Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi

Chương 64: Thiên, Em Xót Lắm.


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 64: Thiên, Em Xót Lắm.


– Sao cô lại mặc đồ đen xì như vậy?
Lúc đến mời rượu bà Lam, Vy tiện miệng thắc mắc.
– Người tình của tôi vừa mất, chẳng lẽ tôi mặc áo đỏ. – Bà lườm.
Vy xoay người khẽ liếc nhìn Thiên, ánh mắt cô ánh lên sự tò mò và nghi ngờ, cô muốn hỏi “Chuyện này là do anh làm đúng không?” nhưng chỗ này không thích hợp.
– Vẻ mặt của cô chứng tỏ cô không có ý muốn đến đây? – Thiên lạnh giọng nói. Tay vô tình đặt thẳng ly rượu xuống bàn.
– Đúng vậy. – Bà cười như không. – Nhưng không có gì đáng nói cả, hôm nay là ngày vui của hai người, hai người cứ tự nhiên, và coi như tôi không có mặt.
– Tất nhiên. – Thiên cười nửa miệng, kéo tay Vy đi ra bàn khác. Anh biết, phía sau đang có người nhìn anh bằng đôi mắt đầy căm ghét.
Anh không muốn ngày vui của mình bị bà ta làm ảnh hưởng, thế nên anh không nói gì nhiều.
Đi khắp tất cả các bàn mời rượu, tuy chỉ nhấp môi, mỗi bàn một ít, thế nhưng mặt của Vy đang dần đỏ ửng lên, khóe mắt thì lúc nào cũng cong cong cười với khách, bộ dạng hết sức vui vẻ, thoải mái.
Đến bàn của nhóm Linh Đan. Vy vui vẻ nâng rượu lên, thì thấy trong cổ họng có gì đó nghẹn ứ, cô gập người xuống, cảm giác buồn nôn lại vương vấn trong cơ thể. Cũng may không ai để ý mấy, họ nghĩ cô đang say vì rượu.
– Đừng uống nữa. – Thiên chặn ly rượu trên tay của Vy lại, đêm tân hôn mà để cô say thì không thể được. Cô định phản kháng thì bị cái lườm của anh làm chột dạ, đành luyến tiếc bỏ ly rượu xuống. Rồi quay sang cười đáng yêu với Henry khi thấy thầy phì cười.
– Này, tên khốn nạn, đến bàn của bọn anh mà chú em không cho cô dâu uống với bọn anh là sao? – Chung “bất mãn”, vô cùng bất mãn.
– Tôi sẽ uống cùng các cậu. Cạn nhé! – Thiên nhún vai, nở nụ cười xấu xa, sau đó quay sang Henry và nói: – Mời anh!

– Chúc cậu hạnh phúc, mời cậu! – Henry lịch sự đáp lại. Tất cả nâng ly lên uống cạn. Còn Vy vẫn ngốc người nhìn mọi người uống rượu với nhau.
Thiên và Vy ghé qua bàn cha mẹ được một lúc, sau đó ngồi cùng nhóm Linh Đan lâu nhất. Đêm đã khá muộn, nhưng bữa tiệc vẫn chưa có dấu hiệu của sự kết thúc. Tiếp đến mọi người vui vẻ lên sân khấu khiêu vũ với nhau, chơi trò chơi, và nhiều hoạt động khác.
Lát sau, Vy dựa người vào Thiên, nói nhỏ vào tai anh:
– Em buồn nôn quá! Em ra ngoài một chút.
Cô đựng dậy, dáng đi hơi siêu vẹo, cũng may mọi người đang vui vẻ trên sân khấu nên không để ý đến cô phía sau. Thiên định đứng dậy đưa Vy đi thì có một chàng trai đến mời rượu anh, anh đành lịch sự ngồi lại tiếp rượu, dẫu sao đây cũng là buổi thànhhôn của anh. Anh cũng không thể ngó lơ khách.
– Ha ha, tửu lượng của chú rể thật tốt nha. – Chàng trai đó hào hứng khen ngợi, cố tình cụm thêm một ly nữa với Thiên.
Anh uống nốt và dừng lại, tửu lượng anh tốt nhưng anh không phải không quan tâm đến chừng mực của mình, ấy vậy, khóe môi anh cong lên một đường tuyệt đẹp:
– Cảm ơn, cô dâu của tôi đi ra ngoài lâu quá rồi, tôi nên đi tìm đúng không?
– Đúng, anh đi đi. – Chàng trai nheo mắt cười.
Thiên gật đầu đứng dậy, anh ra nhà vệ sinh tìm Vy, nhưng không thấy, anh bỏ di động ra gọi thì máy cô đang bận. Lúc đó, cô đang nghe điện thoại từ bà Lam, bà ấy nói có việc gấp, bảo cô ra đường gặp.
Cô đã từ chối vì mặc áo cưới e không tiện, nhưng bà ta cầu xin van nài, kiểu như sắp chết đến nơi, cần người cứu giúp, thế nên cô mủi lòng, đành chạy xuống đường xem sao.
– Cô đâu rồi, cháu xuống rồi ạ. – Vy vẫn nghe điện thoại từ bà Lam, cô ngoảnh trước ngoảnh sau không thấy bà ta đâu, có cảm giác như mình đang bị chơi đùa.
– Con sang bên đường kia đi, mau lên – Bà ta thúc giục, giọng nói như sắp khóc đến nơi, khiến Vy hoàn toàn bị lúng túng.

