Bạn đang đọc Nhắm mắt thấy Paris – Chương 15
Chương 15: Những nụ hôn bỏng cháy
Paris của những ngày đầu năm yên bình và lãng mạn. Tuyết rơi không dày như vùng thung lung sông Loire nhưng phố xá vẫn phủ trắng bộ đồng phục mùa đông. Dân thủ đô dường như vẫn còn mê mải với kỳ nghỉ ở những vùng biển miền Nam, khách bộ hành thưa thớt, phố xá vắng vẻ, tiếng chim hót trên những cành cây dẻ dọc theo đại lộ Champs Elysée làm những kẻ yêu nhau ngơ ngác giật mình. Louis và Mai quay lại Paris, họ muốn tận hưởng những ngày ít ỏi còn lại trước khi Louis tiếp tục công việc ở LAurore Việt Nam. Hai người lang thang khắp Paris. Louis kể cho Mai những kỷ niệm của anh, nhà thờ nơi anh được làm lễ rửa tội, ngôi trường tiểu học nơi anh học bài học đầu tiên, tiệm ca phê nơi anh chiêu đãi bạn bè khi lần đầu tiên có thu nhập… Trong những câu chuyện của mình, Louis luôn tự hào mình là Parisien với tất cả những lịch lãm và hào hoa.
– Anh không cần phải phô trương mình dân thủ đô – Mai trề môi chọc – Em vẫn cứ thấy anh quê quê như lần đầu gặp ở Hong Kong! Vả lại, em không phân biệt được dân Paris và dân ở tỉnh. Với em, người Pháp nào cũng như nhau!
– Như nhau là sao? – Louis hơi “cụt hứng”.
– Họ đều xã giao khéo đến mức giả tạo – Mai thẳng thừng – Họ thích khoa trương kiến thức. Họ làm ra vẻ ta đây. Họ thích “gáy” …
– Thì tổ tiên người Pháp là người Gauloire và biểu tượng là con ga trống mà! – Louis tỉnh bơ – Người Pháp mà không biết nổ thì chẳng còn là người Pháp nữa!
– Người Pháp nói chung va dân Paris nói riêng khoái xài dầu thơm đến mức – Mai khịt khịt mũi – Em có cảm tưởng bởi vì họ … ít tắm.
– Còn chê gì nữa không? – Louis hơi mất bình tĩnh.
– Phô-mai thì càng thối càng khen ngon – Mai nhún vai kiểu cách – Camembert hay Roquefort có mùi như … xác chết. Vậy mà người Pháp nào cũng mê. – Vậy chứ sầu riêng và nước mắm của Việt Nam có mùi gì? – Louis nổi xung – Anh là người có giáo dục, anh không thể nói rằng cái mùi đó giống …
– Thôi không cần phải nói! – Mai bật cười – Mình về nhà em nhe. Đói bụng rồi!
Maman Christine hẳn rất hài lòng khi biết rằng Mai mang ơn mình vô cùng vì đã tiên liệu có ngày này. Căn hộ rộng rãi của cô ở đường Tolbiac xứng đáng tiếp đón chàng quý tộc Pháp. Mai làm một buổi tối với cá món có sẵn trong siêu thị, chẳng phải nấu nướng gì. Tuy nhiên bàn ăn có vẻ linh đình với thực đơn phong phú: khai vị bằng salade ngô cá ngừ, paté gan ngỗng và trứng cá caviar, món chính là jambon xông khói, cuối cùng là tráng miệng bánh tarte táo và kem chocolate hạnh nhân. ” Em thật sự không biết nấu những món thuần Việt sao?”, Louis hỏi bâng quơ và Mai xua tay phân trần: “Ở Paris không đủ gia vị!”. Louis không mấy quan tâm đến lời giải thích lẫn bàn tiệc sang trọng. Điểm đến của họ là những cảnh nồng thắm sau bữa ăn. Mai đắm đuối trong vòng tay ấm áp, mê mải với những nụ hôn bỏng cháy và đê mê cùng những âu yếm vuốt ve. Có thể vì cuộc sống ở Paris quá cởi mở, có thể vì tính đa tình của người Pháp đã lây sang, có thể vì lời khuyên “tình cho không biếu không” của bà Christine hiệu nghiệm. Mai để mình được cuốn vào vòng xoáy yêu đương nhẹ nhàng, dịu ngọt, sâu lắng. Cô nở ra như một đóa hoa, hạnh phúc tràn trề đón người yêu cùng tận hưởng những giọt mật đầu tiên của cuộc tình. Ngọt ngào, ngây ngất …
Ngoài cửa sồ, một rạng đông lại bắt đầu với những tia nắng mặt trời e thẹn, vầng dương nhô ra khỏi rèm mây, tỏa ánh sáng đỏ ấm áp xuống Paris hoa lệ. Đôi tình nhân vẫn đang say giấc nồng.
