạch y trích tiên dịu dàng nói:
“ Nàng không chịu để ta bế thì ta sẽ cõng nàng trên lưng! Đường về Tiên Trúc còn rất xa, ta muốn vừa đi vừa nghe nàng hát! “
“ Ngươi muốn nghe bài gì? “ – Dương Hiểu Băng vẫn còn lâng lâng bay bổng trong men rượu mềm mại lên tiếng hỏi, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen bất giác choàng qua ôm lấy cổ của Lý Vân Thiên.
“ Ca khúc nàng từng gào thét khi thất tình đi! “ – Lý Vân Thiên khẽ cong môi mỉm cười rồi lên tiếng đề nghị.
“ Không được! Bài đó ta đã đào mộ chôn nó rồi! “ – Dương Hiểu Băng lắc đầu nguầy nguậy không đồng ý.
“ Vậy thì ca khúc nàng vừa hát cho hai tên trạng nguyên kia nghe cũng được! “
“ Bài đó dành cho nam nhân! “
“ Nàng chỉ biết hai ca khúc thôi sao? “
“ Vậy ta hát cho người nghe bài hát ta vừa hát ở Vân Long Các nhưng với ca từ mới được không? “
“ Được! “
“ Bóng cây nơi mặt đất thoáng lay động
Giữa hạ từng cánh hoa chợt nở
Câu chuyện xưa dần được tái hiện
Người hãy nghe tôi kể
Đóa hoa hờ hững dập dờn trên mặt nước
Nắng chiều phủ sắc đỏ rực khắp mặt sông
Quá khứ dần trở nên mơ hồ
Có còn dấu tích nào lưu lại đây?
**
Nở rộ trong sắc trắng tinh khiết là dòng hoài niệm cuối
Rơi rơi trong sắc đỏ là lần gặp mặt đầu tiên
***
Trái tim nhuốm sắc hoa anh đào này đang vang vọng
Sự ấm áp của người đang đắm chìm
Trong dòng định mệnh dài lê thê
Quay cuồng, không thể làm gì khác. “
Dương Hiểu Băng khẽ cất tiếng hát, lần này không phải là giọng nam tử trầm ấm mà là giọng ca vô cùng trong trẻo ngọt ngào … cô không nhớ mình đã hát đi hát lại bài hát “ Lúc hoa anh đào xao xuyến rơi “ dựa theo nguyên tác của bài “ Cẩm Lý Sao “ bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình đã dựa đầu vào bờ vai ấm áp của trích tiên mỹ nam ngủ thiếp đi từ khi nào…
Lý Vân Thiên không thi triển khinh công nhanh chóng trở về Tiên Trúc mà cõng Dương Hiểu Băng trên lưng chậm rãi đi trên con đường xa hun hút, bên tai chàng là tiếng hát êm ái ngọt ngào hòa cùng tiếng gió xào xạc khẽ lay động…