Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 170: Thức Tỉnh


Đọc truyện Nhân Đạo Đại Thánh – Chương 170: Thức Tỉnh


Trong hắc ám vô biên, một chút gợn sóng dâng lên, tùy theo gợn sóng kia khuếch tán, ý thức bắt đầu khôi phục.

Không biết qua bao lâu, hắc ám bị xé rách, cảm giác đau đớn và ngứa ngáy khó mà diễn tả bằng lời cùng lúc ập tới, Lục Diệp bỗng chợt mở mắt.

Ẩn ẩn thấy được hai đạo thân ảnh đứng ở bên giường, một người trong đó lập tức ngồi xuống, cầm lấy tay hắn, linh lực ôn hòa thuận bàn tay tràn vào thân thể, tra xem tình hình bên trong cơ thể.

Tầm nhìn có chút mơ hồ, thấy không rõ bộ dáng người kia, chỉ có thể xác định là nữ tử.

Ngoài ra còn có một đạo khác thân ảnh khác đứng bên giường, Lục Diệp nhìn một lát, cảm thấy đây tựa hồ là chưởng giáo!
Há miệng muốn la lên một tiếng, nhưng tùy theo linh lực ôn hòa kia tràn vào, ý thức của hắn lại bắt đầu hỗn loạn, chỉ ẩn ước nghe được chưởng giáo hỏi dò:
– Tình hình thế nào?
Một tiếng nói phiêu miểu lập tức vang lên:
– Chết chắc!
Giọng chưởng giáo lần nữa vọng lại:
– Nha đầu này, đừng có hù dọa lão phu, lão phu thật không dễ dàng!
Sau đó liền không nghe được nữa, toàn bộ thế giới như đang tấn tốc rời xa mình, lần nữa sa vào trong trạng thái ngủ say.

Không biết qua bao lâu, Lục Diệp lần nữa tỉnh lại.

Có người đang ngồi ở bên cạnh mình, chính đang thúc giục giúp hắn trị liệu thương thế, so với lần thức tỉnh trước, Lục Diệp cảm thấy tốt lên nhiều, chí ít ý thức đã không còn mơ hồ nữa.

Tầm nhìn dần dần rõ ràng, thấy được người ngồi ở bên cạnh mình là một nữ tử tuổi tác có vẻ không lớn lắm, dung mạo mê người, đôi tròng mắt trong vắt không chút tạp chất, khiến Lục Diệp hơi chút kinh ngạc chính là, bộ dạng nữ tử này có vài phần tương tự đại sư tỷ Vị Ương.

Thật phải so ra, nữ tử này giống như đại sư tỷ khi chưa trưởng thành, chẳng qua so với đại sư tỷ, nữ tử trước mắt không nghi ngờ càng thanh thuần hơn chút.

– Tỉnh rồi?
– Ngươi là!

Lục Diệp mở miệng, tiếng nói khô khốc, yết hầu như đang bốc lửa.

Nữ tử cười dịu dàng một tiếng:
– Ta là Nhị sư tỷ của ngươi, Thủy Uyên!
Nguyên lai mình không có Nhị sư huynh, chỉ có Nhị sư tỷ! Trong lòng Lục Diệp nghĩ như vậy.

– Đây là đâu?
Lục Diệp muốn quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, ngạc nhiên phát hiện cổ mình không động đậy được.

– Đây là Bích Huyết Tông.

Nhị sư tỷ trả lời:
– Tiểu sư đệ, ngươi đã về nhà.

Về nhà? Mục tiêu lập xuống khi tiến vào Linh Khê chiến trường đã đạt thành? Gánh nặng trong lòng Lục Diệp rốt cục cũng được cởi bỏ, ngay sau đó hắn liền nghĩ tới Y Y và Hổ Phách:
– Tọa kỵ của ta ở đâu?
Có thể xác định chính là Y Y và Hổ Phách không ở bên, bằng không bọn hắn nhất định sẽ một mực trông chừng mình.

– Tạm lưu lại ở trụ sở Thương Minh Sơn, ngươi và nó chưa lập khế ước, cho nên nó không cách nào cùng ngươi về lại Cửu Châu, chẳng qua ta đã bố trí người mang nó về trụ sở bản tông trụ sở, đợi thương thế ngươi khôi phục liền có thể đi tìm nó.

