Đọc truyện Nhẫn Đông – Chương 5
Khi Hoán Quy Ngôn tỉnh lại … phát hiện chính mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc — dốc Bách Lý.
Chỉ là, cảnh tượng nơi này so với những gì hắn biết trước đây so ra khác rất nhiều. Bốn bề toàn là cỏ dại, cơ hồ như có thể đem người ta bao phủ hết ở bên trong.
Xoa nhẹ bả vai, hắn ngồi dậy, vừa quay đầu lại liền phát hiện bên cạnh mình còn có một người khác đang ngủ. Hắn đem người nọ đánh giá từ đầu đến chân một hồi sau đó hưng phấn đem nàng lay tỉnh: “Hoa Hoa tiểu nương tử ! Thực trùng hợp nha, thực trùng hợp nha, nàng cũng ở đây a!”
Nhẫn Đông bị Hoán Quy Ngôn khẽ đụng một cái liền lập tức mở to hai mắt, theo bản năng vặn ngược cánh tay Hoán Quy Ngôn, thân người bật dậy ngồi đè lên người hắn, một tay khóa lại cổ họng, một bên chế trụ toàn bộ động tác của hắn. Hoán Quy Ngôn liên tục kêu rên: “Là ta a ! Nương tử, là tướng công, tướng công của nàng a !”
Nghe được thanh âm của hắn, tay Nhẫn Đông mềm nhũn, buông hắn ra, đứng dậy, chỉ thản nhiên nói một tiếng: “Thực xin lỗi.” Nếu là thường ngày nàng sẽ không bao giờ nói câu thực xin lỗi này.
Hoán Quy Ngôn xoa xoa cổ tay, miệng lẩm bẩm gì đó. Nhẫn Đông hé mắt nhìn hắn mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai ?”
“Ta là tướng công của nàng !” Hắn tức giận, đô đô trả lời.
Nhẫn Đông trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ngươi cũng biết chính mình trước lúc ngất đi bị trúng tên chứ ?”
Tay hơi nắm chặt lại thành quyền, Hoán Quy Ngôn lặng lẽ trong chốc lát mới nói: “Không biết a.” Thanh âm của hắn vẫn nhẹ nhàng, trước sau như một. “Bởi vì ta căn bản là — không còn biết đến cảm giác đau đớn.”
Nhẫn Đông không thèm nhắc lại, cẩn thận đánh giá Hoán Quy Ngôn. Nàng ôm hắn nhảy xuống dòng nước xiết vốn tưởng vết thương của hắn nhiễm nước sẽ sưng vù, thối rữa, thậm chí tính mạng của hắn cũng có thể lành ít dữ nhiều, không nghĩ đến, sau khi lên bờ, lúc nhổ mũi tên kia ra, từ chỗ vết thương, một giọt máu cũng không chảy ra, nàng tận mắt nhìn thấy ở chỗ vết thương, da hắn dần khép lại với tốc độ không thể tin được.
“Ngươi rốt cuộc là ai ?” Nàng hỏi lại.
Hoán Quy Ngôn mỉm cười, bẻ vài ngọn cỏ dại xung quanh đùa bỡn ở trong tay, chậm rãi nói: “Nơi này từng là nhà của ta, một ngàn năm trước, nơi đây là Hoàng cung của Trần quốc.”
Trần quốc …. cổ —
Nhẫn Đông hơi chút kinh ngạc, nếu là lúc trước, nàng chắc chắn sẽ giễu cợt hắn đang khoác lác, nhưng nhìn qua thể chất biến dị của hắn, Nhẫn Đông chỉ có thể im lặng, không nói gì.
“Ta là con trai của Hoàng đế, sau khi chết đi được táng trong một cỗ quan tài bằng hàn ngọc, không ai nghĩ đến, quan tài kia có tác dụng cải tử hoàn sinh, chẳng qua là biến ta trở thành một cỗ cương thi mà thôi.” Những nhánh cỏ nhọn cứa vào ngón tay khiến hắn bị thương song ở miệng vết thương không chảy ra một giọt máu ngược lại còn nhanh chóng khép lại, hắn cười nói: “Sẽ không đổ máu, vết thương gì cũng nhanh chóng khép lại, không sống mà cũng chẳng chết được. Cơ thể này thực ghê tởm, có phải không ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nhẫn Đông, vốn tưởng rằng nàng sẽ vô cùng hoảng sợ hoặc hốt hoảng mà chạy đi, không nghĩ nàng vẫn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, lí trí hỏi: “Ngươi hiện giờ thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi, thái tử của một quốc gia sao lại chết sớm như vậy ?”
Hoán Quy Ngôn giật mình, một lúc sau mới trả lời: “Ta bị người hạ độc.” Hắn bẻ ngang ngọn cỏ, làm như không có việc gì, nói: “Khi còn sống, tính ta rất cà lăm, có người cảm thấy ta không thích hợp làm Hoàng đế liền hạ độc ta bằng Vãng Sinh Cưu.”
Nhẫn Đông ngẩn người.
“Ừm, đúng là loại độc mà giáo chủ của bọn nàng trúng phải, bất quá vận khí của ta không tốt như hắn, chống đỡ không được bao lâu thì chết, nhanh đến chính ta cũng không có cơ hội tự chữa trị cho bản thân. Tùy ý theo nàng lần này xem như là để sáng tỏ tâm nguyện của chính mình.”
Nhẫn Đông khóe miệng khẽ giật giật, Hoán Quy Ngôn nhìn thấy, nở nụ cười sáng lạn: “Bất quá, hiện tại ta rất muốn tìm giáo chủ của bọn nàng, đòi nàng trở về làm nương tử của ta, nương tử đó a!”
“Vì sao lại là … ta?”
Cầm túm cỏ trong tay, Hoán Quy Ngôn dần kết được một con chấu chấu bằng cỏ, đưa nó cho Nhẫn Đông, hắn nói: “Bởi vì ta đã chết nhưng bộ dạng vẫn như còn sống, mà nàng, tuy là còn sống nhưng lại so với người chết còn an tĩnh hơn. Tấm lòng ta vốn thiện lương, tâm nguyện lúc sinh thời là có thể tự mình cứu sống vài người.”
“Nếu không làm chút chuyện, thời gian ngàn năm quả thực là có chút dài.” Hắn đứng dậy, đi tới bên một gốc cây khô, vuốt ve nó. “Ngàn năm trước, đây là một cây đào, sau nó lại tu được thành yêu tinh, mỗi ngày đều cười nhạo ta là đứa nhỏ thổ hào cà lăm. Không nghĩ đến, thời gian trôi qua lâu như vậy, kẻ cà lăm như ta vẫn không chút thay đổi, mà thân là yêu quái, nàng cư nhiên cũng đã chết.”
[1] Phá sản, ý của từ này là phung phí.