Nhân Dục Đạo

Chương 51: Điên cuồng


Đọc truyện Nhân Dục Đạo – Chương 51: Điên cuồng

*Diệp Lam Khê trong miệng ngậm một côn th*t to lớn gân guốc, hạ thân lại là bị banh ra hết cỡ, huyệt hoa cùng cúc hoa cắm vào ba cột thịt dài ngoằng lông lá, liên tục phầm phập ra vào cùng bơm thứ chất lỏng nhầy nhụa vào trong. Nàng thân hình run rẩy vô lực, trong miệng phát ra âm thanh nức nở cùng tuyệt vọng. Đã gần hai mươi giờ trôi qua, nàng bị bốn tên ăn mày này tra tấn hãm hiếp. Trong lòng chỉ mong mau chóng chết đi.

Một tên trong đó cười tà, đem một ống tiêm đâm vào trong miệng Lam Khê, bơm thứ chất lỏng hồng phấn sâu trong thực quản, ánh mắt điên cuồng gào thét.

“Chó mẹ, thánh nữ cái gì, không có kim phiếu làm chúng ta thoả mãn, ông đây tra tấn ngươi tới chết!”

Chất lỏng hồng phấn hoá thành một cỗ dâm tà khí bốc lên đầu Diệp Lam Khê. Nàng lúc này không ngờ khuôn mặt mê man cười dâm đãng, kiều đồn hẩy cao, múi thịt phía dưới căng mọng đỏ hồng thấm đẫm d*m thủy tùy ý để côn th*t hôi hám kia phầm phập đóng vào, trong miệng rên rỉ vô cùng đĩ thoả.

“Hàn Phong. Cứu ta…”*

………………..

So với Mạc Quân Tà, Nguyệt Hồng bên kia còn khiếp sợ hơn gấp vạn lần. Nàng trên mi tâm xuất hiện ấn ký bán nguyệt, trong hai mắt cũng có ấn ký bán nguyệt hiện lên nhìn chằm chằm Hàn Phong. Khoé miệng run rẩy thì thào.

“Thiên nhân hợp nhất?”

“Thiên… Thiên Nhân cảnh đại năng???!!!”

Hàn Phong khuôn mặt bình thản, không buồn không vui lơ lửng đứng đó. Gió bão sa mạc cũng bị ngăn cách tại bên ngoài ba trượng. Hắn lúc này không có mừng rỡ như điên, cũng không có kích động gào thét cuồng tiếu. Thân hình hắn cao lớn thẳng tắp tựa như cây xương rồng trong biển cát, mặc cho ngoại cảnh xung quanh vẫn luôn vững như bàn thạch. Trong đầu càng là một mảnh không minh, tâm thần tựa như được gột rửa, sáng bóng như gương, đạt tới mức độ khổng lồ trước nay chưa từng có.

Hàn Phong hai mắt nhắm chặt, thần thức như thủy triều từ mi tâm tuôn trào ra ngoài, bằng vào một tốc độ kinh khủng quét qua không gian, lan tràn bốn phía. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đột phá vô số giới hạn khoảng cách, cảm nhận thấy rõ ràng cảnh vật ở cách xa ngoài ngàn dặm, tất cả mọi sự vật đều hiện lên triệt để trong tầm mắt. Tiếng gió rít của sa mạc, tiếng hít thở ồ ồ của Mạc Quân Tà, tiếng nghiến răng nghiến lợi của Thất Long, thậm chí cả tiếng dòng nhựa chảy trong thân cây, tiếng mắng chửi của đám xà nhân xa xa, tiếng dung nham ì ùng dưới mặt đất. Thậm chí trên bầu trời cao cao còn vang lên tiếng ầm ầm tựa như lôi đình vạn quân đang tàn phá.


Hàn Phong nhìn tới bầu trời, trong lòng đột nhiên tràn đầy sợ hãi. Cảm giác này dường như đến từ sâu trong linh hồn, đến từ sự khuất nhục cùng run rẩy không hiểu rõ. Dường như dưới vòm trời này, hắn chỉ là một con kiến hôi không hơn không kém, vô cùng nhỏ bé hèn mọn.