° ° °
Những ngày nghỉ đầu năm đã kết thúc. Paris lại đón những công dân của mình từ khắp các nẻo đường quay về với công việc. Mỗi sáng thức giấc Mai bồn chồn nhớ Louis da diết. Cô như thấy anh vẫn còn đi lại trong căn hộ nhỏ, tiếng chân nhẹ nhàng trong bếp và mùi bánh mỳ nướng thơm tho bay ra. Cà phê sữa pha theo công thức của Louis chỉ mấy ngày ngắn ngủi đủ khiến Mai khổ sở vì nghiện. Anh đi rồi cô cũng chẳng còn thích ăn sáng rườm rà, hũ mứt dâu và lọ mật ong nằm lăn lóc trên kệ tủ. Mai trở về với nhịp sinh hoạt cũ, lại thức dậy nháo nhào, lại chạy hớt hãi vừa đi vừa gặm bánh mỳ baguette, lại biết rằng mình là một kẻ cô đơn giữa Paris.
Bà Christine từ London đột ngột ghé căn hộ của Mai không báo trước. Bà dễ dàng nhận ra chiếc giường của cô đã chứng kiến một sự thay đổi quan trọng của cuộc đời thiếu nữ. “Maman không phải là một người dày dạn kinh nghiệm tình trường” – Bà Christine thở dài nuối tiếc – “Tuổi trẻ quá nghiêm túc, có chồng sớm, con cái ra đời liên tiếp đã trói chặt mọi ước mơ. Giá mà ta dám sống bạo liệt hơn, trong công việc, trong tình yêu, trong tất cả mọi lĩnh vực!”. Mai nhìn sâu vào mắt bà, một màu xanh biêng biếc nhiều đam mê. Ở tuổi hưu nhưng chưa quá già, lại sống ở Paris sôi động, bà còn nhiều cơ hội “vùng vẫy” trước khi thật sự quá muộn. “Nhưng tình yêu thì …” – Maman cười buồn – “Chuyến tàu đã rời ga từ rất lâu”. Mai bó gối, lặng thinh vài giây rồi pha trò: ” Ồ không! Thật ra maman vẫn tiếp tục yêu, chỉ có sex thì không thể!”. Bà Christine bật cười,bà quả đang yêu, một tình yêu của tuổi không còn trẻ nhưng chưa chịu già. Ở Paris, phải run rẩy chống gậy va bị thần chết nhắc chừng “Ta sắp đến thiệt rồi nghe!” thì mới gọi là “hết xí quách”. “Chàng” của bà vẫn phong độ quá, nhu cầu gối chăn vẫn còn dù không thật sung mãn. “Chắc rồi mối tình Paris – London của maman phải tan theo mây khói thôi! – Bà Christine thở dài – Thật là bất công cho phụ nữ, tuổi hưởng thụ chỉ có khoảng chừng hai mươi năm, lại xen kẽ những năm tháng bầu bì, nuôi con nhỏ. Còn đàn ông thì niềm vui bất tận!”. Mai cười nắc nẻ trước vẻ cám cảnh của maman. Chưa có một bà già Việt Nam nào dám phát biểu về sự “bất công” này. Cô đã làm liều dốc mọi ngóc ngách của những suy nghĩ kín đáo nhất chia sẻ với maman Paris, điều mà chẳng bao giờ cô dám làm với mẹ ruột của mình.
– Ta sẽ hỏi con vài câu để tóm lại tâm trạng nhé! Khi ở bên Louis , con có hạnh phúc? Có thấy bình an? Có thấy thế giới này chỉ có hai ta?
– Nếu con hoàn toàn hạnh phúc, bình an và xác định được con yêu chàng đến mức đó – Mai cằn nhằn – Việc gì con phải hỏi ý kiến maman?
