Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 62: Kinh Tởm
Kể từ lúc gặp bà Lam ở đồn cảnh sát, Vy đã không còn gặp lại bà tà, dường như hai người ở hai thế giới khác nhau vậy. Cái quan hệ cô-cháu này sẽ đi về đâu nếu như bà còn cố chấp không chịu nhận ra kẻ giết con bà không phải là cô.
Nghĩ đến lại thật buồn, trong lòng cô cứ khắc khoải nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên tay cầm một chiếc thiệp đỏ, cô đã gửi tất cả thiệp cưới đến bạn bè, người quen, nhưng còn duy nhất tấm thiệp viết tên “cô Lam” thì cô chưa gửi. Hằng ngày, cô vẫn thường xuyên giả vờ không quan tâm đến bà ta, cha mẹ cô cũng không nhắc đến bà, nhưng thực ra cô vẫn rất muốn tìm cách để bà có thể suy nghĩ khác về cô. Dù sao, lúc còn nhỏ cô rất thích quấn quýt chơi đùa với bà, tình cảm đó cô không muốn vứt bỏ.
Ngày trọng đại của cuộc đời cô sắp đến, cô nên để tấm thiệp này đến tay người cô của mình hay để nó phai dần theo thời gian. Lúc nghĩ tới vẻ mặt tức giận của bà, lỡ bà thẳng tay xé tấm thiệp đi thì cô lại hoang mang không biết nên làm cách nào. Nhưng so với sự lo sợ của mình, cô cảm thấy tình cảm mười mấy năm giữa cô-cháu vẫn là trên hết.
Thiên đã nói với cô, chọn cách đối diện trực tiếp chứ đừng trốn tránh, đó là quy luật sinh tồn mà ai cũng nên có. Cô gục mặt xuống bàn, chợt nghe thấy tiếng sáo vọng sang từ ngoài sân, tiếng sáo trong veo, chạm đến tim cô. Cô đã nghe tiếng sáo này nhiều lần, nhưng không phải ở nơi này, mà là trong rừng trúc. Mỗi lúc tiếng sáo ấy vang lên là những cành trúc lại xào xạc như đang vểnh tai lên thưởng thức, nó có âm thanh mà nghe êm đềm lắm.
Cô bật dậy, mở cửa sổ ra, Henry đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng gần cổng, bên cạnh là vài quyển sách, chắc là anh đang nghiên cứu tiếng Việt. Trời đất trước mắt cô bỗng nhiên xinh đẹp, sáng rực hẳn lên khi nghe thấy tiếng sáo ấy.
Cô vội mỉm cười khi thấy Henry ngước lên nhìn cô, rồi nhìn sang tấm thiệp bên cạnh, cuối cùng cô quyết định sẽ mang đến gửi bà Lam. Dù biết kết quả sẽ không được khả thi cho lắm.
Rất nhanh, Vy đứng trước địa chỉ nhà mới của bà Lam, mọi thứ dường như quá đỗi xa lạ với cô, căn nhà mới của bà không lớn như nhà của cô và nơi đây yên tĩnh đến lạnh người. Cô đứng hình một lúc, tay còn chưa đưa lên bấm chuông, chỉ thở phào, khẽ nhìn sờ vào chiếc thiệp còn để nguyên trong túi xách.
– Cô đứng trước cổng nhà tôi làm gì? – Giọng của một người phụ nữ vang lên gay gắt sau lưng Vy, cô chột dạ xoay người lại nhìn.
Gương mặt xinh đẹp ngây thơ của cô làm bà Lam chán ghét quay phắt đi. Cô thầm hỏi, giữa hai người đang xảy ra chuyện gì thế này, sao mà đau lòng quá vậy. Không dám nói gì khi thấy khuôn mặt tức giận của bà, cô cắn răng thật chặt.
Bà không thèm nhìn cô, nhưng còn một người đang nhìn cô chằm chằm không dứt, từ ánh mắt đến khóe miệng của ông ta đều ánh lên sự nguy hiểm, cô khẽ lui lại một bước, có phải cô đến tìm bà là một điều ngu xuẩn không?
Người đàn ông này là ai thế, cô chưa từng thấy bao giờ, chẳng lẽ bà có tình nhân mới sao? Cô không có quyền ngăn cản bà qua lại với người đàn ông nào cả, nhưng dường như cô thấy người đàn ông này không bình thường cho lắm khi ánh mắt háo sắc của ông ta cứ chăm chú đến cô.
– Cô Lam, cháu…
– Câm mồm, cô không có quyền nói chuyện với tôi. – Tức giận, bà quát lên thật to, đến nỗi người đàn ông kia cũng phải hãi hùng trước vẻ mặt của bà. Ông ta thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ ngơ ngác nhưng vẫn không thôi nhìn chằm chằm Vy.
– Có chuyện gì vậy em? Cô bé này là ai? – Ông ta mở lời thắc mắc.
Bà Lam nghiến răng, cay đắng nói:
– Chuyện rất dài, vào trong rồi nói, còn cô thì biến đi.
Bị tiếng quát của bà rút sạch mọi sự dũng cảm, cô không dám đưa thiệp cho bà, đành quay người đi, đợi bà nguôi giận hãng hay.