Hàn Phong khuôn mặt dữ tợn ngẩng đầu nhìn lên, thần thức tựa như mũi thương, hướng bầu trời công phá. Hắn trong lòng gào thét không cam tâm, hắn muốn xé trời. Trong nội tâm ngàn vạn lần mặc niệm áp chế sợ hãi xuống, bùng lên một luồng bất khuất khôn cùng.

Tà Vương – Thần Thương!

Hàn Phong hai tay xuất ra vô số tàn ảnh kết ấn. Mắt trái đỏ ngầu chảy ra huyết lệ, bản nguyên lực càng lúc càng đậm đặc, theo một lộ tuyến vô cùng phức tạp mà vận hành. Hắn cưỡng chế thi triển pháp thuật tấn công, bỏ qua đột phá Thiên Xu mà trực tiếp sử dụng quyền năng của Tà Vương Thiên Tuyền cảnh. Một đầu long thương mờ ảo dưới bản nguyên lực ngưng tụ mau chóng thành hình.

“Graoooooo!!!”

Ba người Nguyệt Hồng trong nội tâm vang lên tiếng gào thét không âm thanh, long thương kia khoảnh khắc ngưng thực, hướng về phía bầu trời gầm thét. Hàn Phong mắt trái nổ tung, huyết nhục cùng huyết dịch phun trào, lực bản nguyên tràn ngập lập tức được long thương toàn bộ hấp thu. Khoảnh khắc long thương biến thành huyết long, Hàn Phong kết ấn kết thúc, vô cùng điên cuồng một chưởng hướng bầu trời đập tới.

“Phá cho ta!”

Huyết long mang theo không cam lòng của Hàn Phong, điên cuồng gào thét phóng thẳng lên không trung. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một sợi chỉ đỏ máu bằng vào tốc độ kinh khủng bắn thẳng lên trời, chọc thủng vô số cương phong ầm ầm xuyên phá tầng mây.

Trăm dặm, hai trăm dặm, ba trăm dặm. Càng lên cao, áp lực càng mạnh bạo. Lên đến năm trăm dặm, áp lực đã đạt đến một mức độ khủng bố. Huyết long thân thể bị ép cho xẹp lép, khớp xương ken két vang lên không thể động đậy, nhìn qua chỉ cần kẽ động là sụp đổ.

Hàn Phong trong lòng hoảng sợ. Lúc này nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn cả đời khó quên.


Trên cao ngàn dặm, một tấm lưới năm màu vô cùng khổng lồ, vô biên vô hạn, tựa như chiếc bát úp ngược toàn bộ chụp xuống mặt đất. Lưới này tuy thưa, thế nhưng tràn đầy cảm giác áp bách không thể vượt qua. Các mắt lưới xẹt xẹt vô số điện mang lôi đình, làm cho không gian phía dưới cũng phảii run rẩy gợn sóng.

Hàn Phong tâm thần vô cùng rung động, huyết long chỉ duy trì được ba hô hấp liền triệt để bị áp lực ép cho tan tành thành cặn máu. Thần thức của hắn bám trên huyết long cũng bị đánh cho tan tác, phá vỡ hư không bắn trở về mi tâm.

Hàn Phong trong miệng cuồng phun máu tươi, ánh mắt tán loạn, mắt trái lại càng là bầy nhầy thịt máu, nhìn qua cực kỳ ghê người. Nguyên lực trong thân thể bị rút đi gần hết, âm dương đồ trong đan điền cũng là tràn đầy vết nứt, đạo cơ bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nhất là nguyên thần của hắn bây giờ thủng lỗ chỗ, thần thức bị nhốt lại trong cơ thể, không thể thoát ra ngoài. Ngoài mắt phải lờ mờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hắn đã gần như người mù. Hắn lúc này bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

“Đó là thứ gì?!”

So với đau đớn thân thể, sự rung động trong nội tâm Hàn Phong còn lớn gấp vạn lần, trong lòng nhấc lên vô số kinh đào hải lãng. Vật như tấm lưới kia là sao? Tại sao lại bao trùm lên toàn bộ tu chân tinh này? Ai là người điều khiển nó?

