Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 41


Đọc truyện Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) – Chương 41

Trong căn phòng mịt mù chướng khí của khói thuốc, một đám người đang chơi đến quên mình.

Đây không phải là sinh viên đại học ở khu vực xung quanh, mà là một một buổi họp mặt nhân viên của một công ty thiết kế giao diện(1) ở gần đây, và cũng vì thế mà họ ăn chơi còn dữ dội hơn đám sinh viên rất nhiều.

(1) visual studio tiếng việt là gì vậy bà con?

Giàn âm thanh được mướn về, đinh tai nhức óc.

Tôn Ngọc Hà nhìn Hứa Huy đang ngồi bên, bắt đầu từ mười mấy phút trước, cậu đã chẳng nói chẳng rằng gì.

Qua thêm một chốc nữa, Hứa Huy gọi hai nhân viên phục vụ lại thay thế cậu, bản thân mình rời khỏi phòng bao.

Quầy bar và gian phòng kia quả thực là hai thế giới, tiếng nhạc êm dịu khiến cho đầu cậu không còn bị nhức như vừa mới rồi.

Cầm một lon bia, Hứa Huy đến bên cửa sổ ngồi.

Không lâu sau, Tôn Ngọc Hà cũng chạy ra.

“Nóng khiếp…….” Cậu ta ngồi xuống trước mặt Hứa Huy, “Máy lạnh đã để thấp như vậy rồi mà còn nóng, Hàng Châu mấy ngày này là hết thuốc chữa.”

Hứa Huy cầm lon bia ngồi trên sô pha——hoặc có thể nói là chìm trong sô pha, nhắm mắt.

Tôn Ngọc Hà vốn định nói vài câu, nhưng trông thấy bộ dạng của Hứa Huy, lại phải cố sức nén xuống.

Mấy năm vừa qua, cậu ta cũng đã dần dần thích ứng với tính tình càng ngày càng quái đản của Hứa Huy.

Lấy di động ra, trò chuyện với Nhỏ Huệ.

Nói đã đời, bỗng dưng nhận được một tin nhắn, Tôn Ngọc Hà liếc nhìn, mắt sáng lên.

“Ô……. Ô!” Đá Hứa Huy một cái, Hứa Huy nằm bất động, “ừ” một tiếng rất nhỏ.

“Đoán coi ai vừa gửi tin nhắn cho tớ?” Tôn Ngọc Hà nói giọng điệu trêu đùa.

Hứa Huy chậm chạp nới cánh tay ra, ánh mắt ở phía dưới mang vẻ chết lặng của kẻ say rượu.

Tôn Ngọc Hà nói: “Hoàng Tâm Oánh.”

Hứa Huy nhìn cậu ta một cách vô cảm, Tôn Ngọc Hà cảm khái: “Chao ôi, tớ bảo cái số đào hoa này của cậu……. Đẹp trai quả thật may mắn, ông trời sao lại bất công như thế.”

Hứa Huy không nói một tiếng, Tôn Ngọc Hà lại nói: “Biết em í hỏi tớ gì không? Em í hỏi tớ bình thường cậu uống nhiều rượu như thế, giấc ngủ có phải rất không tốt.”

Hứa Huy tựa như vô cùng mệt mỏi, khoé miệng hơi nhếch dài, không nhìn ra là thái độ gì.

“Để tớ đọc những gì em í nói cho cậu nghe —— ‘Trước đây tớ đã nghĩ tới, nhưng mãi chưa có cơ hội nói. Nếu như Huy quả thực có dùng các loại thuốc ngủ, trăm ngàn lần không nên dùng sau khi uống rượu nhé, rất nguy hiểm đấy.’”

Dung mạo của Hoàng Tâm Oánh xinh đẹp, giọng nói cũng đáng yêu, hiện giờ đang được Tôn Ngọc Hà giả giọng rất giống, còn phối hợp với mắt chớp chớp.