– Merde! Ta lẩm cẩm quá! – bà Christine vỗ đùi – Ta đã nói mình không có nhiều kinh nghiệm mà! Đã có chàng trai nào trước Louis cho con cảm xúc say mê hơn?
– Chưa – Mai trả lời ngay – Chính vì vậy con càng do dự, vì không có ai để so sánh. Với Louis có phải là tình yêu? Sao yêu dễ như thế?
– Chứ theo con thế nào là tình yêu? – Bà Christine nheo mắt hỏi vặn lại.
– Tình yêu phải là một tình cảm cao thượng hơn, vĩ đại hơn, là khi cả hai sống chết vì nhau, chung thủy đến hơi thở cuối cùng. Saint Exupéry, tác giả “Hoàng tử bé”, nói: “Yêu không phải là nhìn nhau mà phải cùng nhìn về một hướng” …
– Con đọc nhiều tiểu thuyết kinh điển quá! – Bà Christine phá lên cười – Đó là tình yêu trong văn học, hoặc tình yêu của những kẻ nhiều lí trí! Con băn khoăn về tình yêu lam gì? Miễn khi chàng hôn, con thấy …sướng. Thế là OK!
– Sướng thì có sướng! – Mai thừa nhận – Nhưng tầm thường vậy thôi sao?
Bà Christine nhún vai, một cử chỉ đặc trưng Pháp khi không có lời lý giải. Mai đã mất mấy đêm liền suy tư về tình cảm của mình. Sau những ái ân nồng cháy, phút giây bốc đồng của cơ thể qua đi, cô trở lại với con người lí trí và so đo. Lẽ nào một playboy với lý lịch tình trường phong phú như Louis lại dễ dàng thú nhận đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thậm chí, chưa kịp có nhiều kỷ niệm, anh đã nhanh chóng ngỏ lời để xác định mối quan hệ nghiêm túc? Mai không tin vào những tình cảm nhất thời không qua thời gian thử thách.
– Thì con hãy để cho thời gian thử thách! – Bà Christine thốt lên.
– Tụi con không có thời gian – Mai vò đầu – Louis ra “tối hậu thư” phải trả lời về lễ đính hôn vào mùa xuân. Mỗi đứa một nơi, con càng trả lời chàng chậm bao nhiêu, rủi ro con mất chàng càng cao. Quỷ cái áo hồng đó …
– Nếu con sợ mất chàng, con đã không tin chàng – Bà Christine nghiêm mặt – Nếu không có niềm tin, chỉ là mối quan hệ dựa trên tình dục.
– Tại Louis, ai biểu chàng có quá khứ đa tình? – Mai phân bua – Con thì lại quá ngây thơ!
– Quá khứ lăng nhăng của Louis có thể chỉ do chàng tự dựng để tạo vỏ bọc từng trải và khả năng thành công với các cô gái – Bà Christine nhún vai nghi ngờ – Ngoài ra, sở thích xài đồ hiệu của Louis cũng là một biểu hiện không tự tin với người khác phái. Chàng bắt con trả lời về lễ đính hôn gấp có vài lý do: chàng nhận thấy sự thiếu tin tưởng nơi con, chàng sợ có kẻ thứ ba xem vào, chàng yêu con thật lòng và muốn sống chung càng sớm càng tốt. Hoặc, biết đâu chàng sắp được đề bạt một chức vụ quan trọng, điều đó dòi hỏi chàng phải có hồ sơ cá nhân hoàn thiện hơn.
Mai nhìn maman nhí nhảnh của mình với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô không lầm khi chọn bà làm tư vấn tình yêu. “Thôi mình đi shopping” – bà Christine đề nghị – “Tháng giêng là thời điểm Paris bán hàng giảm giá! Chuyện tình yêu của con thì tout sarrangera”, mọi thứ sẽ tự dàn xếp, đó là lý thuyết sống của bà Christine, nó cũng đơn giản như “Merde! Merde!”. Đừng quá băn khoăn, đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề, rồi mọi thứ cũng tự ổn thỏa, bởi cuộc đời này vốn không phức tạp như những triết gia thích tư duy. Sự vật hào nhoáng nếu nhìn dưới lăng kính trần tục cũng chỉ như một đống “merde” mà thôi. Không phải Paris hoa lệ cũng tồn tại chung cùng những đống phân chó đó sao?
° ° °
Sau kỳ nghỉ dài ngày để hưởng lễ Giáng Sinh và những ngày đầu năm mới, LAurore Paris dần trở về nếp sống náo nhiệt. Trong tiết trời lạnh giá của cao điểm mùa đông, sếp Valérie đến văn phòng với làn da rám nắng và đôi mà hồng đào, đẹp rực rỡ trong ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên. “Chị đi chơi ở quần đảo Tahiti, Nam Thái Bình Dương. Cuộc sống chỉ có biển xanh, bóng dừa, nắng vàng, rượu nồng … Thiên đàng! Thiên đàng!” – Sếp long lanh mắt mơ màng – “Về lại với LAurore Paris! Lạy Chúa, địa ngục trần gian!”. Mai cả cười nhận từ tay sếp con búp bê bằng vỏ dừa. Với hàng vạn người trong những quốc gia nghèo ở Châu Phi hay cụ thể là Việt Nam, được đến Paris và làm việc trong tòa nhà LAurore sang trọng mới chính là thiên đàng. Thiên đàng với người này, là địa ngục của người kia. Thượng đế quả khéo kiến tạo thế giới! “Em có đi đâu chơi không?” – Sếp tinh ý thấy Mai có vẻ lạ – “Nhìn em khác lắm! Đang yêu thì phải! Một chàng Parisien?”. Mai học cách trả lời lập lờ như dân Pháp “Tại sao không?” rồi nhăn mặt nghe sếp phán “Tạng của em hợp với người châu Á hơn. Ăn chắc mặc bền, giá trị truyền thống, gia đình lý tưởng”. Mai lại bắt chước vẻ lập lờ của dân Pháp, với một chút thách thức: “Có thể! Thì sao?”. Một cái nhún vai và bĩu môi, Valérie tự đắc: “Có biết vì sao chị thành công ở cả sự nghiệp và tình yêu? Vì chị biết thuật nhìn người. Nè, không phải cứ mua sách tâm lý đọc là OK. Đừng uổng công bắt chước!”. Mai gượng cười, giả vờ có điện thoại cầm tay để thoát khỏi cuôc đối thoại. Bà nghĩ mình thành công? Tôi thấy bà hợm hĩnh như một đống “merde” có hình dạng xoắn tròn gây tò mò ở ngoài phố!
– Bực bội sếp hả – Sophie bắt gặp Mai bí xị trước máy pha cà phê – Chấp bả làm gì, ngày trẻ chắc bả bị cuộc đời đối xử rất khắc nghiệt nên giờ thấy ai đang thuận lợi là lại hay lên mặt dạy khôn!
– Số tôi xui quá! – Mai nhăn mặt – Đi đâu cũng gặp mấy người sếp hắc ám!
– Chó sủa là chó không cắn – Sophie triết lý – Tôi thích sếp “sủa” để còn biết đường tránh. Bồ đừng ham những lời ngọt ngào rồi một ngày nào đó bị cắn bất ngờ. Đau lắm!
– Cảm ơn lời khuyên – Mai bật cười – Bồ đáo để thật, dám ví sếp như chó.
– Đi ăn trưc bên ngoài nhé! – Sophie đột nhiên bí mật.
Hai người bỏ suất cơm trưa trong canteen, rảo bước ra một nhà hàng Ý gần công ty. Thường ít nhân viên nào đi ăn bên ngoài vì canteen phục vụ rất chất lượng. Nhưng nếu muốn tìm một không gian riêng, tránh những ánh mắt soi mói, người ta phải lánh vào nhà hàng. Sophie có một vẻ bí hiểm, nửa muốn chia sẻ nửa bị giằng co phải im lặng. Cuối cùng, không kìm được, cô thì thầm: “Phòng Nhân Sự tập đoàn tìm tôi hỏi thông tin về bồ quá trời! Họ điều tra điều gì đó, hỏi đủ thứ về thái độ, về công việc và cả cuộc sống cá nhân! Họ bắt tôi phải giữ bí mật không cho bồ hay. Họ còn hỏi thời hạn thuê căn hộ cho bồ ở Tolbiac!”. Mai chột dạ: “Chuyện gì sao?”. Sophie rụt vai, vẻ thông cảm sâu sắc “Tôi nghi bồ bị trả về Việt Nam sớm đó!”.
° ° °
Email Tuyết Hường gởi chị gái
Subject: Cô đơn quá!
