Đọc truyện Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi! – Chương 37
VÒNG CHUNG KẾT
“Cậu nghĩ gì về cô ấy?”
“Em không thích nói,” tôi lắp bắp.
“Nói vào tai cô này,” cô Havisham nói, người cúi xuống.
“Em nghĩ cô ấy rất kiêu hãnh,” tôi thì thầm.
“Còn gì nữa?”
“Em nghĩ cô ấy rất xinh đẹp…”
“… Còn gì nữa?”
“Em nghĩ mình muốn đi về nhà bây giờ…”
“… Cậu nên đi sớm,” cô Havisham nói to. “Chơi hết mình nhé…”
Charles Dickens, Gia tài vĩ đại.
39
CÂU HỎI: “Ngày xưa có bốn đứa trẻ tên là Peter, Susan, Edmund và Lucy.” Đó là mời mở đầu cho tác phẩm nổi tiếng của một học giả, tiểu thuyết gia và một nhà biện hộ Công giáo. Tên cuốn sách đó là gì?
TRẢ LỜI: Sư tử, Phù thủy và Tủ áo.
***
Câu nói cửa miệng khi gặp những người nổi tiếng bằng xương bằng thịt dĩ nhiên là họ thật chán vì họ trông tầm thường hơn nhiều so với khi xuất hiện trên màn ảnh. Nhưng trong đời thật Bamber Gascoigne lại hay ho hơn tôi tưởng; ông rất mảnh khảnh, hay mỉm cười và ưa nhìn đến sửng sốt, hệt như một nhân vật từ trong tác phẩm của C. S. Lewis, người sắp sửa đưa bạn đến với một chuyến phiêu lưu kỳ thú, nhưng ông có vẻ hấp dẫn giới tính. Nhóm bốn người chúng tôi đứng thành một hàng trong khán phòng truyền hình, căng thẳng, chờ đợi, còn ông đang xem lời dẫn, không khí có vẻ giống buổi trình diễn cho hoàng gia.
Alice đang né tránh tôi, nàng đứng đầu hàng nên tôi không thể nghe thấy nàng nói gì nhưng tôi đoán là nàng đang cố gây cảm tình với ông. Còn Patrick, hầu như gập đôi người lại vì nhún nhường, đang khoe khoang việc đã gặp ông từ trước, cũng vào thời điểm này năm ngoái, anh ta đang hành động như thể họ là những người thân, rất thân đã cùng nghỉ lễ với nhau hay đại loại như vậy. Bamber rất thú vị, ông luôn nở nụ cười, và nói: “Phải, phải, dĩ nhiên tôi nhớ cậu!” trong khi chắc ông ấy đang suy nghĩ “Thằng đần này là ai vậy trời?”
Rồi đến Lucy, cô vẫn luôn lặng lẽ và dễ thương đến không ngờ, rồi đến lượt tôi. Tôi thắc mắc không biết nên gọi ông ấy là Bamber, hay ông Gascoigne nhỉ? Ông tiến đến gần, bắt tay tôi, và tôi nói: “Rất vui được gặp ông, ông Gascoigne.”
“Thôi nào, làm ơn gọi tôi là Bamber,” ông nói, cười toe toét, hai bàn tay nắm chặt lấy tay tôi. “Thế tên cậu là gì?”
“Brian, Brian Jackson,” tôi lắp bắp.
“… chuyên ngành?”
“Văn. Anh.” tôi trả lời.
“Cậu nói gì cơ?” ông hỏi, cúi người xuống.
“Văn học nước Anh,” tôi nói to, lần này rống lên là đằng khác, và để ý thấy Bamber khẽ giật mình, hầu như khó nhận thấy, tôi đoán rằng có thể ông ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở tôi, và nhận thấy tôi đã đổ mồ hôi như tắm.
***
Bất chấp những nỗ lực ghê gớm của chính quyền trong việc cấp phép, thực tế là dù trễ thế nào, bạn cũng luôn kiếm được rượu nếu cần uống khủng khiếp.