Ngoài đường vắng tanh, không một bóng xe cộ, chỉ có chiếc ô tô đen đậu ở phía xa xa, hình như có người hỏng xe, mới đậu giữa đường như vậy.
– Ngu ngốc – Bà Lam khẽ cười mỉa mai. Ấy thế mà quên không tắt điện thoại đi, Vy phát hiện có gì đó bất ổn, nhưng cô đã không kịp né nữa rồi….
Rầm…rầm…
Máu…
Mưa nhỏ…
Ấy thế mà…không đau….
Bà Lam vụt xe đi, cười u ám, khoảng lặng còn lại, là để Vy “thưởng thức”
– Vui vẻ nhé. Mong cô sẽ ổn. – Bà cười đểu già, bóng xe đen vút đi trong đêm tối.
Vy lồm cồm bò dậy, tay cô chạm vào thứ gì đó thật ướt, giống như máu vậy. Ôi không, chiếc váy cưới của cô đã thấm đỏ, những sợi voan mỏng rách ra, bàn tay nhỏ bé cô ma sát với lòng đường đến chảy máu. Nhưng mà,…
– Rầm….
Một phút trước, chiếc xe lao như mất phanh đâm thẳng vào hướng của cô, cô bị một người ôm lấy, hất mạnh về phía lòng đường bên kia. Còn người đó thì bị đâm đến nỗi văng ra rất xa. Bông hoa trên ngực rơi xuống đường, xót xa bám víu lấy mặt đất, e sợ vì bị gió mạnh thổi bay đi.
– ANH THIÊN….- Vy chạy đến bên cạnh người con trai vừa đẩy mình ra, hơi thở không còn đều đặn nữa, cô đau đến lỗi chỉ biết khóc và khóc. Những giọt nước mắt như hai dòng thác chảy như lũ, không ngừng, khôn xiết.
– Anh Thiên, ôi không…- Cô vuốt mặt anh, vuốt máu trên khuôn mặt ấy mà tay run run.

Anh mỉm cười, gọi tên cô, giọng như bị kìm nén, nói rất không lưu thông:
– Vy, Vy,…
Anh thật độc ác, cô khóc như vậy mà anh còn cười được sao. Anh muốn cô phải sống thế nào đây hả.
– Anh đừng nói gì, em gọi cấp cứu, em gọi cấp cứu rồi…
– Không kịp nữa đâu…- Anh ho khan, ho ra máu, huyết hồng tươi, mùi tanh nồng xộc thẳng vào cánh mũi cô. Đau nhói.
Anh mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, toàn thân mềm nhũn không một chút sức lực, anh không thấy đau, anh chỉ thấy người con gái của mình đang khóc rất to. Bộ váy cưới lung linh đã rấy bẩn hết cả rồi.
– Kịp mà, kịp mà, anh phải cố lên. Anh còn nợ em rất nhiều đấy, anh hứa cái gì anh nhớ không?
Nước mắt hòa vào máu, Thiên nắm chặt lấy bàn tay Vy, đôi tay nhỏ nhắn của cô cần được che chở, khó khăn lắm anh mới nói thêm được câu nữa. Nhưng mà, giọng nói ấy lại lạc lõng vô cùng:
– Vy, anh đã giữ đúng lời hứa, là sẽ yêu em đến suốt cuộc đời. Sau này, không có anh, em phải bước tiếp, đừng dày vò khi nhớ về anh, em nghe không? Em, Nguyễn Hoàng Hứa Vy, em là cô dâu của anh, và em hãy trở thành cô dâu của người khác, anh…
– Không, em sẽ mãi là cô dâu của anh, em sẽ mãi là của anh, anh nói linh tinh gì vậy, anh chơi kì quá mà, xe cấp cứu đến rồi, em đỡ anh dậy.
– Cảm ơn em. Vợ yêu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dứt lời, bàn tay anh buông thõng, nụ cười trên môi dập tắt. Vy bần thần níu lấy tay Thiên, cảm giác tê dại, đau đớn khiến cô ngạt thở.
– THIÊN, THIÊN. – Cô điên cuồng gọi tên anh, hai tay lay lay người anh.
Rốt cuộc thì, cô đã mãi mất anh. Linh hồn anh vẫn còn trong thể xác, nhưng chẳng thể nói câu nào để an ủi, để khuyên cô không được khóc nữa rồi. Cô, đau đớn đến từng chân tơ, khẽ tóc, từng giọt nước mắt chảy, nuối tiếc không thôi, anh, anh đi mãi rồi, anh bỏ cô ở lại thật rồi.
Anh bỏ cô ở lại thế giới loài người, để cô bơ vơ, lạc lõng, ôm thi thể của anh mà khóc. Anh quá đáng lắm, anh ác lắm…