Lục Diệp không biết phải lập khế ước gì đó với Hổ Phách, nhưng nghĩ đến lui tới giữa Linh Khê chiến trường và Cửu Châu chắc phải cần một số điều kiện nhất định, tạm thời không vội, phía Hổ Phách có Y Y, hơn nữa nếu là ở trụ sở Bích Huyết Tông, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.

Thẳng đến lúc này, Lục Diệp mới có rảnh điều tra tình hình bản thân, linh lực trong cơ thể sớm đã khô cạn, tình cảnh này hắn từng gặp qua một lần, cho nên không đến nỗi bối rối, chỉ cần thân thể khôi phục, linh lực tự nhiên cũng sẽ khôi phục.

Thương thế hẳn là rất nghiêm trọng, bởi vì hắn phát hiện mình bị bọc như bánh chưng, cả người trừ hai mắt, lỗ mũi và miệng ra thì không lưu lại một tia khe hở nào.

Mà tùy theo Nhị sư tỷ Thủy Uyên ra tay, lúc này hắn có cảm giác như đang được một loại linh lực nhu hòa như nước bao quanh, khắp trên dưới toàn thân đều có cảm giác đau đớn và ngứa ngáy hỗn tạp truyền đến.


Tương tự như khi Hoa Từ trị liệu cho hắn, nhưng linh lực Hoa Từ thúc giục thuộc hành Mộc, còn linh lực Nhị sư tỷ thúc giục lại thuộc hành Thủy.

Hai loại linh lực đều cất chứa sinh cơ khổng lồ, có trợ giúp rất lớn cho việc trị liệu.

Trong lòng Lục Diệp chợt hiểu ra, vị Nhị sư tỷ này của mình cũng giống như Hoa Từ, là một y tu.

Không gặp đại sư tỷ và Tứ sư huynh, cũng không thấy được vị Tam sư huynh chưa từng gặp qua kia, thậm chí ngay cả chưởng giáo cũng không thấy bóng dáng.

Lúc lâu sau, Nhị sư tỷ thu hồi linh lực, dặn dò Lục Diệp nói:
– Đừng loạn động, có chuyện gì thì gọi ta, ta ở ngay bên ngoài.

– Vâng.

Lục Diệp khẽ ứng tiếng.

Thủy Uyên đứng dậy bước ra ngoài, đóng kín cửa phòng, nghĩ nghĩ, đưa tay điểm lên chiến trường ấn ký, truyền ra một đạo tin tức:
– Cứu về rồi!
Cùng lúc, ở địa giới tiếp giáp giữa Binh Châu và Vân Châu, nơi này tính là địa bàn Vạn Ma Lĩnh, thân ảnh Đường Di Phong lơ lửng giữa trời, linh lực ba động cuồng bạo từ từ lắng lại, phía dưới hắn, một nơi tông môn Vạn Ma Lĩnh đã bị san thành bình địa, thế lực Vạn Ma Lĩnh tên Bạch Lang Thành này thiếu chút bị diệt môn, giữa tường đổ ngói nát, không biết bao nhiêu tu sĩ Vạn Ma Lĩnh phơi thây trong đó.

Bạch Lang Thành chẳng qua là thế lực lục phẩm, mạnh nhất trong tông chỉ là Chân Hồ Cảnh, số lượng còn không tính nhiều, đối mặt đại tu Thần Hải Cảnh như chưởng giáo, tự nhiên không có sức hoàn thủ, không bị diệt môn là bởi vì những Linh Khê Cảnh và Vân Hà Cảnh kia vừa thấy tình thế không ổn liền trốn vào trong chiến trường, nhưng mà qua trận này, đến lượt đánh giá tông môn lần sau, phẩm giai Bạch Lang Thành tám chín phần mười sẽ rơi rớt.

