Đọc truyện Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi! – Chương 39
41
CÂU HỎI: James Hogg, Saint Augustine, Jean-Jacques Rousseau và Thoma de Quincey đều viết thể loại văn chương gì?
TRẢ LỜI: Họ đều viết “Lời thú tội”.
***
Hồi thi lấy các chứng chỉ O- level, ngay trước bài thi trắc nghiệm Hóa, tôi bị viêm dạ dày nhẹ. Dù sao thì đó cũng là cái tên mà tôi gọi căn bệnh, vì nó là bệnh truyền nhiễm và tôi bị sốt – à, không hẳn là sốt, chỉ là nhiệt độ hơi cao một tí – tôi được phép làm bài kiểm tra không bị coi thi trong một văn phòng nhỏ xíu kế phòng giáo viên, vì tôi là một học trò ngoan; tuyệt đối và hoàn toàn đáng tin cậy.
Và tôi đã gian lận.
Bạn hiểu đó, không phải theo cách trắng trợn. Tôi chỉ kiểm tra xem để chắc là không có ai đi đến, lấy phần hướng dẫn ôn tập ra và nhanh chóng tra bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học để kiểm tra hóa trị của ka li và ma giê và các chất khác, rồi nhét nó trở lại, chỉ có thế.
Ngoài ra, ngẫu nhiên thôi, khi chơi trò sắp chữ dưới ánh nến với Alice ở Suffolk ngay dịp Giáng sinh, tôi đã lấy ra một chữ “E” và “S” rồi lén lút hoán đổi chúng với chữ “Z” và “X”, do đó chữ “Amazed” và “Foxed” rơi vào ô được điểm nhân gấp 3.
Và đó chính là thói gian lận. Tôi không lấy gì làm tự hào trong trường hợp nào ở trên, nhưng trừ nỗi hổ thẹn ra điều mà Sartre gọi là “không đáng tin cậy”, điều tệ hại nhất chính là cảm giác dằn vặt rằng việc gian lận đâu có cần thiết. Dù sao thì tôi cũng thắng rồi, mà tất cả những gì việc gian lận đem đến chỉ là làm hỏng đi cái cảm giác chiến thắng đó. Như mẹ, và như Sartre có lẽ sẽ nói, “Bạn chỉ tự đánh lừa chính mình mà thôi.”
Nhưng đây không phải kỳ thi Hóa O-level hay trò sắp chữ, lần này quan trọng hơn nhiều. Đây là Thách thức, và có ít nhất tám lý do chính đáng là những cái cớ hoàn hảo để tôi gian lận. 1) Đầu tiên là cuộc thi được chiếu trên truyền hình. Tất cả những người tôi quen sẽ xem chương trình, bao gồm Spencer, Tone, Janet Parks, các thầy cô giáo cũ, Giáo sư Morrison, rồi tên khốn Neil MacIntyre, và tiếp theo dĩ nhiên có, 2) khán giả trường quay; mẹ và Des, ông bố dượng tương lai của tôi, rồi Rebecca, Chris gã hippe, và Erin. Rồi còn có, 3) đồng đội tôi, Patrick và Lucy, đặc biệt là Lucy, người mà tôi đã làm thất vọng, và là người vô cùng xứng đáng giành chiến thắng và, 4) dĩ nhiên là Alice, người nghĩ rằng tôi là một thằng ngu, một thằng bợm rượu, một gánh nặng, một thằng hề, cũng là người mà tôi nghĩ mình có lẽ vẫn còn yêu, và ngoài ra, 5) thậm chí tôi có thể không có mặt trong đội, nên dù sao thì mấy chuyện đấu tranh tư tưởng đạo đức này có thể chỉ là lý thuyết suông thôi, và 6) theo một cách nào đó, tình cảnh này thậm chí cũng chả phải lỗi của tôi, đó là lỗi của Julian, vì đã để cám dỗ ngay trước mặt tôi, và 7) trong tình cảnh này bất kỳ ai cũng sẽ làm điều tương tự, bất kỳ ai, và hơn nữa 8) tôi chỉ là một con người.
