Đọc truyện Nhân Đạo Kỷ Nguyên – Chương 79: Thiên đình đệ nhất tinh quân
Dịch giả: quantl
Nam Lạc nghiêng đầu nhìn qua, tựa hồ biết Phục Hy lại chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, trong lòng căng thẳng, bật thốt lên: “Thượng Đế, Phục Hy là chủ công của nhân tộc, sao có thể trở thành đệ tử của người khác chứ, nếu thiên đình thiếu người sai sử, hãy để ta lưu lại”
Đế Tuấn tựa hồ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Nam Lạc tựa như tới lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Tinh quang lưu chuyển trong mắt y.
Nam Lạc không hề né tránh, nhìn Đế Tuấn, đường hoàng đứng, không hề khiếp nhược.
Đế Tuấn đột nhiên cười nói: “Vẫn còn xem nhẹ ngươi, bây giờ mới phát hiện ra nguyên lai ngươi cũng không đơn giản, ngay cả ta cũng không nhìn thấy rõ quá khứ của ngươi, hiển nhiên là có người điên đảo âm dương cho ngươi. Ha ha, đã như vậy thì ngươi nói xem ngươi có bản lãnh gì, vì sao ta phải lưu ngươi lại”
Nam Lạc lúc này tựa như đã không thèm quan tâm gì nữa, trên mặt không có chút kính nể gì, phảng phất nhớ tới lúc ngồi trong Dương Bình Tộc nhàn nhã tụng Hoàng Đình, giảng đạo cho những đồng tử trong tộc.
Chỉ thấy hắn liếc xung quanh rồi hơi suy tư một chút, mỉm cười nói: “Ta có một kính, có thể chiếu Càn Khôn, xét thiên địa, trong thế giới này không chỗ nào không thể chiếu, hẳn có thể vì thiên đình mà dốc lực”
Đế Tuấn nghe xong lại chẳng thèm quan tâm Nam Lạc có nói thực không, chỉ cười nói: “Được, vậy ngươi lưu lại đi, từ hôm nay ngươi chính là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân, thủ chức giám sát thiên địa”
Nam Lạc không ngờ lại có kết quả như vậy, nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ ra ngoài, chỉ đa tạ Thượng Đế rồi cùng Phục Hy rời đi.
Kết quả như vậy thế mà khi nhìn biểu hiện của bốn người lại không có biểu cảm gì đặc biệt, Đế Tuấn vẫn cười mỉm, phảng phất như sau nụ cười có thâm ý vô tận, Phục Hy thì vẫn thản nhiên như không.
Nam Lạc không ngờ rằng mình mạo muội nói một câu mà lại có kết cục như vậy khiến hắn có cảm giác hư huyễn, vô thức đã trở thành vị tiên quân đầu tiên trong thiên đình.
Thái Nhất nhìn Nam Lạc đưa Phục Hy ra ngoài, rồi nghi hoặc nhìn Đế Tuấn.
Chỉ nghe Đế Tuấn nói: “Phục Hy biết gì thì ta biết nấy, những thứ ta biết hắn lại không, nên không cần giữ bên người, còn Nam Lạc, lại có chút thú vị” Đôi mắt đen như trời đêm, thâm thuý và thần bí.
Nam Lạc đưa Phục Hy tới chân núi, bây giờ hắn đã là tiên quân của thiên đình, còn có trọng trách giám sát thiên địa, tuy hắn cảm giác cái này chỉ là lời nói chơi, nhưng đã ứng mệnh thì nhất định phải làm.
Phục Hy nhìn Bất Chu Sơn cười nói: “Bát Phong Trắc Toán của ta đã vào tiên thiên, không dưới bất cứ trắc toán chi đạo nào cả”
Nam Lạc có chút khó hiểu, không rõ Phục Hy định nói gì, vừa muốn hỏi thì Phục Hy lại nói: “Dương Bình Thị Tộc, ta sẽ chiếu cố thay cho, ngươi yên tâm, tự bảo trọng” Nói rồi cười cười, dứt áo ra đi.