Chợt có một đạo lưu quang từ đằng xa lướt đến, chưa tới gần đã quát lên một tiếng chói tai:
– Đường Di Phong, ngươi đang tìm chết!
Chưởng giáo không thốt nửa lời, hóa thành một đạo lưu quang lao vút tới người kia, chỉ chớp mắt, hai đạo thân ảnh đã lao vào nhau triền đấu, người tới càng đánh càng kinh hãi, bởi vì thực lực Đường Di Phong triển hiện ra rõ ràng vượt ra hiểu biết của phía của phía Vạn Ma Lĩnh, chỉ giao thủ chốc lát, hắn liền biết mình không phải đối thủ, vội vàng trốn ra xa.

Chưởng giáo nhìn theo hướng người kia thoát đi, không chọn cách truy sát, mặc dù hắn có thể giết chết đối phương, nhưng nhất định sẽ dây dưa không ít thời gian, Vân Châu là địa bàn Vạn Ma Lĩnh khống chế, trừ người kia ra, ắt còn có cường giả Thần Hải Cảnh khác đang trên đường đuổi tới.


Hắn lập tức bay về một hướng khác.

Ngày đó, ba nhà tông môn Vạn Ma Lĩnh ở Vân Châu bị chưởng giáo Bích Huyết Tông Đường Di Phong tập kích, cả ba đều tổn thất thảm trọng, đặc biệt là Bạch Lang Thành, toàn bộ Chân Hải Cảnh tông môn bị đồ sát sạch sẽ, Vân Hà Cảnh cũng tử thương quá nửa.

Tai nạn mà một vị pháp tu trong cơn cuồng nộ mang đến là điều cực kì khủng bố, đặc biệt khi vị pháp tu này còn là đại tu Thần Hải Cảnh.

Phía Vạn Ma Lĩnh xuất động hơn mười vị Thần Hải Cảnh tiến hành bao vây chặn đánh Đường Di Phong, song phương giao thủ lâu đến nửa ngày, Đường Di Phong bị thương bỏ chạy.

Nhưng trước khi đi hắn đã buông lời.

Nếu ai còn dám không nhìn quy củ ra tay với đệ tử Bích Huyết Tông, vậy thì đừng trách hắn không để ý mặt mũi, lấy lớn hiếp nhỏ.

Trận đại chiến trên Kim Quang Đỉnh mới qua đi chưa được mấy ngày, lại đã có đại sự như vậy xảy ra, hiển nhiên là Đường Di Phong đang ra mặt cho đệ tử dưới trướng.

Ba nhà tông môn Vân Châu bị hắn tập kích đều có đệ tử tham dự trận chiến Kim Quang Đỉnh.

Hung thú trầm lặng nhiều năm rốt cục triển lộ ra răng nanh, nhất thời, không ít tông môn phía Vạn Ma Lĩnh ngấm ngầm kinh hãi.

Trong phòng, Lục Diệp khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Không thể không nói, y thuật vị Nhị sư tỷ này của mình quả nhiên cao minh, lúc trước hắn bị thương nặng như vậy, nhưng được Nhị sư tỷ điều trị hai ngày liền cảm thấy tốt lên nhiều, trước mắt mặc dù vẫn bị quấn thành bánh chưng, song rõ ràng chính đang khoái tốc chuyển tốt.

Nhị sư tỷ cũng cho hắn uống một ít nước thuốc kỳ kỳ lạ lạ, chẳng qua so với thứ nước thuốc khiến người buồn nôn mà nữ nhân lòng dạ hiểm độc Hoa Từ cho hắn uống lần trước thì nước thuốc do Nhị sư tỷ điều chế ra có hương vị đỡ hơn nhiều.

Lúc này hắn chính đang khôi phục linh lực, nuốt một viên linh đan, luyện hóa dược hiệu, sau khi để cho công pháp tự hành vận chuyển, hắn lại gia trì Tụ Linh linh văn lên linh khiếu, tiếp đó hắn liền phát hiện một chuyện khiến hắn không khỏi có chút đau đầu, linh lực bản thân rất hỗn tạp, dù đã lần nữa khôi phục thì cũng vẫn hỗn tạp, hơn nữa tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn lúc trước.

Đây là chuyện rất đành chịu, trong trận chiến Kim Quang Đỉnh, hắn nuốt quá nhiều linh đan, dù phẩm chất những linh đan kia đều không tệ, song trong cơ thể vẫn khó tránh khỏi trầm tích lượng lớn đan độc.

