Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 29: Không phải là anh thương em sao?


Đọc truyện Nhạn Bay Hướng Nam – Chương 29: Không phải là anh thương em sao?

Mặc dù bị anh răn dạy không chỉ một lần, nhưng lần này lại đâm thẳng vào trái tim cô. Đúng vậy, ngày nào anh cũng làm chuyện chính, vội vàng với tiền đồ cùng tương lai, vậy còn cô? Tựa như bình hoa rỗng, ngay cả mình muốn gì cũng không biết.

Điều duy nhất biết mình muốn, chính là người con trai xen vào mình và nam sinh kia.

Chờ Khương Nhạn Bắc nói xong, cô nhìn anh hỏi: “Anh thật sự không nhận sao?”

Khương Nhạn Bắc tựa hồ cũng lười nhìn cô nhiều hơn một chút, vòng qua người cô đi vào ký túc xá. Thẩm Nam nắm lấy góc áo anh: “Chờ một lát được không?”

“Cô lại muốn làm gì, còn không nhanh đi về!” Nam sinh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Nam vẫn mặt dày: “Còn hai mươi phút là giao thừa, anh ở cùng tôi hai mươi phút nữa có được không? Chỉ hai mươi phút, chúng ta cùng nhau đón giao thừa.”

Cô không nghĩ Khương Nhạn Bắc sẽ ở lại, chỉ là đợi lâu như vậy, mình cũng nên làm chút gì. Huống chi ban đêm tuyết lớn đầy trời, cũng rất lãng mạn.

Bất ngờ, Khương Nhạn Bắc do dự một lát rồi dừng bước, sắc mặt và giọng điệu vẫn không mấy tốt: “Hai mươi phút sau, cô lập tức trở về!”

Thẩm Nam hơi sửng sốt, nhanh phản ứng anh đã đồng ý ở lại, vui mừng gật đầu: “Qua mười hai giờ, tôi lập tức đi ngay.” Nói rồi hắt hơi mạnh một cái.

Mặt Khương Nhạn Bắc đen lại nhìn cô, do dự một chút rồi cởi áo khoác lông trên người, một tay ném lên người cô, tức giận nói: “Mặc vào!”

“Không… Cần”

Khương Nhạn Bắc nói lạnh như băng: “Đông lạnh chết người, cảnh sát lại tìm đến tôi.”

Trong lòng Thẩm Nam tự nhủ sao có thể được, nhưng nhìn biểu hiện thâm trầm của anh dưới đèn đêm, cuối cùng cũng cầm áo mặc vào. Áo khoác rộng còn mang theo nhiệt độ trên người anh, thân thể đông cứng ban đầu lập tức ấm áp lên hẳn.

Cô nghĩ thầm, quả thật đây là một nam sinh thiên lương chính chắn, rõ ràng cực ghét cô quấn chặt lấy mình, lại không từ bỏ phong độ thân sĩ của mình. Trong tất cả nam sinh cô từng gặp qua, duy chỉ có anh.

Nhưng Khương Nhạn Bắc độc nhất vô nhị, cũng sẽ không thích loại nữ sinh như cô.

Thẩm Nam muốn tìm chủ đề để nói, nhưng thăm dò hai lần, Khương Nhạn Bắc một câu cũng không phản ứng, cuối cùng cô đành ấm ức từ bỏ. Hai người đứng dưới mái hiên, đêm mùa đông yên tĩnh, chỉ co bông tuyết dưới đèn đêm vẫn rơi liên tục.


Đó là hai mươi phút đặc biệt nhất của Thẩm Nam trong hai mươi năm qua.

Tựa như dài đằng đẵng, phảng phất đến một thế kỉ, mà trong đó chỉ còn lại cô và người mình thích.

Nhưng lại như rất ngắn, trong chớp mắt đã kết thúc.

Khương Nhạn Bắc nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay, nói: “Đi thôi, mười hai giờ rồi, cô nhanh về đi!” Dừng lại rồi nói, “Sau này đừng làm chuyện nhàm chán như vậy, tôi không rảnh chơi với cô.”

Ngữ khí anh ôn hòa khó được, Thẩm Nam cũng ma xui quỷ khiến mà gật đầu, đưa hộp quà cho anh: “Thật sự không muốn sao?”

“Không muốn.” Khương Nhạn Bắc nói chắc như thép.

Thẩm Nam hậm hực hừ khẽ, đưa tay chuẩn bị cởi áo trả anh, anh bỏ đi vào ký túc xá: “Sau này đến trường đặt ở bộ phận quản lý ký túc là được.”

***

Thẩm Nam từ xa xưa trở về hiện thực, bài giảng nửa giờ sau đã kết thúc, những người tình nguyện chen chúc đi lên, vây quanh thầy Khương hỏi loạn xa, Thẩm Nam vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước.

Trong một loạt vấn đề đặt ra, cô nghe được có người hỏi: “Thầy Khương kết hôn chưa ạ?”

“Chưa có.”

“Vậy có bạn gái không?”