Nam Lạc muốn gọi y lại nhưng đột nhiên phát hiện ra mình chẳng có gì để nói. Chỉ đành ngơ ngác nhìn bóng lưng của y tiêu thất trong gió.
Cứ thế mà thành Giám Thiên Tinh Quân khiến Nam Lạc có cảm giác thân bất do kỷ, có chút mờ mịt, có chút mất phương hướng.
Đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, nhớ tới những gì mình đã trải qua, bản thân hắn quên cả thời gian.
Khi hắn mở Thiên Nhãn ra, trong mắt đã không còn kinh ngạc và mê võng, chỉ có kiên nghị mà thôi
Không ai biết trong khoảng thời gian đó hắn đã nghĩ cái gì, muốn làm gì.
Hắn kiên định vào trong thiên đình, làm nhiệm vụ của tiên quân đầu tiên của thiên đình: giám thiên địa.
Trên một ngọn núi có một nam một nữ hai người sóng vai đứng, nhìn Nam Lạc cưỡi trên một đám mây vàng bay về thiên đình.
Nam cao to anh vĩ, đôi mắt đầy trí tuệ, nữ mặc thanh y, phảng phất như siêu thoát thế gian.
————–
Lập thiên đình trên Bất Chu Sơn là một đại sự khiến cho vô số đại thần thông giả quan tâm, huống chi lúc trước Thái Nhất dùng thực lực một người áp đảo chúng sinh, trong mắt một số đại thần thông giả đó chính là thị uy.
Cho nên khi thường không ai xuất hiện quanh Bất Chu Sơn lúc này dường như lại có rất nhiều người
“Đang… đang….”
Tiếng chuông vang lên, chấn động thiên địa, khí phách phô thiên cái địa quanh quẩn khắp ngóc ngách.
Nam Lạc đứng sau Thái Nhất nhìn y khẽ búng lên trên một chiếc cổ chung màu vàng đất có phong cách cổ xưa, tiếng chuông vang ra từ đó, điều này khiến cho Nam Lạc có cảm giác bất khả tư nghị, cứ khẽ búng như vậy mà lại có thể phát ra tiếng chuông chấn thiên động địa đến thế sao.
Bất Chu Sơn là ngọn núi cao nhất, đương nhiên là Nam Lạc cùng Thái Nhất bị vô số bí pháp thần bí nhìn thấy rõ ràng. Không ai quan tâm Nam Lạc đứng sau Thái Nhất, hắn đương nhiên cũng không nghĩ tới việc có một ngày sẽ đứng ở nơi khiến người khác chú ý.
Tiếng chuông như sóng lớn, cuộn trào mãnh liệt trong thiên địa.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đạo quang hoa, quang hoa ngũ sắc rực rỡ.
Ngũ thải quang hoa vốn chỉ có một tia, phiêu đãng trong âm ba của tiếng chuông rồi giống như bị vỡ nát, nháy mắt khuếch tán, hoá thành một vùng sáng mờ vẩy tới phía Thái Nhất.
Thái Nhất phảng phất như không thấy, chỉ bình thản búng nhẹ lên chuông. Ngũ thải hà quang trên bầu trời giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn, tiến lên một cách chậm rãi nhưng không hề dừng lại vẫn như nhắm thẳng về phía Thái Nhất.
Đột nhiên Thái Nhất dùng tay vỗ lên chuông, ngũ thải hà quang đột nhiên vỡ vụn, giống như pháo hoa, tản mác trong không gian.
Chỉ là ngũ thải hà quang tuy vỡ vụn nhưng không hề tiêu tán mà uy thế lại càng mạnh hơn, từ bốn phương tám hướng ập tới.
“Đang…”
Tiếng chuông cuối cùng cũng sinh ra biến hoá, khi trước là kinh sợ còn lúc này là sát khí kinh đào hải lãng.