Hắn cảm giác chính mình đã chạm tới một tầng bí mật vô cùng khủng bố, thế nhưng lại vô lực phản kháng cùng tràn ngập không rõ. Tầng lưới ngũ sắc này, cùng với sự biến mất của Ngọc Linh(1) sư tổ trăm năm trước liệu có liên quan tới nhau?

“Hự!”

Hàn Phong lại ói thêm một búng máu nữa, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Hắn vội vàng phất tay lấy ra một đám lớn linh đan nuốt vào. Vấn đề này, chỉ có đạt được thực lực mới có thể chạm tới. Việc quan trọng nhất bây giờ là áp chế thương thế xuống, tiến nhập bí cảnh kia đoạt lấy tài nguyên, sau đó bế quan tìm cách khôi phục lại.

“Hắc hắc! Tiểu bối. Ngươi còn đi được chứ? Đoàn đội chúng ta không tiếp thu kẻ tàn phế!”

Mạc Quân Tà thấy Hàn Phong hai lần phun máu, trong nội tâm cười lạnh không thôi. Hắn hai tay ẩn trong áo bào, không chút dấu vết tiến lại gần Hàn Phong. Làm như quan tâm thế nhưng ý uy hiếp trong lời nói vẫn là không thể áp chế. Hắn không vội vàng lao lên, chính là do Hàn Phong kia vẫn còn nguyên cảm giác quỷ dị khi trước. Thế nhưng bảo hắn không làm gì mà bỏ qua cho Hàn Phong thì đừng hòng!


“Thật coi ta là bịch bông tùy ý nhào nặn sao…”

Hàn Phong ánh mắt băng sương trong lòng thầm nghĩ. Ba người này, bao gồm cả Nguyệt Hồng trong đó không ngờ mơ hồ vây lấy hắn vào giữa, ý bất lợi đã không cần phải nói cũng biểu hiện ra ngoài. Hắn thử vận dụng nguyên lực, đan điền lại tràn ngập một mảnh đau đớn. Thế nhưng trạng huống cũng không phải là tồi tệ như hắn nghĩ, dù sao bị thương là một tia thần thức cùng sự phản phệ khi thuật pháp bị phá, không phải chính bản thân hắn bị đánh trúng.

Hắn khuôn mặt âm trầm, việc này cần phải một kích lôi đình giải quyết không thể dây dưa, nếu không quãng đường còn lại của hắn sẽ vô cùng khó khăn. Hàn Phong tay phải bấm quyết, chút ít nguyên lực còn sót lại tụ tập hình thành vòng xoáy trong lòng bàn tay, thổ hoả nhị nguyên lập tức được thu hút lại đây, so với lần đầu tiên dễ dàng hơn gấp mấy lần. Chẳng mấy chốc, một hoả tinh lớn chừng nắm đấm, toả ra nhiệt năng và uy áp khổng lồ xuất hiện. Hắn cũng không kịp nghĩ ngợi xem xét nhiều, đem một thức thần thông này ném vào mặt Mạc Quân Tà.

“Thánh Dục – Lưu Tinh Viêm Bộc!”

Hàn Phong tay phải bấm ấn đẩy mạnh về phía trước. Ấn quyết tựa như lưu tinh bằng vào tốc độ khủng bố bắn về phía ba người này. Trong quá trình bay đi, hoả tinh này không ngờ điên cuồng xoay tròn hấp thu lấy nhị nguyên xung quanh, tự hành lớn mạnh. Sau gần ngàn trượng hấp thu, hoả cầu lúc này đã to lớn gần bằng đầu người, kịch liệt xoay tròn, lại vì rời quá xa Hàn Phong mà thoát ly khỏi sự khống chế của hắn.

Hàn Phong trố mắt nhìn trân trối, khuôn mặt chợt điên cuồng biến đổi gào lên.

“Ch… Chạy mau! Mau tránh!!!”