Khương Nhạn Bắc: “Vẫn còn độc thân”

Có người cười trêu ghẹo: “Thầy nói nhảm sao? Thầy Khương còn trẻ lại đẹp trai như vậy, làm sao không có bạn gái? Chúng tôi hẳn nên hỏi thầy Khương có bao nhiêu bạn gái đây?”

Khương Nhạn Bắc lắc đầu cười, trên mặt biểu hiện rất ôn hòa.

Thẩm Nam nghĩ, trước kia thật sự đã hiểu lầm anh, anh tuyệt đối không phải là một thầy giáo nghiêm khắc học sinh sợ hãi, mà anh chỉ nghiêm khắc với mình, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thẩm Nam năm đó rất tệ hại.


Đang nghĩ thì Khương Nhạn Bắc đang bị người tình nguyện vây quanh bỗng nhiên nhìn qua hướng cô.

Cô cười với anh.

Khương Nhạn Bắc nói: “Giải tán, mọi người không làm việc à? Mặc dù là người tình nguyện, nhưng công việc cũng phải nghiêm túc, hiểu chứ?”

“Hiểu ạ.”

Chờ những người tình nguyện đi khỏi, phòng họp chỉ còn hai người. Thẩm Nam lúc này mới đứng lên, đi đến cười: “Thầy Khương, sau khi tan làm có rảnh không? Vừa mới ký hợp đồng với IWF, mời anh đi ăn cơm.”

Khương Nhạn Bắc nhìn cô một chút: “Rảnh.”

Kỳ thật lúc này đã tan làm, vừa lúc ăn cơm bên này rồi về công ty nộp hợp đồng. Hai người sóng vai đi ra văn phòng của IWF, đến thang máy thì điện thoại của Thẩm Nam bỗng vang lên.

Cô nhìn dãy số, là Lý Tư Duệ.

“Anh, có việc gì sao?”

Lý Tư Duệ nói: “Rảnh không? Buổi tối ăn cơm cùng nhau đi.”

Thẩm Nam: “Em có hẹn rồi.”

“Ai vậy?”

Thẩm Nam nhìn người đàn ông bên cạnh, nói chi tiết: “Khương Nhạn Bắc giúp em làm chuyện của IWF, em mời anh ấy ăn cơm.”

Lý Tư Duệ cười to bên đầu bên kia: “Anh nói chứ, vừa mới nhận thông tin nói là bên sản xuất IWF đã quyết định chọn Tượng Tâm của em, anh còn nghĩ thì ra em đã đàm phán được, không cần anh giúp, thì ra là sư đệ của anh giúp một tay à.” Anh ngừng một chút, “Nếu là sư đệ thì không sao, hai người ở đâu, chút nữa anh đến.”

Thẩm Nam hơi do dự, nhìn ánh mắt đạm bạc của Khương Nhạn Bắc, báo địa chỉ bên này.


Cúp điện thoại, cô hơi ngượng ngùng nói: “Anh… Là Lý Tư Duệ nói một chút sẽ tới ăn cùng chúng ta.”

“Ừm” Khương Nhạn Bắc không biểu hiện gì gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng.

Thẩm Nam nhớ lần trước anh đã nói đừng đến nhà hàng cay, lúc này chọn được một nhà hàng tao nhã cùng trà gần đó.

Lý Tư Duệ cũng rất nhanh, hai người vừa ngồi xuống định chọn món, anh ta liền hùng hổ đi đến.

Trong nhà hàng ngồi ở bàn bốn người, anh dửng dưng ngồi bên cạnh Thẩm Nam, một bên nới lỏng cà vạt vừa cười với Khương Nhạn Bắc chếch bên đối diện: “Tôi nói nhờ cậu giúp chuyện nhỏ mà thôi, sư đệ lại một chút mặt mũi cũng không cho tôi?”

Khương Nhạn Bắc nâng chén trà lên uống một ngụm: “Đây không phải là tận lực giúp người à? Bất quá thấy năng lực chế tác của Tượng Tâm không tệ, danh tiếng cũng được nên đề cử đối tác thích hợp cho IWF mà thôi.”

Lý Tư Duệ cười nói: “Bất kể như thế nào, tôi cũng thay tiểu Nam cảm ơn cậu.”

Knn thản nhiên nhìn anh, nói: “Gọi món đi.” Nói rồi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới.

Nói là nói vậy nhưng khi nhân viên phục vụ đến, anh lại thờ ơ, chức trách gọi món vẫn là giao cho Thẩm Nam. Cháo thịt bằm, bánh dứa, canh cải ngọt trắng, cánh gà kho tộ, thịt kho mật ong.

Thẩm Nam đồng ý cho Lý Tư Duệ đến, là nghĩ đến dù có thể anh cùng Khương Nhạn Bắc không tính là bạn, nhưng độ quen biết hơn hẳn mình, cho nên cảm thấy không vấn đề gì.

Nhưng từ đầu bữa ăn này, bầu không khí đã hơi quỷ dị.

Lý Tư Duệ thường nói như cũ, Khương Nhạn Bắc cũng hoàn toàn kiệm lời như trước đây. Đại khái ngoại trừ lên lớp nói nhiều một chút, thì cho đến bây giờ anh đều tích chữ như vàng.