Tiếng chuông vang lên, thiên địa yên tĩnh, giống như thời gian đã trở nên bất động, ngay sau đó ngũ thải hà quang giống như là thuỷ triều nhanh chóng thối lui.
Đúng lúc này một nữ tử mặc hồng y từ trên trời giáng xuống, giẫm trên hư không. Mỗi bước đều đạp trên âm ba, đi thẳng tới trước mặt Thái Nhất, sau đó vung tay đấm một quyền.
Nắm tay khéo léo tinh xảo của nàng phủ lên một lớp hoả diễm, nơi tiểu thủ lướt qua dường như khiến không gian vỡ vụn.
Quầng sáng tới đột nhiên, nữ tử xuất hiện cũng quỷ dị.
Giữa lúc điện quang hoả thạch, ngũ thải hà quang lại quét tới, phiêu phiêu miễu miễu, phảng phất như đã tới một tầng không gian khác, tuyệt không chịu ảnh hưởng của tiếng chuông.
Hồng Y nữ tử không chỉ đánh người, một khí thế cường liệt từ nàng bao phủ Thái Nhất và Hỗn Độn Chung như muốn triệt để phá huỷ vùng không gian này.
Đột nhiên thân hình Thái Nhất tiêu thất, chỉ có Hỗn Độn Chung có phong cách cổ xưa run rẩy trong không trung, thanh âm càng lúc càng nhỏ, thế nhưng quyền của hồng y nữ tử cũng càng ngày càng chậm, phảng phất như có trọng lực gấp cả tỉ lần phủ lấy tay nàng
Hư không lặng lẽ tan vỡ, rồi giống như nước chảy tràn lên trên Hỗn Độn Chung, chỉ thấy Hỗn Độn Chung rung lên lần nữa, không gian đang vỡ vụn kia cũng trở nên bình tĩnh.
Ngũ thải quang hoa lúc này cũng quét xuống, ánh sáng ngũ sắc phủ lên Hỗn Độn Chung giống như nước từ trên chảy xuống. Ban đầu chỉ là một làn hơi mỏng, sau đó càng lúc càng dày, ánh sáng ngũ sắc như ngọc, chỉ trong chớp mắt không gian tràn ngập ánh sáng năm màu. Hỗn Độn Chung cũng đã biến mất, cũng không còn tiếng chuông xuất hiện trong linh hồn người khác.
Bỗng nhiên quang hoa trong không trung tiêu thất, Hỗn Độn Chung cũng tiêu biến, thiên địa tĩnh lặng.
Hồng Y nữ tử cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt, thế mà còn muốn thống trị chúng sinh”
Lời nàng vừa dứt thì… “Đang”
Một thanh âm vang lên, tiếng chuông phảng phất như vọng ở bên tai.
Trong không trung, một đám yên hà ngũ sắc đột nhiên bùng nổ, hoá thành yên vụ, biến mất trong tiếng chuông.
Còn Hỗn Độn Chung lại xuất hiện, lần này là trên đầu Hồng Y nữ tử, một đạo âm ba phủ xuống.
Sắc mặt Hồng Y thiếu nữ lạnh lẽo, vừa muốn rời đi thì dường như lại bị từng lớp từng lớp âm ba cuốn lấy, thân hình giống như bị trói lại trong hư không.
Chỉ thấy nắm tay mảnh khảnh của nàng bị bao trong một tầng sát hoả nông nặc, chỉ chớp mắt toàn thân nàng đã được bọc trong lửa.
Trên bầu trời ngũ thải hà quang đã quay trở lại, kết thành một dòng sông mây trên Hỗn Độn Chung, chỉ là dù cố thế nào cũng không thể hạ xuống, bị từng đạo âm ba hất ngược lên.
Dưới chuông sát hoả trên người Hồng Y nữ tử đại tăng, trong nháy mắt hoá thành một cự nhân chống trời, sát khí xông thiên.