Đó chính là lý do tôi quyết định phải làm gì, về lý mà nói thì là gian lận, nhưng trong đó tôi cũng đưa ra một yếu tố về cơ may rõ ràng; tôi cho phép mình nhìn vào một thẻ, và chỉ một thẻ thôi, chỉ có bấy nhiêu, tôi xin thề. Nhưng tôi phải nhanh. Tôi chạy tới cửa, mở nó ra he hé, nhìn hai phía, không thấy ai, chạy lại bàn, lấy mấy tấm thẻ ra khỏi phong bì.
Chúng được chia thành hai chồng buộc dây thun, một là các câu hỏi chính, chồng kia là câu hỏi thưởng. Tôi tách chồng câu hỏi chính khoảng hai phần ba, cẩn thận đặt hai chồng bị tách úp mặt xuống bàn để có thể đặt mọi thứ chính xác về đúng vị trí, nhắm nghiền mắt lại và lấy một thẻ ở trên cùng của chồng thẻ, cầm nó đưa cách xa đôi mắt đang nhắm chặt khoảng một mét.
Tôi có thể cảm thấy máu mình đang dồn lên mí mắt.
Tôi mở mắt và thấy, được đánh máy ngay ngắn…
CÂU HỎI: Nhân vật Phillip Pirrip trong tiểu thuyết của Dickens.
… tôi cảm thấy hơi đỏ mặt vì khó chịu vì tôi biết câu trả lời, dễ ợt, là Pip trong Gia tài vĩ đại. Đấu tranh với kiểu tiến thoái lưỡng nan về đạo đức kiểu này thì có nghĩa lý quái gì khi mà tôi thừa biết câu trả lời? Rồi mặc dù đã thề thốt nghiêm túc trước Chúa, hay bất kỳ ai đó, là chỉ xem một thẻ và chỉ một mà thôi, tôi cầm lấy một thẻ khác, cái tiếp theo trong chồng, và lật mặt nó lại.
Giờ cái này tốt hơn rồi đây…
CÂU HỎI: Bang California được bao quanh bởi ba bang Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và một bang của Mexico, đó là những bang nào?
TRẢ LỜI: Oregon, Nevada, Arizona và bang thuộc Mexico là Baja (“Hạ”) California.
Oregon, Nevada, Arizona, Baja California. Hoàn hảo – vừa đủ khó để gây ấn tượng, nhưng không quá khó để khiến tôi trở nên đột xuất đáng ngờ. Oregon, Nevada, Arizona, Baja California. Nhưng phát âm thế nào, Baja hay Baya nhỉ? Không sao, mình sẽ tùy cơ ứng biến khi trả lời; tôi tập nói lớn, cư xử thật tự nhiên; “Oregon, ơ, Nevada, ừm, Arizona? Và Baja…” (khẽ mỉm cười, vì tiếng Tây Ban Nha của tôi hơi bị tồi)… “hay là Baya California chăng?”
Nhưng nếu Lucy cũng biết câu trả lời thì sao? Tôi cá là cô ấy biết. Cũng chẳng sao, miễn một người trong đội trả lời trước đội kia là được. Trên thực tế, Lucy trả lời thì sẽ tốt hơn, vì khi đó lương tâm của tôi sẽ không phải cắn rứt. Oregon, Nevada, Arizona và Baja California. Bây giờ thì nhanh tay lên nào, đặt chúng lại đúng vị trí trong chồng thẻ, vỗ vỗ xuống mặt bàn cho ngay ngắn, chằng dây thun lại, chồng thứ nhất, chồng thứ hai, để hai xấp trong phong bì và liếm miệng bao, nhưng đừng quá nhiều, chỉ ở một bên mép chỗ đã lấy tay mở, kẹp nó lại vào bìa kẹp hồ sơ, để cái bìa lại chính xác nơi đã phát hiện ra, tập lại, nói to. “Oregon, ơ, Nevada, ừm, Arizona và cả Baja California phải không nhỉ?…”
Tôi đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống các nóc nhà và ống khói của Manchester, nghĩ đến những gì phải làm lúc này.