Sau khi chạy khỏi phòng Alice ở trang viên Kenwood, tôi đi bộ trên đường phố một chốc, cố gắng trấn tĩnh lại, cố gắng ngừng run rẩy, cho đến khi thấy mình ở bên ngoài quán Hương vị của Raj, một quán cà ri kiêm bán rượu lậu Ấn Độ; bạn có thể uống bao nhiêu tùy thích suốt đêm, chừng nào còn trong phạm vi mười bước chân của món bánh chiên bột đậu có hành của Ấn Độ.
Chỉ vừa mới qua nửa đêm, nơi này thật vắng vẻ. “Bàn cho một người hả?” người bồi bàn duy nhất còn lại hỏi.
“Phải,” rồi anh ta dẫn tôi vào một buồng tít sau quán, gần nhà bếp. Tôi mở thực đơn, và thấy mỉa mai chua chát thay cái Thực đơn Valentine cực kỳ đặc biệt cho buổi hẹn hò lãng mạn của các cặp tình nhân đến quán, nhưng nghĩ kỹ thì dù thực đơn có những món ăn rất đáng đồng tiền bát gạo, tôi vẫn nghi ngại không rõ mình có thể nuốt được bất kỳ cái gì hay không. Hơn nữa, tôi đến đây đâu phải để ăn. Tôi gọi một cốc bia nửa lít, hai bánh mì giòn Ấn Độ, một bánh chiên bột đậu có hành, một cốc gin & tonic.
“Thưa quý khách, còn món chính thì sao ạ?”
“Có khi để sau,” tôi nói. Và người bồi bàn gật đầu ủ rũ, như thể anh ta hiểu rằng trái tim con người đôi khi rất cằn cỗi, rồi đi lấy rượu cho tôi. Tôi uống cạn cả cốc bia, cốc gin & tonic thậm chí trước khi tiếng ping của lò vi ba từ nhà bếp phía sau vang lên. Người bồi bàn đẩy nhẹ món bánh bột chiên đậu có hành được hâm nóng lên bàn vào giữa hai cùi chỏ tôi, còn tôi đưa ra những cái ly rỗng.
“Thêm một cốc bia nữa, và một rượu gin. Lần này không pha tonic nhé,” người bồi bàn với đôi mắt buồn gật đầu ra vẻ từng trải, rồi thở dài, quay người đi lấy thức uống.
“Này, xin lỗi?” – tôi gọi với theo – “anh làm ơn lấy rượu gin ly đúp nhé?” Một cách miễn cưỡng, tôi bóc lớp vỏ ra khỏi miếng bánh chiên bột đậu và nhúng nó vào món sữa chua bạc hà lỏng, ngọt, khi người bồi bàn quay lại đem theo đồ uống, tôi nhấp một ngụm khoảng một tấc rồi đổ bia vào rượu gin, lấy tay cầm của cái nĩa khuấy đều lên, rồi nghĩ về tất cả những điều mà mình biết.
Tôi biết điểm khác nhau giữa một con thằn lằn bay, thằn lằn bay không răng, thằn lằn ngón cánh và thằn lằn bay có lớp sừng. Tôi biết tên Latin của hầu hết các loài chim phổ biến ở nước Anh. Tôi biết thành phố thủ đô của hầu hết mọi quốc gia trên thế giới, và phần lớn quốc kỳ các nước. Tôi biết trường Cao đẳng Magdalen được phát âm là Cao đẳng Maudlin. Tôi biết trọn bộ các vở kịch của Shakespeare trừ Timon ở thành Athens, và trọn bộ tiểu thuyết của Charles Dickens trừ Barnaby Rudge, và tất cả các sách về Narnia, và thứ tự thời gian sáng tác, gần như chính xác trong trường hợp của Shakespeare. Tôi thuộc lời của mọi bài hát mà Kate Bush từng ghi âm, bao gồm cả mặt B, cũng như vị trí xếp hạng cao nhất của mỗi đĩa đơn mà Kate Bush từng phát hành. Tôi biết tất cả động từ Pháp bất quy tắc, và thành ngữ “toe the line”[1] bắt nguồn từ đâu, túi mật để làm gì, hồ sừng trâu được hình thành như thế nào, tất cả các đời vua Anh theo thứ tự, các bà vợ của vua Henry Đệ Bát và số phận của họ, sự khác nhau giữa đá được tạo thành do lửa, do trầm tích và do biến chất, mốc thời gian của những trận đánh chính của Chiến tranh Hoa hồng, nghĩa của những từ như “suất phân chiếu”, “thuyết tiêu dao” và “uyển ngữ”, số tóc bình quân trên đầu người, cách đan móc, sự khác nhau giữa phản ứng phân hạch hạt nhân và phản ứng tổng hợp hạt nhân, làm thế nào để đánh vần từ deoxyribonucleic, các chòm sao, dân số trái đất, khối lượng mặt trăng và cơ chế hoạt động của tim người. Nhưng điều cơ bản nhất và quan trọng nhất, như tình bạn, vượt qua nỗi đau mất cha, yêu ai đó, hay đơn giản chỉ là hạnh phúc, làm người tốt, sống đàng hoàng, có phẩm cách và hạnh phúc thì dường như hoàn toàn và tuyệt đối nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Và dường như tôi chẳng thông minh gì cả, thực tế không nghi ngờ gì nữa, tôi chính là thằng ngốc vô phương cứu chữa và đại ngốc trên thế giới này.