Chính hắn cũng là vô cùng hoảng sợ hai tay bắt chéo. Mặc kệ thương thế vội vàng cố hết sức điều động nguyên lực thi triển Thánh Linh Hộ Thuẫn. Thân hình điên cuồng lui lại.

Kẻ đánh người cuối cùng lại cảnh báo người ta đừng để bị đánh

Mạc Quân Tà mới đầu còn cười lạnh khinh thường, thế nhưng khi hoả cầu kia phóng tới cách hắn ba mươi trượng, tràn ra lực lượng cuồng bạo thì khuôn mặt hắn bỗng trở thành màu tím ngắt, ánh mắt như tro tàn vội đem ấn quyết dở dang của mình đánh về phía trước.

“Âm Quy Ấn!”

Nguyệt Hồng cùng Thất Long cũng là đáy lòng một mảng lạnh lẽo, bọn hắn cách Mạc Quân Tà gần trăm trượng, lúc này vội vàng tu tập nguyên lực toàn thân thi triển thủ đoạn bảo mệnh mạnh mẽ nhất của mình.


“Hàn Băng Phong Kết!”

“Thất Tinh đăng!”

“ẦMMMMMMMMMM!!!!”

Nói thì dài nhưng sự việc lại diễn ra cực nhanh. Từ khi Hàn Phong gào lên đến khi Lưu Tinh Viêm Bộc phát nổ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hoả tinh xẹt qua ngọn lửa nóng bức đỏ rực, va chạm cùng quy ấn đầy âm hàn lạnh lẽo. Lúc này tạo thành một lực lượng hủy diệt thiên địa từ trung tâm va chạm điên cuồng gào thét quét ngược ra bên ngoài.

Sóng nhiệt hồng rực mang theo cuồng bạo tính quét qua không gian, đánh cho ngàn trượng nơi đây không khí bốc hơi sạch sẽ, bão táp sa mạc cũng bị đập cho xơ xác. Mạc Quân Tà hứng mũi chịu sào, thân thể run rẩy, áo quần tan nát, khuôn mặt tràn đầy vặn vẹo đau đớn. Hắn thất khiếu phun trào máu tươi, hai tay run rẩy vội vàng từ trong ngực áo móc ra một hạt châu màu lam đem che về phía trước.

Nguyệt Hồng hai tay kết ấn, ngay khi sóng nhiệt đập tới thân thể nàng đã được bao bọc một tầng băng hàn lam sắc dày đặc, đem nàng hoàn toàn che phủ bên trong. Thế nhưng tầng băng này cũng đang điên cuồng rạn nứt, răng rắc kêu lên làm cho Nguyệt Hồng vô cùng sợ hãi.

Thất Long bên kia cũng là ném ra một lồng đèn cổ xưa, bên trong ngọn lửa bảy màu kịch liệt rung động, bị sóng nhiệt thổi quét qua lay động gần như sắp tắt.

“ÙNGGGGGG!!!”

Sau khi hoả cầu phát nổ, không khí bị nén ép cực độ vang lên thành tiếng sấm nổ ì ùng, tạo thành lực áp vô cùng đáng sợ. Một đám mây hình nấm mười dặm từ trung tâm vụ nổ bốc lên, hoả cùng thổ nguyên tố cuồng bạo điên cuồng thổi quét ra bên ngoài, khiến cho tầng mây trên trời cũng bị đánh dạt qua một bên.

Bốn thân ảnh như rẻ rách từ bốn hướng bay ngược ra phía sau, người nào người nấy thân thể vặn vẹo, y phục tả tơi, thất khiếu trào máu, nguyên lực toàn thân tán loạn, bị năng lượng cuồng bạo đánh cho choáng váng, ngũ quan đình chỉ, từ trên bầu trời ầm ầm rơi xuống.

“Thảm rồi……”

(1) Ngọc Linh: sư tôn của Thanh Thủy. tác: mấy chương gần đây, sẽ ít sắc lại, cơ bản là đập nhau, gia tăng năng lực cùng cảnh giới. Có mạnh mẽ mới tiếp xúc được càng nhiều thêm mỹ nữ. Mong các đạo hữu thông cảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.