Đáng tiếc là người nghe giống như không quan tâm chút nào, cánh tay của Hứa Huy lại đè lên mắt một lần nữa.

“Cậu thấy Hoàng Tâm Oánh như thế nào?” Tôn Ngọc Hà hỏi.

Hứa Huy thì thào: “Cái gì như thế nào.”


“Người á.” Tôn Ngọc Hà mang một bộ dạng cậu tớ đều biết mà, “Cậu đừng có làm bộ chứ, không nhìn ra là em đó có ý với cậu sao? Cậu đã ở Hàng Châu lâu như thế, có bao nhiêu em gái để số điện thoại lại cho cậu rồi?”

Hơi thở của Hứa Huy rất chậm, đừng bảo nói chuyện, ngay cả việc thở trông cũng gian nan.

“Tớ cảm thấy em này rất khá, dù sao thì bên người cậu cũng không——“

Hứa Huy khó nhọc trở mình trên ghế sô pha, “Đừng nói nữa……. Để tớ yên một lúc.”

Tôn Ngọc Hà khựng lại, sau đó nhún vai, không nói gì nữa.

Tôn Ngọc Hà cũng không vào đại học, tốt nghiệp trung học xong liền chạy ngay đi tìm Hứa Huy.

Tìm Hứa Huy thứ nhất là vì hai người là bạn bè, thứ hai là vì cậu ta cảm thấy con người của Hứa Huy đầu óc quả thực rất thông minh.

Bố của Hứa Huy xuất thân từ nông thôn, tay trắng dựng nghiệp, suốt một quãng đường dám chơi dám chịu, dựng nên một gia nghiệp. Bất kể tình trạng trong gia đình ra sao, nhìn vào cũng khó lòng nghi ngờ bản lãnh của Hứa Chính Cang.

Có thể do thừa hưởng ảnh hưởng của bố cậu, Hứa Huy từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, rất có năng khiếu làm ăn. Trong vòng hai năm, bọn họ đã làm số tiền tăng lên gấp bội.

Tuy là kiếm ra tiền, nhưng hiện giờ, Tôn Ngọc Hà cảm thấy tinh thần Hứa Huy ngày một sa sút. Cậu ta lại không thể nào cứ khơi khơi đi hỏi lý do, dù sao thì giữa cậu ta với Hứa Huy bây giờ cũng có thêm một tầng quan hệ giữa ông chủ và nhân viên.

Tôn Ngọc Hà tiếp tục trò chuyện với Nhỏ Huệ, một chặp sau lại nhận được tin nhắn của Hoàng Tâm Oánh.

Tôn Ngọc Hà đầu cũng không ngước lên, hỏi Hứa Huy: “Hoàng Tâm Oánh nói qua vài bữa đoàn văn nghệ của bọn họ có buổi trình diễn, ca nhạc kịch, cậu đi không?”

Không có động tĩnh.

Tôn Ngọc Hà tưởng Hứa Huy đã ngủ rồi, không hỏi nữa, thêm vài giây nữa vô tình liếc mắt, lập tức sợ hết hồn.

Hứa Huy nhíu đầu mày, hai mắt nhắm chặt, trên mặt y như bị phết một lớp sơn, xám ngoét.

Cậu không ngừng ôm chặt lấy cơ thể, trán đầy mồ hôi.

Tôn Ngọc Hà cuống quít buông di động, “Sao thế này?”

Hứa Huy hơi sức để lắc đầu cũng không có, Tôn Ngọc Hà vội vàng hỏi: “Khó chịu?”

Cặp môi mỏng của Hứa Huy mím chặt, nhợt nhạt.

Tôn Ngọc Hà: “Có nghiêm trọng hay không hả! Có cần đi nhà thương?”

Lúc bấy giờ Hứa Huy mới chậm chạp lắc đầu, tiếng như bị dùng giấy nhám mài mòn, “…… Không cần, một chốc sẽ đỡ.”

Tôn Ngọc Hà đứng lên tới quầy bar lấy một ly nước đem lại.