Bà Lam đạp mạnh cửa, trút mọi sự tức giận lên cánh cửa to lớn rồi đi thẳng vào bên trong, còn người đàn ông kia thì chả vờ có điện thoại và ra ngoài nghe máy. Ai ngờ ông ta bám theo sau lưng Vy, cùng nụ cười sói già, ông ta chạm vào vai cô khiến cô giật mình quay lại.
– Bác, bác…
Lòng cô có linh cảm không hay, liền lùi lại phía sau như phòng thủ, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ không vui.
– Cô bé, cháu thật xinh đẹp…
Sau đó, như một con sói lao đến ôm chầm lấy Vy, khiến cô không kịp trở tay. Rõ ràng đang ở ngoài đường mà ông ta dám giở trò xằng bậy, đúng là coi trời bằng vung, không sợ gì hết mà.
Ông ta dùng hết sức lực để cưỡng hôn cô, tự nhiên cô thấy mình mềm nhũn, như mất hết sức lực, người đàn ông này là người tình của bà Lam, sao lại có thể vô liêm sỉ như này được cơ chứ. Cô không muốn đắc tội với người lớn như ông, đặc biệt ông lại ở độ tuổi của bố cô, nhưng không vì mình, trời chu đất diệt, nghĩ vậy cô liền “vung tay, đạp chân” khiến ông ngã ngửa về phía sau.
Cô chạy đi như người mất hồn, bần thần một lúc cô mới òa lên khóc, vì bị xâm phạm đến bản thân. Từ khi yêu Thiên, cô ghét nhất là môi của người đàn ông khác chạm vào môi của cô, thế mà bây giờ, lão già khốn khiếp kia là được chạm vào. Dù cho cô có rửa trăm vạn lần đi chăng nữa vẫn không thể hết kinh tởm.
Tính bắt taxi thì chiếc ô tô quen thuộc của Linh Đan đỗ ngay trước mặt cô, không cho cô kịp ngạc nhiên thì đã lôi tuồn tuột cô lên xe, tra khảo:
– Why? Ai làm gì mày mà khóc?
Đáp lại là cái lặng im, Linh Đan bực tức quát:
– Nói mau, là Thiên?
– Không.
– Thế thì là gì, nói mau, tao giết mày bây giờ. – Linh Đan nóng tính, gay gắt như thể bị đổ nước sôi lên người, nóng đến không chịu nổi.
Vy lắc đầu không trả lời, chuyện đáng xấu hổ như vậy cô không muốn nói, nhưng vì thái độ tức giận và cương quyết tra khảo bằng được của Linh Đan, cô đã thổ lộ ra. Nhưng cô lo sợ chuyện đến tai Thiên, anh sẽ không chịu nổi mà cao hứng đi “giết người” thì không xong, cô đành năn nỉ:
– Đây là bí mật, mày đừng nói với anh Thiên, không anh ấy sẽ giết tao.
– Mày đi câu lão già đó đâu mà phải sợ. – Linh Đan lườm. Đúng lúc đó Linh Đan có điện thoại, cô nghe xong liền quay sang nói với Vy:
– Giờ tao đưa mày về nhà, xong tao phải đi đón chồng rồi. Sắp kết hôn rồi khóc ít thôi, đến lúc đó mắt sưng lên không ai thèm nhìn đâu.
Vy cắn môi, cúi gập đầu xuống. Về đến nhà, cô lao thẳng vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Nếu Thiên biết đôi môi này của cô đã bị xâm phạm chủ quyền, thì chắc chắn anh sẽ nổi điên lên mất.
*Cốc…cốc*
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lau khô mặt rồi ra mở cửa. Đập vào mặt cô là khuôn mặt lúng túng đến buồn cười của Henry, anh đang cầm trên tay quyển sách Tiếng Việt.
– Có chỗ này anh không hiểu, em giải thích giúp anh với!
– Anh xuống phòng khách trước nha, xong em xuống liền.
Cô tươi cười nói rồi để Henry xuống trước cô mới đóng cửa lại. Cô khóc không mãnh liệt lắm nên người tinh anh như Henry cũng phát hiện ra cô khóc, may quá.
Tối đến, Thiên trở về nhà. Anh lập tức tìm Vy và lôi cô vào trong phòng, bất ngờ dùng môi mình phủ lên môi cô, ngấu nghiến và cuồng nhiệt. Xong, anh buông ra, nhìn cô với ánh mắt ma mị, câu nói vang lên có hơi tức giận:
– Sao? Hết kinh tởm chưa?
– Ý anh là sao? – Cô không hiểu.
Tự dưng anh nói như vậy khiến cô bối rối không biết nên nghĩ sao cho thấu.
– Khi em nói ra bí mật của em. Chính em đã không giữ được nó, thì tại sao em còn mong người khác giữ bí mật cho em. – Anh cười cợt nhả trên khuôn mặt của cô, hai tay chống vào tường, kẹp cô ở giữa.
– Anh biết rồi sao? – Cô hỏi nhỏ, không dám nhìn thẳng mặt anh.
Thấy anh có vẻ không tức giận, cô liền thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng Linh Đan, tại sao lại đi kể chuyện này với Thiên cơ chứ. Chết mất…
– Chính xác!
Cô cười trừ, tiện tay đẩy anh ra:
– Cảm ơn anh, em hết kinh tởm rồi.