Đọc truyện Nhân Đạo Chí Tôn – Chương 2346: Ánh huy hoàng còn lại của đế triều (2)
Luân Hồi Thánh Vương cười ha hả, Luân Hồi Thung bay về phía Thiên Đình. Luân Hồi Thung khổng lồ sắp cắm vào trong Thiên Đình để gây ra hôãn loạn, đột nhiên đạo thân Chung Nhạc chìm xuống, rơi vào Tổ Đình bên dưới.
Uy năng của cả tòa Tổ Đình bạo phát, di chuyển tới chặn đứng Luân Hồi Thung. Luân Hồi Thung rầm một tiếng cắm vào Tổ Đình, bị đệ nhất sát trận của Tổ Đình nhấn chìm!
Luân Hồi Thánh Vương hự một tiếng, muốn thu Luân Hồi Thung về, nhưng món trọng khí đó đã bị đệ nhất sát trận áp chế, không thể động đậy được. Nhưng uy năng Luân Hồi Thung đúng là phi phàm, chống lại được đệ nhất sát trận, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phá hủy.
– Thái Hoàng hết cách rồi.
Luân Hồi Thánh Vương yên tâm, cười:
– Dùng tới cả Tổ Đình, xem ra không còn thủ đoạn nào khác nữa rồi.
Vũ Trụ Thiên Đồ rách toác, sáu mươi tư thần thành lập tức mất mối liên hệ, Vân Quyển Thư gắng gượng trấn áp thương thế, lệnh cho đại đế các thành dẫn binh rút lui về bát quan.
Thiên Tơ nương nương toàn lực thi triển Ám Võng, Ám Võng càng ngày càng sáng chói, vô số thông đạo thông tới khắp nơi dẫn các lộ đại quân về tám tòa hùng quan.
Ma Thiếu Âm, Ma Thiếu Dương, Ma Thái Âm, Ma Thái Dương, Thần Thiếu Âm, Thần Thiếu Dương, Thần Thái Âm, Thần Thái Dương, tám tòa hùng quan này vây cứng quanh Tổ Đình!
Trên tám tòa hùng quan, thần quang chói sáng hoa lệ, cánh hoa mảnh và dài của Bỉ Ngạn Hoa từ trên tường hùng quan rủ xuống, được thần quang chiếu rọi.
Phạm vi Bỉ Ngạn Hoa bao trùm rất rộng, ngay cả Tổ Đình cũng được bao phủ bên trong. Trên Bỉ Ngạn Hoa còn có Thần Ma Thái Cực Thành lơ lửng, giống như Thái Cực Đồ từ từ xoay chuyển.
Đây là quan ải lớn nhất đế triều, là bức tường chắn cuối cùng của Thiên Đình.
Hách Liên Khuê Ngọc thừa thắng truy kích, giết các lộ đại quân. Thiên Tơ nương nương đợi khi phần lớn quân đã vào trong Ám Võng lập tức cắt đứt Ám Võng bảo vệ đại quân chủ lực được rút lui an toàn, bỏ lại phần đại quân bị Hách Liên Khuê Ngọc giữ chân.
Những vầng mặt trời đỏ rực chiếu xuống chiến trường đế triều, không biết là màu đỏ của ánh mặt trời hay của máu.
Thiên, Trường Sinh Đế, và Đại Tư Mệnh đang chiến đấu trong thời khắc ác liệt nhất. Trường Sinh Đế biến thành Vạn Thánh Linh Căn quấn lấy Luân Hồi Đằng. Thiên thì tế Thiên Đạo Vũ Trụ vây lấy Tư Mệnh nương nương bên trong.
– Tư Mệnh nương nương, ngươi nên lên đường rồi!
Thiên cười ha hả, định đưa Tư Mệnh nương nương ra khỏi khu thứ bảy luân hồi thì uy năng khủng khiếp ập tới từ đằng sau. Thiên không khỏi kinh hãi, quay người tung bốn mươi chín thiên đạo, còn chưa hình thành Thiên Đạo Luân Hồi thì thiên đạo nổ tung, uy năng khủng khiếp oanh kích lên người hắn!
Uỳnh uỳnh!
Nhục thân của Thiên tan tành, biến thành các dải thiên đạo bay đi.
Luồng uy năng đó ập tới, xuyên qua Thiên Đạo Vũ Trụ. Trường Sinh Đế thấy vậy vội biến thành linh quang bỏ chạy. Quay lại nhìn thì thấy là Thánh Vũ Đế dẫn theo hai mươi Địa Hoàng đang tới, thi triển Đạo Giải đại trận phá vỡ Thiên Đạo thần thông.
