Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 58: Trở Về
Cô hỏi : Thời gian khổ cực nhất của anh là khi nào?
Anh trả lời : Là khi xa em!
Cánh đồng hoang sơ, đi sâu thêm một chút nữa mọc lên một ngôi làng nhỏ, cảnh chiều tàn hết sức u ám, những đàn quạ đen ráo riết đuổi nhau về phía chân trời…
Đặt chân đến làng đại dịch. Những xác gia cầm, gia súc chết hàng loạt, ô nhiễm đến bốc mùi, những kênh mương nổi lềnh phềnh xác động vật chưa phân hủy, ruồi muỗi vo ve, nhiều không đếm xuể.
Một ngôi làng bị phá hủy bởi dịch bệnh, đi đến đâu, vôi trắng dính vào đế giày đến đó, nơi nào cũng rắc đầy vôi, trắng xóa.
Và công việc của anh đầu tiên là phải dọn dẹp tất thảy mọi thứ.
Thế giới ngầm thật khắc nghiệt, anh phải chống trọi ở đây một năm. Một năm trời!
Chẳng ai ngu dại gì mà đặt chân đến nơi này, và anh cũng thế, nhưng anh không thể nào làm trái mệnh lệnh, anh tự nhủ phải đặt an toàn của Vy lên trên. Anh thà hi sinh chính bản thân mình còn hơn nhìn thấy người con gái nhỏ ấy phải chịu đau đớn. Có lẽ hình ảnh nụ cười của cô đã khắc cốt ghi tâm, chiếm trọn lấy trái tim anh, mất nó, cũng như anh mất đi cả trái tim mình. Vậy thì sống sao nổi.
Anh ngẩng đầu, cảnh vật khiến anh thoáng chút rung động, đôi môi đỏ nhạt khẽ mím chặt. Những xác người đều được chính quyền nơi đây mang đi thiêu hủy, còn xác động vật thì để lại -dành-cho-anh-. Thở một hơi dài não nề, chắc do mới bị cảm xong nên anh có chút mệt mỏi. Không còn khỏe mạnh như mọi hôm. Trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một giọt mồ hôi, đôi mắt âm thầm nhìn những ngôi nhà lá nhỏ phía xa xa.
– Mark William, đây là đồ dùng của ngài, ngài sống ở đó. Mong ngài mạnh khỏe trở về. – Một người bịt kín mít bằng bộ quần áo liền màu trắng, đẩy về phía Thiên một chiếc túi lớn, bên trong là khẩu trang, quần áo và một số thứ khác.
Dù anh trong hoàn cảnh này, tên đó vẫn cung kính cúi đầu nói, thái độ lạnh nhạt của anh khiến hắn phải cúi rập đầu không dám nhìn lên. Anh khẽ nhận lấy mọi thứ mà người kia đưa cho, bàn tay lạnh lẽo chạm vào chiếc vali, liếc mắt nhìn hai giây rồi lên tiếng:
– Đồ ăn?
Nơi đây hoang vu, nguồn nước thì ô nhiễm, người dân thì đa phần đã chết, còn lại thì di cư, anh kiếm thức ăn ở đâu ra.
– Tự ngài đi kiếm. Nhiệm vụ của tôi đến đây là hết. Xin chào ngài!
Rất cung kính, người đó cúi đầu và xoay người bước lên xe. Chiếc xe màu trắng còn chưa khởi động, từ trên xe có một người trung niên cúi đầu xuống lễ phép nói:
– Mọi người đã nhắc cậu không nên vướng vào những thứ như vậy. Đây là hình phạt của cậu. Chỉ một năm thôi. Dù sao cậu rất thông minh, hi vọng cậu sẽ vượt qua.
– Đi đi – Anh lạnh nhạt hất mặt, một tay xách đồ lên và đi vào trong. Chiếc xe kia nhẫn tâm rời đi, cát bụi bay lên mịt mù.
Bởi vì xung quanh đây, lúc nào cũng có người theo dõi lên anh chẳng làm được gì, đến cả điện thoại cũng không được phép dùng. Buổi tối trong căn nhà nhỏ, chỉ có một chiếc giường con bằng tre, vài ổ điện nhưng chất lượng kém, tivi vẫn có nhưng chỉ chiếu chương trình thời sự, còn chương trình giải trí thì không xem được.
Lúc nóng, không có điều hòa để bật, chỉ có quạt tay. Lúc lạnh chỉ có tấm chăn mỏng. Nhiều đêm còn có tiếng ếch nhái kêu loạn xạ, anh không thấy sợ nhưng chợt cảm thấy cô độc lạ thường.
Vài ngày đầu tiên, anh không quen nơi đây, nỗi nhớ dành cho con người ấy cứ thế tăng dần, và nỗi lo lắng người mẹ đang ốm của anh khiến lòng anh như bị xuyên thủng, đau đến kịch liệt. Không có thuốc ngủ, anh như người không biết chợp mắt là gì, chỉ những lúc quá mệt mỏi, anh mới nằm xuống được một lúc.
Buổi sáng, anh phải ra ngoài thu dọn bộn bề xung quanh, cho dù đeo nhiều lớp khẩu trang dày nhưng đối với anh chưa là đủ, mùi thối vẫn bốc lên đến buồn nôn. Anh phải chịu đựng, nhất định là thế.
Cứ vài ngày, lại có người đến phun vôi lên những chỗ anh thu dọn xong. Nhìn qua thì tưởng đây là một cánh đồng tuyết thật đẹp, nhưng không, đây là một nơi hoang vu chết chóc, một làng dịch lớn ngoại ô thủ đô London.
