Đọc truyện Nhân Đạo Đại Thánh – Chương 197: Tương Kế Tựu Kế
Phía Hạo Thiên Minh bắt tay vào hành động, chia binh ba đường, một đường đánh tiền phương, hai đường bọc đánh trái phải, như vậy liền có thể hình thành thế hợp vây.
Lưu lại cho đối phương một đường rút, một là vây kín bốn mặt quá không thực tế, hai là sợ bức bách quá lắm, kích phát lên đấu chí quân địch, thao tác vây ba thả một cơ bản nhất này, ai nấy đều hiểu cả.
Bên này vừa có hành động, tu sĩ phía Vạn Ma Lĩnh lập tức nhận ra, chẳng qua bọn hắn lại không có trốn chạy, mà ma quyền sát chưởng, chuẩn bị rửa sạch nhục nhã lúc trước.
Bài binh bố trận một phen, rất nhanh phía Vạn Ma Lĩnh đã hình thành trận thế chặt chẽ, sẵn sàng đón đánh quân địch.
Ba lộ tu sĩ Hạo Thiên Minh dần dần vào vị trí chỉ định, yên ắng chờ đợi.
Một đạo quang trụ chói mắt đột nhiên xung thiên mà lên, là Lôi Long Pháo của Lỗ Ngọc Sơn, đồng thời cũng là tín hiệu khởi đầu, nháy mắt khi tiếng rền vang vọng lại, ba lộ tu sĩ Hạo Thiên Minh với hơn nghìn người cùng lúc xông giết tới, thanh thế kinh người.
Thuật pháp và ngự khí lưu quang không ngừng va đụng giữa trời, phía Hạo Thiên Minh bằng vào ưu thế về mặt nhân số, rất nhanh liền chiếm cứ chút thượng phong, mặc dù không tính quá rõ rệt, nhưng đúng thật đã hình thành áp chế ở một mức độ nhất định đối với Vạn Ma Lĩnh.
Tùy theo thời gian đẩy dời, đồng thời cũng là phía Vạn Ma Lĩnh cố ý lui nhường, vòng vây bắt đầu rụt nhỏ, tu sĩ song phương chính thức đánh thành một đoàn, từng tiểu đội giao xoa lẫn nhau, đánh đến khó phân thắng bại.
Hai người Lục Diệp và Hoa Từ lưu ở hậu phương, không tham gia trường chiến đấu kia, bọn hắn đang chờ đợi, chờ đợi một tin tức.
Nếu bên kia thật sự là bẫy rập do phía Vạn Ma Lĩnh bố trí, như vậy tin tức hẳn sẽ tới rất nhanh.
Ngay khi tu sĩ hai phe đánh nhau kịch liệt, Lục Diệp cảm giác được chiến trường ấn ký của mình có động tĩnh, cúi đầu tra xem, sau đó gật gật đầu với Hoa Từ:
– Đến lượt chúng ta!
Phía Tứ sư huynh truyền tin tới, ba trăm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh mai phục ở cách hai mươi dặm đã xuất động, hiển nhiên muốn nhân khi hai phe nhân mã đánh nhau kịch liệt mà giết tới, như thế, bọn hắn liền có thể xé rách trận tuyến phía Hạo Thiên Minh, nội ứng ngoại hợp với tu sĩ phe mình.
Chỉ cần mở ra cục diện trên một mặt chiến tuyến, như vậy Vạn Ma Lĩnh liền có thể không ngừng mở rộng ưu thế, sau đó đánh trọng thương Hạo Thiên Minh.
Đây cũng là lý do tu sĩ Vạn Ma Lĩnh bị công kích sẽ tỏ vẻ mệt mỏi, một là vì nhân số Hạo Thiên Minh quả thực chiếm ưu thế, hai nữa cũng là thuận thế mà làm, không để Hạo Thiên Minh thấy được bên này vô vọng, làm sao thuận lợi thực thi bước kế hoạch tiếp theo?
Đương nhiên, thế cục bây giờ là, không biết phía bên kia có thể nhanh nhanh đuổi tới hay không!