Đầu tiên phải xin lỗi Patrick, chân thành, nhún nhường nhưng không hèn hạ, thừa nhận cả hai đã đi quá xa, nhưng vẫn phải duy trì “Kiêu hãnh và Phẩm giá”. Với Alice, phải làm cái gì đó để dàn hòa, chỉ cho cô nàng thấy rằng, đúng, tôi rất đau khổ, nhưng cô nàng đang phạm một lỗi lầm khủng khiếp với gã Neil, đó là tổn thất của cô nàng. Và rồi tôi chỉ cần chứng tỏ với cô nàng điều mà cô nàng đã bỏ lỡ; đầy phong cách, vị tha, khiêm tốn và với Alice ở bên, tôi sẽ chiến thắng trong cuộc thi này. Oregon, Nevada, Arizona và Baja California…
Có tiếng gõ cửa, rồi Patrick bước vào có vẻ ảm đạm, nhưng bị Alice và Lucy thúc bên sườn, cả hai đều đang cố che dấu nụ cười.
“Patrick.”
“Brian.”
“Xin lỗi về chuyện lúc trước.”
“Lời xin lỗi được chấp nhận.” Rồi anh ta hắng giọng, Lucy khuyến khích bằng cách thúc nhẹ vào bên sườn anh ta. “À, ừm, coi nào, tôi vừa nói chuyện với Lucy và Alice tại đây, và cả bọn quyết định có lẽ là chúng ta đều đi quá xa, hơi kích động thái quá, trước ánh đèn trường quay và mọi thứ, mà… dù sao thì bọn tôi thảy đều quyết định vẫn thích giữ cậu trong đội hình hơn.”
“Cảm ơn anh, Patrick,” tôi nói, khẽ gật đầu cúi chào trịnh trọng.
“Cảm ơn cậu, Brian,” anh ta cúi người đáp lại.
Còn Lucy thì đang nháy mắt với tôi và cười, kín đáo giơ ngón cái lên ở dưới eo, trong khi Alice đang cầm chiếc áo sơ mi sạch sẽ mới được ủi phẳng phiu của tôi và áo khoác kẻ nhung nâu của bố tôi.
“Hay lắm,” tôi nói. “Chúng ta đi đá đít tụi kia thôi!”
42
CÂU HỎI: Trong tiểu thuyết Howards End của E. M. Forster, Leonard Bast đã gặp phải số phận đen đủi như thế nào?
TRẢ LỜI: Một cái kệ sách đổ ập xuống đầu gã, và tim gã ngừng đập.
***
Nhưng trước khi đi đá mấy cái mông kia, chúng tôi đi uống trà và ăn vài cái bánh quy nhạt, rồi tôi đi tới phòng vệ sinh nam rửa nách bằng xà phòng nước và bắt đầu thấy khá khẩm hơn một tí. Sau đó chúng tôi đi tới các phòng phục trang khác nhau để được trang điểm sơ. Khi da bạn xấu như da tôi, việc này có khả năng là một trải nghiệm khá bẽ bàng, nhưng một cô gái tốt bụng tên Janet đã trang điểm cho tôi, và, đây thật sự là một ca hạn chế được hư hại; một ít kem che khuyết điểm và phấn vừa đủ để những giọt mồ hôi dầu từ tuyến bã nhờn của tôi không ánh lên dưới ánh đèn trường quay. Ba chúng tôi không mất nhiều thời gian; Patrick mặc cái áo len ngắn tay đồng phục đại học đã ủi, tóc anh ta nằm ép sát an toàn bên dưới lớp keo xịt tóc bảo vệ trong suốt và chắc chắn, còn Lucy thay một cái áo sơ mi cài nút rất sạch sẽ, gọn gàng, cô đánh chút son và cột tóc ra sau bằng cái kẹp tóc hình bướm. Chúng tôi đứng với nhau ở hành lang, nói chuyện vui vẻ, đột nhiên tôi thấy cô trông thật dễ thương, và đang cố nghĩ ra cách khen ngợi mà không làm cô sởn gai ốc thì Alice bước ra từ phòng phục trang.