“Nước nóng, cậu uống một chút.”

Tinh thần của Hứa Huy có một khắc hoảng hốt, hình như trước đây không lâu cũng đã từng nghe câu nói như vậy——

Nước nóng, cậu uống một chút.

Giọng nói kia nhẹ nhàng hơn, cũng thanh hơn.

Bảo tôi uống nước nóng, dựa vào cái gì mà bảo tôi uống nước nóng, uống rồi có được tích sự gì không, được tích sự gì…….


Vừa nghĩ đến, đầu càng nhức hơn.

“Huy à!” Tôn Ngọc Hà nhìn Hứa Huy đang mồ hôi nhễ nhại, đưa ly nước đến ngay trước mặt cậu.

Suy nghĩ của Hứa Huy hỗn loạn, trong trạng thái hốt hoảng, Hứa Huy cảm thấy mọi thứ đều vô hiệu, mọi sức lực còn lại đều dùng để đẩy ly nước.

Ly nước không giữ được, rớt xuống đất, nước đổ ra sàn.

Nhân viên phục vụ ở gần đó vội chạy tới, “Anh Hà, lau dọn nhé.”

Tôn Ngọc Hà gật đầu, nhân viên phục vụ chạy đi lấy cây lau nhà.

Tôn Ngọc Hà nhìn Hứa Huy với nét mặt đầy lo lắng, cảm thấy trạng thái của cậu như thế này không bình thường một cách rất khó nói.

Mắt quét đến di động trên bàn, Tôn Ngọc Hà cầm lên, vừa viết tin nhắn vừa nói, “Tớ đã giúp cậu đồng ý với Hoàng Tâm Oánh rồi, mai mốt cậu theo cô ấy đi coi ca nhạc kịch gì gì đó đi, cậu như thế này không ổn, nên ra ngoài chơi một chút.”

Hứa Huy nhắm mắt, cũng không biết có nghe hay là không.

Tôn Ngọc Hà cắn răng, dứt khoát cầm điện thoại gọi thẳng cho Hoàng Tâm Oánh.

“Cậu ghé đây một chút đi.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, Hoàng Tâm Oánh đến.

“Sao rồi? Tớ vừa họp hội sinh viên xong lập tức chạy tới đây.” Quẹt mồ hôi trên trán, Hoàng Tâm Oánh nhìn Hứa Huy đang làm ổ trong ghế sô pha. “Ấy! Sắc mặt sao tệ như vậy, trong người khó chịu sao?”

Tôn Ngọc Hà đứng bên cạnh nói: “Rất ngại phải gọi cậu tới, tí nữa tớ có vài người khách tớ phải đi với họ, thật tình không có thời gian để lo cho hắn.”

Hoàng Tâm Oánh chống đầu gối ngồi xổm xuống, “Không sao, để tớ.”

Tôn Ngọc Hà bước lại gần đỡ Hứa Huy, Hoàng Tâm Oánh tiến lên giúp.

Về đến căn phòng của Hứa Huy ở tầng 12, Tôn Ngọc Hà để lại cho Hoàng Tâm Oánh một chùm chìa khoá.

Cơn đau của Hứa Huy vẫn chưa thuyên giảm, nằm ngủ mê man trong giường, Hoàng Tâm Oánh vào trong buồng tắm ngó một chút, trên tường treo hai chiếc khăn tay.

Cô ta lấy một chiếc khăn xuống ngửi ngửi, trên khăn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, cảm thán: “Khăn tay của nam sinh mà cũng sạch sẽ như vầy…….” Nhúng ướt xong, quay lại bên giường, lau mồ hôi cho Hứa Huy.

Cậu nhíu đầu mày, vẻ mặt đau đớn.

Miệng hơi hé, cơn đau khiến cho hơi thở của cậu trở nên nặng nề.

Hoàng Tâm Oánh vuốt nhẹ khuôn mặt của cậu, “Huy à, đỡ hơn chút nào chưa?”