– Thiên, ôi không, chuyện gì đang xảy ra vậy…- Linh Đan hốt hoảng hét lên, cô và mấy người kia đi tìm Thiên nhưng không thấy, có người nói anh đi theo lối xuống đường, mọi người mới xuống tìm, ai ngờ…
– Thiên, bạn tôi…cậu sao vậy? Thiên…- Huy hét lên, khóe mi rơm rớm nước mắt.
– Vy, Thiên làm sao vậy? Sao lại nhắm mắt vậy? Cậu ta ngủ không đúng chỗ rồi. – Chung quỳ gối xuống.
– Anh ấy, anh ấy…mất rồi. Mất rồi, mất rồi – Vy nói như kẻ mất hồn.
Nước mắt cô rơi nhiều như mưa. Còn mưa thì mặn như nước mắt. Ông trời thật đáng ghét, khung cảnh thê lương như vậy, ông còn đổ thêm mưa, để không gian càng thêm não nề, đau khổ.
Một vài sự tình cờ mang ta đến với nhau, nhưng không cho ta ở bên nhau…
Vy khóc nấc lên, tay vẫn bám chặt lấy Thiên. Bốn người còn lại cũng khóc như trẻ con, Tường Anh gục đầu bên vai Huy mà khóc.
– Thiên, em không thể hôn anh nữa rồi sao? – Vy khóc ròng rã, cắn môi đến bật máu. Cô cúi xuống hôn lên đôi môi đã hết sắc kia, nó không còn ngọt ngào nữa rồi, nó lạnh lắm…
– Vy, Vy ơi…- Linh Đan ôm lấy Vy, cả thân hình bé nhỏ của Vy run lên bần bật. Vy không muốn tin mọi chuyện xảy ra trước mắt lại sự thật…nhưng nó lại là sự thật, tàn nhẫn.
– Anh dậy đi Thiên, anh chửi mắng em đi, anh cứ lạnh lùng với em đi, em sẽ không trách anh mà, em chỉ cần anh ngồi dậy nói yêu em, nói sẽ đi cùng em tiếp con đường phía trước, anh bắt em làm gì em cũng cam chịu. Dậy đi mà Thiên.
– Thiên, anh bị bệnh rồi, em xót lắm, em xin lỗi, trời mưa như vậy để anh ở đây, em đưa anh đến viện ngay đây, anh chờ em đi, nhất định phải chờ em, em gọi bác sĩ rồi.
– Thiên, anh hãy tin rằng em vẫn chờ anh, em sẽ chờ sóng gió qua đi, em chờ ngày chúng ta hội ngộ.
– Thiên, em cần anh bắt em đi ngủ, em sẽ không ngủ được nếu không có anh bên cạnh, em cần anh gọi em dậy, em sẽ không dậy nổi nếu bên em không có anh…Thiên, Thái Anh Thiên, em nói không đùa đâu, anh dậy mà nghe đi chứ, sao anh cứ để em phải cáu lên anh mới chịu hả? Anh là đồ nhẫn tâm, anh muốn em sống thế nào đây. Hả, Thiên…
Vy điên cuồng giữa màn mưa, ngày càng dày đặc, lạnh buốt, màn đêm u tối lóe lên những tia chớp chói mắt, tiếng sầm gấp gáp như muốn nổ cả trái đất, cô ngất đi trong nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.