[1] Toe the line nghĩa là tuân theo nguyên tắc hoặc chuẩn mực nào đó, người ta tranh cãi về nguồn gốc xuất phát thành ngữ này.
Tôi bắt đầu cảm thấy thoáng buồn, nên bèn tự mình vui vẻ bằng cách gọi thêm một cốc bia và ly đúp gin khác, đổ rượu gin vào bia, lấy nĩa khuấy lên, nhúng mẩu bánh mì vào tương ớt xoài, và điều tiếp theo tôi nhớ được là mình thức dậy còn mặc nguyên đồ vào lúc 6 giờ 30 phút sáng.
***
“Brian! Brian, dậy đi…”
“Để tôi yên…” tôi nói, kéo cái chăn qua đầu.
“Brian, coi nào, chúng ta trễ mất…” ai đó đang lay vai tôi. Tôi gạt phăng tay họ đi.
“Đang đêm cơ mà – cút đi.”
“Bây giờ là 6 giờ rưỡi sáng rồi Brian, chúng ta phải có mặt tại trường quay lúc 9 rưỡi, và chúng ta có thể không đến kịp. Coi nào, dậy mau…” rồi Patrick giằng tấm chăn ra. “Cậu ngủ mà mặc nguyên đồ đấy à?”
“Không…!” tôi giận dữ nói, nhưng không thuyết phục cho lắm, vì rõ ràng tôi đang ngủ, và đang mặc nguyên quần áo. “Tôi bị lạnh hồi tối, chỉ vậy thôi…”
Patrick giật mạnh tấm chăn ra hẳn.
“Cậu vẫn mang giày!”
“Chân tôi bị lạnh!”
“Brian – cậu đã uống rượu đấy à?”
“Không phải…!”
“Brian, tôi nghĩ là chúng ta đã thỏa thuận – ngủ sớm và không nhậu nhẹt trước cuộc thi…”
“Tôi không có uống rượu mà lại!” tôi bật người ngồi thẳng dậy, nghe rượu gin và bia và bánh chiên đậu có hành yên vị trong dạ dày.
“Brian, tôi có thể ngửi mùi rượu từ hơi thở của cậu! Mà sao cái nệm của cậu lại nằm trên sàn nhà thế?”
“Cậu ta nói đó là giường futon,” Josh đứng ở ngưỡng cửa nói xen vào, run rẩy trong cái quần lót. Marcus săm soi nhìn, nháy mắt qua vai cậu ta.
“Tôi phải đánh thức các bạn chung nhà với cậu để họ mở cửa cho vào đấy,” Patrick giải thích.
“Ối. Xin lỗi John, xin lỗi Marcus…”
“Không thể tin được – cậu vẫn còn say đấy à?”
“Tôi không say! Năm phút – cho tôi năm phút thôi!”
“Cậu có ba phút. Tôi sẽ ngồi xe đợi dưới lầu,” Patrick càu nhàu, rồi hối hả rời phòng, theo sau là Josh và Marcus. Tôi thở dài, lấy tay chà vào mặt, ngồi ở rìa giường futon.