Cậu không trả lời.

Thân hình trên giường trông càng thêm thon dài, giữa kẽ hở của chiếc áo sơ mi màu đen, đôi lúc có thể nhìn thấy làn da nhợt nhạt và xương cốt mảnh mai.

Hoàng Tâm Oánh từ từ trở nên yên tĩnh, khẽ nhích đến bên má của Hứa Huy.


Cậu mở mắt.

Hoàng Tâm Oánh cách cậu rất gần, nhìn thấy cậu đã tỉnh, khẽ nói: “Cậu đỡ chút nào chưa?”

Hứa Huy vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn cô ta.

Hoàng Tâm Oánh hơi khác so với thường ngày, không còn quá hoạt bát, không quá tươi cười, đến ngay cả giọng nói cũng như nhuốm một tầng mệt mỏi ——cố sức dựa vào bên cậu.

“Có phải cậu có chuyện không vui?”

Hơi rượu trên người Hứa Huy còn chưa bay hết, Hoàng Tâm Oánh thì thầm: “Thật ra, ai ai cũng đều có những lúc không vui, tớ cũng có đấy, chỉ là tớ không thích nói ra những chuyện này, có lẽ do tính cách, vẫn luôn thích gánh vác một mình. Thật ra có đôi lúc sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, muốn tìm ai đó có thể cùng chia sẻ âu lo.”

Ánh mắt của cậu như tỉnh như say, vẫn luôn nhìn cô ta, lại giống như không phải chỉ nhìn mỗi cô ta.

Một cô gái cũng cùng lứa tuổi, cùng lớp cùng trường, cùng một lối sống…….

Cùng có mục đích khác.

Hoàng Tâm Oánh tỉ tê cả nửa buổi, cuối cùng hỏi Hứa Huy một câu: “Cậu có thích ai không?”

Hứa Huy như mới bị vớt ra từ trong nước, không nói được câu nào.

Sự yếu ớt của cậu đem lại cho cô ta lòng tự tin.

“Cậu đẹp trai như vậy, nhất định là có rất nhiều nữ sinh thích cậu nhỉ. Đều là mỹ nữ nhỉ……. Một cô gái bình thường như tớ, có phải một chút cơ hội cũng không có?”

Hứa Huy nghe những lời như vậy, không khỏi cười một tiếng.

Không biết có phải là do bị đau, tiếng cười của cậu nghe càng giống tiếng khóc hơn.

“Cô có tin vào quả báo không…….”

Cậu cuối cùng mở miệng, giọng nói vô cùng nhỏ, nhỏ đến độ Hoàng Tâm Oánh hoàn toàn không nghe rõ.

Thế là Hứa Huy tiếp tục lẩm bẩm một mình.

“Đã từng làm nên việc sai lầm, không chịu bù đắp……. Giờ đây không còn cơ hội nữa rồi……. Vĩnh viễn sẽ không được tha thứ. Từ nay về sau, tất cả mọi sự, đều là quả báo……”

“Thân thể, sức lực, đời sống, đến nước này, đều là bị quả báo…….”

Cậu quá yếu ớt, Hoàng Tâm Oánh lắng nghe cẩn thận, chi nghe được hai chữ “quả báo.”

“Quả báo gì?” Cô ta hỏi, “Cậu bị quả báo gì chứ, cậu là người tốt mà.”

Hứa Huy nhìn trần nhà đen tối, “Cô cảm thấy tôi là người tốt……”

Hoàng Tâm Oánh gật đầu, “Đúng vậy.”

Hứa Huy yên lặng một lúc, nhè nhẹ lắc đầu một cách không đồng ý.

Hoàng Tâm Oánh cười, “Vậy cậu cảm thấy mình là người xấu à.”

Cậu ngẫm nghĩ, lại lắc đầu. Hít sâu thật sâu, Hứa Huy nhấc tay che mặt lại, “Tôi không biết……..” Cậu thì thào, “Tôi cái gì cũng không biết…….”