Ngay khi thân hình nàng hoá thành khổng lồ thì Hỗn Độn Chung cũng hoá lớn, vẫn cứ bao phủ thân hình nàng, tựa hồ như muốn chôn vùi nàng.
Hỗn Độn Chung lúc này giống như là tạo vật duy nhất giữa thiên địa, trên trời cao vạn trượng khẽ rung, đỉnh chuông được thải quang che phủ, phía dưới nhốt một cự nhân tả xung hữu đột. Một quyền một quyền đấm tới, chấn động hư không.
“Ha ha… Vu tộc Tổ Vu cũng chỉ như vậy thôi, tiên thiên ngũ hành đại đạo nào có thể làm khó được ta” Thanh âm phóng khoáng bá đạo của Thái Nhất vang lên.
Tiếng chuông càng lúc càng dày đặc giống như tiếng trống trận, sát khí xông thẳng linh hồn.
Trên bầu trời sáng mờ đột nhiên vang lên một tiếng quát, tiếng quát này mới vang ra tựa hồ như còn lấn át được tiếng chuông, ngũ thải quang mang phô thiên cái địa tràn ra, giống như hào quang của mặt trời, diễm lệ chói mắt.
Thiếu nữ khổng lồ dưới Hỗn Độn Chung giống như hô ứng với ngũ thải quang mang, Chân đạp bộ pháp huyền ảo, nhằm thằng Hỗn Độn Chung mà đánh, tứng bước từng bước như đạp lên những bậc thang vô hình tiến dần tới Hỗn Độn Chung, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận chung, nắm tay mang theo khí tức của sát hoả trong thiên địa, cùng một lực lượng huỷ diệt tâm thần người khác, giáng lên Hỗn Độn Chung.
Đúng lúc này một đạo kiếm quang từ đỉnh Bất Chu Sơn vọt lên, kiếm quang trước Hỗn Độn Chung bễ nghễ chúng sinh giống như đom đóm dưới trăng sáng. Thế nhưng kiếm quang kia vẫn nhằm thẳng về phía Hỗn Độn Chung, mang theo một khí tức tàn nhẫn mà quyết tuyệt.
Nam Lạc tựa như không có chút toan tính, tất cả chỉ dựa vào bản năng làm việc. Hắn nhìn ra được Khổng Tuyên tới, ngũ thải hà quang trong thiên địa chỉ có Khổng Tuyên mới có, đã có lúc Khổng Tuyên trong lòng Nam Lạc thật sự rất cao to, phảng phất như không việc gì không làm được, chỉ một phất tay đã khiến thiên địa thanh tĩnh. Thế nhưng lúc này Nam Lạc cảm giác ngũ thải hà quang trong không trung mang theo một chút bất đắc dĩ và suy yếu.
Nam Lạc đoán hồng y nữ tử dưới chuông có thể là Chúc Dung, chính là vị tổ Vu đã cho mình nửa giọt máu, ngay khi Pháp Tượng Thiên Địa thần thông xuất hiện thì lại càng thêm khẳng định.
Cho nên hắn rút kiếm, trước đạo nghĩa, hắn không cho phép mình chùn bước. Mặc cho mình có thể bị huỷ diệt trước tiếng chuông như sóng biển đó, mặc cho mình đã là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân.
Thậm chí hắn còn chẳng hề suy nghĩ, ngay khi tay chạm chuôi kiếm, trong lòng vô cùng thoải mái, kiếm nháy mắt rời vỏ, phảng phất phiền muộn bị kiềm chế mấy ngày nay cũng bộc phát ra.
Một kiếm này dường như chặt đứt mọi vương vấn trong lòng, kiếm ý quyết tuyệt.