Muốn giải quyết, nhất định phải đợi đến khi Thiên Phú Thụ khôi phục hiệu quả đốt cháy đan độc, còn làm sao mới khiến Thiên Phú Thụ khôi phục công hiệu, hiện tại Lục Diệp đã có chút manh mối, tạm thời không vội, trị liệu trước mới quan trọng.

Hơn nữa hắn còn phải tiến vào chiến trường một chuyến, tiếp Hổ Phách đi ra, Y Y hẳn đang rất lo lắng cho mình.


Ầm!
Cửa phòng bị người tung cước đá văng, Lục Diệp giật mình, giương mắt nhìn lại, lập tức thấy được một chiếc giường to tướng đi vào, phía sau chiếc giường kia là thân ảnh nhỏ xinh của Nhị sư tỷ.

Mấy ngày ở chung đã khiến Lục Diệp hiểu được, vị Nhị sư tỷ nhà mình này là nữ tử ôn nhu thật sự, không phải loại ngoài mặt dịu dàng, bên trong hắc ám như Hoa Từ, mấy ngày qua, nàng chiếu cố hắn vô cùng chu đáo, chỉ thiếu mỗi nước xem mình như đứa trẻ, ngược lại làm cho Lục Diệp không khỏi dở khóc dở cười.

Thế nên hắn không biết Nhị sư tỷ đây là đang làm gì, bộ dạng có vẻ tức giận, lại còn dời giường đi qua.

– Nhị sư tỷ, đây là!
Không lẽ là để chiếu cố ngay bên người mình?
Nhị sư tỷ hướng về phía Lục Diệp lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngữ khí nhu hòa nói:
– Không liên quan tới ngươi, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.

– À.

Nhị sư tỷ ném chiếc giường kia sang một bên, lại không biết lấy ra đệm chăn từ đâu, trải lên, chỉnh lý thỏa đáng một phen, lúc này mới quay người nhìn ra phía cửa, ngữ khí băng lãnh nói:
– Sao cứ một mực trốn tránh không chịu tiến vào? Có gì mà phải ngượng ngùng?
Nghe đến đó Lục Diệp mới ý thức được, ngoài cửa còn có người, giương mắt nhìn lại, nhưng chả thấy ai, không khỏi ngơ ngác nhìn sang Thủy Uyên.

Thủy Uyên hừ nhẹ:
– Nếu ngươi còn không vào, ta đi mời!
– Khục!
Ngoài cửa truyền đến tiếng ho nhẹ:
– Nghiệt đồ này, ở trước mặt tiểu sư đệ, ngươi nói chuyện với vi sư như thế đấy hả?
Tùy theo tiếng nói chuyện, thân ảnh một lão giả từ bên ngoài đi vào, thần sắc uy nghiêm, đưa tay vuốt râu.

Không phải chưởng giáo thì còn là ai?
Ánh mắt Lục Diệp không giấu được vẻ kích động, vội vàng định đứng dậy, nhưng vừa mới bò lên liền suýt nữa ngã sấp xuống, chưởng giáo vội bước nhanh tiến lại đỡ lấy hắn, bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp rõ ràng thấy được thần sắc áy náy trong mắt chưởng giáo, miệng môi lão nhân gia nhuyễn động hai hồi, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu:
– Đã khiến ngươi chịu khổ!
Hắn thật không ngờ, sau khi thu Lục Diệp làm đệ tử lại sẽ dẫn phát nhiều chuyện như vậy, nói cho cùng đây là Bích Huyết Tộc gây họa, không lý nào phải để một tên đệ tử ngay cả sơn môn còn chưa tiến vào đi gánh, thậm chí suýt nữa vì thế mất mạng.

Nửa năm qua, hắn mặc dù xác định Lục Diệp còn sống, nhưng khổ vì không có người để dùng, không cách nào tìm kiếm tung tích Lục Diệp trên diện rộng, để Thủy Uyên ra mặt xin nhờ một chút tán tu tin được, nhưng thực lực những cái kia đa phần cũng không cao, muốn tìm được người trong Linh Khê chiến trường mênh mông, có gì khác đang mò kim đáy biển?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.