Đọc truyện Nhân Đạo Chí Tôn – Chương 2342: Cha và con (2)
Hắn vừa nghĩ tới đây thì nhìn thấy rất nhiều Chung Nhạc đứng sừng sững trong thời không, chuyển dấu ấn Hỗn Độn này sang Chung Nhạc khác. Dấu ấn Hỗn Độn không ngừng di chuyển, khiến hắn nhìn hoa mắt.
Đột nhiên, thời không biến đổi, tất cả Chung Nhạc chập lại làm một, Cú Cương Đế cuối cùng thấy chân thân của phụ thân, xung quanh chân thân là vô số tấm gương, trong đó là vô số không gian luân chuyển không ngừng nghỉ.
Hắn định cúi lạy thì Chung Nhạc giơ tay lên hắn không quỳ nữa.
Cú Cương Đế giơ cao Thái Tuế Thần Vương:
– Phụ hoàng, Lôi Trạch đại nhân nói…
– Ta biết rồi.
Chung Nhạc giơ tay, Thái Tuế Thần Vương bay lên rơi xuống lòng bàn tay hắn, run rẩy kêu lên:
– Thái Hoàng, binh tướng dưới trướng ngươi bao năm nay ăn thịt ta, ta không hề có nửa lời oán thán, ngươi không được giết ta!
Uỳnh!
Thần thức khủng khiếp như tinh hải mênh mông tràn ra từ mi tâm Chung Nhạc, nhát mắt đã tràn ngập mọi ngóc ngách cơ thể Thái Tuế Thần Vương. Thái Tuế Thần Vương không kìm được nhu động, đầu Đại Tư Mệnh từ từ bay ra.
– Ngay Hỗn Độn cũng không thể tiêu hóa được thịt của Đại Tư Mệnh…
Chung Nhạc giơ Thái Tuế Thần Vương và đầu Đại Tư Mệnh lên, ánh mắt mag dị sắc:
– Quả nhiên là ngươi, đạo hữu của ta, Đại Tư Mệnh, lâu không gặp vẫn khỏe chứ?
Thái Tuế Thần Vương không nói gì, nhịn hồi lâu rồi nức nở:
– Bệ hạ, ta biết sau rồi, ta là Thái Tuế, lão tử lai lịch phi phàm, là một miếng huyết nhục trong Hỗn Độn bay lên bờ…
Chung Nhạc cười:
– Kiếp trước ngươi là Đại Tư Mệnh, khiến thiên nộ nhân oán. Kiếp này là Thái Tuế bồi thường tội nghiệp đã làm. Ừm, Hỗn Độn thật kỳ diệu, nhân quả luân hồi, báo ứng không tốt. Thái Tuế, tuy ngươi snh ra từ huyết nhục Đại Tư Mệnh nhưng lại có hồn phách của bản thân mình, đúng là không thể gọi ngươi là Đại Tư Mệnh được. Nếu ngươi thích đầu của Đại Tư Mệnh thì ngươi ăn đi.
Thái Tuế Thần Vương mừng rỡ, vội nhu động cơ thể bọc lấy đầu Đại Tư Mệnh nuốt vào bụng.
Cú Cương kinh hãi:
– Phụ hoàng, Lôi Trạch đại nhân bọn họ sợ trong đầu Đại Tư Mệnh vẫn còn ý thức của hắn, nếu Thái Tuế dung hợp với đầu của Đại Tư Mệnh chỉ sợ….
– Đại Tư Mệnh không thể hồi sinh được nữa.
Chung Nhạc nói:
– Thời gian qua ta nghiên cứu đạo quang của Đạo Giới, tuy không tìm được thần đạo phá giải nhưng biết rõ sự lợi hại của đạo quang Đạo Giới. Bị loại đạo quang này chặt đầu, ý thức cũng sẽ bị hủy diệt. Đại Tư Mệnh đã chết rồi không thể hồi sinh nữa. Giờ chỉ còn Thái Tuế Thần Vương mơ mơ màng màng là còn tồn tại thôi. Ngươi đã dựa vào Thái Tuế thoát được một kiếp thì ban cho hắn đầu Đại Tư Mệnh cũng là đương nhiên.
Cú Cương Đế vâng, gấp gáp nói:
– Phụ hoàng có thể thấy được cách đối phó với dấu ấn Hỗn Độn từ Thái Tuế Thần Vương không?
Chung Nhạc gật đầu:
Chung Nhạc gật đầu:
– Năm xưa ta đã coi thường dấu ấn Hỗn Độn, đến mức bị nó liên lụy. Thời gian qua tuy dùng Luân Hồi đại đạo chuyển dời dấu ấn Hỗn Độn lên cơ thể tương lai, nhưng dù sao đó cũng không phải kế lâu dài. Có Thái Tuế Thần Vương, bí mật nhục thân Đại Tư Mệnh không lâu nữa ta sẽ giải đáp được. Yên tâm, ta sắp xuất quan rồi.
Cú Cương Đế mừng rỡ, vội đứng dậy đi ra ngoài:
– Phụ hoàng, nhi thần giờ tới sáu mươi tư thần thành cùng tác chiến với huynh đệ tỷ muội!
– Cú Cương!
Cú Cương dừng bước, quay lại nhìn. Chung Nhạc mỉm cười:
– Cẩn thận!
Cú Cương Đế quay người lại, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu:
– Phụ hoàng, nhi thần và mấy huynh đệ tỷ muội đều có thể chết, chỉ phụ hoàng là không được chết! Nếu phụ hoàng không chắc chắn thì đừng xuất quan! Nhi thần và các huynh đệ tỷ muội chắc chắn sẽ kéo dài thời gian cho phụ hoàng, không phụ uy danh của đế gia!
Chung Nhạc cười:
– Ta để lão cửu và Thánh Vũ tới Tổ Tinh tránh nạn để lại nòi giống, không để con đi. Con có trách ta không?
Cú Cương cười:
– Sao có thể trách phụ hoàng? Hoàng Thần và Thánh Vũ hai đệ tuy tránh nạn nhưng con thấy họ chỉ hận không thể cùng bọn con đồng sinh cộng tử! Chỉ có Phục Hy chết đứng chứ không có Phục Hy sống quỳ! Họ chắc chắn sẽ trách phụ hoàng thiên vị để bọn con có thể sảng khoái đại chiến một trận còn họ chỉ có thể đứng nhìn!
Chung Nhạc lẩm nhẩm:
– Con ngoan, con ngoan… Cú Cương, con đi đi!
Cú Cương Đế quay người rời đi.
Chung Nhạc giơ Thái Tuế Thần Vương lên, nghe uỳnh một tiếng, vô số thời không vỡ ra dần dần xuất hiện. Thái Tuế Thần Vương bị vô số thời không tách thành nhiều phần, quan sát Thái Tuế Thần Vương từ nhiều góc độ.
Nhưng kỳ lạ là tuy có rất nhiều Thái Tuế Thần Vương nhưng hắn vẫn là một thân thể, cùng một thân thể, dường như là thân thể hắn có thể vượt qua không gian và thời gian!
– Chẳng trách Hỗn Độn cũng không tiêu diệt được ngươi!
Chung Nhạc tim khẽ động, xuất hiện một ý nghĩ cổ quái:
– Không biết Thái Tuế Thần Vương có thể không chết dưới đạo quang Đạo Giới không?
Thái Tuế Thần Vương đang toàn tâm toàn ý tiêu hóa đầu Đại Tư Mệnh, hoàn toàn không biết Chung Nhạc đang có ý định gì.