Lưu quang chớp động, sau lưng hai người Lục Diệp và Hoa Từ đồng loạt mở ra một đôi cánh một xanh một đỏ, xung thiên mà lên, rất nhanh liền vượt qua tuyến ngoài cùng chiến trường, đến dải đất trung tâm, sau đó lẳng lặng trôi nổi trên đó.
Nhất thời, rất nhiều ánh mắt tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ngước nhìn lên, ở nơi mà tất cả mọi người đều không có khả năng phi hành này, đột nhiên có hai tu sĩ Hạo Thiên Minh bay tới, tự nhiên dẫn người chú ý.
Người Vạn Ma Lĩnh lập tức phát giác không ổn, lúc này liền có người ngự khí đánh tới Lục Diệp và Hoa Từ, nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã mất đi lực đạo.
Địch nhân bay cao quá.
Lục Diệp giơ đao nơi tay, linh lực âm thầm được thúc giục, chắn ở trước mặt Hoa Từ, nhiệm vụ giờ đây của hắn rất đơn giản, bảo hộ Hoa Từ an toàn, để nàng thi triển thủ đoạn.
Cảm giác một phen, Hoa Từ xác định bố trí mình lưu lại đây khi trước vẫn còn hiệu lực, thế là bèn gật đầu nói:
– Bắt đầu!
Nàng hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng một phen, ngay sau đó, quầng sáng màu xanh biếc cuốn thốc tứ phương, nháy mắt đã bao phủ hơn phân nửa chiến trường.
Tiếng kinh hô lập tức truyền đến từ phía dưới, khi thủ đoạn của Hoa Từ bắt đầu có hiệu lực, rất nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nhận ra có điều gì đó bất thường, linh lực trong cơ thể đột nhiên trở nên mờ rít, triệu chứng phảng phất như đan độc trầm tích, cảnh này khiến thực lực không ít người nhanh chóng giảm mạnh.
Nếu là lúc bình thường mà xuất hiện tình huống này thì cũng không sao cả, nhưng giờ lại đang đánh sống đánh chết với tu sĩ Hạo Thiên Minh.
Chiến đấu vốn đang tương đương, bởi vì một phương linh lực xuất hiện biến cố mà lập tức phân ra sinh tử.
Chỉ mấy nhịp thở ngắn ngủi, phía dưới liên tiếp truyền ra từng hồi tiếng kêu thảm, máu tươi và chân tàn tay cụt bắn tóe, không biết bao nhiêu tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tao ương.
– Là nữ nhân kia giở trò quỷ, mau giết nàng!
Khắc này, có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh hô to, nhưng khắc sau liền bị người chặt bay đầu.
Xùy một tiếng vang nhẹ, lưu quang từ phía dưới xạ đến,không phải ngự khí, mà là tiễn thất, có người tay cầm linh khí hình dạng cây cung, bắn ra một tên nhắm đến Hoa Từ.
Nhưng một tên này bị đao chắn ở trước mặt Lục Diệp bổ văng, không thể gây thương được cho nàng mảy may.
Xuy xuy xuy!
Người cầm cung tên ở phía dưới rất không tầm thường, ngón tay ép động, từng đạo lưu quang như truy tinh đuổi nguyệt không ngừng ập tới, trường đao trong tay Lục Diệp vung vẩy, đẩy đi từng mũi tên đánh tới, chấn cho hổ khẩu hắn run lên.
Mấy nhịp thở sau, tên tu sĩ cầm cung kia bị mấy người phía Hạo Thiên Minh nhào đến chặt thành thịt vụn.
Từng đợt quầng sáng màu xanh biếc chấn đãng ra ngoài, mặc dù bố trí của Hoa Từ ở đây đã tồn tại rất nhiều ngày, nhưng chưa từng có lần nào không ngừng thúc giục năng lực không chút gián đoạn như thế.
Nhân số tham chiến lần này vượt xa những lần trước, tưởng muốn khoái tốc giải quyết chiến đấu, nàng đành phải dốc hết toàn lực như thế.
Ngắn ngủi không đến một chung trà, sắc mặt Hoa Từ đã dần trở nên trắng bệch, khắc sau, nàng khẽ kêu hô một tiếng:
– Lục Diệp!