Lấy Hỗn Độn Chung làm trung tâm, hư không giống như sóng biển cuộn trào, thân ảnh Nam Lạc giống như đang vật lộn trong sóng dữ, một cơn sóng cuốn tới, thân thể hắn dường như bị thanh âm bao phủ nhưng không quá một giây thân hình hắn lại xuất hiện, kiếm quang vẫn sáng như ngọc, như chỉ bạc, như tơ, từng kiếm từng kiếm đâm tới Hỗn Độn Chung, khi trước khi sau, khi thì nặng như núi, khi thì lạnh như băng.
Hắn giống như là cá trong sóng biển, dưới sự tập kích của con quái vật khổng lồ Hỗn Độn Chung.
Trên một đỉnh núi ngoài mấy trăm dặm, có bốn đạo nhân đang đứng, trong đó có hai người đứng trước, hai người đứng sau. Trong mắt bọn họ có quang mang lưu chuyển, hiển nhiên là dùng bí pháp nhìn đại chiến trên Bất Chu Sơn. Trong đó có một đạo nhân tên là Thông Thiên.
Đột nhiên Thông Thiên đạo nhân cười nói: “Ngũ hành đại đạo uy lực kinh người nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thái Nhất, dù cho thêm Tổ Vu cũng không thay đổi được gì. Người dùng kiếm trẻ tuổi kia cũng không tệ, không biết là ai”
“Hắn là đệ tử của Thông Huyền sư huynh, ngày ta khai sơn thu đồ cũng được Thông Huyền sư huynh chỉ điểm đến trước Ngọc Hư Cung” Đạo nhân còn lại nguyên lai là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, người đã từng không thu Nam Lạc làm đồ.
“Thiên tư tốt như vậy mà ngươi lại không thu, chẳng phải đáng tiếc lắm sao, hay là vì hắn không nhập pháp nhãn của đạo huynh, ta thấy hắn còn cao minh hơn những đệ tử của ngươi bây giờ” Thông Thiên đạo nhân vừa cười vừa nói, chẳng quan tâm tới sắc mặt tái mét của Nghiễm Thành đạo nhân.
“Ha ha, Thông Huyền sư huynh không thu sao ta dám thu hắn làm đồ” Nguyên Thuỷ đạo nhân nói, Thông Thiên khẽ sửng sốt rồi lập tức cười ha ha, cũng không biết cười vì cái gì, Nguyên Thuỷ đạo nhân lại không quan tâm, tiếp tục nói: “Hơn nữa, khi hắn tới chỗ ta, cũng không hề biểu hiện ra loại thiên tư này, bất quá thiên phú kiếm đạo của hắn rất tốt, có thể sẽ kế thừa tứ sát kiếm của ngươi”
Thông Thiên đạo nhân chỉ cười không nói.
Trong lòng Nam Lạc lúc này chỉ là một vùng thanh minh, không chút tạp niệm, mắt chứa ngũ sắc quang hà, còn hắn thì giống như cá giữa sông, hắn không biết lúc này hắn đã bị Ngũ sắc hà quang bao phủ, giống như thân thể hắn và chúng đã hoà thành một thể.
“Đang…”
Thiên địa cơ hồ đổ nát, Nam Lạc cảm thấy đầu óc trống rỗng cả người liền bay ra ngoài.
Ngũ thải hà quang trong giây phút đó cũng bị âm ba thổi cho tán loạn, mà Chúc Dung cũng tựa như bị thương nặng, cả người thu nhỏ lại, trở lại hình thái nhỏ nhắn xinh xắn, một dòng tiên huyết chảy trên khoé miệng nàng.
“Ha ha, giờ mượn các ngươi tới tế thiên đình đế kỳ”
Lời của Thái Nhất vang vọng trong đại địa.
Đúng lúc này một sát khí kinh thiên xông tới khiến lòng người sinh ra hàn ý. Một đạo bạch quang xuất hiện trên Bất Chu Sơn, người khác còn chưa kịp phản ứng thì bạch quang đã chém lên Hỗn Độn Chung.
Hỗn Độn Chung phong vận cổ xưa rung lên, không có pháp lực ba động mãnh liệt nhưng ý định bao phủ Chúc Dung lại phải ngưng lại.