Chị Hai ơi! Em đang buồn bực quá! Sếp tổng vừa báo tin ông ấy có thể phải rời Việt Nam gấp. Tuy nhiên ông đang cầu cứu sếp vùng châu Á can thiệp. Xác suất cho việc ra đi là 50-50. Em lo quá! Hồi nào đến giờ nhờ ổng support mà em mới được như ngày nay. Ổng cũng hứa sẽ dích bà trưởng phòng Nhân Sự và sau khi nghỉ hộ sản vào bà làm việc rề rề quá. Ổng sẽ dành vị trí đó cho em, đương nhiên rồi. Kế hoạch đang tiến triển tốt đẹp thì … Số em sao lận đận hoài. Chán quá! À, còn thêm vụ Louis nữa. Từ ngày đi Paris về hắn có thái độ lạnh nhạt với em lắm. Chắc chắn ở bên đó đã tình tứ với con Quỳnh Mai hoặc với con đầm nào đó. Bánh thì em đã cho hắn ăn. Mà hắn chẳng thèm trả tiền. Thậm chí hắn còn muốn bắt em phải trả tiền ngược. Em biết chị dặn đừng cho đàn ông thỏa mãn sớm, nhưng chính em không dằn được nỗi khát khao được gần gũi Louis. Em biết đến với em hắn chỉ tò mò tìm hương vị lạ. Nhưng nếu chị là em, chị sẽ hiểu em cần một người tình đến mức nào. Em quá cô đơn, ở trong công ty cũng chẳng có ai ưa, họ nói em “thượng đội hạ đạp”. Hết giờ làm việc về căn hô một mình vò võ. Em chỉ biết tâm sự với chị, mà chị ở quá xa. Đừng la em tội nghiệp nhe chị Hai.
Email Daniel Ng gởi bạn gái
Subject: Chúc em hạnh phúc!
Teng thân mến,
Cuối cùng anh đành chấp nhận là những hòa giải của chuáng ta đã không đi đến đâu. Anh cố gắng chờ thêm một thời gian nữa nhưng tối nay, chứng kiến em tay trong tay với người con trai khác, em nhìn anh hờ hững và hoàn toàn xa lạ. Anh biết mình không nên trì hoãn nữa. Vâng, anh viết email để chính thức nói với em là anh đồng ý chia tay. Không còn gì để níu kéo. Anh chỉ muốn chia sẻ một điều cuối cùng: Chiều nay anh vừa xong một cuộc thương lượng với các sếp khá căng thẳng. Anh ra khỏi công ty, ghé vào quán Cool Air để giải khát và tìm sự nghỉ ngơi phút chốc. Thế rồi gặp em trong hoàn cảnh như thế. Anh ước gì chúng ta đã chia tay nhau sớm hơn. Em không thể giúp anh cân bằng với cuộc sống công việc, anh cũng không thể giúp em hạnh phúc hơn. Anh thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi. Chúc em may mắn và hạnh phúc hơn với người mới. Anh vẫn là một người bạn đáng tin cậy nếu em có cần hỗ trợ gì.
Email Jean-Paul Lafatoine gởi Tuyết Hường qua địa chỉ cá nhân trong yahoo
Subject: Tin mừng
Em yêu, anh vừa xong cuộc họp với sếp Daniel Ng ở văn phòng, ingapore hôm nay đẹp trời quá, anh thấy yêu cuộc đời này vô cùng. Sếp đã thành công trong việc giữ anh lại với Việt Nam. Tuy nhiên, anh phải nhận thêm thị trường Lào và Campuchia. Coi như anh sẽ là tổng giám đốc vùng Đông Dương, lương thì không tăng! Cà chớn thật, mấy thằng sếp ở Paris mất dạy quá!
Nhưng thôi không sao cả! Được ở lai Việt Nam thì việc gì anh cũng chịu. Kế hoạch đưa em lên chức Giám đốc Nhân Sự của cả vùng Đông Dương coi như sắp thục hiện được. Em sắp là một cô sếp oai phong rồi! Em vui chứ? Để ăn mừng sự kiện này, anh sẽ ở lại Singapore thêm hai ngày để du hí với em. Lấy chuyến bay sớm nhất sang đây với anh. Nhớ mặc bộ đồ lót anh tặng hôm ở Paris về nhé. Chúng ta sẽ cùng vui thú suốt mấy đêm tới. Yêu em, thèm em lắm, hôn em khắp nơi!
Jean-Paul