Nhẫn Đông

Chương 1: Cứu ta, ta liền gả cho ngươi !


Đọc truyện Nhẫn Đông – Chương 1: Cứu ta, ta liền gả cho ngươi !

Đêm trăng sáng, bìa rừng bên ngoài thành Lạc Dương.

Nữ tử một thân hắc sắc phi thân lướt nhanh qua các cành cây, thân pháp nhanh nhẹn như gió thoảng có chút quỷ mị, kẻ địch đuổi theo phía sau nàng dần dần bị bỏ xa. Đột nhiên từ bên ngoài đám tàng cây tầng tầng lớp lớp bỗng nhảy ra mấy bóng người chắn trước mặt, hướng nàng đánh tới.

Nhẫn Đông nhíu mày, quay đầu chạy về phía đông. Không ngờ, vừa mới quay người lại, một cái ám khí phóng tới, tuy nàng nghiêng đầu tránh được xong vẫn bị ám khí xẹt qua một đường bên má. Chiếc khăn che mặt màu đen rớt xuống lộ ra khuôn mặt thanh tú dưới trăng.

Sờ lên miệng vết thương trên má, kinh nghiệm nhiều năm liếm máu ở lưỡi dao cho nàng biết, ám khí này có độc. Lúc này chỉ có thể liều mạng một phen, đem đám địch nhân đuổi theo phía sau giết sạch, sau đó đề khí ngăn chặn chất độc phát tác, may ra có thể giữ lại một mạng quay về.


Kẻ địch từ phía sau đuổi sát đến, Nhẫn Đông mâu quang chợt lóe, đem kiếm rút ra khỏi vỏ. Động tác nhanh gọn mà tàn nhẫn, đường kiếm lạnh lùng dưới ánh trăng lóe lên từng đợt, theo sau là một chùm hoa máu, chỉ trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng của một kẻ. Trong rừng truyền ra những tiếng sột soạt, kẻ thù đuổi đến rất đông. Nhẫn Đông quét ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn chúng, khuôn mặt lấm tấm máu tươi khiến nàng trông giống Tu la dưới địa ngục.

Những kẻ đuổi đến có khoảng mười người, đem nàng vây vào giữa, một tên nói: “Ả đã trúng độc, đợi chút nữa độc tính phát tác, như vậy chúng ta cũng có thể dễ dàng lấy mạng ả !”

Đầu ngón tay đã tê dại, mất dần cảm giác, Nhẫn Đông lạnh lùng chế giễu: “Bọn chuột nhắt.”

Những kẻ ở đây đều là những nam nhi khí huyết phương cương, sao có thể cam tâm để một nữ tử như vậy châm chọc, một kẻ giận dữ nói: “Ma giáo Nam Cương tàn sát dân chúng Trung Nguyên, tội ác tày trời ! Bọn ngươi mới là lũ chuột nhắt, mỗi người chúng ta đều muốn đánh !”

Nhẫn Đông khiêu môi cười lạnh: “Ngày xưa mấy vạn tên phế vật Trung Nguyên cũng chống trụ không nổi đòn tấn công của mấy trăm người giáo ta, hôm nay kể cả có mấy trăm kẻ như các người cũng không thể ngăn ta đến Lạc Dương tìm người. Mấy kẻ Trung Nguyên ốm yếu các ngươi mà cũng kêu đánh bọn ta sao, bất quá chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.”

Một lời vừa thốt ra đổi lấy một tràng giận dữ của đám người nọ, bọn chúng tựa như mất hết lí trí, thét lớn một tiếng, một loạt lao lên thề phải đem nữ tử ma giáo kia bầm thây vạn đoạn.

Nhẫn Đông cười thầm, mục đích khích tướng để tốc chiến tốc thắng đã đạt được, tuy nhiên trận chiến này vẫn là một trong những trận chiến khá chật vật đối với Nhẫn Đông trong nhiều năm qua. So với tình cảnh bị nhốt với con sói hung ác trong một lồng chém giết lẫn nhau khi còn bé còn chật vật hơn gấp bội bởi vì nàng vận khí nên độc tính trong người khuyếch tán ngày một nhanh hơn.


Cuối cùng, nàng dùng chính răng nanh của mình cắn đứt cổ gã địch nhân còn sót lại duy nhất. Nuốt xuống một ngụm máu, dòng máu ấm áp thoáng hòa dịu đi tứ chi lạnh lẽo, cứng ngắc, cả miệng cũng đầy mùi tanh khiến cho thần trí nàng thanh tỉnh không ít.

Đẩy những khối thân thể không bao giờ còn có thể cử động ra, cố gắng nhặt lấy kiếm của mình, nàng lảo đảo bước đi, thoát khỏi một đêm chém giết đẫm máu trong rừng cây.

Những tia nắng của một ngày mới phá tan lớp sương mù, mặt trời dần dần nhô lên ở phía chân trời tỏa ra những tia sáng chói mắt khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

Nàng cảm thấy lần này, bản thân thật sẽ không thể sống sót nổi. Mất máu, trọng thương nghiêm trọng, lại trúng phải kịch độc, phía sau còn vô số kẻ đuổi giết, bất cứ một cái nào trong số những điều trên cũng đều đủ đế lấy đi mạng nhỏ này của nàng. Nhẫn Đông cố hết sức chống đỡ cơ thể, cước bộ phù phiếm tiến lên phía trước, cứ đi như vậy bởi chính nàng cũng không biết bản thân còn có thể tới nơi nào.


Đột nhiên, nàng vấp phải một gồ đất, thế giới dần trở nên yên ắng, xoay tròn, trời xanh mây trắng trong mắt dần hóa thành hư vô. Nhắm lại hai mắt, nàng hoảng hốt phát hiện có một nam tử dáng bộ thư sinh đang sờ sờ cằm tò mò đánh giá nàng.

Nàng phảng phất nhớ lại, hồi lâu lâu trước kia, có một tên tú tài vừa già vừa xấu lại vô cùng yếu ớt ở bên tai nàng sầu khổ mà nhai đi nhai lại câu: “Thư sinh đều nghèo, đều không lấy được vợ.”

Không biết lấy đâu ra sức lực, nàng vươn tay bắt được vạt áo thư sinh, sát khí mười phần nói: “Cứu ta, ta liền gả cho ngươi, tiền biếu đủ cả.”

Thư sinh ngẩn người ra đôi chút, híp mắt lại cân nhắc trong giây lát: “Ta chỉ lấy vàng thôi !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.