Tôi nhớ Alice.
Tôi đi tới tủ quần áo, lấy cái áo khoác nhung kẻ màu nâu của bố.
***
Chuyến đi đến Manchester khá chán. Chúng tôi đi bằng chiếc 2CV của Alice, và cô nàng trao cho tôi một nụ cười ngụ ý không-phải-căng-thế-đâu đầy vẻ kẻ cả, tôi giả bộ không nhìn thấy khi leo một cách vụng về ra phía sau, túi khoai tây giòn và vỏ băng cát xét vỡ tan kêu lạo xạo dưới chân. Tôi kéo mạnh cửa xe đóng lại bằng sợi dây phơi đồ luồn qua tay nắm cửa, và việc dùng sức làm tôi ợ lên một tiếng, không khí rít lên qua hàm răng nghiến chặt. Bác sĩ Lucy Chang phát hiện ra điều này, cô khám bệnh, rồi mỉm cười với tôi kiểu thầy thuốc mà họ đã dạy cô ấy sử dụng như một phần trong chương trình đào tạo. Tôi kéo áo khoác dưới cằm lên giống một cái mền khi khởi hành, và cố gắng phớt lờ sự tròng trành của cái xe 2CV, rõ ràng không có hệ thống giảm xóc nào cả, và cảm thấy như đang chơi trò lái xe đụng ở khu vui chơi.
Chẳng cần phải nói cũng biết ông cụ non Patrick đã chuẩn bị vài trăm câu hỏi trong hành trình để khởi động vui, các thẻ câu hỏi cỡ 15×10 được đánh máy kỹ lưỡng, và anh ta khăng khăng rống lên thật to át cả tiếng ồn động cơ máy xén cỏ của chiếc 2CV khi chúng tôi lắc mạnh trên đường xa lộ ở vận tốc 88km/h. Tôi quyết tâm không trả lời bất kỳ câu nào, chỉ để dạy họ bài học. Chiến lược để trải qua ngày hôm nay là giữ tôn nghiêm. Kiêu hãnh và Phẩm giá, đó là điều quan trọng. Điều đó, và không ói mửa.
“Ba câu hỏi điểm thưởng về các cuộc chiến. Trận chiến tại Blenheim diễn ra vào năm nào? Có ai trả lời không? Không ai à? Lucy?”
“Một ngàn bảy trăm… mười hai?” Lucy đề xuất.
“Không phải. Một ngàn bảy trăm lẻ bốn.”
“Khối u sưng, được nhắc trong Trận đánh Khối u sưng[2] nằm ở đâu? Có ai không? Khối u sưng ấy? Có ai có bất kỳ ý kiến nào không? Khối u sưng. Coi nào, nghĩ kỹ đi. Khối u sưng, Trận đánh Khối u sưng…”
[2] Trận đánh Khối u sưng là tên báo chí Anh thường gọi trận Ardennes vì nhìn trên bản đồ quân sự, quân Đức thọc thủng được một lỗ hổng lớn và tràn sang khu quân sự của quân Đồng Minh tạo nên một mũi dùi tương tự như một khối u sưng.
“Hà Lan!” tôi nói khẽ bên dưới áo khoác, một phần chỉ vì muốn anh ta ngừng nói “Khối u sưng”.
“Ardennes tại Bỉ,” Patrick nói, tặc lưỡi và lắc đầu. “Câu hỏi số 3. Trận Austerlitz còn được gọi là Trận Ba hoàng đế là trận chiến giữa…”
“Patrick, tôi có thể hỏi không, ý nghĩa thật sự của mấy cái đó là gì?” tôi nói, nghiêng người về phía trước từ ghế ngồi. “Ý tôi là, anh thật sự nghĩ rằng, bằng một phép màu nào đó, một câu bất kỳ trong số những câu này sẽ xuất hiện trong cuộc thi thật à? Bởi vì nếu không phải như vậy thì thật là phí phạm thời gian của mọi người, đúng không?”
“Brian…” Lucy nói, một tay đặt lên cánh tay tôi.
“Đây là khởi động, Brian!” Patrick rít lên, xoay người trên chiếc ghế để đối mặt với tôi. “Khởi động cho những người nào trong chúng ta không hoàn toàn tỉnh táo sáng nay mà đáng lẽ chúng ta cần phải tỉnh táo, hiểu không?”
“Tôi không biết tại sao anh lại công kích tôi!” tôi nói, bây giờ đang quát lên. “Tối qua cậu đi ngủ lúc mấy giờ hả Alice?” và cô nàng liếc tôi qua kính chiếu hậu, cái nhìn trừng trừng của một đàn chị khinh khỉnh, lãnh đạm.
“Brian, chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau, được chứ…?”
“Nói sau về chuyện gì?” Patrick hỏi.
“Không có gì,” Alice đáp, “không gì cả…”
“Alice, thế chỉ có bốn chúng ta ở đây hôm nay chứ, hay cậu cho ai đó trốn trong ngăn để hành lý?”
“Sao?” Patrick hỏi.
“Brian, không phải ở đây, được chứ…?” Alice rít lên.
“Ai đó làm ơn cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi…?” Patrick quát tháo.
“Thôi được rồi, mọi người! Được rồi! Chúng ta hãy… nghe nhạc nhé?” Lucy đề nghị, cố gắng hòa giải. Một tay cô vẫn nắm lấy cánh tay tôi, dịu dàng nhưng kiên quyết, còn tôi gần như cho rằng có một mũi kim tiêm dưới da ở tay kia, nên ngồi sụp xuống ghế, kéo áo khoác cao lên đầu để cố chợp mắt, rồi chúng tôi nghe băng cát xét “The look of love” (Dáng vẻ của tình yêu) nhóm ABC đang hát líu lo, rè rè hết lần này đến lần khác, trên cả đoạn đường đến Manchester, cho tới khi tôi nghĩ mình chuẩn bị rú lên.
***
Một lúc sau khi tôi vô tình thở hơi rượu vào mặt Bamber Gascoigne, ông ấy liền mất hút vào văn phòng để xem các câu hỏi và bỏ chúng tôi lại với người bạn cũ Julian, anh chàng nghiên cứu sinh trẻ tuổi dễ thương này lúc này mới tiết lộ đối thủ của chúng tôi. Như chúng tôi đã lo sợ. Một từ thôi. Oxbridge. Patrick cố nặn ra nụ cười thật tươi, rồi tiếng hai hàm răng anh ta nghiến vào nhau như vang dội khắp trường quay.
Bốn người bọn họ đang nhẹ nhàng thong thả băng qua sàn trường quay tiến về phía chúng tôi theo một hàng dài, giống những tay cướp cò súng. Bọn họ đều thống nhất mặc áo cộc tay có đính huy hiệu trường và thắt cà vạt, đều quàng khăn choàng của trường và đều đeo kính như một nỗ lực để dọa dẫm chúng tôi. Đó là một đội hình toàn nam, da trắng, nên tôi cho rằng ít ra chúng tôi có thể tự chúc mừng mình vì đã tạo ra ấn tượng về bình đẳng giới bằng việc có hai cô gái trong đội, ngay cả khi một trong số họ là một mụ phù thủy hai mặt, lọc lừa, mưu mô, xấu xa.
Dĩ nhiên, các đối thủ của chúng tôi chưa phát hiện ra bản chất của Alice, nên bọn họ đều tiến thẳng đến cô ta, bu xung quanh như muốn xin chữ ký, còn Patrick cứ nhấp nhổm vô ích ở bên ngoài vòng tròn, cố gắng tuyệt vọng để bắt tay ai đó, tay ai cũng được. Đội trưởng của họ, Norton học Ngôn ngữ, Văn học và Lịch sử Hy Lạp – La Mã cổ đại – một gã vai rộng, tự hài lòng với vẻ đẹp trai của mình, tóc suôn mềm, cái kiểu của một tên khốn có diện mạo ưa nhìn làm ra vẻ có thể vượt trội ở bất kỳ nơi nào – đang bắt tay Alice không chịu buông ra. “Vậy, cậu chắc hẳn là linh vật!” hắn ta lè nhè dâm đãng, lời nói có tác động đến tôi vì nghe nó có vẻ đáng ghét và chủ nghĩa sô vanh quá, thế là tôi nhất thời muốn thay mặt Alice thể hiện sự căm phẫn bênh vực bình quyền nam nữ, nhưng rồi chợt nhớ lại tối qua, cái tủ áo. Vả lại, Alice có vẻ không bận tâm, vì cô ta đang cười, lại còn cắn môi, mắt mở tròn ngây thơ, hất mái tóc mới gội, Norton cũng hất mái tóc đáng yêu, bóng loáng của hắn ta ra sau, rồi cô ta hất mái tóc để đáp lại, rồi hắn ta hất tóc, rồi cô ta hất tóc, và cảnh đấy trong như kiểu một nghi thức kết đôi trong chương trình thế giới động vật vậy. Tôi xấu hổ phải nói rằng từ “ghẹo trai” đang xuất hiện trong đầu, nhưng vì từ này vừa phân biệt giới tính vừa miệt thị đàn bà quá nên tôi bèn kiềm chế, và thay vào đó chỉ đứng bên ngoài nhóm, không có ai để bắt tay, và quan sát. Lucy Chang phát hiện thấy tôi, cô bèn bước tới, nắm khuỷu tay tôi và giới thiệu tôi với Partridge, một gã mười chín tuổi, đầu hơi hói, nước da hồng đào, ở Saffron Walden, học Lịch sử Hiện đại, thế là tôi cười, cười tiếp, nói, rồi lại cười và tự hỏi không biết có nơi nào mình có thể đến và nằm xuống nghỉ một chút không.
Nhưng không có thời gian, vì Julia đang dỗ dành chúng tôi về chỗ ngồi để tập dượt cấp tốc, chỉ cho vui thôi, anh ta đứng ở chỗ dành cho Bamber. Khỏi nói cũng biết, Patrick đã cố định vị trí ngồi, để tôi ngồi ở đầu kia, xa, thật xa khỏi anh ta và Lucy, trên thực tế, ít nhiều giống như ngồi ở trường quay khác. Alice ngồi giữa chúng tôi, nếu là cách đây hai mươi bốn tiếng thì điều đó thật vui sướng, nhưng giờ đây chỉ còn có sự khổ sở, và chúng tôi ngồi đó, nhìn ngây ra trừng trừng về phía trước trong im lặng, khi Julian nhắc rằng cái này chỉ để vui, không phải là cuộc thi, điều quan trọng là mọi người thấy thư giãn. Thật ngạc nhiên là bàn và chuông đều có vẻ tồi tàn và tạm bợ, như thể ai đó đã làm chúng thật nhanh trong lớp dạy nghề mộc vậy, và tôi thật sự có thể thấy những bóng đèn đang phát sáng tên mình ở phía trước bảng. Tôi có thể tháo một cái bóng ra nếu muốn, có lẽ chôm nó sau chương trình và giữ làm vật kỷ niệm, như một trò bông đùa của sinh viên chưa tốt nghiệp, hỉ mũi chưa sạch. Tôi nghĩ về việc nói điều này cho Alice nhưng chợt nhớ ra là chúng tôi không nói chuyện với nhau, và lại thấy buồn. Trong khi đó, Julian đang mời chúng tôi thử bấm chuông, chỉ để cảm nhận được chúng. Chúng tôi đều thử, và tôi choài người ra nhìn mặt trước của cái bàn gỗ dán, để thấy tên mình nhấp nháy. Jackson. Jackson. Jackson…
“Cuối cùng tên tớ cũng sáng lên rồi này!” Alice reo lên. Dĩ nhiên tôi không thèm nhìn cô ta, nhưng có thể nhận ra cô ta đang mỉm cười tuyệt vọng qua giọng nói. “Cậu biết đó, tớ luôn nghĩ cách duy nhất để tên mình phát sáng là đổi tên thành Lối thoát hiểm!” cô ta nói, nhưng tôi không cười, chỉ gõ nhẹ vài mã Morse lên chuông; chấm chấm chấm, vạch vạch vạch…
“Lạ nhỉ? Lại thấy chúng ta ở đây! Sau ngần ấy thời gian…!”
Nhưng tôi vẫn không trả lời, cô ta bèn với tay qua nắm lấy tay tôi và kéo nó ra khỏi cái chuông.
“Brian, làm ơn nói chuyện với tớ đi,” Alice nói, lần này thì không mỉm cười, rồi thì thầm nói, “Nghe này, tớ xin lỗi chuyện đêm qua, và xin lỗi nếu cậu cảm thấy tớ đã lừa dối cậu, nhưng tớ chưa bao giờ hứa hẹn điều gì cả Brian ạ. Tớ luôn luôn thành thực với cậu, luôn luôn rất, rất rõ ràng về việc tớ cảm thấy như thế nào. Brian, nói chuyện với tớ đi, làm ơn đi mà? Tớ không thể chịu nổi khi cậu không nói gì với tớ…”
Tôi xoay người qua, đôi mắt cô trông buồn bã, xinh đẹp và mỏi mệt. “Tớ rất tiếc. Alice, nhưng tớ nghĩ tớ không làm được.” Cô gật đầu, tỏ vẻ hiểu, và rồi trước khi chúng tôi kịp nói gì khác thì Julian hắng giọng và buổi diễn tập bắt đầu.
“Lần chia rẽ cuối cùng giữa các nhà thờ Cơ đốc giáo miền Đông và miền Tây, đôi khi được biết đến là sự rạn nứt Đông – Tây, xảy ra vào năm nào?”
Tôi nghĩ mình biết câu này, nên bấm chuông.
“1517?”
“Không, tôi rất tiếc, chắc cậu đang nghĩ về Phong trào cải cách tôn giáo. Tôi e là đội cậu đã bị trừ năm điểm.”
“1054?” Norton trả lời, cái gã có mái tóc mềm mại, học Ngôn ngữ, Văn học và Lịch sử Hy Lạp-La Mã cổ đại.
“Đúng,” Julian nói, Norton mỉm cười và hất mái tóc đẹp ra sau để mừng chiến thắng. “Vậy Norton, mười điểm, và đội cậu có cơ hội trả lời ba câu hỏi điểm thưởng về các vị thần La Mã…”
Và, trớ trêu thay, thật ra tôi biết tất cả câu trả lời.
***
Khi kết thúc buổi diễn tập kéo dài mười lăm phút, chỉ cho vui, chỉ để thư giãn, nhớ rằng đây chỉ là một trò chơi, chúng tôi thua 115 – 15. Đứng ở tấm phông phía sau cánh gà, Patrick giận đến nỗi không nói nên lời. Anh ta cứ đi thành vòng tròn nhỏ, nắm tay siết chặt rồi lại mở ra, và kêu the thé. Thật sự là the thé.
“Họ giỏi nhỉ!” Alice nói.
“Họ cũng được,” Lucy trả lời, “chỉ ăn may thôi. Nên coi trừng Partridge…”
“… tôi chờ đợi dịp này ba năm rồi, ba năm…” Patrick lầm bầm, đi lòng vòng trong cái vòng tròn nhỏ của mình.
“… chúng ta chỉ hơi căng thẳng thôi,” Lucy nói, “chúng ta chỉ cần phấn chấn lên một chút! Bắt đầu vui vẻ, thư giãn nào!”
Thình lình tôi cần uống gì đó. Tôi tự hỏi liệu có quầy bar nào trong tòa nhà này không nhỉ? “Có lẽ tất cả chúng ta nên đi tới quán bar, uống một hai cốc bia cho thư giãn một chút nhỉ?” tôi đề nghị.
Patrick ngừng đi lại. “Cái gì?” anh ta rít lên.
“Anh không nghĩ đó là ý kiến hay à?”
“Brian, cậu đã trả lời tám câu hỏi khởi động trong buổi diễn tập và sai sáu câu. Bị trừ ba mươi điểm…”
“Không đúng…” tôi khăng khăng. “Đúng không nhỉ?” rồi nhìn sang Lucy để kiếm sự đồng tình, nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm xuống giày. Patrick quay sang cô.
“Lucia, dimmi, parli Italiano?”[3] rồi, bối rối, Lucy trả lời, “Si, un pochino.”[4]
[3] Lucy, nói tôi biết, em có nói được tiếng Ý không?
[4] Có, một chút.
Rồi quay sang Alice hỏi, “E tu Alice, dimmi, parli anche tu l’italiano?”[5]
[5] Này, Alice, nói tôi biết, em có nói được tiếng Ý nhiều không?
“Si, parlo l’italiano, ma solo come una turista…”[6] Alice thở dài.
[6] Có, nói được tiếng Ý, nhưng chỉ như khách du lịch thôi.
“Anh ấy hỏi chúng tớ có biết nói tiếng Ý…” Lucy thì thầm.
“Tớ biết anh ta đang hỏi gì, Lucy à!” tôi gắt gỏng.
“Thế cậu nói được tiếng Ý à?” Patrick hỏi.
“Không! Không, không biết…”
“Nhưng Lucy biết, Alice biết, tôi biết, chỉ còn cậu, Brian Jackson, cậu, kẻ duy nhất không biết tiếng Ý trong đội, vậy ai có đủ khả năng để trả lời một câu hỏi khởi động về thuật ngữ âm nhạc Ý đây?…”
“Chẳng ai chịu bấm chuông, nên tôi mới nghĩ mình nên thử một phen…”
“Và đó chính là vấn đề của cậu, phải không, Brian? Đối với cậu, chỉ là thử, thử, thử, hoàn toàn đoán mò, lần nào cũng sai, nhưng cứ đoán mò, hết lần này đến lần khác, chỉ để sai, sai, sai, sai, sai, sai, sai và thua cuộc, rồi kéo tất cả đội xuống với cậu.” Khuôn mặt anh ta giờ đã hơi đỏ, cùng màu với cái áo len ngắn tay đồng phục đại học, mà lại đang đứng cách tôi có vài xăng ti mét…
“Nào, coi nào mọi người, đó chỉ là diễn tập thôi mà,” Lucy nói, cố gắng đứng chen vào giữa hai chúng tôi trong khi Alice đứng lùi ra xa hơn, hai tay che mặt, nhìn ti hí qua những ngón tay.
“… tôi thậm chí còn không biết tại sao ban đầu lại cho cậu vào đội nữa! Hóa ra cậu chỉ là thằng say xỉn và nồng nặc mùi rượu, cậu cư xử như thể biết tuốt trong khi thực ra thì chẳng biết cái quái gì. Đối với cả đội cậu chỉ là cục nợ…” bàn tay anh ta đặt trên ngực tôi, các ngón tay xòe ra và tôi có thể cảm thấy nước miếng anh ta bắn lên má mình… “có lẽ chúng ta sẽ đạt điểm cao hơn với một gã đầu đường xó chợ nào đó, thậm chí với cậu bạn thân Spencer trời đánh ngu ngốc của cậu, các cậu đều vô giáo dục như nhau cả. Người ta nói đúng, ta có thể đưa một thằng con trai rời khỏi Essex, nhưng ta không thể…”
Và tôi cho rằng anh ta sẽ tiếp tục nói, vì miệng anh ta vẫn tiếp tục cử động, nhưng thật sự tôi chả nghe thấy anh ta nói gì vì tất cả những gì tôi biết là bàn tay anh ta đang kéo mạnh ve áo chiếc áo khoác kẻ nhung nâu của bố tôi, kéo lê tôi đi lệch xệch. Đó chính là khi tôi quyết định, khi có gì đó đập vào đầu tôi – ngoại trừ đó không thật sự là đập, chỉ là căng ra – và có lẽ vì nhắc tới Spencer, hoặc dấu vết còn lại của chầu rượu tối qua, nhưng đó là khi tôi quyết định húc đầu vào Patrick Watts. Tôi khẽ nhảy lên không trung, nhìn sao cũng không giống cú bật tung người của cầu thủ bóng rổ cho lắm, chỉ là nhún lên trên ức bàn chân, và cố đưa đầu xuống thấp nhất có thể để đụng vào giữa khuôn mặt đỏ gay đang la hét đó. Và tôi xấu hổ nói rằng mình có cảm giác vui sướng và thỏa mãn dù thoáng qua nhưng mãnh liệt, sự trả thù ngọt ngào trước khi cơn đau như búa bổ xâm chiếm não và mọi thứ đột nhiên tối sầm lại.