– Những tên này liên thủ lại có thể đánh trọng thương Thine, tại sao thực lực của chúng lại tăng nhanh như vậy?
Đạo Giải là Đạo Giải khiếm khuyết, hơn hai mươi người liên thủ không thể có uy năng lớn như vậy được, nhưng lại trọng thương được Thiên.
Nhưng hắn không biết bọn Thánh Vũ Đế đã tham ngộ được Luân Hồi đại đạo của Chung Nhạc trong Thái Dương Cung ở Luân Hồi Hoàn, tu vi thực lực đều tăng mạnh, tuy hơn hai mươi người liên thủ nhưng uy lực thì tăng gấp nhiều lần.
Tư Mệnh nương nương thoát nạn, lập tức cuốn bọn Thánh Vũ Đế lên, hét lớn:
– Rút lui!
Uỳnh!!
Luân Hồi khổng lồ xoay chuyển cuốn tất cả biến mất.
Tất cả vừa biến mất thì một con cự thú Hỗn Độn lắc đầu quất đuôi, há cái mồm lớn, nếu không rút lui kịp thời thì chắc chắn họ đã bị con Hỗn Độn này nuốt chửng!
Con Hỗn Độn đó không đớp trúng, thân hình thu nhỏ lại biến thành Tứ Diện Thần, cười:
– Tư Mệnh nương nương không thể coi thường, tránh được chiêu này của ta, rất không tầm thường, không hổ là thần đệ của khu thứ bảy luân hồi.
Chiến trường ở chỗ khác đã kết thúc, Đại Toại, Lôi Trạch, Hoa Tư và Hậu Thổ nương nương nghênh chiến Tứ Diện Thần và Khởi Nguyên Đạo Thần, chiến lực của họ vốn tương đương nhưng sau khi thành tựu Đạo Thần chân chính, Khởi Nguyên Đạo Thần thực lực cao thâm khó lường, cho dù họ có ba cây linh căn cũng bị đánh trọng thương, buộc phải rút lui.
Tướng Vương chiến tử, sáu mươi tư thần thành thất thủ, Thái Hoàng đã thua rồi, giờ chẳng qua là đang giãy chết.
Tứ Diện Thần nhìn bát quan từ xa, Luân Hồi Thánh Vương bay tới đứng bên cạnh:
– Bát quan, song thành, Tổ Đình, chỉ cần phá đi thì Thiên Đình dễ dàng có được. Đế triều hoành tráng nhất lịch sử sẽ biến thành của ta. Nhưng Luân Hồi Thung của ta có chút nguy hiểm. Thái Hoàng đang dùng đệ nhất sát trận giữ chân Luân Hồi Thung của ta, chuẩn bị luyện hóa nó.
– Ta đi đoạt lại cho ngươi.
Quanh người Tứ Diện Thần lan tỏa vô số thế giới, Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, lập tức vượt qua tầng tầng không gian, nháy mắt đã tới trước bát quan:
– Sáu mươi tư thần thành cũng không ngăn được ta, huống hồ là bát quan…
– Đạo Giải…
Từ trong tám tòa hùng thành truyền ra những dải sóng khủng bố, Tứ Diện Thần kinh hãi, điên cuồng nâng cao pháp lực, nhưng uy năng của Đạo Giải thần thông quá lớn, oanh kích tới khiến Tứ Diện Thần bay ngược về sau để lại vô số đạo tàn ảnh, tàn ảnh bị chấn động tan tành, Vạn Giới hắn sinh ra cũng vỡ vụn, uy năng đáng sợ đánh thẳng lên người hắn!
Đúng lúc này, Khởi Nguyên Đạo Thần lao tới, tay đẩy về phía trước, tùng một tiếng vang lên, Chư Thiên Vô Đạo bùng nổ, rồi lật tay, Chu Thiên Vạn Đạo bùng phát lao thẳng tới Đạo Giải!
Trong chấn động ác liệt, hai vị cường giả cường hãn khóe miệng đều rỉ máu, liên tục lui về sau, kinh hãi nói:
– Lục Giới đại nhất thống thần thông? Sao có thể?
Uỳnh!!
Tán cây của Sinh Mệnh Cổ Thụ bay tới, bao phủ thiên địa, bao trùm toàn bộ mọi người phsai dưới, thương thế của Khởi Nguyên và Tứ Diện Thần được lành lại.
– Tuyệt vời!
Khởi Nguyên Đạo Thần thở ra hơi khí đục, khen.