Cô nàng mặc một cái áo váy dài đen bó chẽn, dài, cổ cao, và thót dần ở mắt cá chân, kiểu hàng dệt kim vải lưới, đi giày cao gót đen có quai, mặc dù thực ra đôi chân ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước bàn. Cô nàng trông giống hệt một minh tinh màn bạc, rực rỡ, chói sáng, và đột nhiên tôi lại muốn phát bệnh.
“Các cậu nghĩ thế này có hơi quá không?” cô hỏi.
“Không hề. Alice, cậu trông thật tuyệt vời,” Lucy đáp. Julian đến để dẫn chúng tôi đi, anh ta chộp lấy cái bìa kẹp hồ sơ đáng hổ thẹn, và hơi ngạc nhiên khi thấy Alice. “Được rồi, quý cô cậu, đã sẵn sàng chưa?” rồi chúng tôi theo chân anh ta xuống hành lang dẫn đến trường quay. Tôi đứng phía sau Alice để có thể ngắm dáng đi của cô nàng.
Chúng tôi đến trường quay thì thấy đội kia đang ổn định chỗ ngồi, có thể nghe thấy tiếng vỗ tay và la ó cổ vũ từ cổ động viên đội bạn khi đang đứng trên cánh gà. Rồi Julian gật đầu ra hiệu, đó chính là thời điểm chúng tôi tiến vào đấu trường. Tôi theo sau Alice khi cả đội tiến vào trường quay, và nghe một tiếng hít hà từ khán giả, nhân viên trường quay rồi những người quay phim dừng tay lại nhìn, thì thầm vào tai nghe, một tiếng hừm thán phục đằng sau tràng vỗ tay và tiếng hò reo hoan hô. Cô hơi kéo váy lên một chút khi lướt đi ra sau cái bàn, làm như đang lướt qua một cái xe limousine, và ai đó trong khán giả huýt sáo, đứng trên quan điểm bình đẳng giới thì tôi thật sự không tán thành việc này, nhưng nó đã tạo ra một tràng cười trong trường quay. Alice cười và cầm linh vật của đội, Gấu Eddie, trước mặt, và y như mẹ tôi vẫn nói – “xinh đẹp và thừa biết điều đó…”
Chúng tôi ổn định chỗ ngồi, rồi mỉm cười với nhau khi sự phấn khích lắng xuống.
“Hòa bình nhé?” cô nàng hỏi.
“Hòa bình,” tôi nói, rồi cả hai nhìn xuống khán giả. Rose và Micheal Harbinson có mặt ở đó, và Rose khẽ vẫy tay đầy tự hào.
“Thật tốt khi thấy họ có mặc quần áo!” tôi nói, Alice liền vỗ vào cổ tay tôi khiển trách. Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế thứ hai ngay sau Rebecca, khẽ vẫy mấy ngón tay, và giơ hai ngón trỏ lên, tôi liền vẫy lại.
“Mẹ cậu đấy à?” Alice hỏi.
“Ừ.”
“Bà trông thật đáng mến. Mình muốn gặp bà.”
“Chắc rồi cậu sẽ gặp thôi. Một ngày nào đó.”
“Người đàn ông có ria kiểu Tom Selleck kia là ai thế?”
“Chú Des đấy. Không phải chú ruột, đó chỉ là cách gọi thôi. Thật ra, ông ấy sắp lấy mẹ tớ.”
“Mẹ cậu định tái giá à?”
“Ờ.”
“Thật tuyệt vời! Cậu chẳng chịu kể cho tớ nghe gì cả!”
“À, tớ cũng định kể đêm qua, nhưng…”
“Phải. À. Phải rồi, dĩ nhiên. Nghe này, Brian, chuyện với Neil ấy mà, thật sự sẽ chẳng đâu và đâu…”
“Alice…”
“Chuyện đó chỉ là chơi bời thôi, nó không có nghĩa là cậu và tớ…” nhưng cô không kịp nói hết câu, vì Bamber đang bước vào. Đám đông vỗ tay và reo hò, còn Alice nắm tay tôi, siết thật chặt, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, và đây chính là thời điểm để dứt điểm chuyện này.
***
Và dĩ nhiên mười tám phút sau thì đội tôi thua.
Dù sao, cũng tốt. Chỉ là 45 điểm so với 90, nhưng Parttidge, cái gã đầu hói có khuôn mặt màu quả đào, rõ ràng là kẻ dị nhân siêu đột biến lạ thường, ắt hẳn đã được tạo ra ở một phòng thí nghiệm bí mật nào đó, vì cậu ta toàn tuôn ra những câu trả lời đúng, đối với mọi chủ đề có thể nhận thức được, hết câu này tới câu kia “… Giáo hoàng Pius XIII, Đường đứt gãy San Andreas, Herodotus, 2n-1 (2n-1) trong đó n và 2n-1 đều là những nguyên tố, ka li ni trát, ka li crô mát, ka li sun fat…” mà tất cả các câu trả lời đó đều là một gã học Lịch sử Hiện đại trông như mới sáu tuổi. Thậm chí còn không công bằng khi gọi đó là kiến thức tổng quát, đó chỉ là kiến thức thôi, kiến thức được tập trung lại một cách thuần túy, và tôi chắc chắn là, đâu đó sau gáy của Partridge có một cái nút nhỏ được giấu kín, nếu ta bấm nút đó thì khuôn mặt của cậu ta sẽ vọt ra để lộ một đống những ống hai cực và vi mạch xử lý và những đèn đi ốt nhấp nháy. Trong khi đó đội trưởng của họ, Norton, đến từ trường Canterbury học Ngôn ngữ, Văn học và Lịch sử Hy Lạp – La Mã cổ đại, hầu như chỉ cần làm một việc là đưa câu trả lời đúng cho Bamber bằng chất giọng trầm, ngân nga, dễ thương, rồi ngả người ra sau, vươn vai đùa giỡn với mái tóc bóng mượt, đáng yêu của mình trong khi phóng những tia nhìn hẹn-gặp-sau-nhé đầy ẩn ý với Alice.
Patrick đang bắt đầu hoảng sợ. Mồ hôi rịn ra xung quanh cổ áo dài tay màu đỏ tía, anh ta bắt đầu trở nên hiếu thắng rồi phạm lỗi, những lỗi lầm khủng khiếp, ngón tay anh ta run run bấm chuông trong nỗ lực tuyệt vọng để vớt vát điểm số.
Reng reng.
“George Stephenson?” Patrick trả lời.
“Sai, rất tiếc, trừ năm điểm.”
“Brunel?” Partridge đáp.
“Đúng! Mười điểm…”
Reng reng.
“Quyền con người của Thomas Paine?” Patrick nài nỉ.
“Sai, rất tiếc, trừ năm điểm…”
“Thời đại Lý tính của Paine,” Partridge trả lời.
“Đúng! Cộng mười điểm…”
Và chuyện cứ như thế. Trong khi đó Alice và tôi còn tệ hơn là vô dụng. Cô trả lời sai một câu, nói Bà Margot Fonteyn trong khi là Bà Alicia Markova, còn tôi hầu như không mở miệng được lần nào, chỉ gật đầu như điên với bất kỳ điều gì Lucy nói trong lúc hội ý cả đội. Thật ra, nếu không vì có Bác sỹ Lucy Chang tài giỏi thì chúng tôi thật sự đến giờ này đã bị âm điểm, vì cứ mỗi lần Patrick trả lời sai, cô ấy lại có một câu trả lời đúng, hoàn toàn lặng lẽ, khiêm tốn. “Nghiên cứu về ong?” – Đúng – “Tôi nghĩ bởi vậy mới là tôi?” – Đúng – “Linh mục Zadok của Handel?” – Đúng – và có lúc, tôi thấy mình vươn người qua Alice nhìn Lucy, cô đang vén mái tóc đen, bóng mượt ra sau tai, khiêm tốn nhìn xuống sàn nhà khi đám đông vỗ tay khen ngợi, và tôi nhớ lại những gì Rebecca đã nói; có lẽ tôi nên mời cô ấy đi chơi chăng? Sao tôi lại không nghĩ về chuyện đó nhỉ? Có thể đó chính là câu trả lời. Có thể, nếu chuyện với Alice không thành…
Tôi đang nghĩ cái gì thế này? Chúng tôi hiện đang thua với tỷ số 65 – 100, còn thằng Partridge quái đản thì đang trả lời ba câu hỏi liên tiếp về học thuyết toán học của Evariste Galois hay cái gì đó hoàn toàn chả hiểu nổi, còn tôi chỉ đứng đây liếc nhìn thin thít vào sau gáy con linh vật đội mình, chúng tôi đang thua, đang thua, đang thua và tôi nhận ra là ngay cả với Oregon, Nevada, Arizona và Baja California được chuẩn bị sẵn trong đầu, cách duy nhất chúng tôi có thể thắng là ai đó trong khán giả, Rebecca Epstein chẳng hạn, đưa Partridge vào tầm ngắm của khẩu súng bắn tỉa cực đại.
Và rồi một điều thú vị đã xảy ra; một câu hỏi mà tôi biết câu trả lời.
“Người tình của Porphyria, trong đó vai chính đã treo cổ người yêu bằng bím tóc của cô gái, là bài thơ thuộc thể thơ tường thuật của nhà thơ nào đời Victoria?”
Và không ai bấm chuông. Không ai ngoại trừ tôi. Tôi nhấn chuông, rồi cố gắng mở miệng, dường như miệng tôi đã bị dán chặt lại bởi bột hồ, tôi cố gắng phát ra tiếng nói.
“Robert Browning?”
“Đúng!”
Có tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay thực sự, do mẹ tôi mở đầu, nhưng có còn hơn không, rồi chúng tôi có câu hỏi điểm thưởng…
“… cấu trúc tế bào thực vật!”
Alice và tôi rên rỉ thành tiếng rồi ngồi sụp xuống ghế, thấy mình thật thừa thãi. Nhưng không sao, vì Bác sĩ Lucy Chang đang ở đây, và cái chuyện Bác sĩ Lucy Chang không biết cấu trúc tế bào thực vật thật chả có nghĩa lý gì hết. Cô ấy giải quyết chúng mà không đổ một giọt mồ hôi.
“… mô mềm… mô dày… đó có phải mô cứng không?”
Đúng, đó chính là mô cứng, và đám đông lại hò reo cổ vũ, vì chúng tôi đã quay lại với trận đấu, bây giờ là 90 – 115, và tôi đã tỉnh táo, vì biết là tôi – không, không phải tôi, mà là chúng tôi, cả đội – có thể thắng trong cuộc thi này.
“Thêm một câu hỏi khởi động, nhân vật trong tiểu thuyết của Dickens, Philip Pirrip còn được…?
Biết.
Reng reng.
“Pip trong Gia tài vĩ đại,” tôi nói, rõ ràng và tự tin.
“Đoán rất giỏi,” Bamber nói, và có một tràng vỗ tay từ phía khán giả, thậm chí có một tiếng huýt sáo, tôi cho là từ Rebecca, tôi có thể thấy cô ấy ở hàng ghế đầu đang cười rạng rỡ, rồi tôi cảm thấy giống như mình vừa ghi được bàn thắng vậy. Dù vậy tôi cố gắng không cười đáp lại. Tôi phải trông nghiêm túc, tự tin và trí óc đang chạy đua vì biết câu hỏi sắp tới. “Oregon, ừm, Arinzona, ờ, Nevada, và Baja – hay Baya nhỉ? – California?” Nhưng phải bình tĩnh, câu hỏi thường trước, mười lăm điểm trong tầm tay, cộng mười điểm tôi vừa mới giành được cho đội, 115 cả thảy, đủ để cân bằng tỷ số, nhưng tất cả phụ thuộc vào việc các câu điểm thưởng hỏi về cái gì…
“Những câu hỏi điểm thưởng của các bạn sẽ là về những lời thoại mở đầu và kết thúc từ các vở kịch của William Shakespear.”