Một đạo hồng quang cùng lúc kéo tới, Chúc Dung lập tức tiêu thất.
Trên bầu trời lúc này mới bắt đầu dậy sóng, thiên địa nguyên khí trở nên hỗn loạn. Tầng mây bao phủ khắp Bất Chu Sơn, bị thổi cho vô tung vô ảnh.
Thân hình Thái Nhất hiện ra lần nữa, ánh mắt lành lạnh nhìn về nơi kiếm quang phát ra, vừa đuổi theo thì đột nhiên dừng lại, không cam lòng quay đầu nhìn về trong thiên cung.
Lúc Nam Lạc tỉnh lại trước mặt có bốn người.
Bốn đạo nhân, trong đó có một người rất giống mười sáu, năm đó từng đứng trước cửa Thái Cực Cung.
Nam Lạc hồi thần liền hiểu mình đã được họ cứu, vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Một đạo nhân khí độ uy nghiêm gật gật đầu không nói gì. Mà đạo nhân thần tình hào hiệp lại liên tục nói: “Không tệ, thật sự không tệ, nhất là ngươi sử kiếm không tệ, ta cho ngươi xem một thứ, mở to mắt ra, có thể ngộ được bao nhiêu là dựa vào tạo hoá của ngươi”
Không đợi Nam Lạc trả lời, trước mắt có thêm bốn thanh kiếm, đôi mắt vừa nhìn tới bốn thanh kiếm đó liền bị hãm vào, trong trời đất phảng phất như chỉ có bốn thanh kiếm sát khí xông tiêu này.
Bốn loại sát khí bất động tràn ngập đầu óc Nam Lạc…
Không biết qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại thì trước mặt chỉ có bạch y nhân cực giống mười sáu.
Nam Lạc mỉm cười đang định nói thì y cũng đã mở miệng: “Ta là Triệu Công Minh, được sư tôn cứu, hy vọng lần sau trông thấy ngươi, ngươi vẫn còn sống” Dứt lời xoay người vừa định rời đi thì khựng lại, quay đầu nói: “Mười bảy đã vào Ngọc Hư Cung”
Dứt lời liền biến vào trong hư không, Nam Lạc lại nhằm phía hư không lớn tiếng: “Mười tám ở trong Bất Chu Sơn thiên cung”
Không có hồi âm chỉ có thanh âm của hắn quanh quẩn trong sơn cốc.
Hắn đột nhiên phát hiện ra mình không biết hai đạo nhân là ai, nhìn vào khoảng không có chút buồn vu vơ. Tâm sự ngổn ngang, lại tựa hồ nhưng chẳng có suy nghĩ gì, dường như muốn quên đi tất cả kinh lịch của mình.
Hắn không biết cách lúc đại chiến bao lâu, không biết mình còn có phải trở lại thiên đình không
“Có nên quay trở về tộc không” Nam Lạc thầm nghĩ “Dù sao Đế Tuấn và Thái Nhất cũng sẽ không quan tâm tới mình, nếu bọn họ nghĩ mình chết rồi thì càng tốt”
Nghĩ tới đây trong lòng vui vẻ, vừa định hồi tộc thì trên bầu trời truyền tới một đạo thanh âm mạnh mẽ, vang vọng: “Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc… quy vị”
“Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc… quy vị…”
“Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc… quy vị…”
Thanh âm này không yếu hơn Hỗn Độn chung chút nào, chỉ trong chớp mắt đã truyền khắp đại địa.
Bất luận người có thần thông hay phàm trần đều nghe được thanh âm này.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc bộ pháp bào màu xanh, lưng đeo trường kiếm, cước đạp trên mây bay lên bầu trời, đám mây kia tuy có màu vàng làm chủ đạo nhưng trong đó còn có bốn màu xanh, đen, đỏ, trắng nhợt nhạt.
Giờ khắc này trong thiên địa không ai không biết tới Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc.