Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 67: Cũng may anh đã gặp được Thẩm Nam


Đọc truyện Nhạn Bay Hướng Nam – Chương 67: Cũng may anh đã gặp được Thẩm Nam

Thứ sáu Khương Nhạn Bắc bị Khương Chi Minh gọi về nhà.

Từ trước đến nay hiệu suất của Khương Chi Minh và Tống Sầm luôn cao, cách ba ngày kể từ khi gặp Thẩm Nam mới có cuộc gọi này, anh cảm thấy hơi chậm.

“Về rồi à?” Vừa vào căn nhà quen thuộc nhưng ngày càng xa lạ, đôi vợ chồng trung niên ngồi trên salon, ăn ý cùng mở miệng.

Khương Nhạn Bắc gật đầu, nhìn hai người từ xa một chút rồi vô cảm đi đến ngồi xuống.

Tống Sầm nhẹ cười, rót một chén trà cho anh, ôn nhu nói: “Gần đây công việc có bận không?”

Khương Chi Minh chậm rãi uống một hớp trà, đặt chén tử sa xuống, vân đạm phong kinh nói: “Mẹ con nói ở trường gặp hai người, còn cùng nhau ăn cơm, là một cô gái rất xinh.”

Khương Nhạn Bắc nhìn người ba đầy uy nghiêm nho nhã, Khương Chi Minh đã hơn năm mươi, dù có giữ gìn mái tóc đã hoa râm, nếp nhăn khóe mắt lộ rõ vẻ già nua. Anh cũng biết, dưới lớp áo của viện trưởng Khương chỉ còn một cỗ thân thể già cỗi. Anh bỗng nhớ đến bức họa mình từng thấy – sự buồn nôn từ chữ “ba” triệt để khiến hình tượng trong lòng anh sụp đổ.

Anh giật khóe môi, trong lòng lạnh lẽo, không nói.

Khương Chi Minh: “Người trẻ yêu đương không quan trọng, đơn giản chỉ là một đoạn tình cảm thôi. Nhưng nếu nghĩ đến cưới gả, vẫn nên thận trọng hơn, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đó chỉ là thứ ngắn ngủi nông cạn, sau này sống chung cũng chỉ dựa vào tính cách có hợp nhau không. Tục ngữ nói thành gia lập nghiệp, nên chúng luôn đi đôi với nhau.” Ông ngừng một chút, xoay chuyển lời nói, “Con có tính toán gì với Thẩm tiểu thư hay không?”


Lời của Khương Nhạn Bắc ít nhưng ý nhiều: “Dự định kết hôn.”

Thật ra cũng không ngoài ý muốn của Khương Chi Minh, chỉ là lông mày hơi nhăn lại: “Con hiểu rõ vị Thẩm tiểu thư này sao?”

Khương Nhạn Bắc: “So với hai người thì nhiều hơn.”

Lời nói trực tiếp của anh khiến sắc mặt của Khương Chi Minh trong nháy mắt biến đổi. Tống Sầm nhanh chóng sửa lại: “Nhạn Bắc, ba con vì muốn tốt cho con. Chúng ta chỉ muốn hỏi thăm bối cảnh của Thẩm tiểu thư một chút thôi, thật sự có chút ngoài ý muốn.”

Khương Nhạn Bắc: “Con không thấy bối cảnh của cô ấy có vấn đề gì.”

Khương Chi Minh ném một chồng tư liệu lên bàn trà, quát lạnh: “Nếu bối cảnh này không có vấn đề, ba còn không biết loại gì mới cho là có vấn đề.”

Tống Sầm phụ họa: “Đúng vậy! Trước kia con bé là thiên kim nhà giàu, tác phong gì đó ở trường, hai con là bạn học chắc cũng rõ. Không chỉ như thế, thậm chí nó còn không có bằng cấp. Về sau ba bị bại liệt, còn có một đứa em cùng cha khác mẹ, mấy năm này đều làm ở công ty quảng cáo. Đương nhiên đây không có vấn đề, chúng ta cũng không phải thế gia, không có thành kiến với nghề nghiệp. Nhưng một cái bằng nó cũng không có, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp làm ở công ty quảng cáo, bốn năm đã lên chức giám đốc, người ngu ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra.”

Ngón tay Khương Nhạn Bắc tiếp tục vuốt nhẹ mép chén trà, trầm mặc, sắc mặt vẫn bình thản, chỉ là trong não đã giật liên hồi, một sự áp chế không muốn suy nghĩ đến. Hai người giả tạo này dựa vào đâu mà nói người phụ nữ mà anh yêu? Bọn họ căn bản không xứng!


Khương Chi Minh nói tiếp” “Đúng! Ba và mẹ còn từ trước đến giờ luôn chỉ dẫn cho con, chỉ vì không muốn con lạc lối. Rất nhiều lựa chọn sai lầm có thể sửa, nhưng trong chuyện tình cảm, muốn sửa cũng khó. Con là đứa con trai duy nhất của bọn ta, mọi người không muốn con sa chân.”

Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu nhìn ba mẹ, khẽ cười: “Cho nên hai người mới chọn đến sa chân à?”

Khương Chi Minh và Tống Sầm đều nhíu mày, tựa như không hiểu hoặc là chỉ hiểu được một chút, nhưng không muốn thừa nhận.

So với Tống Sầm luôn là người mẹ hiền từ, Khương Chi Minh vẫn luôn là người ba nghiêm khắc, tựa hồ như việc ông ấy làm – không giận mà uy, mang theo điều gì đó khó gần, khiến mọi người bất giác kính trọng.

Khương Nhạn Bắc trước đó vừa tôn trọng vừa sùng bái ba của mình, đồng thời còn sinh ra mặc cảm tự ti vì nhiều lần lười biếng, bởi vì anh sợ mình sẽ không theo kịp Khương Chi Minh, không xứng làm con của ông – dù anh chưa từng cảm nhận chút tình thương nào từ ba.

Thế nhưng khi hiểu rõ con người của Khương Chi Minh, cảm thấy sự sùng bái trước đó trở nên buồn cười.

Ngữ khí của Khương Chi Minh càng thêm lạnh lẽo cứng rắn: “Con không thích Giai Nhiễm cũng không sao, ba và mẹ còn có rất nhiều bạn, đều có con gái tầm tuổi con, dung mạo xinh xắn, tính cách không tệ rất nhiều. Con có thể tìm trong đó người thích hợp nhất để làm một nửa tương lai của mình. Nhưng Thẩm Nam này, nhất định không được!”

Tống Sầm ôn nhu: “Ba con nói không sai, lựa chọn phụ nữ kết hôn, liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau, thậm chí còn ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp. Mẹ hiểu tình cảm nhất thời của người trẻ, nhưng vẫn nên tỉnh táo để cân nhắc vấn đề thực tế, kết hôn không chỉ đơn giản là cưới một người phụ nữ, cô ấy còn là một người mẹ của những đứa con sau này của con. Con cảm thấy bối cảnh của Thẩm tiểu thư có xứng làm mẹ không?” Bà nói từng lời thấm thía, “Nhạn Bắc, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, không khiến cho ba mẹ lo lắng, mẹ nghĩ trong chuyện này con sẽ nhanh chóng rõ ràng hơn hết.”


Khương Nhạn Bắc bỗng ném chén trà tử sa lên bà, lạnh giọng bẻ gày hai người phu xướng phụ tùy này: “Ba me, nếu như hôm nay hai người gọi con về để thuyết phục chia tay với Thẩm Nam, hay là đặc biệt hạ thấp bạn gái của con, vậy thì con không tiếp. Con đã hai mươi tám tuổi, biết mình nên làm gì. Mà Thẩm Nam là người con gái thế nào, cũng không cần hai người nói.”

Lông mày Khương Chi Minh nhíu chặt: “Giọng điệu của con là sao? Không tôn trọng ba mẹ. Thật sự càng ngày càng ngang bướng.”

Khương Nhạn Bắc: “Hai người không tôn trọng con và bạn gái trước, con cũng không cần thiết phải giả vờ tôn trọng hai người.” Anh dừng một chút, đứng lên, “Đơn giản là muốn con trở thành phiên bản của hai người, nhưng đáng tiếc, con không làm được cũng không muốn làm. Bởi vì con không muốn sống một đời dối trá như thế.”

Nói xong, không đợi Khương Chi Minh cùng Tống Sầm phản ứng, xoay người đi thẳng ra cửa.

Anh biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới. Vẻ ngoài tầng tầng hoa lệ của gia đình trí thức kia, sớm muộn anh cũng tự mình phá kén.

Mặc dù đến hơi sớm nhưng anh tựa như trút được gánh nặng, anh rõ ràng cảm nhận được kiềm chế thống khổ bấy lâu, đã chậm rãi thoát ra từ vết nứt này.

Không biết đã từng nghe ai nói, yêu thương của ba mẹ với con cái kỳ thật không so với con cái đơn thuần yêu ba mẹ.

Khi còn bé anh yêu thương Khương Chi Minh và Tống Sầm, đồng thời dưới sự dạy dỗ mà khiến anh đối với họ vừa sùng bái vừa kính sợ, một mực hướng theo họ mà cố gắng. Bởi vì anh không muốn để Khương Chi Minh hay Tống Sầm mất mặt.

Nhưng tuổi càng lớn, thất vọng càng nhiều, tình yêu của anh cũng trở nên mong manh.

Từ nhỏ đến lớn, họ không quan tâm anh muốn điều gì, chỉ nghĩ đến bọn họ muốn anh làm gì, trở thành người như thế nào?


Năm mười bốn tuổi đó, anh tham gia một cuộc thi, đêm trước đó bị sốt cao nhưng Tống Sầm vẫn không mang anh vào bệnh viện, đợi đến khi cuộc thi kết thúc, anh thiếu chút nữa hôn mê mới mang anh vào viện. Ngày xuất viện đó, lúc có kết quả, bởi vì bị sốt nên tên của anh không được lọt vào top, Khương Chi Minh cùng Tống Sầm tiếc nuối rất lâu, nhưng không hề nói với anh một chữ hỏi thăm bệnh tình của anh.

Chuyện tựa như vậy, kể đến mai cũng không hết.

Đối với dạng người như Tống Sầm cùng Khương Chi Minh, con cái mang đến vinh quang còn quan trọng hơn cả cảm xúc của nó.

Đến khi trưởng thành, anh mới rốt cuộc tiếp nhận một sự thật – cũng không phải ba mẹ nào cũng yêu con cái. Trong mắt Khương Chi Minh và Tống Sầm, đứa con trai này chỉ là một tác phẩm. Nhiều năm trong quá khứ, anh được cho là một tác phẩm thành công, là do họ đặc biệt chế tạo một cuộc sống vô cùng hoàn mỹ, cho nên bên ngoài đối với anh không tệ.

Nhưng nhận ra ba mẹ không yêu mình, trong thời gian dài anh sùng kính Tống Sầm cùng Khương Chi Minh, bởi vì anh thấy ngoại trừ một chút yêu thương bên ngoài, thành tựu sự nghiệp của hai người rất cao, trong miệng người ngoài vẫn rất hoàn mỹ, thậm chí anh còn vì mình không có khả năng như bọn họ mà hổ thẹn.

Đến khi cuối cùng cũng có một ngày, anh nhìn thấy tất cả bẩn thỉu trong sự hoa lệ ấy, sụp đổ như một tòa thành. Không yêu thương cũng không sùng bái, chỉ còn lại buồn nôn, đến mức trong thời gian dài anh không còn kỳ vọng với cuộc sống, chỉ có thể say mê nghiên cứu và dấn thân vào bảo vệ thiên nhiên, đền bù sự lạnh lẽo của cuộc sống này.

Cũng may anh đã gặp Thẩm Nam.

Ba mẹ không yêu nhưng ông trời đã đưa đến cho anh một người yêu mình thực sự.

Rõ ràng buổi sáng vừa gặp nhưng hiện tại anh hận không thể lập tức thấy được cô, gương mặt mỹ lệ, vẻ tươi cười động lòng người, lúc nói chuyện đầy ngữ khí trêu ghẹo lại cực kỳ chân thật. Hoàn toàn khác biệt với Khương Chi Minh và Tống Sầm.

Đó chính hơi thở của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.