“Hay lắm!” tôi nghĩ thế nhưng không nói ra, hay thể hiện ra mặt, “Mình có thể trả lời, mình cá là biết câu trả lời.” Dĩ nhiên đối thủ dặng hắng, ngồi sụp xuống ghế vì họ biết là không thể trả lời đúng, còn Norton, học Ngôn ngữ, Văn học và Lịch sử Hy Lạp – La Mã cổ đại thì hất tóc chán nản, nhưng mấy cậu trai ăn may kia ơi, bây giờ các câu hỏi là của bọn này rồi nhé. Alice chắc cũng đang thấy tự tin, vì cô nhìn tôi, gật đầu mỉm cười, như muốn nói “Hỏi đi, Bamber, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không thành vấn đề, vì tôi và Brian chính là tâm giao và cùng nhau chúng tôi có thể giải quyết bất kỳ câu nào ông hỏi” và đến lúc rồi, câu hỏi điểm thưởng đầu tiên…
“Vở kịch nào bắt đầu bằng lời thoại, ‘Cút ngay! Về nhà đi hỡi những kẻ lười nhác, xéo về nhà của các ngươi/ Đây phải đâu là một kỳ nghỉ?”
Biết.
“Julius Caesar,” tôi thì thầm với Patrick.
“Chắc không?” Patrick hỏi.
“Chắc chắn. Làm trong kỳ thi O-level rồi.”
“Julius Caesar,” Patrick trả lời, cương quyết.
“Đúng!” Bamber nói, và có một vài tiếng vỗ tay lõm bõm, không nhiều, vừa đủ, trước khi bắt đầu sang câu hỏi kế tiếp.
“Vở kịch nào kết thúc với những từ, ‘Ta sẽ thẳng tiến về phương xa; ra khỏi chốn này/ Nỗi sầu muộn thê lương làm đắm chìm trái tim ta’?”
Biết. Othello.
“Hamlet?” Alice thì thầm với Patrick.
“Không, tớ nghĩ là Othello,” tôi nói, ân cần nhưng chắc chắn.
“Lucy?” Patrick hỏi.
“Xin lỗi. Không biết.”
“Tớ thật sự chắc chín mươi chín phần trăm đó là Hamlet,” Alice lại nói.
“Brian?”
“Tớ nghĩ vở Hamlet kết thúc bằng cảnh thi thể được mang ra và súng được khai hỏa. ‘Nỗi sầu muộn thê lương’ ở đây chỉ cái chết của Desdemona và Othello, nên tớ khá chắc đây là Othello, nhưng nếu anh muốn nói Hamlet thì hiển nhiên rồi Patrick ạ, anh cứ nói Hamlet đi.”
Patrick nhìn Alice và tôi, lựa chọn, quay sang micro, và nói, “Đó có phải là… Othello?”
“Chính là Othello!” và đám đông hò reo điên dại. Patrick vươn người dọc theo bàn và xoa xoa vào cẳng tay tôi thân thiện, Lucy nháy mắt, còn Alice thì nhìn tôi, cái nhìn lấp lánh sự biết ơn và nhún nhường và yêu mến thực sự, một cái nhìn tôi chưa bao giờ gặp ở cô nàng trước đây. Bàn tay cô lần dưới bàn, chạm vào đùi tôi rồi tìm bàn tay tôi và nắm chặt nó, ngón cái cô chà vào lòng bàn tay ẩm và nóng của tôi, và bây giờ cô đang để chiếc giày đen có quai vào giữa hai bàn chân to bản của tôi, rồi cạ vào mắt cá chân tôi, chúng tôi nhìn nhau đâu chừng chỉ có một giây mà tưởng như mãi mãi, và tiếng vỗ tay cứ tiếp tục trong khi tôi mỉm cười, dù chẳng hề chủ đích, và Bamber lại nói tiếp…
“Câu hỏi điểm thưởng cuối cùng: vở kịch nào kết thúc với những lời sau được hát lên; ‘Và thế đấy, vở kịch của chúng ta đã hết/ Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng làm quý vị hài lòng hằng ngày’?”