À, Đúng rồi, trước kia lúc anh giáo huấn cô, nói cũng rất nhiều – có thể do năm đó cô khá hư hỏng, làm cho một nam sinh cao lãnh kiệm lời cũng không nhịn được mà mắng chửi.

Hôm nay, một người như nhiệt tình quá mức, một người tựa hồ quá lãnh đạm.

Thẩm Nam và Lý Tư Duệ gặp nhau nhiều, dù ở chung rất hòa hợp nhưng khoảng cách mười năm, lại không còn nhỏ nữa, hai người muốn nói chuyện thân mật thì không thể được. Chí ít đối với cô mà nói, mình không có cách nào xem anh như anh trai thân mật như trước, cho nên đối với nhiệt tình của anh kỳ thật vẫn có chút không được tự nhiên.

Gắp đồ ăn hai lần còn chưa tính, mới ăn một nửa, lúc cô húp cháo không cẩn thận dính một chút ở khóe môi, Lý Tư Duệ thấy thế nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho cô, cười nói: “Làm sao lớn vậy rồi ăn còn để dính miệng?”

Thẩm Nam vô thức né qua một bên, lấy khăn giấy trong tay anh, lúng túng nói: “Để em tự lau.” Nói rồi lơ đãng nhìn về phía Khương Nhạn Bắc đối diện, không rõ được ánh mắt của anh.

Lý Tư Duệ thu tay lại, cười nói: “Em còn nhớ lúc bé ở nhà anh không? Ngày nào mẹ anh cũng chỉ làm một thanh chocolate cho em, anh thấy em thèm thuồng nên vụng trộm lấy rất nhiều cho em, nhưng vì miệng em còn dính nên mẹ anh phát hiện, sau khi biết anh làm đã đánh anh một trận tơi bời.”

Đây là chuyện phát sinh lúc Thẩm Nam mười mấy tuổi, cô hơi có ấn tượng, nghe anh nhắc đến, buồn cười nói: “Lúc đó răng em có vấn đề, mẹ nuôi mới không cho em ăn nhiều chocolate, thật đúng là không đáng tin, bắt anh lấy một nửa hộp để em một hơi ăn sạch.”


Lý Tư Duệ cười to: “Đây không phải là anh thương em sao?”

Thẩm Nam đang định nói lại, Khương Nhạn Bắc đối diện đặt đũa xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi ăn xong rồi.”

Cô nhìn bàn ăn trước mặt anh, nhận ra anh thật ra ăn không nhiều, đưa một cái bánh dứa đến cho anh: “Món này rất ngon, anh ăn một cái không?”

Khương Nhạn Bắc nhìn cô rồi lấy đũa gặp cái bánh dứa đầy mỡ, bắt đầu yên lặng ăn.

Anh nói quấy rầy một chút để nhớ rằng anh đã ăn xong, Thẩm Nam cũng quên nói chuyện cùng Lý Tư Duệ, nhanh chóng tiếp tục ăn cơm.

Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc, Thẩm Nam muốn thanh toán, Lý Tư Duệ ngăn cô lại, cười nói: “Nếu phải cảm ơn sư đệ, tất nhiên nên là anh mời.”

Thẩm Nam buồn cười: “Đây là em cảm ơn lớp trưởng, sao để anh mời được?”

Lý Tư Duệ nói: “Anh là anh của em, đương nhiên phải thay em cảm ơn sư đệ.”

Lúc hai người còn đang tranh chấp, Khương Nhạn Bắc ngồi đó không nói một lời, lúc phục vụ đưa bill đến, không chờ mọi người kịp phản ứng đã móc tiền ra trả.

Chờ Thẩm Nam hoàn hồn, phục vụ đã cầm tiền đi.

“Sao anh lại tính tiền chứ?” Thẩm Nam ngạc nhiên nói.

Khương Nhạn Bắc nói: “Một người là sư huynh, một người là bạn học cũ, bữa này nên là tôi mời.”

Lý Tư Duệ cười vang: “Cũng được.”

Thẩm Nam trừng mắt liếc anh một cái, nghĩ đến trước đó nói đến chuyện thường xuyên mời anh ăn, lại thêm nhân viên phục vụ đã đi không thấy lấy lại bill, nghĩ ngợi nói: “Lần sau tôi lại mời anh.” Ngừng một chút, bổ sung một câu, “Mấy ngày tôi có tiền thưởng, lúc đó đến nhà hàng tốt một chút.”

Lý Tư Duệ nói: “Sư đệ của anh cũng không phải người làm ơn phải đền đáp, em cũng đừng khách khí với cậu ta như vậy.”

Khương Nhạn Bắc nhìn anh ta, bỗng nhiên cười nhẹ: “Ai nói tôi không phải?”

Lý Tư Duệ hơi sững sờ, cười nói: “Được rồi, cậu muốn trả ơn gì, cứ nói với tôi.”

Khương Nhạn Bắc nhẹ cười cười nhìn anh, không nói gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.