Lục Diệp vội vàng xoay người, vòng tay qua eo Hoa Từ, mang theo nàng triệt thoái ra ngoại vi chiến trường, cánh màu lửa đỏ vẫy động, nháy mắt liền đã thoát ly chiến trường.
Hoa Từ không có gì đại ngại, chỉ là tiêu hao quá lớn, một thân linh lực cơ hồ khô kiệt, chẳng qua trước khi nàng rời đi, phía Vạn Ma Lĩnh cũng đã chống đỡ hết nổi.
Nơi này vốn tụ tập tám trăm tu sĩ, so với phía Hạo Thiên Minh thì chỉ kém chừng hai trăm người, nhưng giờ đây chênh lệch nhân số đã khuếch trương đến trên năm trăm, đủ biết trong thời gian một chung trà ngắn ngủi kia, phía Vạn Ma Lĩnh đã tử thương thảm trọng đến cỡ nào.
Tu sĩ còn sống dồn dập tháo chạy về phía hậu phương, lúc này tốc độ chạy trốn là yếu tố vô cùng quan trọng, không cần chạy nhanh hơn địch nhân, chỉ cần nhanh hơn người mình là được rồi, Hạo Thiên Minh không khả năng truy sát bọn hắn đến độ toàn quân lật chìm, chắc chắn sẽ có một ít cá lọt lưới.
Một nén hương sau, trên chiến trường la liệt tàn thi, mùi máu tươi nồng nặc đến độ gần như không tán đi được, hơn ngàn tu sĩ Hạo Thiên Minh, lại chỉ vẫn lạc không tới trăm người, chúng tu hội tụ, không tiếp tục đuổi giết đám người bại trốn mà chuyển hướng, đánh về phía trung tâm đại lục.
Ở hướng kia đang có một chi đội ngũ ba trăm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tới tiếp viện, trước đó bọn hắn nhận được tin báo, người Hạo Thiên Minh đã mắc câu, chính đang ác chiến với phe mình, cho nên bọn hắn tất phải nhanh chóng chạy tới.
Hai mươi dặm đường, bằng cước trình của bọn họ chẳng mấy chốc đã gần đuổi đến chiến trường, nhưng giương mắt nhìn lên, không thấy được tu sĩ phe mình, mà chỉ thấy một đám tu sĩ Hạo Thiên Minh giết đến đỏ mắt ùn ùn lao vụt tới.
Ba trăm tu sĩ Vạn Ma Linh đều kinh ngốc.
Tám trăm người phe mình đâu?
Thẳng đến lúc này, bọn hắn mới được đến tin tức từ đám tu sĩ bại trốn, tám trăm người chết chỉ còn lại hơn hai trăm, số này chính đang đào vong, thông báo bọn hắn cũng tranh thủ thời gian đào tẩu.
Ba trăm tu sĩ tới tiếp viện tức đến muốn thổ huyết, trường đại chiến này vốn là bẫy rập được bọn hắn bố trí, chỉ cần người Hạo Thiên Minh dám giẫm vào, tất không có kết cục tốt, nhưng tám trăm người kia còn chưa phát huy ra được tác dụng gì thì đã bị giết cho tán loạn, đúng thật vô năng không cách nào diễn tả.
Dù hận không thể giết sạch đám người vỡ trốn kia, nhưng bọn hắn cũng biết, tình cảnh trước mắt bản thân đang vô cùng không ổn, tuy bọn hắn đều chạy đến từ vòng trong, tu vi bản thân cao thâm, nhưng ở đây lại không phát huy ra được ưu thế thực lực, nhân số mới là yếu tố then chốt để thủ thắng!
Ba trăm đấu chín trăm, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không thể đương cự lại.
Cho nên gần như không chút do dự, ba trăm tên tu sĩ chính đang lao tới chiến trường kia lập tức đổi hướng, chuẩn bị đào tẩu.
Bọn hắn không cần chạy quá xa, chỉ cần đi mấy chục dặm, người Hạo Thiên Minh liền không khả năng đuổi tới, bởi vì càng tiến vào trong, thực lực bọn hắn có thể phát huy ra được lại càng cao, đám người Hạo Thiên Minh kia đa phần đều là tu sĩ cấp thấp, dám đuổi theo chính là đi chịu chết.