Một năm dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng anh cũng đã vượt qua. Một chiếc ô tô sang trọng đến đón anh, đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, người ta nói anh bị cúm, rồi sốt nặng, anh phải ở trong viện hơn một tháng, tình hình sức khỏe không hề tốt, cộng thêm triệu chứng mất ngủ nên anh đuối sức trầm trọng.
Anh đã chịu nhiều khổ cực như thế nào, chẳng mấy ai có thể hiểu nổi, anh vẫn giấu ngày tháng sống trong đó, để không ai biết, không ai có quyền thương hại anh.
Vừa được xuất viện, anh được tin mẹ anh đã mất, không ai nhìn thấy khuôn mặt bi thương của anh lúc đó ra sao. Anh không khóc, nhưng anh có một nỗi đau không phải ai cũng hiểu được.
Hàng cây bằng lăng tím dọc ven đường đang nở rộ, màu tím nhẹ nhàng, biểu tượng của sự thủy chung làm con người luôn hướng ánh mắt về đó. Trên con đường rộng thênh thang dẫn đến căn biệt thự lớn trang trọng, một người phụ nữ với khuôn mặt hốc há vỗ vỗ hai má mình, buồn bực bước xuống xe, mái tóc dài rối bung trong làn gió, vẻ mặt hết sức khó coi khi bấm chuông lia lịa mà vẫn chưa thấy người ra mở cửa.
Người phụ nữ trung niên trong nhà bước ra, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy người đàn bà kia. Gương mặt tiều tụy không son phấn, sắc đẹp giảm đi đáng kể, làn da vẫn trắng nhưng lộ rõ nhiều nếp nhăn của thời gian. Bần thần một lúc, thật nhanh có tiếng nói vang lên:
– Cô Lam, cô được về từ bao giờ thế, sao chúng tôi không hay?
– Chào chị, ba năm tôi ở trong đó, anh chị đến thăm tôi được vài ngày, tôi về thì biết làm sao được nhỉ?
Giọng nói bà Lam đầy giễu cợt, đôi môi nhạt nhẽo hếch lên đầy trách móc. Ánh mắt thản nhiên làm người phụ nữ kia cảm thấy có lỗi.
– Mẹ ơi, mẹ đang nói chuyện với ai thế? – Vy xuất hiện sau lưng mẹ cô, ngó nghiêng để nhìn thấy người đàn bà đang nói chuyện với mẹ của mình. Rồi không cần mẹ trả lời, cô cũng có thể nhận ra người đó là ai.
Vẻ mặt Vy trầm mặc hơn hẳn, không nỡ nhìn thẳng vào mắt người đàn bà đó. Lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, tâm trạng cô không được tốt khi nhớ về ba năm trước.
Hoàng Trúc Chi.
Cái tên đã khắc sâu trong lòng nhiều người, cô gái ra đi, để lại rất nhiều hệ lụy cho người khác. Đau đớn nhất là bà Lam, đứa con bà yêu thương, đứt ruột đẻ ra không phải mất tích nữa mà đã chết thật sự khiến bà phát điên. Thời gian đầu bà chỉ ở yên trong phòng mà khóc, không đi lại, ăn uống cũng không đáng kể, không màng đến mọi thứ xung quanh, nhiều đêm có nói chuyện một mình. Lâu sau bà có triệu chứng của bệnh tâm thần, rồi một ngày bà phát điên, đập phá mọi thứ, kè dao vào cổ Vy, dọa giết nếu không đem con bà trở về. Nhiều lần như vậy, gia đình Vy đã gọi bác sĩ tâm thần đến khám cho bà, và kết quả là phải vào viện tâm thần điều trị vài năm mới có thể khỏi.
Ngay hôm đó, mẹ Vy đã làm thủ tục để đưa bà Lam vào trong đó từ sáng sớm đến chiều muộn mới quay lại nhà, thỉnh thoảng có đến thăm bà nhưng lâu lâu vì bận bịu công việc quá nhiều nên không có thời gian đến thăm nhiều.
Vy lặng người, nhẹ giọng khàn khàn gọi:
– Cô Lam.
– Tôi không phải cô của cô, giết con tôi đừng hòng sống yên. – Bà nghiến răng nói, sau đó trừng mắt lên nhìn mẹ Vy – Tôi đến đây thu dọn đồ đạc, tôi không ở nhờ nhà anh chị nữa.
– Kìa, cô Lam, cô…
Mẹ Vy còn chưa kịp nói hết câu, bà Lam đã chặn lời.
– Tôi xin lỗi tôi không có nhiều thời gian.
– Cô Lam, Trúc Chi không phải do cháu giết, mọi chuyện đã sáng tỏ từ rất lâu. Chỉ tại cô ở trong viện nên không biết thông tin mà thôi. – Vy sắng sốt.
Cố tình như không hiểu, bà Lam bước tiếp, giọng nhàn nhạt.
– Tôi chỉ tin con gái mình.
Câu nói của bà là dấu hỏi lớn trong đầu của Vy và mẹ cô. Là sao? Trước khi Roy chết, nhỏ đã nói gì với bà, để bà khăng khăng khẳng định là do Vy giết vậy?
Vy thật sự bối rối, mặc dù không phải thủ phạm nhưng cô vẫn cảm thấy lo ngại. Nỗi đau của một người mẹ mất con còn kéo dài, không ngài một ngày hai mà quên được.
Mẹ Vy nhìn cô, xoa xoa đầu rồi nhoẻn miệng cười:
– Con đừng nghĩ ngợi lung tung, sẽ không sao đâu!