Bóng tối tựa như cũng mịt mờ theo cậu.

Hoàng Tâm Oánh không hiểu ý nghĩa trong lời nói, chi tưởng là cậu đang say rượu. Cô ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.

Ánh trăng chiếu vào phòng, khu phố đại học đèn đuốc rực rỡ bên ngoài.


Cô ta bị một thứ gì đó thu hút sự chú ý——Nó được đặt ở một góc cửa sổ, là một khung hình vừa rồi bị rèm cửa che mất.

Hoàng Tâm Oánh cầm bức hình ấy lên, trên mặt phủ một lớp bụi, trong hình là một bức phác hoạ nho nhỏ.

“Đây là gì?” Hoàng Tâm Oánh cầm tranh nhìn ngắm, hỏi Hứa Huy, “Là cậu vẽ hả, đẹp đấy.”

Hứa Huy nghiêng đầu.

Một khắc khi vừa nhìn thấy bức ảnh trong tay của Hoàng Tâm Oánh, cậu thoáng mờ mịt, sau đó y như bị lay tỉnh, giãy dụa ở trên giường chống người dậy.

“Ơ? Cậu muốn làm gì?” Hoàng Tâm Oánh vội vàng buông bức hình xuống.

Mồ hôi trên mặt của Hứa Huy còn chưa khô, tay hơi run rẩy nhấc giày lên.

Hoàng Tâm Oánh đến bên cậu, “Sao vậy? Muốn lấy gì tớ đi lấy cho cậu.”

“Tôi muốn đi tới trường của cô……” Hứa Huy giống như rất vội vã hấp tấp, nói chuyện vẫn không đủ sức, người thì đã chống mình đứng dậy.

Hoàng Tâm Oánh mau mắn đỡ lấy cậu.

“Tới trường của tớ? Bây giờ? Vì sao vậy hả.”

Vì sao? Không biết.

Để làm gì? Cũng không biết.

Chỉ là một ý niệm đang sai khiến cậu —— cậu muốn gặp cô.

Cho đến bây giờ, cậu cũng không xác định được cậu ôm một kiểu tình cảm gì đối với cô.

Cậu vẫn tưởng là giữa bọn họ đã đứt đoạn rồi, tưởng là mọi thứ đều đã kết thúc, tưởng quãng thời gian ngắn ngủi kia chẳng qua chỉ là một chút dại khờ của thời niên thiếu.

Mãi cho đến mùa đông năm ngoái.

Bố của cậu gọi đến, cậu bắt điện thoại ôm đầy mong đợi, lại nhận được tin em trai đã qua đời.

Bố cậu dùng giọng nói uể oải báo cho cậu biết, thần trí của Vương Tiệp đã trở nên không bình thường, phải đưa đến trại an dưỡng.

“Chỉ muốn báo cho con biết một tiếng.” Bố cậu nói như thế.

Buông điện thoại, cậu đã đứng bên đường rất lâu rất lâu. Cậu thử gọi một con số, sau đó cúp.

Cậu không biết mình muốn làm gì.

Từ ban mai đến xế chiều, từ sẩm tối vào đêm thâu.

Cậu từng nhận định, cái hôm trời đổ cơn tuyết đầu mùa ấy đã là ngày tệ nhất trong đời người, nào ngờ ông trời còn sợ chưa đủ.

Phải chăng vĩnh viễn không bao giờ đủ.

Một tuần liền, cậu mịt mờ trong cùng đường bí lối.

Lần đầu tiên uống rượu, uống đến khi thân thể chết lặng.

Trong cơn trời đất quay cuồng, cậu lại nhớ đến cô một lần.

Bạch Lộ —— loài sói đội lốt cừu ấy, người con gái vừa tế nhị vừa nghiệt ngã ấy.

Cậu bỗng chợt muốn trông thấy cô.

Giống hệt như hiện giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.