Nhưng mới chạy không được bao xa, một tòa đại trận bỗng chợt ầm vang thành hình, bao phủ bọn hắn vào bên trong, sức sát thương của đại trận kia không tính quá mạnh, nhưng uy năng trận pháp lại khiến cho thân thể người sa vào trong đó trở nên nặng nề, hành động trì trệ.
Một đám người Vạn Ma lĩnh hoảng hốt phía dưới tả hữu quan sát, khi thấy một cái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nữ tu, đứng tại trên một cây đại thụ, cười mỉm nhìn qua bọn hắn, nữ tu trên tay còn có một cái trận bàn chính phát ra tia sáng chói mắt.
– Phong Nguyệt Thiền!
Có người kinh hô, thần sắc cuồng biến.
Mỗi mình Phong Nguyệt Thiền còn chưa đủ để khiến bọn hắn kinh hãi, nhưng Phong Nguyệt Thiền xuất hiện ở đây, khả năng cao Lý Bá Tiên cũng có mặt, ngoài ra còn có một nhóm cường giả Hạo Thiên Minh đi theo.
Quả nhiên, một tiếng quát khẽ truyền ra:
– Kiếm trận!
Vừa dứt lời, trong đại trận đột nhiên bắn ra từng đạo kiếm quang, xuyên thoa tới lui, mang theo từng chuỗi máu tươi.
Đại trận này là do Phong Nguyệt Thiền và Lý Bá Tiên hợp lực bố trí, vội vã thành hình, uy lực không tính quá lớn, nhưng Lý Bá Tiên lại dung nhập tất cả phi kiếm của mình vào trong trận pháp, khiến sức sát thương trận pháp tăng lên mấy bậc.
Lại có hơn ba mươi tu sĩ Hạo Thiên Minh không biết xông ra từ đâu, đồng loạt thi triển sở học, tận lực quấy rối, trì hoãn tốc độ chạy trốn của chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh.
Tiếng vang ầm ầm truyền ra, là chín trăm tu sĩ Hạo Thiên Minh truy sát tới.
Mắt thấy cảnh này, đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang bị nhốt trong đại trận không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.
Tiếng vang xuy xuy xuy không dứt bên tai, thuật pháp và ngự khí lưu quang phô thiên cái địa trút nghiêng xuống đại trận, có người đột nhiên cười lớn:
– Lão tử giết một tên cửu trọng cấp Thiên, ha ha ha, lão tử cũng có hôm nay!
Kẻ giết người chẳng qua chỉ có tu vi thất trọng bình thường, so với cửu trọng cấp Thiên thì chênh lệch tận hai mươi linh khiếu, nếu là lúc bình thường, cường giả như vậy hắn vô luận thế nào đều khó có khả năng đối đầu, nhưng dưới hoàn cảnh đặc thù như hiện tại, lấy yếu thắng mạnh lại đã thành hiện thực.
Cửu trọng cấp Thiên, đây tuyệt đối là trấn thủ sứ tông môn nào đó ở khu vực trung tâm, đoán chừng làm sao cũng không thể ngờ mình sẽ lại chết trên tay một tên nhược kê như thế.
Không chỉ có một cường giả bị kẻ yếu hơn đánh chết, trong ba trăm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tới lần này có rất nhiều người là cường giả cửu trọng đã chuyển tu công pháp cấp Thiên, nhưng giờ đây ngọn lửa sinh mạng của bọn hắn lại liên tiếp tàn lui, chúng tu sĩ cấp thấp Hạo Thiên Minh giết đến đỏ mắt, mãi lúc sau mới phát hiện chiến công của mình đã bạo tăng lên tận mấy chục điểm.
Thế cục tốt đẹp, Lý Bá Tiên vung tay hô lên:
– Mọi người, thời điểm báo thù rửa hận tới rồi!
Dứt lời liền rút kiếm xông giết đi lên, đám cường giả một đường chạy trốn theo hắn cũng lập tức sát khí đằng đằng đuổi theo.
Đoạn thời gian qua bọn hắn quá biệt khuất, thẳng đến khắc này, lửa giận trong lòng cuối cùng mới có chỗ để phát tiết.
….