Biết.
Và vẫn nắm tay nhau dưới bàn, như một thể thống nhất, trong sự đồng thanh hoàn hảo, Alice và tôi thì thầm, “Đêm thứ mười hai!”
“Đêm thứ mười hai?” Patrick nói.
“Đêm thứ mười hai là câu trả lời đúng!” Bamber đáp, thế là đám đông vỗ tay, và vẫn bí mật nắm tay Alice dưới bàn, tôi nhìn Rebecca trong đám khán giả, thấy cô ấy đang đứng lên ghế, hò reo, đưa ngón tay lên miệng huýt sáo và giơ hai tay lên qua đầu vỗ tay. Mẹ ngồi hàng ghế phía sau, đưa hai ngón tay cái lên, còn Des cũng đang vỗ tay, nghiêng người qua, nói vào tai bà, “Làm quái nào mà con trai em biết hết mấy chuyện đó nhỉ? Em chắc phải tự hào lắm!” hay điều gì đó đại loại mà tôi tưởng tượng ra, và bên dưới âm thanh của những tràng pháo tay tôi nghĩ mình nghe tiếng Alice nói cái gì đó như là “Cậu cực kỳ đáng ngạc nhiên đấy nhé”, và rồi Bamber nói:
“Làm rất tốt! Bây giờ hai đội đã cân bằng tỷ số, còn bốn phút, nên còn nhiều thời gian cho hai đội. Nào đã đến lúc, hãy đặt ngón tay lên chuông và câu hỏi khởi động tiếp theo, mười điểm. Bang của…”
Biết.
Và vẫn còn nắm chặt tay của Alice dưới bàn, tay phải để trên chuông, và bấm, và nói, hoàn toàn rõ ràng: “Oregon, Nevada, Arizona và Baja – hoặc được phát âm là Baya? – Califorinia?”
Và rồi tôi ngồi lại trên ghế và đợi tiếng vỗ tay.
Nhưng nó không vang lên.
Không gì cả.
Không vỗ tay, chỉ có sự im lặng khủng khiếp.
Tôi.
Tôi không.
Tôi không hiểu.
Tôi nhìn Alice để nhờ giải thích, nhưng cô ấy chỉ nhìn thẳng vào tôi với nụ cười nửa miệng bối rối, lạ lùng trên khuôn mặt, cái mà lúc đầu tôi tưởng là sự tôn sùng, sùng bái vì sự tỏa sáng của mình, nhưng nó đang thay đổi trước mắt tôi và lắng xuống một cái gì đó tệ hơn nhiều, rất nhiều. Tôi nhìn đầu bên kia bàn, và cũng như vậy, cũng cái nhìn đó, của Lucy và Patrick, một kiểu nhìn… khinh miệt đáng sợ. Tôi nhìn xuống khán giả, và nhận ra đó là một loạt giống hệt nhau những hố đen câm lặng, miệng há hốc với những cái nhăn mặt bí hiểm, ngoại trừ Rebecca đang ngả người về phía trước hai tay ôm đầu. Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên từ khán giả trường quay, rồi ai đó bắt đầu cười to và kích động, rồi cảm giác đau đớn và nuối tiếc đột nhiên xẹt qua tạo cảm giác hụt hẫng chới với như rơi vào không gian, tôi nhận ra mình vừa làm gì.
Tôi đã trả lời đúng câu hỏi trước khi nó được hỏi…
Bamber Gascoigne là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“À, khá ấn tượng, thật ra đó đích thị là câu trả lời đúng, nên…” ông đưa ngón tay lên một bên tai, nói chuyện với phòng điều khiển, và rồi nói tiếp “… nên tôi nghĩ có lẽ tốt hơn chúng ta nên… ngừng… ghi hình… một lát?”
Và bên dưới cái bàn, Alice buông tay tôi ra.